Cận Mộ cõng Tiêu Ký Ngôn đi chầm chậm trên đường làng nhỏ hẹp.
Tiêu Ký Ngôn ôm cổ hắn, nhìn cây cối xào xạc hai bên đường rồi hỏi: "Lần này không đi nhầm nữa đấy chứ?"
Cận Mộ: "...... Chắc không đâu."
Mấy ngày trước họ rời khỏi Xuân Vũ Lâu, lúc đó Tiêu Ký Ngôn mới biết tú bà không hề sai người đến biệt viện báo tin mà chỉ muốn giữ y lại để kéo khách.
Tiêu Ký Ngôn tức giận không ở lại nữa, nói sau này sẽ sai người đưa bạc tới.
Tú bà định chặn đường họ nhưng bị cây đao sáng quắc của Cận Mộ dọa sợ nên không dám hó hé.
Cận Mộ tìm một chiếc xe ngựa rồi cùng Tiêu Ký Ngôn về biệt viện vương phủ.
Tiêu Ký Ngôn không hề biết chuyện Ngu Nam Vương mưu phản, thấy Tiêu Kính Hàn vẫn chưa về thì đòi đi tìm hắn.
Cận Mộ thắc mắc: "Công tử có việc gì à?" Gấp lắm sao?
Tiêu Ký Ngôn gật đầu, "Ngươi có biết lão Tam ở đâu không?"
Cận Mộ nói: "Chắc ở chỗ Bùi tiên sinh."
Trên đường đi hắn đã truyền tin đến núi Phù Phong, biết Tiêu Kính Hàn không còn trên núi.
Có lẽ là đang ở chung với Bùi Thanh Ngọc.
Tiêu Ký Ngôn lập tức kéo hắn đi tìm người.
Nhưng Cận Mộ vốn mù đường nên đánh xe ngựa đi lạc mấy lần mới tìm ra thôn này.
Đường làng chật hẹp, xe ngựa không dễ đi lắm. Tiêu Ký Ngôn dứt khoát xuống xe đi bộ với Cận Mộ. Nhưng đi chưa bao lâu y đã mỏi chân.
Cận Mộ đau lòng cõng y đi.
"Thật ra," Cận Mộ ngập ngừng, "Nếu công tử có việc thì ta đi tìm Tam công tử là được rồi, công tử không cần đi đâu......"
Tiêu Ký Ngôn nói: "Không được."
Y nằm trên lưng Cận Mộ lẩm bẩm: "Chuyện này ta phải tự nói với hắn."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]