Bùi Thanh Ngọc nấp trong phòng, nghe thấy tiếng ầm ĩ bên ngoài thì lại thấp thỏm lo sợ.
Tiêu Kính Hàn bảo y chờ ở đây chứ đừng ra ngoài, nhưng y vẫn rất lo.
Hộ vệ đi nghe ngóng một lát rồi lại chạy vào.
Bùi Thanh Ngọc vội hỏi: "Bên ngoài sao rồi?"
Hộ vệ: "Chủ tử cãi nhau với thế tử ạ."
Bùi Thanh Ngọc khó hiểu: "Cãi chuyện gì?"
"Chủ tử nói hắn có vợ nhưng thế tử không tin." Hộ vệ nói, "Chủ tử nói chuyện khác có thể không tin nhưng không được nói hắn không có vợ."
Bùi Thanh Ngọc: "...... Chẳng phải hắn đi bàn chuyện nghiêm túc sao?" Giờ kéo tới tận đâu vậy?
Thôi bỏ đi, hình như hắn có bao giờ nghiêm túc đâu.
Ngoài cửa, Tiêu Kính Hàn cãi nhau với Tiêu Thừa Vũ mỏi miệng, cũng lười nhiều lời với hắn nên nói tiếp chuyện Ngu Nam Vương mưu phản.
Trong lòng Tiêu Thừa Vũ vẫn băn khoăn, "Hừ, biết đâu ngươi nói bậy cũng nên."
"Ngươi có thể bắt ta về," Tiêu Kính Hàn nói, "Để xem ông ta có nghi ngờ không, ngươi đã biết bí mật ông ta giấu sau núi Vũ Tễ, liệu ông ta có còn yên tâm về ngươi nữa không?"
Tiêu Thừa Vũ: "Dù vậy phụ vương cũng sẽ không......"
"Sẽ không đâm ngươi một nhát à?" Tiêu Kính Hàn mỉm cười nhưng ánh mắt lạnh tanh, "Ngươi dám cược không? Tiêu Thừa Vũ, ngươi khác với ta, từ nhỏ ngươi đã được ăn sung mặc sướng chứ không phải dân cờ bạc."
"Ngươi......" Tiêu Thừa Vũ biến sắc, im lặng giây lát rồi nghiến răng nói, "Nhưng ngươi nói với ta chuyện này làm gì? Ta và ngươi cũng đâu thân thiết."
Hắn biết từ nhỏ mình đã đối xử tệ với Tiêu Kính Hàn, chắc chắn tên điên này không thể nào tốt bụng như vậy, thà nói muốn hại hắn còn đáng tin hơn.
"Tất nhiên là vì ta muốn cứu mình," Tiêu Kính Hàn chậm rãi nói, "Giờ ngươi muốn làm ngơ cũng đã muộn rồi."
Hắn nhìn chằm chằm Tiêu Thừa Vũ rồi nhếch môi cười lạnh như Vô Thường câu hồn, "Nếu ngươi không cứu ta thì hai ta sẽ chết chung."
Tiêu Ký Ngôn nằm dài trên giường mấy ngày liền, đau lưng run chân dậy không nổi.
Cận Mộ trông nom cạnh giường, thấy y nhăn mặt thì hết sức hối hận --- Công tử vốn yếu đuối, làm sao chịu nổi mình giày vò thế chứ? Sau này......
Hắn chợt khựng lại, ánh mắt tối tăm.
Còn sau này gì nữa? Chẳng qua chỉ là một lần ngoài ý muốn, công tử bị hạ độc nên bất đắc dĩ......
Chính vì vậy công tử mới không trách hắn đúng không? Nếu không dù hắn có mấy cái mạng cũng đền không đủ.
Hắn cụp mắt hỏi khẽ: "Công tử có biết ai chuốc thuốc không?"
Tiêu Ký Ngôn giật mình, không có mặt mũi nào nói mình tự uống nên nhìn lảng đi chỗ khác nói: "Không biết."
Cận Mộ sửa chăn cho y rồi cam đoan: "Công tử cứ yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ điều tra rõ ràng."
Tiêu Ký Ngôn: "......"
"Không, không cần đâu," Tiêu Ký Ngôn chột dạ lí nhí, "Chắc là nhầm thôi."
Nhưng Cận Mộ vẫn không yên tâm, đám khách tới chỗ này luôn nhìn chằm chằm công tử nhà hắn, trên mặt đầy ý xấu, ánh mắt kia khiến hắn chỉ hận không thể khoét mắt bọn họ ra.
Biết đâu có kẻ mê sắc đẹp, thừa dịp hắn ra ngoài muốn làm loạn với công tử cũng nên......
Cận Mộ ngước nhìn người trong lòng mình, không khỏi sợ hãi --- Nếu mình về trễ thì công tử......
"Là thuộc hạ thất trách," Cận Mộ quỳ xuống nói, "Kể từ hôm nay, thuộc hạ nhất định sẽ không rời xa công tử nửa bước."
Tiêu Ký Ngôn càng nhíu mày chặt hơn --- Sao Cận Mộ mở miệng ra vẫn xưng thuộc hạ chứ, có khác gì mấy ngày trước đâu? Chẳng phải nói uống thuốc để gạo nấu thành cơm là được sao?
"Ngươi," y muốn hỏi Cận Mộ nhưng không mở miệng được, "Ngươi......"
Y do dự hồi lâu, đành phải bảo Cận Mộ gọi tiểu quan kia đến.
Tuy Cận Mộ hơi thắc mắc lý do y tìm tiểu quan nhưng vẫn gọi người tới.
Tiêu Ký Ngôn thấy tiểu quan đến mà Cận Mộ vẫn đứng một bên thì đành phải nói: "Ngươi ra ngoài trước đi, đóng cửa lại."
Cận Mộ sững sờ, dường như muốn nói gì đó nhưng lại dằn xuống, chỉ nói khẽ: "Ta đứng ngoài cửa, công tử cần gì cứ gọi ta nhé."
Tiêu Ký Ngôn sợ hắn nghe thấy nên nói thêm một câu: "Không được nghe lén."
Cận Mộ vâng dạ rồi đóng cửa lại.
Tiêu Ký Ngôn nằm dài trên giường hỏi tiểu quan, "Sao chẳng có tác dụng gì hết vậy?"
Tiểu quan nhất thời không hiểu, "Hả, là sao?"
Tiêu Ký Ngôn đỏ mặt, "Ngươi nói chỉ cần uống thuốc là được, nhưng hắn vẫn như trước......"
Lúc này tiểu quan mới hiểu ra, buồn bực hỏi: "Không thể nào, hắn không đụng vào ngươi sao?"
"Không phải," Tiêu Ký Ngôn nói nhỏ như muỗi kêu, "Lúc đụng thì cuồng nhiệt lắm, nhưng sau khi tỉnh lại vẫn như cũ."
À, thì ra là kéo quần lên không nhận nợ! Tiểu quan lập tức nổi giận, nhìn công tử này không rành sự đời, đoán chừng là người trong sạch lớn lên trong nhung lụa, giờ lại bị kẻ khác lừa cả thân lẫn tâm, đúng là nghiệp chướng mà!
Hắn càng nghĩ càng bất bình thay Tiêu Ký Ngôn, khuyên nhủ y: "Công tử, chân trời nơi nào không có cỏ thơm, đừng cần hắn nữa!"
Chân trời nơi nào không có cỏ thơm? Tiêu Ký Ngôn nhớ lại ám vệ Giáp cũng từng nói câu này, còn nói y sẽ gặp người mình thích hơn.
Tiêu Ký Ngôn im lặng một lát rồi nói: "Không được."
Y không muốn gặp người mình thích hơn, y chỉ cần Cận Mộ mà thôi.
Khuyên thế nào cũng không nghe à? Tiểu quan chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Cứ phải là hắn mới được sao?" Cả ngày lạnh mặt chẳng nói được mấy câu, có gì tốt đâu?
Tiêu Ký Ngôn gật đầu.
Tiểu quan càng tức hơn --- Bị người ta lừa gạt làm đầu óc mụ mẫm luôn rồi!
Tiêu Ký Ngôn lại hỏi: "Còn cách nào nữa không?"
Tiểu quan thấy y say mê như vậy cũng không đành lòng, nghĩ ngợi giây lát rồi lanh trí nói: "Hay là ngươi giam hắn lại đi!"
Tiêu Ký Ngôn ngơ ngác: "Giam lại?"
"Đúng vậy," tiểu quan nói, "Ta thấy trong thoại bản đều là vậy, nhốt hắn trên giường không cho đi đâu hết, giày vò hắn cả ngày lẫn đêm, chờ hắn có thai...... À nhầm, hắn không mang thai được...... Nhưng cũng như nhau cả thôi, đều cùng một dạng, dù sao cũng là lâu ngày sinh tình, hắn sẽ không rời xa ngươi nữa đâu!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]