Ngoài lều hết sức ầm ĩ, người trên núi Phù Phong chạy khắp nơi, tiếng hò hét hòa lẫn với tiếng binh khí va nhau.
Một lát sau, Tiêu Khuyết quay lưng đi rồi ra lệnh: "Giết chúng đi."
Tử sĩ xung quanh lập tức xông tới.
Mấy ám vệ vội vàng rút đao ra đứng chặn trước người Tiêu Kính Hàn. Cát lão đại kéo Tiêu Kính Hàn chạy đi, hùng hổ nói: "Mụ nội hắn chứ, đồ vô nhân tính, con trai mình mà cũng không tha à?!"
Tiêu Kính Hàn: "Lúc nãy đoạn tuyệt quan hệ rồi, ta không phải con trai ông ta."
Giọng hắn chẳng có cảm xúc gì, nghe rất bình thản nhưng Cát lão đại lại cảm thấy rất khó chịu, khuyên nhủ hắn: "Loại cha này khỏi cần cũng được, ngươi đừng đau lòng quá."
Xưa nay hắn không biết cách an ủi người khác, nghĩ ngợi giây lát rồi hùng hồn nói: "Hay là ta làm cha ngươi nhé?!"
Tiêu Kính Hàn: "...... Thôi khỏi."
"Ngươi đừng khách sáo," Cát lão đại hào phóng nói, "Ta không ngại đâu, sau này chúng ta sẽ như cha con ruột thịt!"
Tiêu Kính Hàn: "Vậy ngươi làm con đi."
"Hả?" Cát lão đại băn khoăn, "Không được đâu, ta lớn tuổi hơn ngươi mà."
Tiêu Kính Hàn: "Ta không ngại."
Cát lão đại gãi đầu, "Thế à, vậy......"
Hắn đang nói nửa chừng thì sực nhớ ra, vỗ đầu nói: "Không đúng, ta có thiếu cha đâu!"
Người trên núi Phù Phong thấy họ đến thì càng đánh hăng hơn, la hét giục họ đi mau lên.
Nhưng cuối cùng người ít không địch lại số đông, chẳng bao lâu sau đám người đã bị bao vây.
Thấy họ như cá trong chậu, Tiêu Khuyết hừ lạnh: "Không biết lượng sức."
Tiêu Kính Hàn ngẩng đầu nhìn chân trời không mây, gió thổi qua sợi tóc trên trán, giữa không trung chợt vang lên một tiếng chim hót.
Tiêu Kính Hàn nhếch môi, quay mặt nhìn Tiêu Khuyết rồi gằn từng chữ: "Chưa chắc ai không biết lượng sức đâu."
Trong lòng Tiêu Khuyết bỗng dâng lên một nỗi bất an mãnh liệt --- Không, không thể nào...... Hắn đã chờ đợi bao năm nay, không ai có thể cản hắn được!
Trong mắt hắn lộ ra vẻ tàn nhẫn, đột nhiên giơ đao lên......
Chỉ nghe một tiếng xé gió, mũi tên dài lao thẳng vào lưỡi đao, mạnh đến nỗi làm văng thanh đao ra khỏi tay Tiêu Khuyết.
Hắn biến sắc quay đầu lại, trông thấy Diêu Tử Y mặc giáp cầm cung tên giục ngựa chạy tới.
Sau lưng nàng cát bụi mịt mù, quân thiết kỵ đông nghịt rầm rộ kéo đến.
Một con chim lượn vòng trên trời.
Người trong đại doanh Ngu Nam bỗng chốc hoảng loạn.
"Quân thiết kỵ?!"
"Chẳng phải quân thiết kỵ ở Bắc Cảnh à?"
"Sao bọn họ lại đến đây......"
Quân thiết kỵ tới cổng đại doanh, Diêu Tử Y phất tay, đám người đồng loạt dừng lại.
Diêu Tử Y một mình một ngựa đi vào.
Đại Bảo bay mệt đậu trên vai nàng.
"Vương gia," Diêu Tử Y nói, "Kết cục đã định rồi, đừng phí sức nữa."
Tiêu Khuyết bàng hoàng nhìn quân thiết kỵ sau lưng nàng, "Không thể nào...... Sao ngươi có thể về Bắc Cảnh điều động binh lực trong thời gian ngắn vậy được?!"
"Ai nói ta phải về Bắc Cảnh?" Diêu Tử Y nói, "Khi ta đến Ngu Nam thì đã phái người về Bắc Cảnh. Chẳng qua mấy ngày nay ta bận tập hợp họ lại thôi."
Tiêu Khuyết sững sờ hồi lâu, bỗng nhiên quay phắt lại nhìn Tiêu Kính Hàn rồi hung tợn nói: "Là kế hoạch của ngươi! Chính ngươi đã truyền tin!"
Tiêu Kính Hàn cười nhạt, "Chắc Vương gia kinh ngạc lắm nhỉ?"
"Lẽ ra ta phải giết ngươi từ lâu rồi mới đúng!" Vẻ mặt Tiêu Khuyết hết sức dữ tợn, "Lẽ ra năm đó không nên giữ ngươi lại! Đúng là đồ thấp hèn như mẫu thân ngươi vậy!"
Vẻ mặt Tiêu Kính Hàn sa sầm, chưa kịp ra tay thì thấy một mũi tên bay sượt qua má Tiêu Khuyết để lại vết máu.
Diêu Tử Y hạ cung tên xuống rồi lạnh lùng nói: "Ngươi không xứng nhắc đến mẹ nuôi ta."
"Mẹ nuôi?" Tiêu Khuyết đột nhiên vỡ lẽ --- Bọn họ đã quen biết từ lâu. Khi hắn phát hiện Diêu Tử Y đến Ngu Nam đã thấy lạ, sao Tiêu Kính Hàn lại quen nàng chứ?
"Thì ra là ả," Tiêu Khuyết phẫn nộ nói, "Kế hoạch bao năm của ta vì một ả tỳ nữ đê tiện mà......"
"Chẳng qua ngươi tự tạo nghiệt nên không thể sống thôi." Diêu Tử Y gằn giọng, "Tướng sĩ chinh chiến sa trường, bảo vệ bờ cõi bình yên. Còn ngươi lại vì lòng ích kỷ của bản thân mà muốn các tướng sĩ tự giết nhau!"
Tiêu Khuyết bất mãn nói: "Ta có lỗi gì chứ? Ai mà không muốn có thiên hạ này?! Chẳng qua ta hơi kém may mắn thôi!"
"Quân vương thiên hạ phải yêu dân như con mới đúng." Diêu Tử Y căm ghét nói, "Còn ngươi lại xem mạng người như cỏ rác, vì tham vinh hoa mà bắt các tướng sĩ của mình máu chảy đầu rơi giữa thời thái bình thịnh thế, ngươi có tư cách gì đoạt thiên hạ này?"
Tiêu Khuyết: "Xưa nay thắng làm vua thua làm giặc, làm sao tránh được máu chảy?!"
"Có phải máu của ngươi đâu, tất nhiên là ngươi không quan tâm rồi!" Diêu Tử Y tức giận nói, "Nhưng họ cũng có cha mẹ vợ con, tính mạng của họ đâu phải của ngươi!"
"Keng" một tiếng, trong đám người có tiếng binh khí rơi xuống đất, sau đó âm thanh này lần lượt vang lên.
Tiêu Khuyết kinh ngạc quay đầu lại, trên mặt lộ vẻ tuyệt vọng.
Trời dần tối, Bùi Thanh Ngọc dắt ngựa nhìn về hướng đại doanh Ngu Nam, im lặng thật lâu.
Trần Lạc bên cạnh khuyên y: "Bùi tiên sinh, trời tối rồi, hay là chúng ta về trước nhé?"
Bùi Thanh Ngọc cụp mắt, đang định quay người thì chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc mang theo ý cười: "Đúng là nên về rồi."
Bùi Thanh Ngọc lập tức ngẩng đầu lên, trông thấy Tiêu Kính Hàn đứng cách đó không xa mỉm cười nhìn mình.
Mắt y nóng lên, lao tới ôm chầm người trước mặt.
Tiêu Kính Hàn ôm y dụi dụi rồi hỏi khẽ: "Ngày nào cũng đợi ở đây à?"
Bùi Thanh Ngọc lẩm bẩm: "Ngươi mà không về thì khỏi đợi nữa."
Tiêu Kính Hàn cười, nhìn con ngựa sau lưng y hỏi: "Chẳng phải ngươi không biết cưỡi ngựa sao? Dắt ngựa theo làm gì?"
Bùi Thanh Ngọc ngập ngừng: "Ngươi dạy ta cưỡi đi, ta không dám cưỡi một mình."
Tiêu Kính Hàn dịu dàng nói: "Được."
Hắn nhìn thoáng qua Trần Lạc bên cạnh, Trần Lạc nói ngay: "Ta không cần cưỡi, ta về trước nhé!" Nói xong lập tức chạy mất.
Tiêu Kính Hàn ôm Bùi Thanh Ngọc, mỏi mệt nói: "Ta không muốn về núi Phù Phong nữa."
Bùi Thanh Ngọc nói: "Vậy về nhà ta đi."
Tiêu Kính Hàn gật đầu.
Họ lên ngựa rồi chậm rãi đi về nhà trúc.
Tiêu Kính Hàn ngồi phía sau dựa vào Bùi Thanh Ngọc, dường như đã ngủ thiếp đi nên trên đường không nói năng gì.
Con lừa nhỏ trong lều trúc buồn chán vẫy đuôi, thấy hai bóng người quen thuộc phía xa thì mừng rỡ kêu lên.
Bùi Thanh Ngọc theo Tiêu Kính Hàn xuống ngựa rồi đi vào vuốt lừa, thấy cả trong lẫn ngoài nhà đều bừa bộn, có lẽ là hộ vệ vương phủ lần trước đến lục soát gây ra.
Tiêu Kính Hàn đi vào nhà nhìn một vòng, sắc mặt càng tệ hơn.
Tiêu Kính Hàn cọ xát trán y: "Chẳng phải ngươi gạt ta, nói ta là đại tiên lừa sao?"
Bùi Thanh Ngọc: "......"
Bùi Thanh Ngọc lẩm bẩm: "Biết thế nói là lừa tinh cho rồi." Chẳng giống tiên gì cả.
"Cũng được, lừa tinh thì lừa tinh." Tiêu Kính Hàn tháo dây lưng của y ra rồi sờ soạng dưới áo, hơi thở nóng rực phả vào tai y, "Ngươi không dám cưỡi ngựa chứ vẫn dám...... cưỡi lừa đúng không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]