Lòng bàn tay ấm áp kề sát eo làm Bùi Thanh Ngọc vô thức rùng mình, nắm chặt vạt áo Tiêu Kính Hàn rồi đỏ mặt nói: "Ta......"
Tiêu Kính Hàn ôm eo y đè vào cửa, cắn vành tai nóng hổi của y rồi dụ dỗ: "Đừng sợ, dễ hơn cưỡi ngựa nhiều."
Bùi Thanh Ngọc còn lâu mới tin hắn, đột nhiên nhớ ra vết thương của hắn vẫn chưa lành, "Không được, vết thương của ngươi......"
"Không sao," Tiêu Kính Hàn cười khẽ, "Ngươi ngoan chút đi, nếu không dù vết thương không đau thì ta cũng sắp nín chết rồi."
Chỗ kề sát nhau nóng bừng, tim Bùi Thanh Ngọc đập như nổi trống, chưa kịp lên tiếng đã bị chặn môi.
"Ưm......"
Đầu óc dần trở nên hỗn loạn, dường như chẳng phân biệt được gì nữa, chỉ có cảm giác khô nóng tăng lên liên tục. Trong thoáng chốc, ký ức quá khứ dần ùa về, là A Tễ cười ngây ngô, cũng là Tiêu Kính Hàn tội nghiệp.
Nhưng dù là ai cũng chỉ thuộc về Bùi Thanh Ngọc mà thôi.
"Ôm ta chặt vào." Tiêu Kính Hàn chợt nói, Bùi Thanh Ngọc chưa kịp tỉnh táo lại đã bị bế bổng lên. Chân y không chạm đất, chỉ có thể bám trên người Tiêu Kính Hàn, không chỗ trốn thoát.
"Ngươi nói ta là của ngươi," Tiêu Kính Hàn ôm y, mồ hôi nhớp nháp chảy từ cổ xuống ngực, "Nhưng ta phải làm thế nào mới được xem là của ngươi đây?"
Bùi Thanh Ngọc thở dốc, chỉ giây lát sau đã không nói được gì nữa. Y ôm lưng Tiêu Kính Hàn, không ngừng run rẩy trong làn sóng nhiệt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nhat-nguoi-roi-tren-duong/3722391/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.