Chương trước
Chương sau
Khi Trình Hồi đi đưa bánh cho Bùi Thanh Ngọc thì không thấy y đâu.

Trên đường về núi Phù Phong, Tiêu Kính Hàn thấy có người bán bánh đậu đỏ, nhớ lại lần đầu tiên mình ngồi xổm ở cổng tiệm thuốc chờ Bùi Thanh Ngọc, y đem mứt hoa quả và bánh đậu đỏ tới.

Trong lòng hắn dập dờn như nước xuân tháng Ba, lập tức mua một ít rồi bảo Trình Hồi đem về cho Bùi Thanh Ngọc.

Nhưng khi Trình Hồi đến nhà trúc thì chẳng thấy ai.

Hắn tưởng Bùi Thanh Ngọc đến chỗ Tôn đại phu giám sát Phương Tiểu Trúc chép sách nên lại tới tiệm thuốc.

Đến đó vẫn không thấy y.

Phương Tiểu Trúc cũng băn khoăn, "Tiên sinh nói sẽ đến, nhưng ta chờ lâu lắm rồi."

Trình Hồi càng nghĩ càng thấy không ổn, Bùi Thanh Ngọc là người giữ lời hứa, đã nói tới thì sẽ không thất hứa, dù bận việc không tới được cũng sẽ nói một tiếng.

Hắn vội vàng tìm khắp thôn rồi hỏi hàng xóm, thậm chí còn tới núi Vũ Tễ tìm nhưng vẫn không có tung tích gì của Bùi Thanh Ngọc.

"Những nơi Bùi tiên sinh hay đi ta đều tìm hết rồi," Trình Hồi nói với Tiêu Kính Hàn, "Nhưng chẳng thấy y đâu cả."

Tiêu Kính Hàn sầm mặt không nói lời nào.

Ngày thường Bùi Thanh Ngọc hòa nhã với mọi người, lại là tiên sinh dạy học trong thôn nên được nhiều người kính trọng, không thể nào kết thù kết oán với ai được.

Nếu không phải nhắm đến Bùi Thanh Ngọc thì chính là nhắm đến Tiêu Kính Hàn.

Nhưng giờ còn ai có thù oán với hắn nữa?

Tiêu Kính Hàn liếc nhìn Tiêu Khuyết điên điên khùng khùng bên cạnh rồi lạnh lùng bảo Trình Hồi: "Đến vương phủ đi."

Trong phủ Ngu Nam Vương, Tiêu Thừa Vũ buồn chán uống rượu, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ầm ĩ bên ngoài. Hắn bực bội quát: "Ồn ào gì đó?! Im mồm hết cho ta!"

Sau đó trông thấy Tiêu Kính Hàn xách kiếm vào.

Tiêu Thừa Vũ giật nảy mình, chén rượu trong tay lập tức rơi xuống đất, "Ngươi, ngươi làm gì vậy?"

Ánh bạc lóe lên, Tiêu Kính Hàn kề kiếm vào cổ hắn rồi trầm giọng hỏi: "Bùi Thanh Ngọc đâu?"

Bên cổ lạnh buốt, Tiêu Thừa Vũ không hiểu hắn đang nói gì, hãi hùng khiếp vía nói: "Ngọc, ngọc gì? Ngươi nổi điên gì thế? Ta đâu có lấy đồ của ngươi."

Ánh mắt Tiêu Kính Hàn lạnh như băng, lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.

Tiêu Thừa Vũ bị hắn nhìn làm sống lưng lạnh toát, cả gan hỏi: "Rốt cuộc ngươi muốn tìm gì hả?"

Tiêu Kính Hàn nhìn sâu vào mắt hắn rồi từ từ tới gần, hệt như ác quỷ dưới âm tào địa phủ, nhếch môi chậm rãi nói: "Nếu ngươi còn giả ngu thì ta sẽ rạch từng nhát trên người ngươi, từ mặt xuống bụng, xuống chân...... Để máu ngươi từ từ chảy cạn, sau đó treo ngươi lên rồi xẻo từng miếng thịt......"

Tiêu Thừa Vũ biến sắc, cảm giác ngạt thở đáng sợ khi bị Tiêu Kính Hàn bóp cổ lần trước lại dâng lên. Hắn nín thở, mồ hôi lạnh chảy xuống tóc mai. Hắn thật sự không hiểu, rõ ràng trước kia Tiêu Kính Hàn rất sợ hắn, nhưng bắt đầu từ lúc nào lại trở nên điên cuồng như vậy?

"Ta, ta không có," Tiêu Thừa Vũ lắp bắp, "Ta...... Ta không biết ngươi đang tìm gì, ta chẳng làm gì hết, ta không có......"

Tiêu Kính Hàn im lặng nhìn hắn chằm chằm như đang nghĩ xem hắn nói thật hay giả.

Thật lâu sau Tiêu Kính Hàn mới lên tiếng: "Nếu không phải ngươi thì là người bên cạnh ngươi."

Người bên cạnh? Tiêu Thừa Vũ nghĩ ngợi, lông mày nhíu lại, do dự nói: "Hình như mấy ngày nay Ô quản gia thường xuyên vắng mặt trong phủ......"

"Chủ tử!" Đúng lúc này, Trình Hồi chạy tới nói với Tiêu Kính Hàn, "Ta nhớ ra rồi, lúc tìm Bùi tiên sinh hình như còn có một người mất tích nữa."

"Ai?"

"Chu Viễn."

Khi Bùi Thanh Ngọc mê man mở mắt ra thì phát hiện tay chân mình đều bị trói.

Y nhất thời ngơ ngác. Y nhớ mình đang đến chỗ Tôn đại phu thì gặp Chu Viễn giữa đường.

Chu Viễn hỏi y nếu Tiêu Kính Hàn chết, có phải y sẽ đi theo mình không?

Bùi Thanh Ngọc lập tức nổi giận, lạnh lùng nói Chu huynh đừng nói bậy.

Chu Viễn nở nụ cười, sau đó đột nhiên vung tay lên, Bùi Thanh Ngọc chỉ thấy một đám bột trắng bay tới, sau đó chẳng biết gì nữa.

Đây là đâu? Bùi Thanh Ngọc giật giật dây thừng trên cổ tay, thấy nóc nhà bị hở, tồi tàn cũ kỹ, có lẽ là một căn nhà đã bị bỏ hoang từ lâu.

Là Chu Viễn sao? Bùi Thanh Ngọc băn khoăn tự hỏi hắn trói mình làm gì?

Bên tai chợt vang lên câu nói của Chu Viễn, "Nếu Tiêu Kính Hàn chết......"

Bùi Thanh Ngọc giật thót --- Hắn muốn làm gì?!

Cửa nhà cũ kỹ cót két mở ra, Bùi Thanh Ngọc ngẩng đầu lên, trông thấy Chu Viễn đẩy cửa bước vào.

"Thanh Ngọc, ngươi tỉnh rồi à?"

Vẻ mặt hắn hết sức bình tĩnh, cứ như đó chỉ là một câu chào thông thường.

Bùi Thanh Ngọc lùi ra sau rồi cảnh giác nhìn hắn.

"Thanh Ngọc," Chu Viễn nịnh nọt nói, "Ngươi đừng sợ, ta sẽ không hại ngươi đâu."

Bùi Thanh Ngọc nhíu chặt mày: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

"Ta muốn làm gì?" Chu Viễn lặp lại, đột nhiên trở nên điên cuồng, "Ta muốn ở bên ngươi!"

Hắn nắm lấy bả vai Bùi Thanh Ngọc rồi nói: "Thanh Ngọc, ta thích ngươi! Ngươi có biết mấy năm nay ta kiềm chế khổ sở thế nào không? Ta âm thầm nhìn ngươi, càng nhìn càng thích ngươi, càng muốn ở bên ngươi vĩnh viễn, nằm mơ cũng nhớ đến ngươi! Ta thích ngươi như thế mà sao ngươi lại ở bên người khác?! Hắn có gì tốt chứ?! Ta mới là người luôn kề cận ngươi mà!"

Hắn gào toáng lên, hoàn toàn không còn vẻ hiền lành nhã nhặn như mọi ngày. Vai Bùi Thanh Ngọc bị hắn bóp đau điếng, nhưng y vẫn bình tĩnh nói: "Chu huynh, mấy năm nay ngươi quan tâm ta, ta rất cảm kích. Nhưng ta chỉ xem ngươi là huynh trưởng, là bạn tốt thôi, ngoài ra chẳng còn gì khác nữa."

"Ta không muốn làm huynh trưởng hay bạn tốt gì hết!" Chu Viễn căm giận nói, "Ta thích ngươi bao năm, dựa vào cái gì phải nhường ngươi cho kẻ khác?! Ngươi là của ta, chỉ cần hắn chết thì ngươi chính là của ta!"

Trong lòng Bùi Thanh Ngọc hốt hoảng, "Chu Viễn, ngươi bình tĩnh lại đi, đừng làm chuyện điên rồ."

"Ngươi yên tâm," Chu Viễn trấn an y, "Ta đâu cần ra tay, có người giết hắn giùm ta rồi."

"Cái gì?" Tim Bùi Thanh Ngọc như bị ai đâm một nhát, ra sức giật đứt dây thừng, sốt ruột hét lên, "Còn ai nữa? Các ngươi đã làm gì? Hắn sao rồi?!"

"Giờ hắn vẫn chưa sao," Chu Viễn cười khẩy, "Nhưng sắp tới thì chưa chắc đâu."

"Được rồi," ngoài cửa vang lên một giọng nói già nua thúc giục hắn, "Làm việc của ngươi đi."

Chu Viễn dịu dàng nói với Bùi Thanh Ngọc: "Thanh Ngọc, ngươi đợi ta nhé, ta sẽ về ngay thôi."

"Không," Bùi Thanh Ngọc giãy giụa, "Thả ta ra, Chu Viễn!"

"Ngươi chịu khó chờ thêm một lát nhé," Chu Viễn nói, "Chờ Tiêu Kính Hàn chết, ta sẽ thả ngươi ra ngay."

Bùi Thanh Ngọc kiên quyết nói: "Nếu ngươi dám hại hắn thì ta sẽ liều mạng với ngươi!"

"Hắn quan trọng với ngươi vậy sao?" Ánh mắt Chu Viễn càng thêm hung hãn, "Thế thì ta càng phải giết hắn!"

Khi Tiêu Kính Hàn chạy tới nhà Chu Viễn thì chỗ đó cũng trống trơn.

Họ lục soát một vòng, tìm ra mấy thứ khác --- Sách Bùi Thanh Ngọc viết chú thích, cây quạt cũ, trâm cài tóc...... Thậm chí còn có mấy bộ quần áo.

Những thứ trước đây Bùi Thanh Ngọc tưởng bị mất đều nằm ở đầu giường Chu Viễn.

Sắc mặt Tiêu Kính Hàn càng thêm khó coi, siết nắm đấm răng rắc.

"Các ngươi là ai? Làm gì trong nhà ta vậy?"

Ngoài phòng có tiếng ầm ĩ, Tiêu Kính Hàn đi ra ngoài, lập tức đối mặt với Chu Viễn.

"Tiêu, Tiêu......" Chu Viễn sửng sốt, hắn vốn định giả vờ không biết chuyện gì xảy ra, đến nhà trúc báo tin cho Tiêu Kính Hàn, ai ngờ lại gặp người ngay trong nhà mình.

"A Tễ huynh đệ," hắn vội vàng nói ra những lời đã nghĩ sẵn trong đầu, "Ta đang định tìm ngươi đây, lúc nãy ta gặp một người ở cổng thôn, hắn nhờ ta chuyển lời cho ngươi."

Tiêu Kính Hàn hờ hững nhìn hắn, "Ồ, lời gì?"

Chu Viễn giả vờ bình tĩnh đáp: "Hắn nói muốn cứu Thanh Ngọc thì dẫn Vương gia đến phía nam Thập Lý Đình."

Nói xong hắn còn ra vẻ lo lắng hỏi: "A Tễ huynh đệ, có phải Thanh Ngọc gặp chuyện gì rồi không?"

Tiêu Kính Hàn lạnh lùng liếc hắn rồi hỏi ngược lại: "Y gặp chuyện gì chẳng phải ngươi biết rõ nhất sao?"

Vẻ mặt Chu Viễn cứng đờ, "A Tễ huynh đệ, ngươi đang nói gì vậy? Ta không biết......"

Hắn còn chưa dứt lời thì Tiêu Kính Hàn đột ngột xông tới đâm vào đùi hắn.

"Á!"

Hắn hét ầm lên, máu chảy ròng ròng trên đùi.

"Ngươi không biết à?" Tiêu Kính Hàn cầm dao đâm vào đùi hắn rồi xoáy từ từ, Chu Viễn đau đến nỗi kêu la thảm thiết.

"Diễn vụng thế này mà Ô quản gia cũng dám để ngươi đến," Tiêu Kính Hàn chế giễu, "Xem ra trong mắt hắn ngươi cũng chẳng có giá trị lợi dụng gì."

Mặt Chu Viễn trắng bệch, bàng hoàng hỏi: "Ngươi, sao ngươi biết, Ô quản gia...... Á!"

Con dao đẫm máu đột nhiên rút ra rồi đâm vào lần nữa. Ánh mắt Tiêu Kính Hàn lạnh lẽo: "Không phải của ngươi thì đừng có mơ tưởng, nếu không dù ngươi có mười cái mạng cũng không đủ đền đâu."

Chu Viễn đau đến nỗi đầu óc mụ mẫm, máu tươi chảy ướt nửa người. Hắn run rẩy thều thào: "Y là của ta, của ta...... Á!"

Trên đùi lại đau điếng, hắn trợn ngược mắt ngất xỉu.

Bên Thập Lý Đình, Bùi Thanh Ngọc đang bất tỉnh bị cột vào một cành cây cổ thụ, bên dưới là hố sâu đầy chông, một khi rơi xuống sẽ đâm xuyên toàn thân.

Đầu kia của sợi dây trên cổ tay Bùi Thanh Ngọc cột vào cành cây sau lưng Ô quản gia.

Khi Tiêu Kính Hàn dẫn người cưỡi ngựa chạy đến Thập Lý Đình thì bắt gặp cảnh tượng này.

Thấy cổ tay Bùi Thanh Ngọc trầy xước đỏ ửng, hắn không khỏi đau lòng.

"Tam công tử," Ô quản gia nắm sợi dây thừng trên cành cây sau lưng rồi hỏi, "Vương gia đâu?"

Tiêu Kính Hàn vén màn xe lên, nói với người trong xe: "Hoàng thượng, có người muốn gặp ngươi kìa."

Tiêu Khuyết liếc xéo Ô quản gia rồi hừ một tiếng: "Thứ nghịch tặc gian xảo này mà cũng đòi trẫm ngự giá thân chinh à? Đúng là không biết thân phận!"

Ô quản gia: "......" Vương, Vương gia?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.