Chương trước
Chương sau
Mấy hộ vệ nhìn một hồi, đột nhiên cảm thấy là lạ.

Một người trong đám băn khoăn nói: "Hình như đều là chân nam nhân thì phải?"

Một người khác hùa theo: "Đúng đấy, có chân cô nương nào to vậy đâu?"

"Không đúng, y cũng đâu nói vợ mình là cô nương nhỉ?"

"Hả? Vợ còn có nam nữa sao?"

"À! Là đoạn tụ!"

"Thì ra đều là nam......"

"Không đúng, nam có gì không thể nhìn chứ?"

"Đúng vậy, ta cũng là nam mà!"

"Đi thôi, quay lại nhìn xem......"

Bùi Thanh Ngọc vội vàng thò đầu ra khỏi chăn nói: "Không được, không được nhìn!"

Xưa nay y không biết nói dối nên đành bịa đặt lung tung: "Hắn...... Tại hắn ăn nhiều nên hơi béo thôi."

Hộ vệ giật mình: "Ăn nhiều cỡ nào?"

Bùi Thanh Ngọc chỉ có thể nói: "Mỗi bữa ăn một thùng cơm lận."

Eo y đột ngột bị nhéo một cái làm y suýt kêu ra tiếng.

"Ngươi......" Y cúi đầu nhìn "thủ phạm" trong chăn, buồn bực nói khẽ, "Đừng nghịch!"

Tiêu Kính Hàn chớp mắt, mấp máy môi im ắng cười hỏi: "Nói ta là thùng cơm à?"

Bùi Thanh Ngọc chưa kịp lên tiếng thì nghe Phương Tiểu Trúc hét lớn: "Các ngươi làm gì vậy? Không được ức hiếp tiên sinh!"

Hắn vội vã chui vào phòng, lo lắng hỏi: "Tiên sinh, ngươi và Đại Trư không sao chứ?"

Khóe miệng hộ vệ giật một cái, hoài nghi nhìn Bùi Thanh Ngọc, "Vợ ngươi tên Đại Trư à?"

Bùi Thanh Ngọc: "...... Đúng vậy."

Mấy hộ vệ kia càng thêm nghi ngờ, "Có cô nương nào tên vậy đâu?"

Bùi Thanh Ngọc vội sửa lại: "Là chu trong chu sa ấy......"

Nhưng y còn chưa nói hết thì Phương Tiểu Trúc kỳ quái hỏi: "Cô nương gì? Đại Trư đâu phải cô nương."

Đám người biến sắc, có kẻ quát: "Ra đây!"

Bùi Thanh Ngọc túm chặt chăn, tim đập thình thịch.

Làm sao bây giờ? Y hoang mang nghĩ, lỡ bị phát hiện thì sao?

Tiêu Kính Hàn cầm tay y nói khẽ: "Đừng sợ."

Hộ vệ thấy họ không nhúc nhích thì từ từ rút đao bên hông, "Ra đây!"

Bỗng nhiên hộ vệ lúc nãy bảo Bùi Thanh Ngọc cởi áo đứng phía sau giơ sống đao lên đánh mấy người còn lại ngất xỉu.

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Phương Tiểu Trúc cũng giật nảy mình, "Ngươi, sao ngươi lại đánh người?"

Hộ vệ kia vừa vác người ra cửa vừa nói: "Trẻ con đừng hỏi nhiều thế."

Sau đó hắn bảo Tiêu Kính Hàn: "Chủ tử, ta đi trước đây, các ngươi cứ tiếp tục đi." Nói xong hắn lôi Phương Tiểu Trúc ra ngoài rồi đóng ập cửa lại.

Bùi Thanh Ngọc vẫn chưa hoàn hồn, "Sao hắn......"

Tiêu Kính Hàn nhếch môi nói: "Hắn là tai mắt trước đây ta để lại vương phủ."

"Tai mắt?" Bùi Thanh Ngọc hiểu ra, tức giận hỏi, "Sao ngươi không nói sớm?"

"Ta cũng chỉ mới nhận ra thôi," Tiêu Kính Hàn oan ức nói, "Ngươi giấu ta trong chăn nên ta đâu nhìn thấy gì."

Hắn vuốt ve eo trần của Bùi Thanh Ngọc, nhìn chằm chằm người trước mắt nói: "Ta cũng chẳng muốn thấy gì khác cả."

Bùi Thanh Ngọc khẽ run rẩy, giờ mới nhớ mình không mặc áo nên đỏ mặt nói, "Ta......"

Y cuống quýt đẩy Tiêu Kính Hàn ra nhưng đột nhiên bị hắn đè dưới người.

"Bùi Thanh Ngọc," ánh mắt Tiêu Kính Hàn tối đi, trầm giọng nói, "Đây là ngươi tự cởi đấy nhé."

Bùi Thanh Ngọc vô thức sợ hãi, cãi lại hắn: "Không phải, rõ ràng thuộc hạ của ngươi bảo ta cởi mà."

Ánh mắt Tiêu Kính Hàn càng tối hơn, "Hắn bảo ngươi cởi thì ngươi cởi ngay à?"

Bùi Thanh Ngọc sửng sốt, ngơ ngác nói: "Tất nhiên không phải rồi, nhưng lúc nãy tình huống cấp bách......"

"Bất kể tình huống thế nào," đầu ngón tay Tiêu Kính Hàn cọ xát gò má ấm áp của y, không cho y phản bác mà nói, "Dù ta có chết cũng không được cởi cho người khác nhìn."

Bùi Thanh Ngọc nhíu chặt mày, "Nói bậy bạ gì đó?" Sao hở chút lại nói chết vậy?

Y nhìn lảng đi chỗ khác, lẩm bẩm nói: "Với lại bọn họ cũng đâu thấy được."

"Đúng vậy, chỉ có ta mới được nhìn thôi," Tiêu Kính Hàn cúi xuống gần y, tựa như đang xác nhận, "Đúng không?"

Bùi Thanh Ngọc nhất thời không biết trả lời thế nào, chỉ có thể đẩy hắn ra: "Ngươi đứng dậy đi, ta......"

Tiêu Kính Hàn lắc đầu, "Không được, ta dậy không nổi."

"Sao không được? Ngươi......" Bùi Thanh Ngọc còn chưa dứt lời thì chân đụng trúng gì đó làm y sững sờ, lắp bắp nói, "Không phải, ta...... sao ngươi......"

Tiêu Kính Hàn cười khẽ, đầu ngón tay lướt qua tóc mai Bùi Thanh Ngọc: "Ngươi nằm trong lòng ta với bộ dạng này, còn muốn ta thế nào nữa?"

Sợi tóc phất qua vành tai hơi nhột, Bùi Thanh Ngọc cựa quậy, nghe thấy Tiêu Kính Hàn nói: "Ta cũng đâu phải quân tử mỹ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn."

"Vậy......" Y lắp bắp, "Ngươi, ngươi muốn thế nào?"

Tim y đập loạn xạ, bàn tay nắm chăn vô thức siết chặt, dường như trong mắt thấp thoáng một tia chờ mong.

Một khắc sau, Tiêu Kính Hàn nắm tay y, cắn vành tai y rồi khàn giọng hỏi: "Còn nhớ lần trước ở núi Phù Phong ta dạy ngươi những gì không?"

Bùi Thanh Ngọc chợt nhớ đến buổi sáng hỗn loạn kia, tiếng thở dốc của Tiêu Kính Hàn và hơi nóng thiêu đốt trên người.

Mọi thứ như đang lặp lại lần nữa, Tiêu Kính Hàn vùi mặt vào cổ y, hơi thở nóng rực đốt cháy y, tiếng thở càng lúc càng nặng nề.

Nghe hắn thở dốc, toàn thân Bùi Thanh Ngọc cũng nóng lên, tim đập dồn dập.

Không hiểu sao y đột nhiên mở miệng hỏi: "Chỉ dùng tay thôi à?"

Tiêu Kính Hàn: "......"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.