Chương trước
Chương sau
Tiêu Ký Ngôn sửng sốt, ngơ ngác hỏi: "Thuốc hợp hoan...... có thể uống theo cân sao?"

"Ta có bảo hắn uống hết một lượt đâu," Tiêu Kính Hàn nói, "Hôm nay uống một ít, ngày mai uống một ít, từ từ cũng uống hết thôi."

Bùi Thanh Ngọc: "......" Uống xong còn ổn không vậy?

"Nói bậy bạ gì đó?" Y bất đắc dĩ nói, "Ai uống nổi mười cân...... thuốc này chứ?"

Tiêu Kính Hàn vô tội nói: "Tại y nói muốn gì cũng được mà."

Tiêu Ký Ngôn cãi lại: "Ý ta nói muốn ta làm gì cũng được chứ đâu phải Cận Mộ làm."

Tiêu Kính Hàn: "À, vậy ngươi uống đi."

Tiêu Ký Ngôn: "......"

"Không được," Cận Mộ đứng chặn trước mặt y rồi nói, "Ta sẽ uống."

Tiêu Kính Hàn: "Ai uống thì có gì khác nhau đâu? Chẳng phải đều là hai ngươi đóng cửa lại rồi......"

Bùi Thanh Ngọc lập tức bịt miệng hắn --- Ngươi còn cần mặt mũi không hả?

Tiêu Ký Ngôn đỏ mặt, tưởng Tiêu Kính Hàn đã biết chuyện mình uống thuốc nên lắp bắp nói: "Ta, ta chỉ uống chút xíu đã khó chịu lắm rồi, Cận Mộ không thể uống nhiều vậy đâu."

Tiêu Kính Hàn gỡ tay Bùi Thanh Ngọc xuống, vừa mân mê ngón tay y vừa hào hứng nói: "Uống rồi à? Hèn gì mới khai khiếu."

Hắn ra vẻ từ bi nói: "Nếu huynh trưởng uống rồi thì giảm bớt một nửa, năm cân cũng được."

Tiêu Ký Ngôn và Cận Mộ chưa kịp lên tiếng thì Bùi Thanh Ngọc đã sốt ruột nói, "Đừng quậy nữa, ngươi tưởng ăn cơm rắc muối đấy à?"

Tiêu Kính Hàn: "Vậy ta và hắn chia nhau uống, mỗi người hai cân rưỡi."

Hắn ôm eo Bùi Thanh Ngọc rồi kề vào tai y nói: "Nhưng ngươi phải chịu khó làm thuốc giải cho ta."

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Bùi Thanh Ngọc yên lặng đẩy hắn ra rồi nói với hai người kia: "Hắn chỉ đùa thôi, đừng tưởng thật."

Cận Mộ ôm quyền hành lễ với Tiêu Kính Hàn: "Tam công tử, năm đó ngươi cứu ta, ta đã nói mạng ta là của ngươi. Bây giờ vẫn vậy, nếu ngươi có yêu cầu gì thì có chết ta cũng không chối từ. Nhưng......"

Tai hắn đỏ ửng hiếm thấy, "Ngày thường nếu không có việc gì thì ta muốn chăm sóc công tử."

Tiêu Kính Hàn ung dung nói: "Chẳng biết trước kia là ai sống chết không chịu về, nói gì mà thuộc hạ không dám, chỉ cần nhìn công tử từ xa là được...... Sao, giờ gan to ra nên dám rồi hả?"

Cận Mộ nắm chặt tay Tiêu Ký Ngôn nói: "Trước đây ta chưa biết tình cảm của công tử nên không muốn y khó xử. Nhưng chỉ cần trong lòng công tử có ta thì ta quyết không buông tay."

Tiêu Ký Ngôn giật mình, ngẩn ngơ nhìn hắn.

Tiêu Kính Hàn lại hỏi: "Lỡ sau này ngươi gặp người mình thích hơn thì sao?"

Cận Mộ nói ngay: "Đời này ta chỉ cần mình công tử thôi."

Hắn sợ họ không tin nhưng cũng chẳng biết cam đoan thế nào, "Ta......"

Lúc này Tiêu Kính Hàn mới nói: "Thôi, ta chẳng hơi đâu xen vào chuyện người khác. Mạng ngươi từ trước đến giờ vẫn luôn là của ngươi, muốn đi đâu thì đi đó, khỏi cần nói với ta."

Cận Mộ cảm kích nói: "Đa tạ Tam công tử."

Tiêu Ký Ngôn không biết cảm tạ hắn thế nào, "Lão Tam......"

Tiêu Kính Hàn lẩm bẩm: "Không phải ta rộng lượng mà là trong lòng hắn chỉ có Nhị công tử, ở lại chỗ ta cũng có ích gì đâu?"

Bùi Thanh Ngọc chỉ cười chứ không vạch trần hắn.

Y nhớ Tiêu Kính Hàn từng kể với mình hồi bé trong vương phủ không ai coi hắn là Tam công tử Ngu Nam Vương, nhưng mỗi lần Tiêu Ký Ngôn gặp hắn đều gọi một tiếng "Tam đệ". Sau này cả hai lớn lên, y lại đổi từ "Tam đệ" thành "lão Tam".

Có lẽ cả nhà họ Tiêu chỉ có mình Tiêu Ký Ngôn công nhận sự tồn tại của hắn mà thôi.

"Nếu không uống thuốc," Tiêu Kính Hàn nghĩ ngợi rồi nói, "Thì mời ta ăn một bữa đi."

Tất nhiên Tiêu Ký Ngôn không có ý kiến gì, y mời họ ra quán ăn một bữa nhưng Tiêu Kính Hàn lắc đầu nói muốn ăn ở nhà, còn bắt Cận Mộ và Tiêu Ký Ngôn tự nấu.

Tiêu Ký Ngôn: "...... Ta không biết nấu."

Tiêu Kính Hàn: "Lão Cận nhà ngươi biết là được."

Cận Mộ: "...... Ta cũng không rành lắm."

Tiêu Kính Hàn kéo Bùi Thanh Ngọc đi, thờ ơ nói: "Vậy ta mặc kệ, nếu không ta sẽ không thả ngươi đi đâu."

Hắn nói hời hợt nên cũng chẳng biết thật hay giả, loáng thoáng nghe thấy hắn nói với Bùi Thanh Ngọc: "Thuốc kia họ không uống thì ta uống cũng được."

Bùi Thanh Ngọc: "Ngươi uống làm gì?"

Tiêu Kính Hàn: "Lão Nhị uống mà ta không uống thì lại thua y nữa à?"

Bùi Thanh Ngọc: "......" Khoan đã, "lại" là sao?

Sau lưng, Cận Mộ im lặng một lát rồi quay đầu nhìn mấy người trốn trên cây.

Trình Hồi và mấy ám vệ đành phải nhảy xuống.

Ám vệ Giáp: "Ta biết nướng khoai!"

Ám vệ Ất: "Ta biết nhổ khoai."

Ám vệ Bính: "À, ta biết ăn khoai!"

Trình Hồi vỗ tay một cái, "Vậy tối nay ăn khoai đi!"

Tiêu Ký Ngôn, Cận Mộ: "......"

Cũng may Cận Mộ biết nướng gà, nướng cá, còn mua thêm mấy hũ rượu nên cũng tạm xem như một bữa ra trò.

Nhưng bữa cơm này hết sức ồn ào, đầu tiên là Trình Hồi bưng rượu đụng trúng bàn làm rượu suýt đổ hết. Sau đó ám vệ Giáp đào khoai lang để cây đuốc làm cháy áo ám vệ Ất, bị ám vệ Ất rượt đánh khắp sân. Cuối cùng ám vệ Bính ăn cá nướng bị hóc xương, làm thế nào cũng gỡ không ra nên đám người sốt ruột kéo hắn đi tìm Tôn đại phu, chỉ còn Tiêu Kính Hàn và Tiêu Ký Ngôn đối mặt với bàn ăn bừa bộn.

Tiêu Ký Ngôn lo lắng hỏi: "Hắn không sao chứ?"

Tiêu Kính Hàn rót rượu rồi cười nói: "Trình Hồi cố tình dọa bọn họ thôi, xương lấy ra từ lâu rồi."

Tiêu Ký Ngôn cũng cười, nhìn Tiêu Kính Hàn nói khẽ: "Mấy năm nay xung quanh ngươi có vẻ náo nhiệt quá nhỉ." Không còn như hồi bé, lúc nào cũng lủi thủi một mình.

Tiêu Kính Hàn uống cạn rượu trong chén, chậm rãi nói: "Ta không về nữa đâu."

Tiêu Ký Ngôn im lặng một lát rồi nói: "Mặc dù ta không biết giữa ngươi và phụ thân xảy ra chuyện gì nhưng ngươi đã quyết định thì ta sẽ không cản ngươi."

Tiêu Kính Hàn cụp mắt nhìn chén rượu trống rỗng: "Ta cắt đứt quan hệ cha con với ông ta rồi, sau này chẳng còn liên quan gì nhau nữa."

Tiêu Ký Ngôn im lặng giây lát rồi nói khẽ: "Ngươi sẽ mãi là Tam đệ của ta."

Tiêu Kính Hàn cười, thấy Bùi Thanh Ngọc và Cận Mộ trở lại thì nói với Tiêu Ký Ngôn: "Vậy ta sẽ tặng ngươi một món quà lớn."

Tiêu Ký Ngôn khó hiểu: "Gì thế?"

Tiêu Kính Hàn hỏi thầm: "Ngươi có muốn ở trên không?"

Tiêu Ký Ngôn ngơ ngác, "Ở trên gì cơ?"

Tiêu Kính Hàn: "Để ta chuốc thuốc Cận Mộ cho ngươi ngủ với hắn."

Tiêu Ký Ngôn sững sờ, mặt lập tức đỏ bừng, "Không, không cần đâu......"

Tiêu Kính Hàn: "Ngươi không muốn ở trên à?"

"Không, không phải," gò má Tiêu Ký Ngôn nóng ran, "Ta, ta không biết làm......"

Tiêu Kính Hàn: "......"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.