Chương trước
Chương sau
Cận Mộ cõng Tiêu Ký Ngôn đi chầm chậm trên đường làng nhỏ hẹp.

Tiêu Ký Ngôn ôm cổ hắn, nhìn cây cối xào xạc hai bên đường rồi hỏi: "Lần này không đi nhầm nữa đấy chứ?"

Cận Mộ: "...... Chắc không đâu."

Mấy ngày trước họ rời khỏi Xuân Vũ Lâu, lúc đó Tiêu Ký Ngôn mới biết tú bà không hề sai người đến biệt viện báo tin mà chỉ muốn giữ y lại để kéo khách.

Tiêu Ký Ngôn tức giận không ở lại nữa, nói sau này sẽ sai người đưa bạc tới.

Tú bà định chặn đường họ nhưng bị cây đao sáng quắc của Cận Mộ dọa sợ nên không dám hó hé.

Cận Mộ tìm một chiếc xe ngựa rồi cùng Tiêu Ký Ngôn về biệt viện vương phủ.

Tiêu Ký Ngôn không hề biết chuyện Ngu Nam Vương mưu phản, thấy Tiêu Kính Hàn vẫn chưa về thì đòi đi tìm hắn.

Cận Mộ thắc mắc: "Công tử có việc gì à?" Gấp lắm sao?

Tiêu Ký Ngôn gật đầu, "Ngươi có biết lão Tam ở đâu không?"

Cận Mộ nói: "Chắc ở chỗ Bùi tiên sinh."

Trên đường đi hắn đã truyền tin đến núi Phù Phong, biết Tiêu Kính Hàn không còn trên núi.

Có lẽ là đang ở chung với Bùi Thanh Ngọc.

Tiêu Ký Ngôn lập tức kéo hắn đi tìm người.

Nhưng Cận Mộ vốn mù đường nên đánh xe ngựa đi lạc mấy lần mới tìm ra thôn này.

Đường làng chật hẹp, xe ngựa không dễ đi lắm. Tiêu Ký Ngôn dứt khoát xuống xe đi bộ với Cận Mộ. Nhưng đi chưa bao lâu y đã mỏi chân.

Cận Mộ đau lòng cõng y đi.

"Thật ra," Cận Mộ ngập ngừng, "Nếu công tử có việc thì ta đi tìm Tam công tử là được rồi, công tử không cần đi đâu......"

Tiêu Ký Ngôn nói: "Không được."

Y nằm trên lưng Cận Mộ lẩm bẩm: "Chuyện này ta phải tự nói với hắn."

Cận Mộ càng khó hiểu hơn, "Chuyện gì cơ?"

Tiêu Ký Ngôn ôm chặt hắn rồi nói: "Đòi ngươi lại."

Cận Mộ dừng chân, niềm hạnh phúc dâng trào làm tim hắn đập loạn.

"Được," hắn nói khẽ, "Nghe lời công tử."

Bọn họ đi tới đi lui, rốt cuộc nửa ngày sau trông thấy nhà trúc của Bùi Thanh Ngọc đằng xa.

Trong lòng Cận Mộ mừng rỡ, "Công tử......"

Hắn còn chưa dứt lời thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Lão Cận, Nhị công tử?"

Cận Mộ quay đầu lại, trông thấy Trình Hồi và ba ám vệ nhảy xuống từ trên cây.

Trình Hồi nhìn trái nhìn phải rồi dè dặt hỏi: "Có chuyện gì thế?" Sao Nhị công tử cũng tới đây vậy?

Tiêu Ký Ngôn nói: "...... Không có gì, ta muốn tìm lão Tam."

Ồ, tìm chủ tử à? Trình Hồi nhìn thoáng qua nhà trúc phía xa rồi buột miệng nói: "Hắn đang quấn chặt Bùi tiên sinh kia kìa."

Ám vệ Giáp gật đầu, "Không dám quấy rầy hắn."

Ám vệ Ất: "Sẽ bị mắng đó."

Ám vệ Bính: "À đúng đúng đúng!"

Tiêu Ký Ngôn, Cận Mộ: "......"

Trình Hồi cãi lại: "Nói bậy gì đó, Nhị công tử và chúng ta làm sao giống nhau được?!"

Hắn quay lại cười tủm tỉm với Tiêu Ký Ngôn: "Đừng lo, chủ tử sẽ không trách Nhị công tử đâu."

Cận Mộ cõng Tiêu Ký Ngôn lùi lại một bước --- Ngươi xem náo nhiệt không chê chuyện lớn đúng không?

Tiêu Ký Ngôn do dự hỏi: "Phải chờ bao lâu nữa?"

Trình Hồi đáp ngay: "Chuyện này khó nói lắm, chủ tử sung sức thế mà, có khi ba ngày ba đêm cũng nên."

Tiêu Ký Ngôn chưa kịp lên tiếng thì ám vệ Giáp đã thảng thốt hỏi: "Lâu vậy sao?!"

Ám vệ Ất: "Bùi tiên sinh có chịu nổi không?"

Ám vệ Bính: "Ồ, có chết đói không?"

Trình Hồi: "......" Các ngươi im mồm đi được không?

Bọn họ đang ầm ĩ thì thấy cửa nhà trúc bật mở, Tiêu Kính Hàn nắm tay Bùi Thanh Ngọc đi ra.

Tiêu Ký Ngôn: "Chẳng phải ngươi nói ba ngày ba đêm à?"

Trình Hồi cười khan: "Ba ngày ba đêm...... và ba canh giờ cũng như nhau thôi, đâu có gì khác."

Nói xong hắn lại trèo lên cây.

Mấy ám vệ cũng đồng loạt bỏ trốn.

Tiêu Kính Hàn thấy Tiêu Ký Ngôn cũng hơi bất ngờ, nhíu mày hỏi: "Sao huynh trưởng lại tới đây?"

Tiêu Ký Ngôn leo xuống khỏi lưng Cận Mộ rồi nói: "Ta có việc muốn nói với ngươi."

Thấy Bùi Thanh Ngọc cũng ở đây, y nhớ lại lần trước mình hồ đồ đòi hôn người ta là không đúng nên tạ lỗi: "Xin lỗi vì chuyện lần trước nhé."

Bùi Thanh Ngọc cũng không để bụng mà cười nói: "Không sao."

Tiêu Kính Hàn thắc mắc: "Chuyện lần trước là chuyện gì?"

Tiêu Ký Ngôn: "Lần trước gặp y trên đường, ta đã đòi hôn y."

Tiêu Kính Hàn: "......"

Tiêu Kính Hàn ngoài cười nhưng trong không cười: "Ngươi nói sao cơ? Ngươi đòi hôn y?"

Cận Mộ vội nói: "Hiểu lầm thôi ạ."

Bùi Thanh Ngọc nói: "Đâu có hôn." Ngươi đừng cười đáng sợ như vậy được không?

Tiêu Ký Ngôn cũng chẳng nghĩ nhiều, xin lỗi xong lại nhìn Tiêu Kính Hàn rồi chân thành nói: "Lão Tam, ngươi...... trả lại Cận Mộ cho ta được không?"

"Ta biết năm đó ngươi đã cứu hắn một mạng, nếu ngươi có yêu cầu khác, chỉ cần Tiêu Ký Ngôn ta làm được thì ta sẽ làm cho ngươi."

Tiêu Kính Hàn dài giọng, "Ồ, gì cũng được à?"

Tiêu Ký Ngôn gật đầu.

Tiêu Kính Hàn cười khẩy, "Được, vậy cho Cận Mộ uống mười cân thuốc hợp hoan đi."

Tiêu Ký Ngôn, Cận Mộ: "......"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.