Phương Tiểu Trúc càng hỏi càng mờ mịt, "Đại Trư, sao ngươi đọc sách mà tiên sinh lại vất vả?" Cũng đâu phải tiên sinh đọc.
Tiêu Kính Hàn dài giọng nói: "Chẳng lẽ đọc xong ta không cần nghiên cứu thảo luận với tiên sinh sao?"
Bùi Thanh Ngọc lạnh lùng nói: "Ngươi không ngậm miệng thì ra ngoài đi."
Tiêu Kính Hàn lập tức im bặt, chốc lát sau lại thì thầm với Phương Tiểu Trúc: "Mai tới học đường ta kể ngươi nghe."
Bùi Thanh Ngọc: "......"
Thế là hôm sau Bùi Thanh Ngọc không cho hắn đến học đường.
Tiêu Kính Hàn tủi thân cò kè mặc cả: "Vậy tan học ta tới đón ngươi nhé?"
Bùi Thanh Ngọc phũ phàng nói: "Ta biết đường."
Tiêu Kính Hàn: "Nhưng ta không biết đường. Lỡ vô tình đến chỗ Tôn đại phu tìm Phương Tiểu Trư thì sao."
Bùi Thanh Ngọc: "......"
Cuối cùng Bùi Thanh Ngọc nói không lại hắn nên đành phải đồng ý, căn dặn hắn: "Đừng nói bậy với Tiểu Trúc nữa đấy."
"Ừ ừ," Tiêu Kính Hàn nín cười, chồm tới hôn má y một cái rồi nói với vẻ mờ ám, "Chỉ hai chúng ta nói thôi."
Bùi Thanh Ngọc đẩy hắn ra, vành tai đỏ bừng.
Buổi chiều tan học, lũ trẻ chạy như ong vỡ tổ.
Bùi Thanh Ngọc đang dọn dẹp sách vở thì nghe thấy tiếng động ngoài cửa. Y tưởng Tiêu Kính Hàn đến nên bất giác mỉm cười, nhưng ngẩng đầu lên lại trông thấy Chu Viễn.
Bùi Thanh Ngọc sững sờ, "Chu huynh?"
Chu Viễn có vẻ do dự, muốn nói lại thôi.
Bùi Thanh Ngọc thắc mắc: "Chu huynh, sao thế?"
"Ta......" Chu Viễn siết chặt tay, một lát sau mới nói, "Thanh Ngọc, có phải hắn ép buộc ngươi không?!"
Dường như hắn đang nóng lòng chứng minh gì đó, "Nếu ngươi gặp khó khăn thì ta nhất định sẽ giúp ngươi! Ngươi đừng sợ!"
Chu Viễn nghiến răng: "Tiêu Kính Hàn nói các ngươi...... các ngươi ở bên nhau rồi."
Không đợi Bùi Thanh Ngọc trả lời, hắn đã vội nói: "Nhưng ta biết ngươi không muốn, đúng không? Thanh Ngọc, hắn ép buộc ngươi đúng không?"
Bùi Thanh Ngọc im lặng nhíu mày nhìn hắn.
"Chu huynh." Một lát sau, Bùi Thanh Ngọc chậm rãi nói, "Ngươi quen ta mấy năm chắc cũng biết tính ta. Nếu ta không muốn thì dù có chết cũng không bao giờ khuất phục người khác."
"Ngươi......" Ánh mắt Chu Viễn tối đi, thẫn thờ lẩm bẩm, "Không, không thể nào, ta không tin, sao ngươi lại......"
"A Thanh," một giọng nói quen thuộc vang lên, Bùi Thanh Ngọc quay sang thấy Tiêu Kính Hàn đứng cạnh cửa, mỉm cười gọi y, "Về nhà thôi."
Ánh mắt Bùi Thanh Ngọc dịu xuống, cáo từ Chu Viễn: "Không còn sớm nữa, Chu huynh cũng mau về đi."
Chu Viễn ngẩn ngơ nhìn y đi ra cửa, Tiêu Kính Hàn thản nhiên nắm tay y rồi mỉm cười thì thầm gì đó khiến Bùi Thanh Ngọc trừng hắn một cái.
Tại sao...... Chu Viễn dõi theo hai người đi xa, trong lòng chợt dâng lên một nỗi oán hận.
"Sao lại là hắn?" Hắn nghiến chặt răng, vẻ mặt trở nên dữ tợn, bất mãn rít lên, "Mấy năm nay người luôn ở bên ngươi rõ ràng là ta mà!"
Hắn che giấu tình cảm, lấy thân phận bạn bè và hàng xóm nhìn trộm người trong lòng mình. Hắn không dám nói, không dám hỏi, sợ Bùi Thanh Ngọc biết được tình cảm của hắn sẽ căm ghét hắn, xa lánh hắn.
Hắn cứ tưởng Bùi Thanh Ngọc chỉ thích nữ mà thôi.
Nhưng hôm nay có một nam nhân đột nhiên cướp đi người hắn tơ tưởng bao năm qua.
"Nếu ngươi thích nam," Chu Viễn vô cùng ghen tức, "Sao không thể là ta chứ?!"
Gió mát ùa vào căn phòng vắng lặng, không ai trả lời.
Khi Tiêu Kính Hàn và Bùi Thanh Ngọc về nhà trúc thì thấy Trình Hồi chờ ngoài sân với vẻ mặt khó xử.
"Sao thế?" Tiêu Kính Hàn hỏi.
Trình Hồi gãi đầu nói: "Diêu cô nương truyền tin tới, hình như Vương gia...... bị điên rồi."
Tiêu Kính Hàn biến sắc, có vẻ hơi kinh ngạc.
"Chủ tử," Trình Hồi do dự hỏi, "Ngươi có muốn tới xem không?"
Hắn nghĩ ngợi rồi cười khan: "Biết đâu ông ta giả bộ cũng nên, ha ha ha......"
Tiêu Kính Hàn không nói gì.
Bùi Thanh Ngọc nắm chặt tay hắn khuyên nhủ: "Đến xem thử đi, Diêu cô nương sắp trở lại Bắc Cảnh rồi, cũng nên kết thúc chuyện này đi."
Tiêu Kính Hàn trầm mặc thật lâu mới khẽ gật đầu: "Vậy ngươi đợi ta về nhé."
Bùi Thanh Ngọc dịu dàng nói: "Được."
Trên núi Phù Phong cây cối um tùm, một vùng xanh tươi.
Diêu Tử Y dẫn Tiêu Kính Hàn đến một căn phòng, vừa đi vừa nói: "Mấy ngày nay ông ta la hét om sòm, nói mình là hoàng đế, gặp ai cũng đòi phong quan phong tước, còn muốn phong ta làm quý phi nữa."
Tiêu Kính Hàn: "......"
Tiêu Kính Hàn nghe ngóng một hồi nhưng chẳng nghe thấy động tĩnh gì, "Hôm nay không la hét à?"
"Ta thấy ông ta nhiệt tình quá nên rủ mấy người vào diễn chung," Diêu Tử Y nói, "Giờ ông ta đang vui vẻ làm hoàng đế nên không quậy nữa."
Khóe miệng Tiêu Kính Hàn giật một cái, vừa đẩy cửa ra thì thấy Tiêu Khuyết ngồi chính giữa, đứng hai bên là Cát lão đại và ám vệ Giáp Ất Bính, ai nấy đều cười hớn hở.
Cát lão đại thấy Tiêu Kính Hàn thì reo lên: "Tiêu lão đệ, ta là đại tướng quân đó!"
Ám vệ Giáp cũng nói: "Ta là thừa tướng!"
Ám vệ Ất: "Ta là ngự sử."
Ám vệ Bính: "Ta là thái giám!"
Tiêu Kính Hàn: "......"
Tiêu Kính Hàn hỏi ám vệ Bính: "Sao bọn họ đều uy phong mà đến lượt ngươi lại thành thái giám?"
Ám vệ Giáp nói: "Hắn thấp."
Ám vệ Ất: "Hắn nhỏ."
Ám vệ Bính bất mãn nói: "Thái giám không có râu!"
Tiêu Kính Hàn: "...... Ừ, cũng tốt."
Nghe họ nhắc đến thái giám, Tiêu Khuyết hỏi Tiêu Kính Hàn: "Sao? Ngươi cũng muốn làm thái giám à?"
Tiêu Kính Hàn chưa kịp lên tiếng thì nghe hắn nói: "Vậy trẫm sẽ phong ngươi làm tổng quản đại nội, mau kéo hắn ra ngoài thiến đi."
Diêu Tử Y đứng cạnh nhịn không được phá lên cười, vỗ vai hắn nói: "Ha ha ha ha ha tổng quản đại nội, thái giám này thật là lớn ha ha ha ha ha......"
Tiêu Kính Hàn ngoài cười nhưng trong không cười: "Diêu quý phi cũng vậy."
"Không phải không phải," Cát lão đại đính chính, "Vương gia nói hôm nay Diêu cô nương tới trễ nên đày nàng vào lãnh cung làm cung nữ giặt đồ rồi."
Diêu Tử Y: "......"
Ám vệ Giáp an ủi nàng: "Không sao, ngày mai ngươi đến sớm một chút, sẽ được làm trưởng công chúa đấy."
Ám vệ Ất: "Quận chúa cũng được."
Ám vệ Bính: "Đúng đúng đúng."
"Chủ tử!" Đúng lúc này, bên ngoài chợt vang lên tiếng la thất thanh của Trình Hồi. Hắn hấp tấp chạy vào, hốt hoảng nói: "Nguy rồi, Bùi tiên sinh mất tích rồi!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]