Nói xong Bùi Thanh Ngọc lập tức hối hận --- Mình điên rồi à? Sao lại nói ra câu này chứ?
"Không phải, ta......"
Tiêu Kính Hàn ngẩng đầu lên khỏi cổ y, dường như ánh mắt cũng thay đổi, âm u sâu thẳm như đang cố kìm nén gì đó.
"Ngươi vừa nói gì?" Hắn bình tĩnh hỏi lại.
Bùi Thanh Ngọc đột nhiên hơi sợ, nhịn không được tránh đi, "Ta...... Ngươi sao vậy?"
Vẻ mặt Tiêu Kính Hàn càng âm trầm hơn, "Bùi Thanh Ngọc, có những lời đã nói ra thì không rút lại được đâu."
Bùi Thanh Ngọc nhìn hắn, miệng hé ra nhưng chẳng nói được lời nào, "Tiêu...... Ưm......"
Hơi thở nóng hổi kề sát, môi lưỡi dây dưa không ngớt, toàn thân Bùi Thanh Ngọc dần mềm nhũn. Đầu óc hỗn loạn mụ mẫm, dần mất đi lý trí.
Lòng bàn tay ấm áp của Tiêu Kính Hàn vuốt ve eo y, từ từ nhích xuống dưới.
Bùi Thanh Ngọc chợt rùng mình siết chặt tay, nhịn không được kêu lên, "Tiêu Kính Hàn......"
Tiêu Kính Hàn đột nhiên thở dốc rồi rên rỉ một tiếng.
Tay Bùi Thanh Ngọc sờ trúng một chỗ nhờn nhẫy.
Y thở hổn hển, chưa kịp định thần lại đã bị Tiêu Kính Hàn bóp eo.
Bùi Thanh Ngọc giật mình, "Không phải ngươi...... xong rồi sao?"
Tiêu Kính Hàn nhìn y chằm chằm rồi khàn giọng nói, "Chẳng phải ngươi nói không dùng tay cũng được à?"
Hắn từ từ áp sát, "Vậy có phải là......"
"Chủ tử, không xong rồi!" Ngoài cửa chợt vang lên giọng nói lo lắng của hộ vệ kia, "Thế tử đang tới chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nhat-nguoi-roi-tren-duong/3722385/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.