Chương trước
Chương sau
Gian phòng im ắng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở gần trong gang tấc. Tiêu Ký Ngôn bị hôn choáng váng, khi tỉnh táo lại thì lưng đã nằm trên đệm.

Y sực nhớ đến quyển sách giấu trong chăn nên vô thức đưa tay mò mẫm, sau đó lại vội vàng rụt tay về.

Nhưng động tác này vẫn bị Cận Mộ phát hiện. Hắn vuốt ve cần cổ ửng đỏ của Tiêu Ký Ngôn rồi khàn giọng hỏi: "Công tử tìm gì thế?"

Ánh mắt Tiêu Ký Ngôn trốn tránh, "Không, không có gì."

Cận Mộ đưa tay sờ chăn, Tiêu Ký Ngôn chẳng đoái hoài gì nữa, ôm mặt hắn hôn để mong qua cửa.

Quả nhiên một khắc sau, Cận Mộ càng hôn y say đắm hơn.

Lồng ngực Tiêu Ký Ngôn nóng hổi, trong lúc cọ xát nhịp tim càng thêm dồn dập. Y nắm chặt vạt áo người trên thân, nghĩ đến hình ảnh trong sách nên ra sức lật mình đè Cận Mộ xuống.

Kết quả là không lật được.

Thân hình vạm vỡ của Cận Mộ ôm trọn y trong lòng.

Tiêu Ký Ngôn chưa từ bỏ ý định nên thử lật thêm lần nữa.

Lần này thì lật được nhưng Cận Mộ lại rút ra quyển sách y nhét trong chăn.

Tiêu Ký Ngôn: "......"

Tiêu Ký Ngôn yên lặng rúc vào ngực hắn giả chết.

Cận Mộ liếc quyển sách kia một cái rồi nín cười hỏi: "Công tử...... thích xem cái này à?"

"Không, không phải," Tiêu Ký Ngôn chột dạ lí nhí, "Là lão Tam đưa." Hắn xúi ta đọc đấy.

Cận Mộ bỏ sách qua một bên, ôm chặt vòng eo ấm áp của y hỏi: "Sao Tam công tử lại đưa ngươi cái này?"

Tiêu Ký Ngôn: "Hắn muốn ta ở trên."

Cận Mộ: "......"

Cận Mộ nhìn y rồi siết chặt vòng tay: "Vậy công tử có muốn ở trên không?"

"Ta......" Tiêu Ký Ngôn do dự lẩm bẩm, "Ta không biết." Cũng chẳng biết cách làm.

Đúng là y không biết thật. Mỗi lần rung động nóng bỏng đều khiến y chìm vào hỗn loạn, chỉ có thể ôm chặt Cận Mộ như níu lấy khúc gỗ cứu mạng, lênh đênh trôi dạt. Y không biết bộ dạng mình thế nào, càng không biết mình nên làm gì và có thể làm gì.

Cận Mộ đưa tay vuốt ve vành tai ửng đỏ của y, trầm giọng hỏi: "Vậy công tử đọc sách có thích không?"

Tai Tiêu Ký Ngôn càng nóng hơn, lí nhí nói: "Chưa xem hết nữa." Tại ngươi về sớm quá.

"Thế à?" Cận Mộ lại hỏi, "Vậy lúc nãy công tử nắm tay ta là muốn làm gì?"

Tiêu Ký Ngôn thật thà đáp: "Trong sách nói phải lấy dây lưng trói tay lại."

Cận Mộ: "Rồi sao nữa?"

Tiêu Ký Ngôn nghĩ ngợi, "Hình như là sờ, sờ......"

Y không nói được nữa, khuôn mặt đỏ bừng.

Cận Mộ bỗng nhiên đảo lộn vị trí hai người, nắm cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của y đè lên gối rồi tháo dây lưng y ra cột quanh cổ tay.

"Như vậy đúng không?"

Tiêu Ký Ngôn: "......"

"Không phải," Tiêu Ký Ngôn giãy giụa, "Trói ngươi chứ đâu phải trói ta...... Ưm!"

Y đột ngột im bặt, âm cuối run rẩy bị Cận Mộ nuốt vào miệng.

Màn lụa rơi xuống, bóng người lắc lư không ngừng, tiếng rên rỉ vang lên......

Hồi lâu sau lại nghe tiếng khóc như có người chịu không nổi: "Đừng...... Ta muốn ở trên cơ."

Sau đó bóng người chao đảo, tiếng thút thít lại vang lên, run rẩy không nói nên lời: "Không...... Không muốn ở trên nữa, ngươi buông ra đi...... Ưm!"

Cuối cùng Tiêu Ký Ngôn cũng chẳng biết mình ngủ lúc nào, chỉ nhớ mình bủn rủn gối đầu lên ngực Cận Mộ, tự nhủ sau khi ngủ dậy phải đốt hết mấy quyển sách Tiêu Kính Hàn đưa.

Không xem nữa, y mơ màng nghĩ, chẳng có tác dụng gì cả, lão Tam chỉ gạt mình thôi.

Trong nhà trúc, Tiêu Kính Hàn chợt hắt hơi một cái, "Hắt xì!"

Bùi Thanh Ngọc đưa tay sờ trán hắn, "Bị cảm à?"

Tiêu Kính Hàn lắc đầu, "Không sao."

Phương Tiểu Trúc đang viết chữ bên cạnh ngẩng đầu lên hỏi: "Đại Trư, ngươi làm chuyện gì xấu à? Có người đang mắng ngươi đúng không?"

Tiêu Kính Hàn: "...... Lo chép sách của ngươi đi."

Phương Tiểu Trúc lầm bầm một tiếng rồi lại cúi đầu nắn nót từng chữ.

Mấy ngày trước Bùi Thanh Ngọc trở về học đường, lũ trẻ nhao nhao hỏi y lâu nay đi đâu?

Bùi Thanh Ngọc cũng không nhiều lời mà chỉ nói mình đi thăm bạn bè.

Mấy ngày sau, y bắt gặp Phương Tiểu Trúc thao thao bất tuyệt với lũ trẻ, kể sinh động như tiên sinh kể chuyện: "Tiên sinh đi đánh kẻ xấu đó! Ta thấy tiên sinh dưới chân núi, tiên sinh lợi hại cực kỳ, tung chiêu Hàng Long Thập Bát Chưởng! Ta và tiên sinh đánh bọn chúng chạy hết! Tiên sinh còn cưỡi ngựa nữa, phi nhanh lắm!"

Vẻ mặt lũ trẻ hết sức sùng bái, trầm trồ khen ngợi.

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Cái tật bịa chuyện này học từ ai vậy?

Sau đó Phương Tiểu Trúc bị phạt chép sách mười lần.

Bùi Thanh Ngọc còn đích thân giám sát, không cho hắn lười biếng.

Thế là mỗi ngày sau khi tan học, hắn phải theo Bùi Thanh Ngọc về chép sách.

Tiêu Kính Hàn thấy Bùi Thanh Ngọc ôm một chồng sách ra thì đi tới hỏi: "A Thanh, sách ta mua mấy ngày trước đâu rồi?"

Bùi Thanh Ngọc đang lật sách chợt dừng lại, ánh mắt lộ vẻ lúng túng: "Không biết."

Khóe môi Tiêu Kính Hàn cong lên, "Ngươi giấu đi rồi chứ gì?"

Bùi Thanh Ngọc chưa kịp mở miệng thì hắn lại ung dung nói: "A Thanh là tiên sinh học đường, mới nãy còn bảo Tiểu Trư không được nói dối cơ mà."

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Bùi Thanh Ngọc quay mặt đi chỗ khác rồi thừa nhận: "Phải thì sao? Ngươi đọc mấy thứ kia làm gì? Không được đọc nữa."

Phương Tiểu Trúc tò mò hỏi: "Đại Trư, ngươi muốn đọc sách gì vậy?" Sao tiên sinh không cho đọc? Ngày thường y còn bắt ta đọc sách nhiều nữa mà.

Tiêu Kính Hàn cười gian: "Sách làm người ta mở mang "kiến thức"."

Bùi Thanh Ngọc cảnh cáo hắn: "Không được nói bậy!" Tiểu Trúc vẫn còn nhỏ lắm!

Tiêu Kính Hàn tỏ vẻ vô tội: "Đâu có nói bậy."

Phương Tiểu Trúc càng tò mò hơn, "Sách gì thế?"

"Đủ loại nhân vật," Tiêu Kính Hàn nghiêm túc nói, "Đủ loại động tác."

Phương Tiểu Trúc bừng tỉnh đại ngộ, "Bí kíp Võ Lâm hả?!"

Tiêu Kính Hàn cười vang rồi gật đầu nói: "Cũng na ná vậy."

Phương Tiểu Trúc thấy bộ dạng này của hắn thì ỉu xìu nói: "Ngươi gạt ta."

"Không tin thì thôi," Tiêu Kính Hàn hời hợt nói, "Vì lão Nhị nhà ta đọc ít quá nên mới đánh thua người ta đấy."

Phương Tiểu Trúc: "Y đánh thua à? Không sao chứ?"

Tiêu Kính Hàn: "Mấy ngày liền không xuống giường được."

Phương Tiểu Trúc giật mình: "Nghiêm trọng vậy sao?"

Bùi Thanh Ngọc nghe không nổi nữa, cầm sách gõ Tiêu Kính Hàn một cái, "Đừng nói nữa."

Phương Tiểu Trúc ngẫm lại vẫn thấy không đúng, "Nếu thật sự là bí kíp dạy võ thì sao tiên sinh không cho ngươi đọc mà giấu đi?"

Tiêu Kính Hàn nhìn Bùi Thanh Ngọc với vẻ sâu xa rồi cười nói: "Vì tiên sinh sợ ta đọc nhiều quá sẽ làm y vất vả hơn."

Bùi Thanh Ngọc: "......" Ngươi im miệng đi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.