Tiêu Kính Hàn không ngờ huynh trưởng mình lại thiếu "hiểu biết" đến vậy, chẳng phải sẽ bị Cận Mộ ức hiếp chết sao?
Nhưng cũng đúng thôi, cả ngày Tiêu Ký Ngôn ru rú trong biệt viện vương phủ, trước đây Cận Mộ luôn kè kè theo y, chưa từng đến những nơi bậy bạ nên tất nhiên là biết rất ít.
"Vậy ta đưa ngươi mấy quyển "Mười tám chiêu XX" và "Bí thuật XX" gì đó," Tiêu Kính Hàn nói nhỏ, "Ngươi đọc nhiều vào, khi nào biết cách thì bảo ta, ta chuốc thuốc Cận Mộ cho ngươi muốn làm gì thì làm, được không?"
Vành tai Tiêu Ký Ngôn đỏ lên: "Cái này...... có hiệu quả không?"
Tiêu Kính Hàn: "Ngươi thử là biết ngay."
Tiêu Ký Ngôn đành phải gật đầu.
Tiêu Kính Hàn sợ y yếu đuối không đè nổi Cận Mộ vạm vỡ nên dạy y: "Nếu Cận Mộ không chịu thì ngươi cứ nũng nịu nói mấy câu, hắn mềm lòng sẽ chiều ý ngươi thôi."
Thấy Bùi Thanh Ngọc tới gần, Tiêu Kính Hàn thì thầm: "Ngươi nhìn này."
Sau đó hắn quay đầu sang, giả bộ say khướt ôm chầm Bùi Thanh Ngọc dụi dụi rồi mơ màng nói: "A Thanh, ta đau đầu quá."
Tiêu Ký Ngôn: "......"
Bùi Thanh Ngọc thấy có người khác ở đây thì ngượng ngùng đẩy hắn: "Ta nấu canh giải rượu cho ngươi, ngươi buông ra trước đi."
Tiêu Kính Hàn ôm y không buông, lẩm bẩm nói: "Không chịu, ta muốn ngươi ở cạnh ta cơ."
Bùi Thanh Ngọc lúng túng cười nói với Tiêu Ký Ngôn: "Hắn say rồi, ta dìu hắn về nghỉ ngơi trước."
Tiêu Ký Ngôn nhìn Bùi Thanh Ngọc dìu người vào phòng, im lặng một lát rồi ấp úng nói: "Ta...... Ta cũng đau đầu."
Cận Mộ vội vàng đi tới, lo lắng hỏi: "Công tử cũng uống rượu à? Uống bao nhiêu vậy?"
Tiêu Ký Ngôn: "Thì...... bằng lão Tam thôi."
Sức khỏe Tiêu Ký Ngôn không cho phép uống quá nhiều rượu, Cận Mộ nghe xong lập tức hãi hùng khiếp vía --- Uống bằng Tam công tử thì còn đến đâu nữa?!
"Để ta đi mời đại phu!"
Tiêu Ký Ngôn nghẹn họng, vội vàng kéo hắn lại rồi sửa lời: "Không cần, ta không uống nhiều lắm đâu, không sao hết." Đừng mời đại phu.
Cận Mộ vẫn chưa yên tâm, "Không sao thật chứ? Vậy sao lại đau đầu?"
Tiêu Ký Ngôn: "...... Giờ hết đau rồi." Thôi bỏ đi, không học được.
Trong phòng, Bùi Thanh Ngọc đỡ người nằm xuống giường, vừa định đứng dậy thì bị Tiêu Kính Hàn kéo vào lòng.
"A Thanh," Tiêu Kính Hàn ôm người, mơ màng nói, "Đừng đi, cho ta ôm chút xíu."
Bùi Thanh Ngọc: "Đừng giả bộ."
Tiêu Kính Hàn: "......"
"Mùi rượu trên người ngươi không nồng," Bùi Thanh Ngọc vạch trần hắn, "Chút rượu này sao có thể làm ngươi say được?"
Tiêu Kính Hàn không giả bộ nữa mà cười hỏi: "Vậy sao lúc nãy ngươi còn hùa theo ta?"
Bùi Thanh Ngọc lẩm bẩm: "Không phải vì sợ ngươi mất mặt à?"
Tiêu Kính Hàn cười tươi hơn, đưa tay kéo vạt áo y ra rồi hỏi khẽ: "Chiều ta thế cơ à? Vậy chiều ta thêm lần nữa nhé?"
Hắn cúi đầu cắn nhẹ.
Bùi Thanh Ngọc rùng mình, run rẩy đẩy hắn, "Đừng...... Mọi người còn ở ngoài mà."
Tiêu Kính Hàn bóp eo y nói khẽ: "Ta chỉ hôn thôi chứ không làm gì đâu."
"Ngươi đừng hôn chỗ đó......"
"Ta chỉ muốn hôn chỗ này thôi."
"Ưm......"
Gần tiệm thuốc, Trình Hồi bị ám vệ Giáp Ất Bính rượt đuổi la oai oái.
Trình Hồi vừa chạy vừa giải thích: "Trời tối quá nên ta đâu thấy gì!"
Ám vệ Giáp: "Xạo!"
Ám vệ Ất: "Ngươi gỡ xương ra mà ngươi còn không biết à?"
Ám vệ Bính: "Đúng đúng!"
Ám vệ Giáp Ất quay sang cốc đầu hắn, "Còn mặt mũi nói nữa à? Ngươi bị hóc xương hay không cũng không biết sao?"
Ám vệ Bính tủi thân nói: "Hức hức, hắn nói còn mắc xương nên ta đâu biết......"
Trình Hồi cảm thán: "Đứa nhỏ này dễ lừa thật."
Ám vệ Giáp Ất Bính: "......"
Đám người càng rượt nhanh hơn.
Ngày hôm sau, Tiêu Ký Ngôn về trước, Tiêu Kính Hàn dẫn Bùi Thanh Ngọc đến núi Phù Phong gặp Diêu Tử Y.
Mặc dù cuộc mưu phản của Ngu Nam Vương đã bị trấn áp nhưng vẫn còn hậu quả phải xử lý.
"May mà ông ta chưa khởi binh," Diêu Tử Y nói, "Kinh thành chưa phát hiện nên dễ nói hơn."
Tiêu Kính Hàn nói bóng gió: "Ngu Nam gần Đại Kỳ, mấy năm nay Đại Kỳ cũng không an phận lắm đâu."
"Đúng vậy," Diêu Tử Y hiểu ý hắn, "Chẳng qua là Nam Cảnh có biến, ta và Vương gia cùng chống lại kẻ thù ngoại bang thôi."
Tiêu Kính Hàn im lặng giây lát rồi nói: "Dù thế nào chuyện lần này cũng đa tạ ngươi."
Diêu Tử Y khoanh tay nói: "Ngày thường thấy ngươi đòi đánh đòi giết, còn làm thủ lĩnh băng cướp, thế mà lại tốt với dân chúng Ngu Nam quá nhỉ."
Tiêu Kính Hàn khó hiểu, "Là sao?"
"Một khi biết Tiêu Khuyết dẫn binh đến phía Bắc, chắc chắn Đại Kỳ sẽ thừa cơ xông vào," Diêu Tử Y nói, "Ngươi cũng đâu muốn dân chúng chịu khổ đúng không?"
"Ta đâu nghĩ nhiều thế," Tiêu Kính Hàn hời hợt nói, "Chẳng qua không muốn vô duyên vô cớ biến thành loạn thần tặc tử thôi."
Hắn kéo Bùi Thanh Ngọc đi, Diêu Tử Y gọi hắn lại: "Giờ ông ta đang bị nhốt trong địa lao, ngươi có muốn gặp ông ta không?"
Tiêu Kính Hàn dừng chân, nói mà không quay đầu lại, "Thôi khỏi."
Hắn dẫn Bùi Thanh Ngọc đến thăm mẹ mình.
Bia mộ sạch bóng, có lẽ mấy ngày trước Diêu Tử Y vừa đến cúng bái.
Tiêu Kính Hàn quỳ xuống trước mộ rồi cười nói: "Nương, con dẫn người đến thăm ngài đây."
Bùi Thanh Ngọc cũng quỳ xuống cạnh hắn.
"Y tên Bùi Thanh Ngọc," Tiêu Kính Hàn nắm chặt tay y nói, "Sau này sẽ là vợ của con trai ngài."
Mặt Bùi Thanh Ngọc nóng lên: "Chào bá mẫu ạ."
Tiêu Kính Hàn quay sang, nghiêm túc nói: "Phải gọi nương chứ, nếu không nương sẽ tức giận, lỡ ban đêm báo mộng mắng ta thì sao?"
Mặt Bùi Thanh Ngọc càng nóng hơn, do dự một lát rồi gọi khẽ: "Nương."
Sau bia mộ chợt có tiếng sột soạt.
Bùi Thanh Ngọc: "...... Mẹ ngươi hiển linh à?"
Tiêu Kính Hàn nhìn ra sau bia, trông thấy Đại Bảo thò đầu lên gọi: "Con trai!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]