Công tử sao có thể chủ động nhào tới hôn hắn, còn nói ra câu này nữa chứ?
Nhưng mùi rượu thoang thoảng trên môi lại nhắc nhở hắn công tử đang say.
Đúng vậy, công tử không tỉnh táo, chắc cũng không biết mình đang hôn ai đâu nhỉ?
Tiêu Ký Ngôn thấy hắn vẫn không phản ứng thì càng tức hơn, há miệng cắn môi hắn một cái.
Trong đầu Cận Mộ ong ong, đột nhiên đè người xuống giường hôn ngấu nghiến.
"Ưm......"
Hơi thở đan xen cuồng nhiệt say đắm, càng lúc càng sâu như không biết đủ, hai người kề sát nhau hơn. Lồng ngực Cận Mộ phập phồng, vẫn còn sót lại chút lý trí, nắm cổ tay Tiêu Ký Ngôn, yết hầu nhấp nhô, tựa như không cam lòng, lại giống như chờ mong hỏi: "Công tử có biết ta là ai không?"
Tiêu Ký Ngôn bị hắn nắm hơi đau nên vô thức nhíu mày, muốn bảo hắn nắm nhẹ hơn, "Ngươi...... Nhẹ thôi......"
Thanh? (Đồng âm với nhẹ)
Cận Mộ như bị một chậu nước lạnh dội xuống đầu khiến máu lạnh ngắt.
Là Bùi Thanh Ngọc, người y muốn hôn chính là Bùi Thanh Ngọc......
Tim Cận Mộ như bị khoét mất một góc, mọi sức lực đều cạn sạch.
Tiêu Ký Ngôn mơ màng định giữ hắn lại nhưng trông thấy hắn im lặng đứng dậy rời đi.
"Đầu...... Đầu gỗ......" Y lẩm bẩm, muốn bảo hắn đừng đi nhưng men say bốc lên, chỉ chốc lát sau đã ngủ mê mệt.
Dường như y có rất nhiều giấc mơ, hết cảnh này đến cảnh khác, đan xen giữa ánh sáng và bóng tối.
Trong mơ y vẫn còn là thiếu niên, vì chạy mệt nên ngồi thụp xuống đất không chịu chạy nữa.
Một thiếu niên khác ngồi xuống trước mặt cõng y lên --- Là Cận Mộ hồi bé.
Cận Mộ cõng y chạy mấy vòng, bị sư phụ dạy võ phát hiện nên mắng cho một trận.
Sức khỏe Tiêu Ký Ngôn kém cỏi, mẫu thân y nghĩ học võ có thể giúp thân thể khỏe mạnh nên mời sư phụ về dạy.
Nhưng y chưa chạy mấy bước đã mệt mỏi thở hồng hộc, toàn gọi Cận Mộ đến cõng mình, sau khi sư phụ y biết thì đuổi Cận Mộ ra xa.
Sau đó nghe nói Cận Mộ xin mẫu thân y cho học võ chung với công tử.
Ngày nào Cận Mộ cũng cõng y về phòng rồi xoa đôi chân mỏi nhừ cho y.
Tiêu Ký Ngôn cũng quên mất bắt đầu từ lúc nào mình không thích nghi được với cuộc sống thiếu vắng Cận Mộ.
Bao năm qua, dường như chỉ cần y quay đầu lại thì Cận Mộ vẫn luôn ở đó.
Khi tỉnh lại, Tiêu Ký Ngôn hơi nhức đầu.
Y đưa tay xoa thái dương, say rượu làm ký ức hỗn loạn nhưng y vẫn nhớ rõ mình đã gặp Cận Mộ.
Người đâu rồi? Tiêu Ký Ngôn đang định xuống giường thì thấy cửa phòng bị đẩy ra, Cận Mộ bưng chén đứng ở cửa.
Tiêu Ký Ngôn mừng rỡ, "Đầu gỗ......"
Cận Mộ đi tới đặt chén lên bàn rồi cụp mắt nói: "Công tử uống canh giải rượu đi, ta về trước đây."
Hắn vốn định đi từ hôm qua nhưng lại sợ công tử nhà mình say rượu xảy ra chuyện nên đành phải chờ công tử tỉnh lại.
Thế là người trong Xuân Vũ Lâu trông thấy hắn canh gác ngoài phòng Tiêu Ký Ngôn, vẻ mặt lạnh lùng nên chẳng ai dám chọc hắn.
Tú bà muốn báo quan nhưng thấy hắn có vẻ quen biết Tiêu Ký Ngôn, sợ bắt hắn thì Tiêu Ký Ngôn cũng đi theo, vậy chẳng phải sẽ mất toi bao nhiêu bạc sao? Thế là đành phải thôi.
Tiêu Ký Ngôn nghe hắn đòi đi thì vô thức nói: "Không được đi."
Cận Mộ vẫn cúi đầu, "Công tử còn gì sai bảo không ạ?"
"Ta......" Mọi sự thẳng thắn và bình tĩnh đều tan biến sạch sau khi tỉnh rượu, chỉ còn lại ngượng ngùng.
Ta cũng thích...... Gò má Tiêu Ký Ngôn nóng bừng, tình ý tràn ngập nhưng làm thế nào cũng không nói nên lời.
Y xoắn xuýt thật lâu, cuối cùng chỉ có thể nói: "Dù sao cũng không cho ngươi đi."
Cận Mộ: "Công tử......"
Tiêu Ký Ngôn sợ hắn vẫn muốn đi nên cắt ngang: "Ngươi không nghe lời ta nữa đúng không?"
Cận Mộ trầm mặc một hồi mới trả lời: "Thuộc hạ không dám."
Tiêu Ký Ngôn không thích vẻ xa cách này của hắn, rầu rĩ nói: "Ta đói rồi."
Cận Mộ nói: "Thuộc hạ đi gọi đồ ăn." Nói xong hắn lập tức ra ngoài.
Mấy ngày tiếp theo hắn đều như vậy, nghiêm túc làm tròn bổn phận của một hộ vệ chứ không còn gì khác.
Tiêu Ký Ngôn hết sức buồn rầu, nhưng da mặt thật sự quá mỏng nên đành phải lén hỏi tiểu quan.
"Nếu thích một người thì phải làm sao cho hắn biết?"
Tiểu quan nói: "Nói với hắn đi, nói mình thích hắn."
Tiêu Ký Ngôn: "Nếu không nói được thì sao?"
Tiểu quan: "Vậy thì dụ dỗ hắn để hắn nói."
Dụ dỗ? Tiêu Ký Ngôn hỏi: "Bằng cách nào?"
Tiểu quan: "Ôm hắn, hôn hắn, ngồi trên người hắn xé áo quần hắn!"
Tiêu Ký Ngôn: "......"
"Không được," Tiêu Ký Ngôn đỏ mặt, "Cái này......" Ta không làm được.
Tiểu quan thấy cách này không được, cách kia cũng không được thì dứt khoát nói: "Vậy cho hắn uống thuốc đi, gạo nấu thành cơm là xong."
Uống thuốc? Tiêu Ký Ngôn ngơ ngác: "Thuốc gì?"
"Còn có thể là thuốc gì nữa?" Tiểu quan che miệng cười, "Lầu này của chúng ta cái khác thì không có chứ thuốc làm người ta vui vẻ thì nhiều lắm."
Lúc này Tiêu Ký Ngôn mới hiểu ra hắn đang nói gì, cổ lập tức đỏ bừng, "Nhưng...... có ích không?"
"Tất nhiên là có rồi," tiểu quan nói, "Cái này ai có thể nhịn được chứ? Thấy người là nhào tới ngay."
Tiêu Ký Ngôn nhíu mày, "Không được!" Lỡ Cận Mộ nhào tới người khác thì sao?
Tiểu quan bị y làm giật mình, rụt cổ lại nói: "Thế thì ta hết cách rồi."
Tiêu Ký Ngôn dừng một lát, bỗng nhiên nói: "Thuốc kia...... ta sẽ uống."
Tiểu quan sững sờ, "Hả?"
Thế là khi Cận Mộ quay lại thì thấy công tử nhà mình túm chặt đệm chăn, trán rịn đầy mồ hôi, toàn thân đỏ hơn son.
"Công tử, ngươi sao vậy?!"
Cận Mộ không rõ mình vừa ra ngoài mua cái bánh mà sao công tử lại bị thế này?
"Đầu gỗ......" Tiêu Ký Ngôn cũng không biết thuốc này khó chịu đến vậy. Khóe mắt y ướt át, níu tay áo Cận Mộ lẩm bẩm: "Nóng quá......"
Công tử bị hạ độc sao? Cận Mộ biến sắc, là ai?!
Nhưng giờ hắn cũng chẳng quản được nhiều như vậy, Tiêu Ký Ngôn cắn rách môi, hơi thở càng lúc càng dồn dập.
"Công tử," Cận Mộ không dám nhìn y, do dự một hồi mới đưa tay sờ soạng phía dưới, "Đắc tội......"
Đầu óc Tiêu Ký Ngôn hỗn loạn, nhịn không được vùi mặt vào gối, tiếng rên rỉ tràn qua kẽ răng.
Thanh âm kia lọt vào tai Cận Mộ càng khiến hắn thống khổ hơn. Hắn cắn răng, liên tục khuyên mình không được vọng tưởng công tử.
Giải thuốc này cho công tử là được rồi, hắn nhắm mắt lừa mình dối người nghĩ thầm, sẽ qua nhanh thôi.
"Đầu gỗ," hắn nghe thấy Tiêu Ký Ngôn gọi khẽ, nũng nịu khiến lòng người ngứa ngáy, "Khó chịu quá......"
Cơn nóng bốc lên từ dưới bụng, Cận Mộ khàn giọng nói, "Công tử, cố nhịn thêm......"
Còn chưa dứt lời thì trên người hắn bỗng nhiên nặng trịch, lưng áp xuống giường.
Tiêu Ký Ngôn nằm đè trên ngực hắn, hơi thở nóng hổi.
"Ôm hắn, hôn hắn, ngồi trên người hắn xé áo quần hắn!"
Lời tiểu quan kia nói vang vọng bên tai Tiêu Ký Ngôn, y mơ màng lột quần áo người dưới thân.
"Công tử!" Cận Mộ hoảng sợ, vội vàng giữ chặt bàn tay làm loạn của y rồi thở dốc nói, "Công tử đừng đùa nữa."
Tiêu Ký Ngôn nhìn hắn, ánh mắt chợt rơi vào mặt nạ nửa mặt của hắn.
Mấy ngày trước y trả lại mặt nạ, Cận Mộ lập tức đeo lên.
Tiêu Ký Ngôn rút tay ra rồi chậm chạp tháo mặt nạ xuống.
"Sau này đừng đeo nữa," y vuốt ve vết sẹo trên thái dương Cận Mộ rồi nói khẽ, "Thế này cũng đẹp mà......"
Y cúi đầu hôn lên vết sẹo kia.
Trong đầu Cận Mộ "ầm" một tiếng, chút lý trí còn sót lại tan biến sạch. Hắn đưa tay ôm người trong ngực rồi trở mình đè y xuống, không cách nào kìm lại nỗi nhớ mong ngày đêm.
"Ưm!" Tiêu Ký Ngôn chìm trong hơi thở của hắn, xúc cảm lạ lẫm liên tục ập đến làm toàn thân y như nhũn ra, nhịn không được run rẩy.
Y quờ quạng túm lấy màn lụa trắng như tuyết rồi ngửa cần cổ lấm tấm mồ hôi lên. Cận Mộ cứ như bị đói lâu ngày, lồng ngực nóng đến đáng sợ.
"Đầu gỗ......" Y vô thức muốn tránh đi nhưng lại bị người trên thân giữ chặt eo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]