Cận Mộ đợi ngoài cửa một lúc lâu mới thấy tiểu quan kia mở cửa ra.
Tiểu quan thấy hắn thì quay mặt đi "hừ" một tiếng rồi bỏ đi, có vẻ như rất bất mãn với hắn.
Cận Mộ không để ý mà vào phòng xem công tử nhà mình.
Thấy hắn vào, Tiêu Ký Ngôn nhìn hắn chằm chằm như đang suy nghĩ gì đó.
Cận Mộ: "Công tử......" Sao lại nhìn mình thế chứ?
Tiêu Ký Ngôn ngập ngừng hỏi: "Nếu có người trói ngươi trên giường thì ngươi sẽ làm gì?"
Cận Mộ: "...... Sao phải trói ta trên giường?" Trói lại để đánh à? Nhưng sao phải trên giường mới được? Là kiểu phạt gì sao?
Gò má Tiêu Ký Ngôn nóng ran, nhìn lảng đi chỗ khác nói: "Ta chỉ hỏi cho biết thôi."
Cận Mộ im lặng một lát, đột nhiên hỏi: "Công tử muốn trói ta à?"
Trong lòng Tiêu Ký Ngôn hoảng hốt, ấp úng nói: "Không phải...... thôi đừng nói nữa."
Nghĩ kỹ lại y cũng cảm thấy cách này không ổn, có ai chịu bị trói đâu? Không thể tin thoại bản được.
Hơn nữa Cận Mộ cũng không thể sinh con, đâu giống trong thoại bản.
Y đang nghĩ ngợi thì nghe thấy Cận Mộ ủ rũ hỏi: "Vậy công tử muốn trói người khác sao? Trói Bùi Thanh Ngọc đúng không?"
Tiêu Ký Ngôn sững sờ, ngơ ngác hỏi: "Y có thể sinh con à?"
Cận Mộ: "......" Công tử còn muốn sinh con với y nữa sao?!
Cận Mộ không nói lời nào mà quay đầu bỏ đi.
Tiêu Ký Ngôn chẳng hiểu ra sao --- Đi đâu vậy? Đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nhat-nguoi-roi-tren-duong/3722387/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.