Đầu óc Cận Mộ hỗn loạn, suy nghĩ đan xen vào nhau, từ thuốc trong rượu kia đến nụ hôn của Tiêu Ký Ngôn trên trán hắn, nước mắt ướt đẫm ngực hắn...... Dường như hắn nắm bắt được gì đó trong mớ hỗn độn này, vừa không dám tin vừa không muốn bỏ qua hy vọng nhỏ nhoi kia, "Công tử...... uống thuốc vì ta sao?"
Tiêu Ký Ngôn quay mặt đi, mất tự nhiên nói: "Chứ không lẽ ta uống cho vui à?"
Tim Cận Mộ bất giác đập mạnh, bàn tay bên hông siết chặt, yết hầu nhấp nhô, thực sự muốn có một câu trả lời, "Sao công tử...... lại làm vậy?"
Tiêu Ký Ngôn cắn môi ngước mắt lên, vừa tức vừa tủi thân nói: "Chẳng phải ngươi nói thích ta à? Sao lại không cần ta nữa?"
"Không phải," Cận Mộ đột nhiên ôm chầm lấy y rồi nói khẽ, "Tại ta không muốn miễn cưỡng công tử thôi."
Tiêu Ký Ngôn khựng lại, vùi mặt vào vai hắn nói: "Không miễn cưỡng mà."
Lồng ngực như có thứ gì đó nổ tung, Cận Mộ siết chặt bàn tay bên hông, "Công tử nói thật không?"
Tiêu Ký Ngôn lẩm bẩm: "Ta lừa ngươi làm gì?"
Tim Cận Mộ đập loạn xạ, nhưng đây giống như một giấc mơ khiến hắn nhịn không được hỏi lại lần nữa, "Nhưng chẳng phải công tử thích Bùi tiên sinh sao?"
Tiêu Ký Ngôn ngơ ngác, "Ta thích y lúc nào?" Ta chỉ mới gặp y một lần thôi mà.
"Lần trước ám vệ truyền tin đến núi Phù Phong," Cận Mộ nói, "Hắn nói ngươi đòi hôn Bùi tiên sinh."
Lúc này Tiêu Ký Ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nhat-nguoi-roi-tren-duong/3722389/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.