Chương trước
Chương sau
Cận Mộ đợi ngoài cửa một lúc lâu mới thấy tiểu quan kia mở cửa ra.

Tiểu quan thấy hắn thì quay mặt đi "hừ" một tiếng rồi bỏ đi, có vẻ như rất bất mãn với hắn.

Cận Mộ không để ý mà vào phòng xem công tử nhà mình.

Thấy hắn vào, Tiêu Ký Ngôn nhìn hắn chằm chằm như đang suy nghĩ gì đó.

Cận Mộ: "Công tử......" Sao lại nhìn mình thế chứ?

Tiêu Ký Ngôn ngập ngừng hỏi: "Nếu có người trói ngươi trên giường thì ngươi sẽ làm gì?"

Cận Mộ: "...... Sao phải trói ta trên giường?" Trói lại để đánh à? Nhưng sao phải trên giường mới được? Là kiểu phạt gì sao?

Gò má Tiêu Ký Ngôn nóng ran, nhìn lảng đi chỗ khác nói: "Ta chỉ hỏi cho biết thôi."

Cận Mộ im lặng một lát, đột nhiên hỏi: "Công tử muốn trói ta à?"

Trong lòng Tiêu Ký Ngôn hoảng hốt, ấp úng nói: "Không phải...... thôi đừng nói nữa."

Nghĩ kỹ lại y cũng cảm thấy cách này không ổn, có ai chịu bị trói đâu? Không thể tin thoại bản được.

Hơn nữa Cận Mộ cũng không thể sinh con, đâu giống trong thoại bản.

Y đang nghĩ ngợi thì nghe thấy Cận Mộ ủ rũ hỏi: "Vậy công tử muốn trói người khác sao? Trói Bùi Thanh Ngọc đúng không?"

Tiêu Ký Ngôn sững sờ, ngơ ngác hỏi: "Y có thể sinh con à?"

Cận Mộ: "......" Công tử còn muốn sinh con với y nữa sao?!

Cận Mộ không nói lời nào mà quay đầu bỏ đi.

Tiêu Ký Ngôn chẳng hiểu ra sao --- Đi đâu vậy? Đi hỏi Bùi Thanh Ngọc có sinh được không à?

Trong tiệm thuốc, Bùi Thanh Ngọc thay thuốc cho vết thương của Tiêu Kính Hàn rồi băng bó kỹ.

Tiêu Kính Hàn nhìn y nói: "Ta thuyết phục được Tiêu Thừa Vũ rồi, hắn sẽ giúp ta vào đại doanh Ngu Nam."

Bùi Thanh Ngọc thắc mắc: "Ngươi tới đó làm gì?"

"Mấy ngày nay người lục soát trong thôn này khá ít, Tiêu Khuyết cũng chưa từng lộ diện." Tiêu Kính Hàn nói, "Nếu ông ta thật sự muốn bắt ta thì không thể nào im ắng như vậy."

Bùi Thanh Ngọc cau mày: "Ngươi nghĩ ông ta còn có ý định khác à?"

Tiêu Kính Hàn gật đầu: "Tiêu Thừa Vũ cũng nói gần đây không thấy ông ta ở vương phủ. Ta nghi ông ta đang chuẩn bị binh lực, mấy ngày nữa sẽ dẫn binh đến kinh thành."

Bùi Thanh Ngọc thảng thốt, "Cái gì? Nhưng ngươi và Diêu cô nương đã phá hủy rất nhiều binh khí của ông ta rồi mà?"

"Ông ta đã chờ đợi bao năm, dễ gì bỏ cuộc chứ? Giấu không được thì đành phải mạnh dạn đánh cược một lần thôi." Tiêu Kính Hàn nhìn ra cửa sổ, "Ta không thể để ông ta khởi binh được, chắc Diêu Tử Y cũng đang trên đường tới. Trước khi nàng đến ta phải tranh thủ thời gian."

Bùi Thanh Ngọc lo lắng nói: "Nhưng lỡ bọn họ phát hiện thì ngươi......"

"Ta sẽ cẩn thận," Tiêu Kính Hàn đưa tay xoa má y rồi cười nói, "Ta không nỡ để ngươi thủ tiết đâu."

Bùi Thanh Ngọc cụp mắt lẩm bẩm: "Ai thèm thủ tiết vì ngươi chứ, nếu ngươi dám không về thì ta sẽ đi tìm người khác."

"Ồ," Tiêu Kính Hàn cố ý nói, "Vậy ngươi muốn tìm người thế nào? Ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng như ta khó tìm lắm đấy."

Bùi Thanh Ngọc: "...... Da mặt dày như ngươi mới khó tìm."

Tiêu Kính Hàn không nhịn được cười, ôm y chặt hơn rồi nói: "Yên tâm đi, ta sẽ không nhường ngươi cho kẻ khác đâu."

Bùi Thanh Ngọc trầm mặc một hồi mới nói khẽ: "Vậy ta chờ ngươi ngoài thành."

Tiêu Kính Hàn định nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ ôm y vào lòng nói: "Được."

Bùi Thanh Ngọc vùi mặt vào vai hắn lẩm bẩm: "Tiêu Kính Hàn, đừng để ta chờ lâu quá nhé......"

Hộ vệ Trần Lạc canh gác ngoài cửa hồi lâu mới thấy Tiêu Kính Hàn ra.

"Chủ tử," hắn nói, "Ta đi với ngươi."

"Không cần đâu," Tiêu Kính Hàn quay đầu nhìn vào phòng rồi dặn dò, "Nhớ bảo vệ y cho kỹ đấy."

Trần Lạc gật đầu, "Chủ tử yên tâm, nếu Bùi tiên sinh rụng một sợi tóc thì thuộc hạ nhất định không tiếc tính mạng, cạo trọc đền cho y!"

Tiêu Kính Hàn: "......" Hay là ngươi cũng đến học đường đọc sách mấy ngày đi?

Tiêu Kính Hàn mặc đồ tùy tùng của Tiêu Thừa Vũ, trà trộn trong đám người rồi chạy tới đại doanh Ngu Nam.

"Sau khi vào đó ngươi tự giải quyết cho tốt đi," Tiêu Thừa Vũ liếc hắn một cái, "Nếu dám nói đã gặp ta thì ta sẽ chém ngươi!"

Tiêu Kính Hàn ung dung nói: "Vậy ngươi cầu trời cho ta đừng bị phát hiện đi, nếu không ta cũng chẳng biết mình sẽ nói gì đâu."

"Ngươi!" Tiêu Thừa Vũ tức giận nói, "Vậy ta sẽ giết ngươi ngay bây giờ!"

"Được thôi," Tiêu Kính Hàn hời hợt nói, "Sau đó Ngu Nam sẽ bị gán tội phản tặc, cuộc đời thế tử của ngươi xem như chấm hết."

Sắc mặt Tiêu Thừa Vũ hết sức khó coi, nhẫn nhịn một hồi, cuối cùng ngậm miệng lại.

Bọn họ đến đại doanh, thừa dịp không ai chú ý, Tiêu Kính Hàn âm thầm rời khỏi đám người rồi lẻn vào doanh trại.

Tiêu Khuyết nghe nói Tiêu Thừa Vũ tới thì nhíu chặt mày, bước ra doanh trướng mắng: "Ai thả ngươi ra?!"

"Phụ vương đừng giận," Tiêu Thừa Vũ vội nói, "Con tới tìm phụ vương nhận lỗi mà, con biết lỗi rồi, sau này sẽ không hành động theo cảm tính nữa đâu ạ."

Tiêu Khuyết phớt lờ hắn rồi quay vào doanh trướng, lạnh lùng nói: "Về đi."

Tiêu Kính Hàn đã thuận lợi vào doanh trại, Tiêu Thừa Vũ cũng không cần ở lâu nên giả bộ nghe lời về vương phủ.

Tiêu Kính Hàn đi lòng vòng trong doanh trại, sau đó đứng cạnh giếng nước.

Thế là hôm sau gần nửa số người trong trại bị nôn mửa tiêu chảy, kêu la thảm thiết.

Tiêu Khuyết nghe tin lập tức sầm mặt.

Hai ngày tới hắn sẽ dẫn binh đến kinh thành, nhưng với tình hình bây giờ......

Có kẻ hạ độc! Hắn tức điên lên --- Nếu không sao lại có nhiều người bị tiêu chảy vậy chứ?

Hắn lập tức hạ lệnh điều tra, chẳng bao lâu sau đã tra ra nước có vấn đề nhưng không bắt được kẻ hạ độc.

Chẳng lẽ là người của Diêu Tử Y? Không, mấy ngày nay trong quân chẳng có ai ra vào, dù là Diêu Tử Y cũng không thể trà trộn xâm nhập......

Khoan đã! Hắn sực nhớ ra con trai Tiêu Thừa Vũ của mình vừa mới đến.

Tiêu Khuyết siết chặt nắm đấm, cắn răng mắng: "Đồ khốn!"

Sao cả đám đều tự tìm đường chết vậy?! Con thứ thì không nói, sao ngay cả con trai trưởng cũng......

Hắn thật sự không hiểu, Tiêu Thừa Vũ là thế tử phủ Ngu Nam Vương, nếu đại sự lần này thành công thì hắn sẽ làm Thái tử. Chẳng lẽ vị trí Thái tử không bằng thế tử Ngu Nam sao?

Nhưng Tiêu Thừa Vũ sống ở Ngu Nam từ nhỏ đến lớn, chưa từng thấy chiến loạn sa trường, càng không dám nghĩ bọn họ có thể đối đầu với kinh thành. Hắn thấy phụ vương mình tạo phản thua là cái chắc, cần gì phải lấy trứng chọi đá?

Ở Ngu Nam này không tốt sao? Khỏi lo ăn uống, cũng không ai dám trái ý bọn họ, sao cứ phải làm Hoàng đế ở kinh thành chứ?

Phụ vương đúng là già cả lú lẫn rồi, hắn nghĩ.

Ngày ngày Bùi Thanh Ngọc chờ ngoài thành, còn dắt một con ngựa nhưng chưa bao giờ cưỡi.

Trần Lạc thắc mắc: "Bùi tiên sinh, sao ngươi không cưỡi ngựa?"

Bùi Thanh Ngọc vuốt ve cổ ngựa rồi nói: "Ta đâu biết cưỡi."

Trần Lạc nhiệt tình nói: "Ta biết, hay là ta dạy cho ngươi nhé?"

Bùi Thanh Ngọc khẽ lắc đầu, thấp giọng nói: "Hắn nói sẽ dạy ta cưỡi ngựa."

Trần Lạc nghe vậy thì biết ngay là Tiêu Kính Hàn nên vội nói: "À đúng đúng, để chủ tử dạy ngươi đi, hắn cưỡi ngựa giỏi lắm, tứ mã nan truy!"

Bùi Thanh Ngọc: "...... Ý ngươi nói nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy đúng không?" Cái này có liên quan gì đến cưỡi ngựa đâu?

Trần Lạc cười ha ha: "Như nhau thôi, như nhau thôi, dù sao cũng là rất nhiều ngựa không đuổi kịp hắn, chắp cánh bay đi!"

Bùi Thanh Ngọc: "...... Là mọc cánh khó thoát đúng không?"

"À, là khó thoát sao?" Trần Lạc gãi đầu, thấy sắc trời âm u thì khuyên Bùi Thanh Ngọc, "Tiên sinh, tìm chỗ trú trước đi, hôm nay mây mưa thất thường, đừng để bị ướt."

Bùi Thanh Ngọc bất lực nói: "Nếu ngươi không chê thì ta có thể dạy ngươi học."

"Được được, đa tạ tiên sinh!" Trần Lạc mừng rỡ nói, "Ta thích đọc sách lắm, có rất nhiều câu ta học được từ sách, vừa đọc là hiểu ngay!"

Hắn muốn cảm ơn Bùi Thanh Ngọc nên lục lọi trên người lấy ra một cặp ngọc bội long phượng, "Lần trước ta nghe Trình ca nói chủ tử sắp thành hôn nên mua ngọc bội này làm quà, giờ tặng cho tiên sinh luôn, chúc ngươi và chủ tử bên nhau dài lâu, điên loan đảo phượng!"

Bùi Thanh Ngọc: "......" Tốt nhất là ngươi đừng tự đọc sách nữa.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.