Chương trước
Chương sau
Lòng bàn tay ấm áp kề sát eo làm Bùi Thanh Ngọc vô thức rùng mình, nắm chặt vạt áo Tiêu Kính Hàn rồi đỏ mặt nói: "Ta......"

Tiêu Kính Hàn ôm eo y đè vào cửa, cắn vành tai nóng hổi của y rồi dụ dỗ: "Đừng sợ, dễ hơn cưỡi ngựa nhiều."

Bùi Thanh Ngọc còn lâu mới tin hắn, đột nhiên nhớ ra vết thương của hắn vẫn chưa lành, "Không được, vết thương của ngươi......"

"Không sao," Tiêu Kính Hàn cười khẽ, "Ngươi ngoan chút đi, nếu không dù vết thương không đau thì ta cũng sắp nín chết rồi."

Chỗ kề sát nhau nóng bừng, tim Bùi Thanh Ngọc đập như nổi trống, chưa kịp lên tiếng đã bị chặn môi.

"Ưm......"

Đầu óc dần trở nên hỗn loạn, dường như chẳng phân biệt được gì nữa, chỉ có cảm giác khô nóng tăng lên liên tục. Trong thoáng chốc, ký ức quá khứ dần ùa về, là A Tễ cười ngây ngô, cũng là Tiêu Kính Hàn tội nghiệp.

Nhưng dù là ai cũng chỉ thuộc về Bùi Thanh Ngọc mà thôi.

"Ôm ta chặt vào." Tiêu Kính Hàn chợt nói, Bùi Thanh Ngọc chưa kịp tỉnh táo lại đã bị bế bổng lên. Chân y không chạm đất, chỉ có thể bám trên người Tiêu Kính Hàn, không chỗ trốn thoát.

"Ngươi nói ta là của ngươi," Tiêu Kính Hàn ôm y, mồ hôi nhớp nháp chảy từ cổ xuống ngực, "Nhưng ta phải làm thế nào mới được xem là của ngươi đây?"

Bùi Thanh Ngọc thở dốc, chỉ giây lát sau đã không nói được gì nữa. Y ôm lưng Tiêu Kính Hàn, không ngừng run rẩy trong làn sóng nhiệt, nghe thấy hắn nói: "Nếu ta là của ngươi thì toàn thân phải bám đầy mùi hương của ngươi, mọi dáng vẻ của ngươi chỉ có ta mới được thấy thôi, đúng không?"

Bùi Thanh Ngọc co rúm lại, nước mắt hòa lẫn mồ hôi thấm ướt tóc mai. Y không nghe rõ Tiêu Kính Hàn nói gì mà chỉ cắn vai hắn rồi gật bừa.

Ngoài nhà, con lừa nhỏ ngồi xổm trong lều tò mò chớp mắt nhìn cánh cửa trúc khẽ đung đưa.

Động tĩnh trên cửa càng lúc càng lớn, chốc lát sau hình như còn có tiếng khóc thút thít vọng ra.

Con lừa nhỏ vẫy đuôi, nhìn mỏi mắt mà cánh cửa kia vẫn còn rung lên. Nó mệt mỏi lắc đầu rồi nằm trong lều ngủ thiếp đi.

Khi Bùi Thanh Ngọc trở lại giường thì đã cạn kiệt sức lực.

Giọng y khàn đặc, vẫn còn lo lắng vết thương của Tiêu Kính Hàn nên nằng nặc đòi xem cho yên tâm.

Tiêu Kính Hàn ôm y nằm xuống, để mặc y sờ tới sờ lui vết thương, vốn định dỗ người ngủ nhưng Bùi Thanh Ngọc càng nhìn càng đau lòng, bỗng nhiên hôn lên ngực hắn một cái.

Đầu óc Tiêu Kính Hàn nổ tung, xoay người đè y xuống.

Bùi Thanh Ngọc giật nảy mình, "Sao ngươi lại......"

"Ngoan, sẽ nhanh thôi."

"Ngươi nhanh lúc nào...... Ưm!"

Bùi Thanh Ngọc hối hận gần chết, biết thế chẳng hôn làm gì!

Hôm sau, Tiêu Kính Hàn mở mắt ra trong tiếng lừa hí.

Ánh nắng rọi qua cửa sổ vào phòng.

Sau khi tỉnh táo lại, hắn cúi đầu nhìn người trong lòng.

Bùi Thanh Ngọc vẫn chưa dậy, đuôi mắt ửng đỏ, vùng cổ ngày thường trắng nõn cũng chi chít vết đỏ.

Tiêu Kính Hàn không nhịn được cười, hôn lên trán y một cái rồi hài lòng ôm y nằm trong chăn thêm lát nữa, nghe tiếng lừa kêu bên ngoài mới nhớ ra có lẽ nó đói bụng.

Hắn sợ tiếng kêu đánh thức Bùi Thanh Ngọc nên đành phải buông y ra rồi xuống giường cho lừa ăn.

Khi Chu Viễn đi ngang qua thì thấy Tiêu Kính Hàn mặc đồ xộc xệch bỏ cỏ khô vào lều cho con lừa.

Hắn từng tới đây rất nhiều lần nhưng chẳng biết Bùi Thanh Ngọc đi đâu mà biệt tăm. Vừa thấy Tiêu Kính Hàn, hắn tự hỏi có phải Bùi Thanh Ngọc cũng về rồi không?

Nghe tiếng bước chân, Tiêu Kính Hàn quay đầu nhìn rồi cười nói: "Lâu rồi không gặp Chu huynh."

Chu Viễn vô thức lùi lại một bước --- Lỡ hắn lại nổi điên thì làm sao bây giờ?

Nhưng Tiêu Kính Hàn chợt nhận lỗi với hắn: "Trước đây đắc tội nhiều lần, mong Chu huynh thứ lỗi."

Chu Viễn sững sờ --- Sao tự dưng tốt tính vậy? Uống nhầm thuốc à?

"Không, không sao," Chu Viễn xua tay rồi háo hức hỏi, "Thanh Ngọc có đây không?"

Tiêu Kính Hàn nhếch môi cười, ôn tồn nói: "Đêm qua y mệt quá nên chưa dậy đâu."

Chu Viễn: "......"

"Hầy," Tiêu Kính Hàn tỏ vẻ ảo não, "Ta đã bảo y không chịu nổi mà y không nghe, cứ quấn lấy ta đòi hỏi bao nhiêu lần......"

Chu Viễn đứng sững tại chỗ như hóa đá.

Tiêu Kính Hàn: "Chu huynh?"

Chu huynh đau buồn quay người bỏ chạy.

Tiêu Kính Hàn hết sức tiếc rẻ --- Chạy nhanh thế làm gì? Mình chưa nói xong mà, chẳng hạn như thành thân gì đó, chẳng phải nên nói một câu sao?

Khi Bùi Thanh Ngọc tỉnh lại đã gần giữa trưa.

Y mơ màng ngửi thấy mùi đồ ăn thơm lừng, mở mắt ra thì thấy Tiêu Kính Hàn ngồi cạnh giường, bưng hộp đồ ăn dịu dàng cười với y: "Ăn chút gì đi rồi ngủ tiếp, đừng để bụng đói."

Bùi Thanh Ngọc hít mũi: "Mua ở đâu vậy?" Thơm quá.

Tiêu Kính Hàn thản nhiên nói, "Ta đích thân đến quán ăn làm đấy, giỏi không?"

Bùi Thanh Ngọc: "...... Lần trước ngươi làm mì trường thọ suýt thiêu rụi bếp của ta còn gì."

Mí mắt Tiêu Kính Hàn giật một cái, mạnh miệng nói: "Ít nhất ta cũng biết nhóm lửa chứ bộ."

Bùi Thanh Ngọc phì cười, gật đầu nói: "Ừ, biết nhóm lửa cũng giỏi lắm rồi."

Tiêu Kính Hàn chồm tới hỏi: "Chỉ có nhóm lửa mới giỏi thôi à? Sao đêm qua không thấy ngươi khen ta......"

Bùi Thanh Ngọc lập tức bịt miệng hắn rồi lầm bầm: "Không biết xấu hổ."

Tiêu Kính Hàn nắm tay y vuốt ve, nói như kẻ lưu manh: "Ta cần xấu hổ làm gì? Ta cần ngươi là đủ rồi."

Trình Hồi đi tới cửa nghe thấy câu này lại yên lặng đi ra.

Sáng nay hắn định đến hỏi xem Tiêu Kính Hàn có về núi Phù Phong không, ai ngờ thấy Tiêu Kính Hàn vui phơi phới, trên cổ còn có dấu răng.

Hắn lập tức hiểu ra --- Chà, cuối cùng chủ tử nhà mình cũng có tiền đồ rồi!

Tiêu Kính Hàn bảo hắn đi mua ít đồ ăn, nhưng nghĩ ngợi một hồi lại đòi tự nấu.

Trình Hồi hoảng sợ nói: "Chủ tử, ngươi có biết nấu cơm đâu?!"

Tiêu Kính Hàn trừng hắn, bất mãn nói: "Không biết thì ta sẽ học!"

Sau đó hắn tìm một quán ăn rồi nhờ đầu bếp dạy mình thái thịt nấu cơm.

Cuối cùng đầu bếp dập lửa nhiều quá không nhịn được nữa, sợ hắn thiêu rụi bếp nên la hét đòi đập nồi, Tiêu Kính Hàn mới chịu thôi.

"May mà hắn biết mình nấu dở nên không nỡ cho Bùi tiên sinh ăn," Trình Hồi và mấy ám vệ ngồi xổm bàn tán, "Nếu không chắc Bùi tiên sinh sẽ ngộ độc mất."

Ám vệ Giáp xách hộp cơm trước mặt hắn lên hỏi: "Vậy đây là cái gì?"

Trình Hồi: "Đồ chủ tử nấu khét, nói đưa cho các ngươi ăn đấy."

Ám vệ Giáp Ất Bính: "......"

Ám vệ Giáp: "Thật ác độc!"

Ám vệ Ất: "Thật vô sỉ!"

Ám vệ Bính: "Thật......"

Hắn nhất thời nghĩ không ra từ nào nên chỉ biết nói: "Thật thật thật!"

Trần Lạc chen vào hóng hớt: "Chủ tử và Bùi tiên sinh ở bên nhau thật hả?"

"Chứ sao," Trình Hồi nói, "Hắn vui đến nỗi ngay cả chó đi ngang qua cũng muốn ôm hôn mấy cái!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.