Chương trước
Chương sau
Trong phủ Ngu Nam Vương, Tiêu Thừa Vũ thưởng thức ca múa, đang ăn quả nho thị nữ đút vào miệng thì thấy phụ vương mình hùng hổ xông tới.

"Ra ngoài!" Tiêu Khuyết tức giận quát, đám người hoảng sợ lui ra hết, chỉ còn lại Tiêu Thừa Vũ suýt nghẹn nho mà chết.

Hắn không hiểu chuyện gì nên nơm nớp lo sợ hỏi: "Phụ vương, sao, sao thế ạ?"

Tiêu Khuyết đi tới đạp hắn một cú, "Khốn kiếp! Ai sai ngươi làm vậy hả?!"

Tiêu Thừa Vũ bị đạp va vào ghế dựa, vẫn không biết chuyện gì xảy ra, "Sai, sai? Sai gì ạ?"

"Ngươi còn giả bộ à?!" Ánh mắt Tiêu Khuyết tối tăm, "Hôm qua ngươi vừa vào đại doanh thì hôm nay bao nhiêu người trúng độc, sao lại trùng hợp như vậy được?! Rõ ràng là ngươi gây ra!"

Tiêu Thừa Vũ sững sờ: "Trúng độc?"

Hắn sực nhớ đến Tiêu Kính Hàn trà trộn vào đại doanh --- Là tên điên kia làm chứ gì?!

Nhưng hắn không dám nói, dù sao người cũng do hắn đưa vào, xảy ra chuyện hắn cũng không tránh khỏi liên quan.

"Phụ vương," hắn vội kêu oan, "Không phải con đâu, chẳng liên quan gì đến con hết."

"Không phải ngươi thì là ai?!" Tiêu Khuyết không tin, "Hôm qua chỉ có ngươi dẫn người ra vào, đâu còn ai khác nữa?"

"Con......" Tiêu Thừa Vũ đảo mắt một vòng, hấp tấp nói, "Chắc có kẻ thừa dịp con không để ý trà trộn vào, đúng rồi, có kẻ trà trộn đấy ạ! Con thật sự không biết gì hết, phụ vương tin con đi mà!"

Tiêu Khuyết trừng hắn.

Mọi thứ của Tiêu Thừa Vũ đều do Tiêu Khuyết cho, trên đường về đây hắn cũng nghĩ không ra tại sao Tiêu Thừa Vũ muốn đối nghịch với mình?

Chẳng lẽ thật sự không phải Tiêu Thừa Vũ làm?

Tiêu Khuyết nhìn hắn hồi lâu rồi cảnh cáo: "Nếu điều tra ra có liên quan đến ngươi thì bản vương quyết không tha cho ngươi đâu!"

Hắn sầm mặt phất tay áo bỏ đi.

Tiêu Thừa Vũ ngồi bệt dưới đất, tim đập dồn dập. Hắn chợt nhớ lại trên đường đến đại doanh, Tiêu Kính Hàn hờ hững nói với hắn: "Nếu phụ thân hỏi thì xin huynh trưởng kín miệng một chút, ta không muốn chết sớm quá đâu."

Lúc đó Tiêu Thừa Vũ không để ý mà chế giễu: "Phụ vương hỏi ta làm gì? Tự ngươi muốn chết chứ liên quan gì ta?"

Hắn hừ lạnh: "Nói thì sao? Ta muốn nói thì nói......"

Còn chưa dứt lời, hắn đã bị Tiêu Kính Hàn bóp cổ, "Ưm!"

Hộ vệ tháp tùng không kịp phản ứng, vội vàng rút đao ra khỏi vỏ nhưng không dám xông tới.

"Tiêu Kính Hàn......" Máu dồn lên mặt Tiêu Thừa Vũ, nắm cánh tay hắn khó nhọc nói, "Ngươi, ngươi làm gì vậy? Buông ra!"

Tiêu Kính Hàn cười khẩy, "Chẳng phải huynh trưởng nói không liên quan gì đến ngươi sao?"

Hắn từ từ áp sát Tiêu Thừa Vũ, "Nếu bị bắt thì ta sẽ nói với Tiêu Khuyết chính ngươi ép ta làm vậy, ngươi không muốn làm thế tử mà muốn làm vương gia."

Tiêu Thừa Vũ: "Nói, nói bậy!"

"Chỉ một mình ngươi có cơ hội dẫn ta vào," Tiêu Kính Hàn nhếch môi, "Ông ta vốn đã nghi ngờ, cộng thêm lời khai của ta nữa, ngươi nói xem ông ta có tin không?"

Năm ngón tay Tiêu Kính Hàn từ từ siết chặt, gằn từng chữ một: "Tiêu Thừa Vũ, ta không giết ngươi, nhưng ngươi nên nhớ bất cứ lúc nào ta cũng có thể lấy mạng ngươi cả."

Tiêu Thừa Vũ chợt thấy cả người lạnh toát.

Ở Xuân Vũ Lâu, Tiêu Ký Ngôn đau lưng run chân mấy ngày rốt cuộc cũng đỡ hơn chút ít.

Y xuống giường, định nói với Cận Mộ một tiếng rồi hôm nay trở về.

Y nghe nói Tiêu Kính Hàn lại biến mất, chẳng biết chuyện gì xảy ra nữa. Gần đây Cận Mộ cũng mặt ủ mày chau, có lẽ rất sốt ruột nhưng không yên tâm để y ở đây một mình.

Y vừa đứng dậy thì cửa phòng bật mở, Cận Mộ lôi tiểu quan kia vào.

"Công tử," Cận Mộ quả quyết, "Thuộc hạ điều tra rõ rồi, chính hắn bỏ thuốc vào rượu của công tử đấy ạ."

Tiêu Ký Ngôn: "......"

Tiểu quan rưng rưng nước mắt, "Công tử cứu ta với!" Người này của ngươi dữ quá làm ta sợ muốn chết!

Cận Mộ gác đao lên cổ hắn tra hỏi: "Sao ngươi muốn hại công tử?"

Tiểu quan oan ức nói: "Ta không phải, ta không có."

Tiêu Ký Ngôn hơi áy náy nhưng không dám thừa nhận, đành phải khuyên nhủ: "Chắc là hiểu lầm thôi, ngươi hạ đao xuống trước đi."

Cận Mộ không chịu, "Chính hắn cũng thừa nhận mình bỏ thuốc vào rượu mà."

"Nhưng ta đâu muốn hại y, ta......" Tiểu quan muốn nói lại thôi, tội nghiệp nhìn sang Tiêu Ký Ngôn.

Tiêu Ký Ngôn bất đắc dĩ nói: "Thả hắn ra trước đi."

Cận Mộ nhíu mày, "Công tử......"

Tiêu Ký Ngôn: "Thả ra."

Cận Mộ: "Nhưng hắn......"

Tiêu Ký Ngôn vò mẻ không sợ nứt nói: "Chính ta bảo hắn bỏ thuốc đó!"

Cận Mộ sửng sốt, "Sao cơ?"

Tiêu Ký Ngôn lúng túng quay mặt sang chỗ khác nói: "Thả hắn ra đi."

Cận Mộ ngơ ngác hạ đao xuống.

Tiểu quan sợ hãi chạy vội ra ngoài.

Cận Mộ mờ mịt hỏi: "Sao công tử lại......"

Tiêu Ký Ngôn bỗng hối hận vì đã xuống giường, ít nhất trên giường còn có thể trùm chăn giả chết --- Mất mặt quá đi mất.

"Ta chỉ...... tò mò thôi."

Tò mò? Cận Mộ càng khó hiểu hơn, nếu muốn biết tác dụng của thuốc kia thì có thể bảo người khác uống, sao lại tự mình uống chứ?

"Công tử tò mò gì cơ?"

"Ta......" Tiêu Ký Ngôn nhất thời tìm không ra cớ, ấp úng nói, "Không cần ngươi lo."

Trong lòng Cận Mộ chùng xuống, cụp mắt nói khẽ: "Thuộc hạ vượt quá giới hạn rồi."

Nói xong hắn quay người định đi, Tiêu Ký Ngôn thấy bộ dạng này của hắn thì lập tức nổi nóng, "Ngươi đứng lại!"

Cận Mộ dừng chân lại, "Công tử còn gì sai bảo ạ?"

"Sai gì mà sai, ta xem ngươi là người hầu lúc nào hả?!" Tiêu Ký Ngôn càng nghĩ càng tức, uổng công mình uống thuốc, uổng công đau lưng, uổng công đêm đó khóc lâu như vậy!

"Khốn!" Y tức giận thốt lên, "Vậy ngươi uống đi, ngươi đau là được rồi!"

Cận Mộ: "......"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.