Tiêu Ký Ngôn rất hiếm khi đi ra ngoài, ngày thường ra khỏi biệt viện cũng có tiểu tư đi theo, vì vậy trên người y chưa từng đem theo bạc.
Ám vệ Giáp dẫn Bùi Thanh Ngọc đi vội quá nên quên cả tính tiền.
Tiêu Ký Ngôn ở trên lầu một lúc, vừa định ra về thì bị tú bà cản lại.
Tú bà gảy bàn tính tính tiền cho y, Tiêu Ký Ngôn ngờ vực hỏi: "Tiền gì cơ?"
Tú bà cười tủm tỉm: "Thì phí tổn hôm nay đó, các vị mới tới lần đầu nên bỏ bớt số lẻ, lấy một trăm lượng thôi."
Tiêu Ký Ngôn: "Ta không có bạc."
Vẻ mặt tú bà cứng đờ, vẫn hiền lành nói: "Công tử cứ đùa, sao lại không có bạc được chứ......"
Tiêu Ký Ngôn: "Ta đâu có đùa."
Vẻ mặt tú bà lập tức thay đổi, "Không có bạc mà ngươi còn dám đến kỹ viện à?! Muốn ăn quỵt hả?! Có biết xấu hổ không?!"
Đây là lần đầu tiên Nhị công tử vương phủ bị người khác nói ăn quỵt, Tiêu Ký Ngôn nghẹn họng: "Ta về sai người đưa tới là được chứ gì."
"Ngươi nói đưa thì sẽ đưa chắc?" Tú bà quát, "Lỡ ngươi chạy luôn thì ta biết đi đâu đòi tiền đây?! Đòi quỷ hả!"
Tiêu Ký Ngôn cau mày: "Ta đã nói tất nhiên sẽ gọi người đưa tới. Nếu ngươi không tin thì có thể cho người đi theo ta về biệt viện vương phủ."
"Vương phủ?" Tú bà cười đến nỗi hoa trên đầu rung rinh, "Ngươi tưởng mình là ai? Về vương phủ? Người vương phủ mà lại ăn quỵt sao?!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nhat-nguoi-roi-tren-duong/3722380/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.