Phương Tiểu Trúc càng hỏi càng mờ mịt, "Đại Trư, sao ngươi đọc sách mà tiên sinh lại vất vả?" Cũng đâu phải tiên sinh đọc.
Tiêu Kính Hàn dài giọng nói: "Chẳng lẽ đọc xong ta không cần nghiên cứu thảo luận với tiên sinh sao?"
Bùi Thanh Ngọc lạnh lùng nói: "Ngươi không ngậm miệng thì ra ngoài đi."
Tiêu Kính Hàn lập tức im bặt, chốc lát sau lại thì thầm với Phương Tiểu Trúc: "Mai tới học đường ta kể ngươi nghe."
Bùi Thanh Ngọc: "......"
Thế là hôm sau Bùi Thanh Ngọc không cho hắn đến học đường.
Tiêu Kính Hàn tủi thân cò kè mặc cả: "Vậy tan học ta tới đón ngươi nhé?"
Bùi Thanh Ngọc phũ phàng nói: "Ta biết đường."
Tiêu Kính Hàn: "Nhưng ta không biết đường. Lỡ vô tình đến chỗ Tôn đại phu tìm Phương Tiểu Trư thì sao."
Bùi Thanh Ngọc: "......"
Cuối cùng Bùi Thanh Ngọc nói không lại hắn nên đành phải đồng ý, căn dặn hắn: "Đừng nói bậy với Tiểu Trúc nữa đấy."
"Ừ ừ," Tiêu Kính Hàn nín cười, chồm tới hôn má y một cái rồi nói với vẻ mờ ám, "Chỉ hai chúng ta nói thôi."
Bùi Thanh Ngọc đẩy hắn ra, vành tai đỏ bừng.
Buổi chiều tan học, lũ trẻ chạy như ong vỡ tổ.
Bùi Thanh Ngọc đang dọn dẹp sách vở thì nghe thấy tiếng động ngoài cửa. Y tưởng Tiêu Kính Hàn đến nên bất giác mỉm cười, nhưng ngẩng đầu lên lại trông thấy Chu Viễn.
Bùi Thanh Ngọc sững sờ, "Chu huynh?"
Chu Viễn có vẻ do dự, muốn nói lại thôi.
Bùi Thanh Ngọc thắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nhat-nguoi-roi-tren-duong/3722397/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.