Chương trước
Chương sau
Bùi Thanh Ngọc ngậm thuốc trong miệng, mớm không được mà không mớm cũng không xong.

Thì ra là giả bộ hôn mê! Y hơi bực bội, định nuốt thuốc xuống nhưng lại sợ lãng phí thuốc này phải đi nấu lại.

Trong lúc do dự, Tiêu Kính Hàn mê man trên giường bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ôm mặt y rồi cắn môi y.

"Ưm......"

Thuốc trong miệng đều bị mút đi, môi lưỡi quấn giao, Bùi Thanh Ngọc ngạt thở đẩy Tiêu Kính Hàn nhưng hắn không nỡ buông người ra.

"Ngọt thật." Hắn nhếch môi nói.

Bùi Thanh Ngọc cả giận: "Ngươi tỉnh lúc nào thế?"

Tiêu Kính Hàn thản nhiên nói: "Mới tỉnh thôi."

Bùi Thanh Ngọc không tin, "Mới nãy ta thấy ngươi cười mà." Rõ ràng tỉnh lâu rồi mới đúng!

"Chắc nằm mơ nên cười thôi," Tiêu Kính Hàn vui vẻ nói, "Ta mơ thấy ngươi hôn ta, tất nhiên phải cười rồi."

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Bùi Thanh Ngọc nói không lại hắn, đành phải đưa chén thuốc còn thừa cho hắn, "Uống thuốc đi."

Tiêu Kính Hàn lại mệt mỏi nằm xuống, chỉ tay vào môi mình hỏi: "Chẳng phải ngươi muốn đút cho ta sao?"

Mặt Bùi Thanh Ngọc đỏ lên, "Ngươi tỉnh lại rồi mà!" Còn đút gì nữa?

"À," Tiêu Kính Hàn nói, "Vậy giờ ta đánh mình ngất xỉu cho ngươi đút tiếp nhé."

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Bùi Thanh Ngọc yên lặng bưng thuốc đổ vào miệng hắn --- Hôn mê vẫn tốt hơn, ít nhất cũng không nói hươu nói vượn.

Tiêu Kính Hàn bị ép uống hai ngụm thuốc đắng làm mặt mũi nhăn nhúm, thều thào nói: "A Thanh, lỡ ta chết vì đắng thì ngươi nhớ viết hai chữ "vong phu" trên mộ nhé."

Bùi Thanh Ngọc nhíu mày, "Không được nói gở."

Tiêu Kính Hàn cầm tay y áp vào má rồi lẩm bẩm: "Nhức đầu, khó chịu......"

Chỗ lòng bàn tay chạm vào vẫn hơi nóng, Bùi Thanh Ngọc nói: "Ta đắp khăn lạnh cho ngươi nhé?"

Tiêu Kính Hàn lắc đầu, thấy dưới mắt y thâm quầng thì đau lòng nói: "Ngươi trông nom ta cả đêm rồi đúng không? Ngủ một lát đi."

"Không cần đâu," Bùi Thanh Ngọc nói, "Ta không buồn ngủ."

Tiêu Kính Hàn nhích sang một bên rồi nói: "Vậy ngươi nằm với ta một lát đi."

Bùi Thanh Ngọc chưa kịp lên tiếng thì Tiêu Kính Hàn lại ủ rũ nói: "Nhức đầu, đau đầu......"

Cuối cùng Bùi Thanh Ngọc mềm lòng, cởi giày nằm xuống cạnh hắn.

Lúc này Tiêu Kính Hàn mới nở nụ cười, ngái ngủ rúc vào cổ y.

Bùi Thanh Ngọc nhớ lại lần trước mình ngã bệnh, A Tễ đã vỗ nhẹ lưng mình, còn nói bị bệnh phải dỗ như vậy.

Y do dự một lát rồi giơ tay vỗ nhẹ lên lưng Tiêu Kính Hàn.

Tiêu Kính Hàn khẽ giật mình, sau đó cười nói: "Hồi bé ta bị bệnh không ngủ được, mẹ ta đã dỗ ta như vậy, còn ngâm nga bài hát ở quê mình nữa......"

Hắn dừng một lát rồi nói tiếp: "Nhưng hình như bà không biết hát nên toàn lạc điệu thôi."

Bùi Thanh Ngọc ôn tồn nói: "Bà ấy không biết hát nhưng vẫn sẵn lòng hát ru ngươi ngủ, nhất định là một người mẹ rất tốt."

Tiêu Kính Hàn im lặng, hồi lâu sau mới nói: "Ta thường tự hỏi nếu không có mình, có phải bà sẽ không bị giam hãm trong vương phủ đến nỗi sầu não mà chết không?"

Hắn như chìm vào hồi ức, "Ta nghe thím Trương nói ngày xưa bà rất hay cười, rất vui vẻ, nhưng từ khi ta có trí nhớ thì hiếm khi nào thấy bà cười."

Người trong phủ đều nói bà dựa hơi Vương gia bay lên cành cao, nhưng chỉ có Tiêu Kính Hàn biết mẹ mình thường ngẩn người nhìn tường rào, tựa như mọi sự sống đều bị chặn lại bên ngoài.

Có lẽ khi bà ngâm nga bài hát kia là đang nhớ nhà.

"Chắc bà rất muốn đi," Tiêu Kính Hàn lẩm bẩm, "Nhưng ta đã níu chân bà lại."

Bùi Thanh Ngọc nhìn hắn rồi nói khẽ: "Nhưng đây đâu phải chuyện ngươi có thể lựa chọn." Trên đời này có ai chọn được nơi mình sinh ra đâu?

Tiêu Kính Hàn không nói gì nữa, trong phòng nhất thời im ắng. Bùi Thanh Ngọc biết giờ có nói gì cũng vô ích nên chỉ lẳng lặng ở bên hắn.

Chẳng bao lâu sau, cơn buồn ngủ ập tới, y cũng ngủ say sưa.

Bùi Thanh Ngọc bị một loạt tiếng động lớn đánh thức. Y mờ mịt mở mắt ra, trông thấy Tiêu Kính Hàn đã tỉnh, đang nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

"Gì vậy?" Bùi Thanh Ngọc hỏi.

Sắc mặt Tiêu Kính Hàn ngưng trọng: "Bọn chúng tìm tới rồi."

Bùi Thanh Ngọc giật mình, nghe thấy bên ngoài có người quát tháo: "Lục soát kỹ vào!"

Còn có tiếng Tôn đại phu và Phương Tiểu Trúc, "Đừng đạp lên thuốc của ta......"

"Đã bảo không có kẻ xấu mà sao các ngươi còn như vậy chứ? Lỡ đạp hư thảo dược thì sao?"

"A a a đạp trúng rồi, đền đi!"

Hình như chẳng ai đoái hoài đến hắn, lại có người hô: "Vào phòng tìm thử xem!"

Bùi Thanh Ngọc hoảng hốt nằm đè lên Tiêu Kính Hàn, tháo dây cột tóc của hắn rồi kéo chăn trùm kín hai người.

Tiêu Kính Hàn: "......"

Thế là hộ vệ đẩy cửa vào chỉ thấy chăn trên giường phồng lên một đống, hình như người trong chăn đang thở hồng hộc làm gì đó.

Đám hộ vệ sửng sốt, "Làm, làm gì vậy? Mau ra đây!"

Bùi Thanh Ngọc thò đầu ra khỏi chăn, đỏ mặt hỏi: "Các vị quan gia, có chuyện gì vậy?"

Mấy người kia chưa từng gặp Bùi Thanh Ngọc mà chỉ biết Tiêu Kính Hàn nên lại hỏi: "Dưới đó là ai? Ra đây!"

Bùi Thanh Ngọc vội nói: "Là...... Là vợ ta, hắn không mặc quần áo nên không tiện ra ngoài."

Sau đó y cảm nhận được người dưới thân run rẩy như đang nín cười.

Hộ vệ chỉ thấy tóc dài rối tung lộ ra ngoài chăn, tặc lưỡi nói: "Đang ban ngày ban mặt mà các ngươi có hứng quá nhỉ." Gấp như khỉ ấy, không đợi đến tối được à?

Hắn thấy Bùi Thanh Ngọc còn mặc áo lót thì ngờ vực hỏi: "Vậy sao ngươi còn mặc áo?"

Bùi Thanh Ngọc: "...... Chưa kịp cởi."

Lúc nãy để giả bộ cho giống một chút, y đã cởi áo ngoài ra, không ngờ hộ vệ này lại quản nhiều như vậy, có phải rảnh quá rồi không?

Hộ vệ kia bất mãn hỏi: "Vợ ngươi đã cởi mà sao ngươi không cởi? Bị bất lực à?"

Bùi Thanh Ngọc xấu hổ, "Ta......"

Hộ vệ bực bội nói: "Ngươi cũng mau cởi đi."

Bùi Thanh Ngọc hoài nghi hắn có bệnh, sao còn quan tâm người ta cởi hay không cởi chứ?

"Lát nữa ta cởi......"

"Không được," hộ vệ kia không đồng ý, "Cởi liền đi."

Bùi Thanh Ngọc hết cách, đành phải chui vào chăn cởi áo lót ném ra ngoài.

Lúc này hộ vệ mới hài lòng gật đầu, nghĩ vợ y là cô nương chứ không phải nam nhân mình muốn tìm nên vẫy tay gọi những người khác đi.

Một hộ vệ quay đầu định đóng cửa thì thấy đống chăn trên giường rung rinh, lộ ra hai đôi chân chồng lên nhau.

Hắn kinh ngạc thốt lên: "Oa, chân vợ y to thật!"

Đám người đồng loạt quay đầu lại, "Oa, to ghê luôn!"

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.