Bình thường An Lạc rất thích nhà cửabên này, cảm thấy có sự lắng đọng của những năm tháng xa xưa cùng vớicảm giác ấm áp, con ngõ tĩnh mịch, là lúc lúc ánh trời chiều lặng lẽchiếu.
Nhưng vào lúc này, mười hai giờ rưỡi đêm, bốn phía đều là vách ngăn tối đen, im lặng đến mức kinh dị.
An Lạc thấy sợ.
”Cún ơi em ở đâu?” An Lạc xé giọng kêu to, giống như gia tăng can đảm cho mình.
Bỗng cô nhớ lại bóng đen lúc nãy trông thấy ở quán thịt nướng, một cơngió lạnh quét qua lòng, tóc gáy sau lưng đều dựng cả lên, cô hối hận bản thân dạo gần đây không đi bái Phật.
Lúc cô xuống lầu không cầm theo điện thoại, chỉ mang theo mp3, lúc nàygiọng hát của Oa Gia như ràng buộc duy nhất duy trì cảm giác an toàn với bên ngoài.
Cô sờ vách tường lần mò đi về lại đường cũ, khẽ ngâm nga bài hát bên tai để tăng thêm can đảm, đồng thời cũng muốn tìm chú chó lông vàng kia.
Đột nhiên, An Lạc nghe thấy tiếng bước chân, nhẹ nhàng nhưng cũng rất rõ ràng lọt vào tai An Lạc.
”Này? Có ai không?” An Lạc khẽ hỏi.
Không ai trả lời.
Tim An Lạc đập nhanh hơn, tốc độ dưới chân cũng tăng lên. Bỗng đụng mạnh vào thứ gì đó vừa ấm áp vừa cứng rắn, cô sợ đến mức lùi về sau mấybước, lúc này đại não mới kịp nhận ra kia hẳn là một người.
Đàn ông.
Vào giờ này, trong con ngõ thì ngoài lưu manh trộm cắp ra thì chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nhin-xuong-day/2727859/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.