Chương trước
Chương sau
Nói xong Bùi Thanh Ngọc lập tức hối hận --- Mình điên rồi à? Sao lại nói ra câu này chứ?

"Không phải, ta......"

Tiêu Kính Hàn ngẩng đầu lên khỏi cổ y, dường như ánh mắt cũng thay đổi, âm u sâu thẳm như đang cố kìm nén gì đó.

"Ngươi vừa nói gì?" Hắn bình tĩnh hỏi lại.

Bùi Thanh Ngọc đột nhiên hơi sợ, nhịn không được tránh đi, "Ta...... Ngươi sao vậy?"

Vẻ mặt Tiêu Kính Hàn càng âm trầm hơn, "Bùi Thanh Ngọc, có những lời đã nói ra thì không rút lại được đâu."

Bùi Thanh Ngọc nhìn hắn, miệng hé ra nhưng chẳng nói được lời nào, "Tiêu...... Ưm......"

Hơi thở nóng hổi kề sát, môi lưỡi dây dưa không ngớt, toàn thân Bùi Thanh Ngọc dần mềm nhũn. Đầu óc hỗn loạn mụ mẫm, dần mất đi lý trí.

Lòng bàn tay ấm áp của Tiêu Kính Hàn vuốt ve eo y, từ từ nhích xuống dưới.

Bùi Thanh Ngọc chợt rùng mình siết chặt tay, nhịn không được kêu lên, "Tiêu Kính Hàn......"

Tiêu Kính Hàn đột nhiên thở dốc rồi rên rỉ một tiếng.

Tay Bùi Thanh Ngọc sờ trúng một chỗ nhờn nhẫy.

Y thở hổn hển, chưa kịp định thần lại đã bị Tiêu Kính Hàn bóp eo.

Bùi Thanh Ngọc giật mình, "Không phải ngươi...... xong rồi sao?"

Tiêu Kính Hàn nhìn y chằm chằm rồi khàn giọng nói, "Chẳng phải ngươi nói không dùng tay cũng được à?"

Hắn từ từ áp sát, "Vậy có phải là......"

"Chủ tử, không xong rồi!" Ngoài cửa chợt vang lên giọng nói lo lắng của hộ vệ kia, "Thế tử đang tới chỗ này đấy ạ!"

Tiêu Kính Hàn: "......"

Tiêu Kính Hàn làm ngơ, kéo chăn định trùm kín hai người.

Nhưng Bùi Thanh Ngọc hoang mang hỏi, "Hắn nói thế tử tới à?"

Tiêu Kính Hàn: "Đâu có, ngươi nghe lầm thôi."

Bùi Thanh Ngọc không tin, "Không phải nghe lầm."

Tiêu Kính Hàn: "Kệ đi."

Bùi Thanh Ngọc: "Không được, lỡ hắn muốn bắt ngươi thì sao?"

Tiêu Kính Hàn: "Không sao đâu, chúng ta tiếp tục đi."

Bùi Thanh Ngọc: "Đừng, ngươi mau dậy đi......"

Trong phòng cãi nhau ầm ĩ, sau đó Tiêu Kính Hàn tức giận quát vọng ra cửa: "Băm Tiêu Thừa Vũ cho chó ăn đi!"

Hộ vệ: "......" Má ơi, đáng sợ quá.

Tiêu Thừa Vũ dẫn theo mấy người giục ngựa đi trên đường núi.

Lâu nay hắn bị nhốt ở vương phủ, vì chưa bắt được mấy kẻ cướp xe ngựa của hắn ở núi Vũ Tễ rồi đánh hắn một trận nên trong lòng vẫn chưa nguôi giận.

Ta nhất định phải chém bọn chúng thành muôn mảnh!

Hắn vắt hết óc, rốt cuộc tìm được cơ hội đánh thủ vệ gác cổng ngất xỉu rồi lén trốn ra.

Hắn vừa ra ngoài thì nghe thuộc hạ nói vương gia sai người bắt Tiêu Kính Hàn gần núi Vũ Tễ.

Phụ vương bắt hắn làm gì? Tiêu Thừa Vũ chẳng hiểu ra sao, nhưng Tiêu Kính Hàn cũng ở đó thì chi bằng bắt luôn cả đám, biết đâu phụ vương vui vẻ sẽ không nhốt mình nữa.

Thế là hắn gọi thêm mấy người rồi hấp tấp chạy tới núi Vũ Tễ.

Nhưng hắn đi đã lâu mà vẫn không tìm được nhóm cướp đánh mình, cũng chẳng thấy Tiêu Kính Hàn.

Hắn không kiên nhẫn được nữa nên dứt khoát sai người lục soát, nhà nào cũng không bỏ qua, đại nương ở cạnh nhà Bùi Thanh Ngọc hoảng sợ trông chừng chuồng gà không dám đi —- Chẳng phải tìm được rồi à? Sao lại đến nữa?

Tiêu Thừa Vũ cứ tưởng không tìm được người, nhưng khi lục soát gần tiệm thuốc thì thấy Tiêu Kính Hàn nghênh ngang ngồi ngoài cửa, thấy hắn tới còn chống đầu cười với hắn: "Tới rồi à?"

Tiêu Thừa Vũ chợt thấy sống lưng lạnh toát --- Sao nụ cười này đáng sợ quá vậy?

Nhưng hắn nghĩ người nên sợ là Tiêu Kính Hàn mới đúng, mình có gì phải sợ chứ?

Hắn lập tức tỏ vẻ khinh thường, ngồi trên ngựa nhìn xuống hỏi: "Ngươi cũng to gan quá nhỉ, không trốn à?"

Tiêu Kính Hàn: "Trốn đi sợ ngươi tìm không ra."

Tiêu Thừa Vũ: "...... Ngươi nổi điên gì vậy?"

Tiêu Kính Hàn lắc đầu thở dài: "Nói chuyện vẫn khó nghe như xưa, sao chưa bị ai đánh chết nhỉ?"

"Ngươi chán sống rồi à?!" Tiêu Thừa Vũ phẫn nộ nói, "Ta phải đánh chết ngươi!"

Hắn quay đầu bảo người sau lưng: "Bắt hắn về!"

"Khoan đã," Tiêu Kính Hàn thản nhiên nói, "Ta cố ý ra đây chờ ngươi mà ngươi đối xử với ta như vậy sao?"

"Chờ ta?" Tiêu Thừa Vũ hừ lạnh, nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc, "Ngươi hỏng não rồi à, chờ ta làm gì?"

Tiêu Kính Hàn chậm rãi nói: "Ta có một bí mật muốn nói với ngươi."

Tiêu Thừa Vũ lười nói nhảm với hắn, lộn xộn cái gì, Tiêu Kính Hàn có bí mật mà chịu nói cho hắn biết sao?

"Ta không có hứng thú," Tiêu Thừa Vũ châm chọc, "Có gì gặp phụ vương rồi nói."

"Ồ, ngươi cũng biết phụ vương đang tìm ta sao," Tiêu Kính Hàn ung dung hỏi, "Vậy ngươi có biết tại sao ông ta muốn giết ta không?"

"Cái gì?" Tiêu Thừa Vũ sững sờ, "Ông ấy muốn giết ngươi?"

"Đúng vậy," Tiêu Kính Hàn kéo vạt áo ra, "Vết thương này do ông ta tự tay đâm đấy."

Tiêu Thừa Vũ nhìn lớp băng rướm máu trên ngực hắn, nhất thời choáng váng.

Hắn cứ tưởng Tiêu Kính Hàn phạm lỗi nên Tiêu Khuyết chỉ muốn đánh hắn một trận, sao tự dưng lại thành giết người?

"Nhảm nhí," hắn phản bác, "Sao phụ vương phải giết ngươi chứ?"

Tiêu Kính Hàn che vết thương đứng dậy, chậm rãi tới gần.

Hắn ngẩng đầu nhìn Tiêu Thừa Vũ trên lưng ngựa rồi gằn từng chữ: "Ông ta muốn tạo phản......"

Con ngươi Tiêu Thừa Vũ run lên, "Ngươi nói cái gì?!"

"Ta biết chuyện nên ông ta muốn giết ta," Tiêu Kính Hàn nhếch môi cười, "Giờ ngươi cũng biết rồi, ngươi đoán xem ông ta có giết ngươi luôn không?"

"Không thể nào!" Tiêu Thừa Vũ quát, "Sao phụ vương lại giết ta được?!"

"Trước đây ta cũng nghĩ vậy," Tiêu Kính Hàn cười nói, "Nhưng mạng chúng ta làm sao so được với giang sơn đại nghiệp của ông ta chứ?"

Tiêu Thừa Vũ vẫn chưa tỉnh táo lại sau lúc khiếp sợ, chỉ lẩm bẩm: "Không thể nào......"

"Tiêu Thừa Vũ," Tiêu Kính Hàn ngước mắt nói, "Ta vốn không ham sống, nhưng giờ ta không muốn chết."

Tiêu Thừa Vũ đã quen mắng hắn nên thuận miệng nói: "Hừ, ai thèm quan tâm ngươi có chết hay không?"

Tiêu Kính Hàn: "Vợ ta quan tâm."

Tiêu Thừa Vũ khựng lại, sau đó tức giận nói: "Quả nhiên ngươi đang gạt ta! Ngươi làm gì có vợ chứ? Thèm vợ đến phát điên rồi à?"

Tiêu Kính Hàn: "......"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.