Chương trước
Chương sau
Khi Tiêu Ký Ngôn tỉnh lại đã là sáng hôm sau. Y ngái ngủ mở mắt ra, toàn thân đau nhức, eo như sắp gãy.

Y mơ màng nghĩ Cận Mộ đúng là chẳng nghe lời gì cả, đêm qua mình chịu không nổi bảo hắn chậm lại, nói không muốn làm nữa mà hắn càng mạnh bạo hơn.

Tiêu Ký Ngôn càng nghĩ càng tức, đầu ngón tay giật giật, muốn mò tìm người bên cạnh nhưng lại phát hiện giường trống rỗng.

Y nghi hoặc ngẩng đầu lên, trông thấy Cận Mộ khoác áo quỳ dưới giường, trước mặt còn đặt một cây đao.

Tiêu Ký Ngôn: "...... Ngươi làm gì vậy?"

Mở miệng ra mới phát hiện giọng mình khàn đặc.

"Công tử," Cận Mộ cúi đầu nói dứt khoát, "Muốn chém giết hay róc thịt đều tùy công tử."

Tiêu Ký Ngôn: "......"

Tiêu Ký Ngôn cựa quậy, đau đến nỗi kêu ra tiếng.

"Công tử?" Cận Mộ theo bản năng muốn tới xem y thế nào, nhưng sau đó lại quỳ xuống.

Tiêu Ký Ngôn thấy bộ dạng này của hắn thì buồn bực nói: "Ngươi qua đây."

Cận Mộ tưởng công tử muốn đánh mình cho hả giận nên xích lại gần hơn.

Tiêu Ký Ngôn im lặng một lát mới nói: "Đau lưng." Giọng y hơi nhỏ, có vẻ không tự nhiên lắm.

Cận Mộ giật mình, nhất thời không hiểu.

Tiêu Ký Ngôn tức giận vùi mặt vào gối rồi nói như ra lệnh: "Xoa cho ta đi."

Cận Mộ sửng sốt, dường như không thể tin được lời mình vừa nghe. Hắn do dự một lát, cuối cùng vẫn đưa tay xoa nhẹ eo Tiêu Ký Ngôn.

Lúc này Tiêu Ký Ngôn mới dễ chịu hơn, mí mắt nặng trĩu, có lẽ đêm qua mệt gần chết nên lại ngủ thiếp đi.

Cận Mộ nhìn gương mặt mê man của y, ngơ ngác tự hỏi công tử...... không giận sao?

Trong tiệm thuốc, Tiêu Kính Hàn ngồi trên giường nhìn Phương Tiểu Trúc cạnh giường.

Tiêu Kính Hàn: "Ngươi vào đây làm gì? Bùi Thanh Ngọc đâu?"

"Tiên sinh đang nấu thuốc," Phương Tiểu Trúc nói, "Chẳng phải ngươi nói vết thương đau à? Sư phụ đi vắng rồi, ta tới xem vết thương cho ngươi."

Thái dương Tiêu Kính Hàn giật giật --- Ta muốn gọi Bùi Thanh Ngọc mà ngươi đến xem náo nhiệt gì hả?

"Không cần, ngươi gọi Bùi Thanh Ngọc vào đây......" Hắn chưa kịp nói hết thì thấy Phương Tiểu Trúc mở túi châm cứu rút ra một cây kim vừa dài vừa mảnh, còn lóe lên ánh sáng bạc nhìn hết sức đáng sợ.

Mí mắt Tiêu Kính Hàn giật giật, "Ngươi làm gì vậy?"

Phương Tiểu Trúc: "Giảm đau cho ngươi, đâm một cái là hết đau ngay."

Tiêu Kính Hàn: "......" Cái này đâm vào mới đau chứ?

Hắn nằm phịch xuống giường rồi trùm kín chăn nói: "Thôi khỏi, hết đau rồi."

Phương Tiểu Trúc kích động, "Đại Trư, đâm một cái đi, mất công lát nữa lại đau bây giờ." Dù sao da ngươi cũng dày, đâm một cái đâu có sao.

Tiêu Kính Hàn kéo chăn xuống, vẻ mặt âm trầm, cười như không cười: "Được thôi, nếu đâm ta chết thì nửa đêm ta sẽ bò lên giường ngươi, nắm chân ngươi rồi cầm cây kim dài bằng sào tre đâm ngươi......"

Bùi Thanh Ngọc vừa nấu thuốc xong thì nghe Phương Tiểu Trúc la hét ầm ĩ chạy ra khỏi nhà.

"Sao thế?"

Phương Tiểu Trúc nức nở: "Đại Trư nói nửa đêm sẽ biến thành quỷ đâm ta, cây kim dài bằng sào tre lận, huhuhu......"

Sao lại dọa người ta chứ? Bùi Thanh Ngọc lắc đầu, trấn an Phương Tiểu Trúc rồi vào tìm Tiêu Kính Hàn.

Tiêu Kính Hàn nằm co ro trên giường, thấy y vào thì tội nghiệp nói: "Lúc nãy ta nói vết thương đau mà ngươi chẳng quan tâm ta gì cả."

Bùi Thanh Ngọc: "Chẳng phải Tiểu Trúc tới rồi à?"

Tiêu Kính Hàn: "Hắn đến thì có ích gì? Cũng đâu làm ta hết đau được."

Bùi Thanh Ngọc: "Hôm nay ngươi đau bảy tám lần rồi, để dành ngày mai đau đi."

"À," khóe môi Tiêu Kính Hàn cong lên, "Vậy hôm nay ta không đau nữa, ngươi thương ta không?"

Mặt Bùi Thanh Ngọc nóng lên: "Đừng nói bậy, coi chừng vết thương đau thật bây giờ."

Tiêu Kính Hàn nắm tay y cười nói: "Không sao đâu, sắp lành rồi."

Chẳng biết có phải miệng hắn là miệng quạ đen hay không mà đêm đó bỗng nhiên lên cơn sốt cao, đầu óc quay cuồng.

Tôn đại phu đến xem, nói là vết thương nhiễm trùng.

Bùi Thanh Ngọc trông nom hắn, vắt khăn lạnh đắp lên trán hắn rồi bưng thuốc cho hắn uống.

Nhưng đầu óc Tiêu Kính Hàn mụ mẫm, cảm thấy thuốc đắng nên làm thế nào cũng không chịu uống.

Hắn ngậm chặt miệng không cho đút thuốc.

Đắng quá, hắn mơ màng nghĩ, không uống đâu.

Trong cơn mê man, bỗng nhiên có một vật mềm mại phủ lên môi hắn, mùi hương quen thuộc ập đến.

Tiêu Kính Hàn vô thức hé môi, chén thuốc rót vào miệng.

Hình như cũng không đắng lắm, hắn nghĩ thầm.

Bùi Thanh Ngọc cũng chẳng còn cách nào khác, thấy đút thuốc không được thì nhớ lại lần trước Tiêu Kính Hàn nói đút bằng miệng......

Vành tai y đỏ lên, nghĩ ngợi một lát rồi ngậm thuốc trong miệng, sau đó cúi xuống hôn.

Lần này Tiêu Kính Hàn lại ngoan ngoãn uống thuốc.

Ngày hôm sau, Tiêu Kính Hàn vẫn dở sống dở chết, không dùng miệng thì không cho uống thuốc được.

Tôn đại phu đến xem hai lần, băn khoăn hỏi: "Hết sốt rồi mà sao vẫn chưa tỉnh nhỉ?"

Bùi Thanh Ngọc cũng chẳng nghĩ nhiều, đợi Tôn đại phu đi xong lại ngậm thuốc trong miệng mớm cho hắn.

Nhưng y vừa cúi đầu xuống thì thấy khóe môi Tiêu Kính Hàn nhúc nhích, giống như...... đang cười vậy.

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.