Lúc An Lạc xuống nước trong lòng vẫncòn thấp thỏm, khua tay mãi vẫn không tìm được cảm giác, uống phải mấyngụm nước, đầu cũng choáng váng.
Cô ngồi bên mép hồ ho khan, Trương Nhiên có chút chần chừ, bước đến,nhưng còn chưa đợi anh mở miệng, An Lạc đã nhanh chóng nhảy xuống nước,thầm nghĩ nhất định anh lại tưởng cô lười biếng.
Trương Nhiên khẽ khép hờ mắt nhìn cô, hoàn toàn không hiểu nổi động tác hốt hoảng của cô là vì gì.
Chỗ An Lạc vừa nhảy xuống là nơi sâu nhất, một chân cô không chạm xuốngđáy bể, sợ đến mức lòng lạnh đi phân nửa, mau chóng nhìn sang huấn luyện viên đang ở trên bờ: “Huấn luyện viên Trương! Cứu tôi với, tôi khônggiẫm xuống đáy được!”
Nhưng hiển nhiên Trương Nhiên không cảm thấy An Lạc gặp nguy hiểm gì,tay khẽ vung lên ý bảo cô bơi đến đây, nhưng An Lạc đã sắp sặc nước:“Tôi không thể... Cứu tôi với!”
”Không sao đâu, tay khoát nước mà bơi, cô cứ thử đi.” Anh nói với vẻ điềm đạm.
Hồn An Lạc sắp mất rồi, đâu còn để tâm cái gì mà duỗi chân rẽ nước chứ, cả người trôi nổi trong nước, liên tục kêu cứu.
”Thầy Trương ơi, chị ấy sắp bị chìm rồi kìa.” Cậu em mập đứng gần Trương Nhiên, nhìn An Lạc đang giãy dụa đau khổ.
Nhưng Trương Nhiên không vẫn không có động tĩnh gì, chỉ thản nhiên nói với An Lạc: “Nếu cô không bơi thì sẽ chết đuối thật đấy.”
Không nói còn đỡ, An Lạc nghe xong, lòng lạnh hẳn nửa phần còn lại, huấn luyện viên chết giẫm lại có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nhin-xuong-day/2727858/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.