Tiêu Ký Ngôn rất hiếm khi đi ra ngoài, ngày thường ra khỏi biệt viện cũng có tiểu tư đi theo, vì vậy trên người y chưa từng đem theo bạc.
Ám vệ Giáp dẫn Bùi Thanh Ngọc đi vội quá nên quên cả tính tiền.
Tiêu Ký Ngôn ở trên lầu một lúc, vừa định ra về thì bị tú bà cản lại.
Tú bà gảy bàn tính tính tiền cho y, Tiêu Ký Ngôn ngờ vực hỏi: "Tiền gì cơ?"
Tú bà cười tủm tỉm: "Thì phí tổn hôm nay đó, các vị mới tới lần đầu nên bỏ bớt số lẻ, lấy một trăm lượng thôi."
Tiêu Ký Ngôn: "Ta không có bạc."
Vẻ mặt tú bà cứng đờ, vẫn hiền lành nói: "Công tử cứ đùa, sao lại không có bạc được chứ......"
Tiêu Ký Ngôn: "Ta đâu có đùa."
Vẻ mặt tú bà lập tức thay đổi, "Không có bạc mà ngươi còn dám đến kỹ viện à?! Muốn ăn quỵt hả?! Có biết xấu hổ không?!"
Đây là lần đầu tiên Nhị công tử vương phủ bị người khác nói ăn quỵt, Tiêu Ký Ngôn nghẹn họng: "Ta về sai người đưa tới là được chứ gì."
"Ngươi nói đưa thì sẽ đưa chắc?" Tú bà quát, "Lỡ ngươi chạy luôn thì ta biết đi đâu đòi tiền đây?! Đòi quỷ hả!"
Tiêu Ký Ngôn cau mày: "Ta đã nói tất nhiên sẽ gọi người đưa tới. Nếu ngươi không tin thì có thể cho người đi theo ta về biệt viện vương phủ."
"Vương phủ?" Tú bà cười đến nỗi hoa trên đầu rung rinh, "Ngươi tưởng mình là ai? Về vương phủ? Người vương phủ mà lại ăn quỵt sao?!"
Nàng ngưng cười rồi hung dữ nói: "Đừng mơ dọa được ta, hôm nay ngươi mà không trả bạc thì đừng hòng ra khỏi cánh cửa này!"
Tiêu Ký Ngôn thấy nói tới nói lui nàng vẫn không tin thì hơi bực mình, nhấc chân muốn đi.
"Người đâu!" Tú bà hô hoán, "Đừng để y chạy!"
Ngoài cửa lập tức ùa vào mấy gã cao to vạm vỡ cầm gậy trong tay, hùng hổ chặn đường y.
Tiêu Ký Ngôn sầm mặt, "Cút đi."
Tú bà quát: "Bắt y lại!"
Đám người hò hét xông lên, chỉ chốc lát sau đã bị đạp văng, co quắp nằm dưới đất kêu rên.
Tú bà giật nảy mình --- Công tử này nhìn gầy gò yếu đuối mà sao lợi hại thế chứ?
Người ngoài phố nghe thấy động tĩnh thì nhao nhao thò đầu vào xem, trông thấy Tiêu Ký Ngôn mặc đồ trắng lạnh lùng đứng đó, còn đẹp hơn tiểu quan trong lầu này.
Tú bà thấy bọn họ nhìn sững người thì lập tức giở trò khóc lóc ăn vạ: "Không có thiên lý, làm ăn khó khăn quá...... Tên này thiếu nợ không trả mà còn đánh người nữa......"
Tiêu Ký Ngôn: "Ta đã nói khi nào về sẽ trả lại ngươi rồi mà."
"Nói suông ai mà tin?" Tú bà tiếp tục khóc lóc, "Ta cũng đâu còn cách nào khác, ở đây nhiều miệng ăn như vậy, người này không trả tiền, người kia không trả tiền, cả lầu chỉ có nước chết đói thôi......"
Tiêu Ký Ngôn nhíu mày, bị tiếng khóc của nàng làm đau tai nên đành phải nói: "Ngươi cho người đến biệt viện báo tin đi, tự khắc sẽ có người mang bạc đến."
Tú bà đảo mắt lòng vòng rồi lau nước mắt nói: "Cũng được, nhưng mấy ngày tới ngươi phải ở lại đây, chờ trả xong bạc mới được đi."
Trong lòng Tiêu Ký Ngôn rối bời, cũng chưa vội về nên đồng ý ngay.
Hôm đó khách đột nhiên kéo đến đông nghịt, còn đòi gặp công tử áo trắng mới tới.
Tú bà thấy bạc sáng mắt, quay đầu lừa Tiêu Ký Ngôn đi tiếp khách.
Tiêu Ký Ngôn chưa hiểu rõ lòng mình nên hết sức bực bội, cả ngày xụ mặt, gặp khách động tay động chân lập tức đánh người.
Nhưng y càng lạnh lùng càng hung dữ thì đám khách kia lại càng thích, tranh nhau tới gặp y, thậm chí còn không tiếc tay vung tiền như rác.
Thế là khi Cận Mộ gian khổ tìm đến thì nghe nói công tử nhà mình đã trở thành "hoa khôi" ở Xuân Vũ Lâu này.
Tú bà ra cửa đón hắn, hớn hở nói: "Muốn gặp Ngôn công tử của chúng ta à? Ngài trả bao nhiêu bạc?"
Cận Mộ: "......"
Cận Mộ rút đao ra, lạnh lùng hỏi: "Công tử đâu?"
Tú bà sợ bủn rủn tay chân, run rẩy chỉ lên lầu, "Phòng, phòng bên trái ạ."
Cận Mộ cất đao rồi vội vàng chạy lên.
Hắn đứng trước cửa phòng, đưa tay muốn gõ nhưng lại thôi.
Hắn tới đây làm gì? Dù công tử nhà hắn thích Bùi Thanh Ngọc, dù công tử ở đây tìm mười nam nhân thì cũng đâu đến lượt hắn quản?
Hắn cứ tưởng công tử không thích nam nhân, thì ra chỉ là không thích hắn thôi.
Thì ra là say, Cận Mộ hụt hẫng nghĩ thầm, y say nên mới ôm mình......
Hắn khom người bế Tiêu Ký Ngôn vào phòng, đang định đặt y xuống giường thì nghe thấy Tiêu Ký Ngôn say khướt nói: "Bọn họ nói uống say sẽ gặp được người mình muốn gặp......"
Người muốn gặp? Cận Mộ nhớ lại ám vệ Giáp nói công tử nhà hắn thích Bùi tiên sinh.
Vậy người y muốn gặp là Bùi tiên sinh sao?
Cận Mộ nổi cơn ghen, nhịn không được thốt lên: "Công tử, ngươi không thể thích Bùi tiên sinh được đâu!"
Tiêu Ký Ngôn mờ mịt, "Hả?"
Cận Mộ: "Y là người yêu của Tam công tử mà."
"Lão Tam?" Tiêu Ký Ngôn chóng mặt hỏi, "Lão Tam thích y à?"
Cận Mộ: "Đúng vậy, Tam công tử còn muốn thành hôn với y nữa."
Tiêu Ký Ngôn nghe không rõ nên lẩm bẩm: "Không hôn, ta đâu có hôn y......"
Hình như y nghĩ đến gì đó nên bỗng nhiên ngẩng mặt nhìn Cận Mộ.
Cận Mộ thắc mắc, "Công tử, sao thế ạ?"
Tiêu Ký Ngôn ôm cổ hắn, bỗng nhiên hôn lên.
Cận Mộ trố mắt.
Hơi thở hòa với mùi rượu xâm nhập răng môi, rõ ràng rất nhẹ nhưng lại giống như rượu mạnh thiêu đốt cổ họng làm cả người nóng bừng.
Toàn thân Cận Mộ cứng đờ, thật lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
Công tử......
Tiêu Ký Ngôn cắn môi hắn, đầu óc hỗn loạn dần tỉnh táo lại, một đáp án hiện ra rõ ràng.
Mình chỉ muốn hôn hắn, cũng chỉ đồng ý cho hắn hôn.
Bùi Thanh Ngọc không được, người ở đây không được, người khác cũng không được.
Chỉ có Cận Mộ.
Chỉ có hắn mới được hôn.
Tiêu Ký Ngôn ôm chặt người, đôi môi kề sát, tràn đầy nhiệt tình nhưng lại không biết cách hôn.
Y chưa từng hôn ai, trước đây đều là Cận Mộ đè y ra hôn, nhưng bây giờ ngay cả miệng người này cũng không nhúc nhích, hệt như khúc gỗ vậy.
Tiêu Ký Ngôn hơi bất mãn, buồn bực nói: "Ngươi động đi chứ."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]