Chương trước
Chương sau
"Ta vừa nói xong thì nó lập tức cắm đầu xuống đất," Tiêu Kính Hàn nói, "Ta còn tưởng nó tức quá mà chết nữa."

Bùi Thanh Ngọc: "...... Vậy nó bị sao?"

"Hình như nó đạp trúng gì đó làm chân bị thương." Tiêu Kính Hàn nói, "Ta xách nó về, ai ngờ sau khi vết thương lành lại nó ở lì không chịu đi."

Đại Bảo tức giận nói: "Không phải, thím Trương! Thím Trương!"

"Ta biết rồi," Tiêu Kính Hàn thản nhiên nói, "Thím Trương cho mi ăn ngon uống sướng nên mi không nỡ đi chứ gì?"

Đại Bảo lẩm bẩm: "Không nỡ, thím Trương!"

Nghe nó nói, Bùi Thanh Ngọc sực nhớ đến thím Trương vẫn đang ở trấn Thu Thủy, lần trước y lo cho Tiêu Kính Hàn nên đi trước, chưa kịp nói với bà một tiếng.

"Có cần nhờ người đón thím Trương về không?"

Tiêu Kính Hàn lắc đầu: "Không cần đâu, bà ấy có việc cần thu xếp bên đó."

Bùi Thanh Ngọc cũng không để ý, chỉ nghĩ đó là quê của thím Trương nên có lẽ bà muốn ở thêm ít lâu.

Tiêu Kính Hàn chẳng đoái hoài gì đến Đại Bảo, chỉ dặn nó chơi đủ rồi thì về sớm một chút, sau đó dẫn Bùi Thanh Ngọc đi.

Bùi Thanh Ngọc thấy hắn không đi về hướng nhà mình thì buột miệng hỏi: "Đi đâu vậy?"

Tiêu Kính Hàn đáp: "Mua sách."

Bùi Thanh Ngọc nghe vậy cũng muốn mua, háo hức chờ xem có sách gì, nếu tìm được sách gốc của nhà Nho nổi tiếng thì tốt quá.

Y theo Tiêu Kính Hàn lượn trái rẽ phải, sau đó vào một cửa tiệm hết sức kín đáo. Tiêu Kính Hàn nói mấy câu với chủ tiệm, người kia cười tủm tỉm ôm một chồng sách ra.

Bùi Thanh Ngọc đi tới nhìn, mặt lập tức đỏ bừng.

"Ngươi......" Y đẩy Tiêu Kính Hàn ra, vừa tức vừa thẹn hỏi, "Ngươi mua thứ này làm gì?"

Tiêu Kính Hàn thản nhiên nói: "Ta mua cho lão Nhị, y nói muốn xem."

Bùi Thanh Ngọc nhìn hai bộ sách giống nhau như đúc, "Vậy sao ngươi mua hai bộ?"

Tiêu Kính Hàn ôm y nói: "Nhân tiện mua về cho ta xem luôn, đâu thể thua y được."

Bùi Thanh Ngọc: "......" Chính ngươi muốn xem chứ gì?!

Thế là mấy ngày sau, Cận Mộ phát hiện công tử nhà mình hơi lạ, lúc nào cũng nhốt mình trong phòng, nói là muốn đọc sách.

Nhưng ngày thường đọc sách hắn đều ở cạnh, công tử đọc mệt còn rúc vào lòng hắn ngủ.

Còn mấy ngày nay mỗi lần công tử muốn đọc sách lại bảo hắn đi nấu thuốc hoặc mua bánh mứt hoa quả, tóm lại là luôn tìm cớ đẩy hắn đi.

Cận Mộ vừa băn khoăn vừa hụt hẫng--- Công tử chê hắn phiền sao? Không muốn hắn ở cạnh nữa sao?

Nhưng dạo này hễ công tử gặp hắn thì lại đỏ mặt, chẳng biết đang nghĩ gì nữa.

Hôm nay Tiêu Ký Ngôn lại bảo Cận Mộ ra ngoài mua bánh, còn mình dựa vào thành giường đọc lén "Mười tám chiêu XX" mà Tiêu Kính Hàn đưa, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, Cận Mộ đứng ngoài gọi: "Công tử?"

Tiêu Ký Ngôn giật mình, vội vàng nhét sách vào chăn.

Cận Mộ đẩy cửa ra, trông thấy Tiêu Ký Ngôn nhìn lảng đi chỗ khác, co quắp trên giường hỏi: "Ngươi...... Sao hôm nay ngươi về sớm thế?"

Cận Mộ im lặng giây lát rồi nói: "Ta có chuyện muốn hỏi công tử."

Tiêu Ký Ngôn thắc mắc: "Chuyện gì?"

Cận Mộ mấp máy môi, có vẻ rất khó xử, cuối cùng vẫn nói khẽ: "Nếu công tử chê ta phiền thì ta......"

Tiêu Ký Ngôn sững sờ, "Hả?"

Y đứng lên khỏi giường, cau mày hỏi: "Ta chê ngươi phiền lúc nào?"

Cận Mộ ngước nhìn y rồi ngập ngừng nói: "Mấy ngày nay công tử toàn đuổi ta đi thôi." Lần nào cũng bảo hắn đi mua cái này cái kia, nhưng mua về lại chẳng thấy y ăn bao nhiêu.

"Ta......" Tiêu Ký Ngôn có miệng khó cãi, nhớ đến quyển sách còn giấu trong chăn thì hai má nóng bừng, "Ta không có, chỉ là......"

Chỉ là gì đây? Chẳng lẽ lại nói với Cận Mộ mình lén đọc sách kia vì muốn ở trên?

Y không nói được.

Thấy vẻ bối rối của y, Cận Mộ cứ tưởng y gặp phải chuyện gì khó xử, "Công tử có chuyện gì à?"

Tiêu Ký Ngôn im lặng một lát, dường như đã hạ quyết tâm nên đột nhiên nói: "Ngươi đóng cửa lại đi."

Cận Mộ chẳng hiểu gì nhưng vẫn quay người đóng cửa.

Hắn đóng kín cửa, vừa quay lại thì bị Tiêu Ký Ngôn đè vào cửa.

Cận Mộ: "...... Công tử, ngươi làm gì vậy?"

Tiêu Ký Ngôn nghĩ đã nói không được thì chi bằng thử cách hôm qua mình học trong sách.

Y nhớ trong sách nói đầu tiên phải đè người như vậy, sau đó hôn người bủn rủn tay chân......

Y kiễng chân lên hôn.

Cận Mộ trố mắt.

Sau đó kéo hai tay hắn qua đỉnh đầu rồi rút dây lưng trói lại...... Tiêu Ký Ngôn mơ màng nghĩ, sờ soạng cánh tay rắn chắc của Cận Mộ, nhớ tới phải rút dây lưng nên lại kéo dây lưng hắn.

Cận Mộ bỗng nhiên thở dốc, hơi thở nóng hổi.

Khó khăn lắm Tiêu Ký Ngôn mới rút được dây lưng, nhưng chưa kịp làm gì thì bị Cận Mộ nâng mông bế lên.

"Ưm......"

Cận Mộ cắn môi y, quấn lấy lưỡi y rồi hôn sâu hơn.

Đầu óc Tiêu Ký Ngôn mụ mẫm, ngón tay bấu chặt bả vai Cận Mộ, giờ mới nhớ ra --- Khoan đã, hình như sai tư thế rồi thì phải?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.