Chương trước
Chương sau
Đã lúc nào rồi mà còn nói hươu nói vượn nữa! Bùi Thanh Ngọc nắm chặt dây cương, không thèm để ý đến hắn.

Tiêu Kính Hàn vùi mặt vào gáy y, cũng yên tĩnh lại.

Lúc này Bùi Thanh Ngọc mới hiểu ra có lẽ hắn không còn sức nói chuyện nên mới cố ý chọc giận mình.

"Tiêu Kính Hàn?" Bùi Thanh Ngọc sợ hắn ngất đi nên vội gọi hắn.

Tiêu Kính Hàn mơ màng "ừ" một tiếng.

Bùi Thanh Ngọc vừa hoảng vừa gấp --- Không được, phải mau tìm đại phu thôi!

Nhưng ở đây đâu có đại phu...... Đầu y bỗng nhiên lóe sáng, Tôn đại phu!

Y vội vàng ghìm ngựa, cắn răng loạng choạng chạy tới tiệm thuốc.

Phương Tiểu Trúc đang xay thảo dược trước nhà thì chợt nghe thấy tiếng vó ngựa, theo sau là tiếng người la thất thanh: "Dừng, dừng lại......"

Bùi tiên sinh? Hắn vội vàng ra ngoài xem, trông thấy Bùi Thanh Ngọc ôm cổ ngựa sợ hãi thở phì phò, còn A Tễ ôm Bùi Thanh Ngọc, hai mắt nhắm hờ như sắp hôn mê.

"Tiên sinh," Phương Tiểu Trúc thắc mắc, "Các ngươi sao vậy?"

"Tiểu Trúc," Bùi Thanh Ngọc lo lắng hỏi, "Tôn đại phu có đây không?"

Phương Tiểu Trúc gật đầu: "Sư phụ đang ở trong phòng ạ."

Lúc này Bùi Thanh Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm rồi nhờ hắn phụ mình đỡ Tiêu Kính Hàn xuống ngựa.

Phương Tiểu Trúc thấy trước ngực Tiêu Kính Hàn đẫm máu thì hoảng sợ nói: "Đại Trư chết rồi sao?!"

Tiêu Kính Hàn sắp ngất xỉu: "......"

Trong phòng thắp nến sáng trưng, Tôn đại phu băng bó vết thương cho Tiêu Kính Hàn rồi lắc đầu đi ra ngoài bốc thuốc, lẩm bẩm nói: "Sao không đụng đầu thì cũng bị đâm ngực vậy? Còn trẻ mà gặp nhiều tai họa thật."

Bùi Thanh Ngọc ngồi cạnh giường nhìn người nằm trên giường, ánh nến chiếu vào gương mặt mê man của hắn, dưới mắt thâm quầng, chẳng biết đã bao lâu rồi không ngủ.

Nhiều tai họa...... Bùi Thanh Ngọc đưa tay vuốt ve mặt hắn, từ thái dương đến tóc mai, chậm rãi phác họa.

Thật lâu sau y mới nói khẽ: "Sau này phải bình an thuận lợi đấy nhé."

Sáng hôm sau, khi Tiêu Kính Hàn tỉnh lại thì thấy Bùi Thanh Ngọc ngủ say bên cạnh.

Khóe môi hắn nhếch lên, trở mình nằm nghiêng, cứ thế lẳng lặng nhìn người trước mắt.

Hơi thở khẽ khàng của Bùi Thanh Ngọc phả vào mặt hắn hơi ngứa.

Nắng sớm rực rỡ, chẳng bao lâu sau Bùi Thanh Ngọc chậm chạp mở mắt ra, mơ màng nhìn hắn.

Tiêu Kính Hàn cười véo má y một cái, "Ngủ mơ à?"

Bùi Thanh Ngọc đưa tay sờ ngực hắn, "Còn đau không?"

Tiêu Kính Hàn: "Ngươi vừa sờ thì đau ngay, đau miệng."

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Bùi Thanh Ngọc yên lặng thu tay về nhưng lại bị Tiêu Kính Hàn nắm lấy, "Miệng ta đau mà ngươi mặc kệ sao?"

Bùi Thanh Ngọc liếc nhìn ra ngoài, "Đừng nghịch, lỡ Tôn đại phu vào......"

Tiêu Kính Hàn bừng tỉnh đại ngộ: "À, vậy ông ấy không vào thì được chứ gì?"

Vành tai Bùi Thanh Ngọc đỏ lên, nói lí nhí như muỗi kêu: "Chờ ngươi khỏe hẳn rồi tính."

Tiêu Kính Hàn mừng rỡ nói ngay: "Ta khỏe rồi."

Bùi Thanh Ngọc: "...... Ngươi mà cứ thế này thì ta sẽ gọi Tôn đại phu đến châm cứu cho ngươi đấy."

"Được được, ta không nói nữa." Tiêu Kính Hàn thở dài, "Chỉ là hiếm khi được yên bình như bây giờ, tiếc thật."

Bùi Thanh Ngọc cũng biết nơi này không thể ở lâu, người của Ngu Nam Vương có thể ập đến bất cứ lúc nào, càng không thể liên lụy Tôn đại phu.

"Trình Hồi đâu?"

"Bọn họ yểm hộ Diêu Tử Y đi trước," Tiêu Kính Hàn nói, "Mấy người bị kẹt lại trên núi Vũ Tễ cũng ẩn nấp rồi."

So với phủ Ngu Nam Vương thì người của họ vẫn quá ít, tạm thời có thể chống cự một hai lần nhưng chung quy vẫn khó lòng địch lại.

"Không sao đâu," Tiêu Kính Hàn thấy vẻ mặt đăm chiêu của y thì cười nói, "Chỉ cần chống đỡ đến khi Diêu Tử Y trở về thì khỏi cần sợ gì nữa."

Bùi Thanh Ngọc vẫn hơi lo lắng, "Nhưng lỡ lại gặp người vương phủ thì sao......"

Tiêu Kính Hàn: "Vậy chúng ta chạy nhanh một chút."

Bùi Thanh Ngọc: "Vết thương của ngươi chưa lành mà, làm sao chạy nhanh được?"

"Đâu phải ta chạy," Tiêu Kính Hàn hùng hồn nói, "Giục ngựa chạy nhanh lên, còn ta ngồi phía sau ôm ngươi là được rồi."

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Ở kỹ viện bên kia, Cận Mộ nhìn Tiêu Ký Ngôn đỏ mặt co quắp trên giường, khó chịu nắm chăn thở dốc, hắn hoảng sợ hỏi: "Công tử, ngươi sao vậy?"

Toàn thân Tiêu Ký Ngôn nóng bừng, túm chặt vạt áo mơ màng nghĩ thuốc kia...... khó chịu vậy sao?

Dưới lầu, hai tiểu quan xì xào bàn tán.

"Ê, có phải ngươi đưa nhầm rượu cho người trên lầu không vậy? Lúc nãy ta đi ngang qua thấy mặt y đỏ rần!"

"Thật sao? Để ta lên xem!"

"Còn xem gì nữa, ta vừa liếc mắt đã bị người nhà y đuổi ra ngoài rồi."

"Là nam nhân đeo mặt nạ mấy ngày nay đi theo y ấy à?"

"Đúng vậy, mặt lạnh như băng, đáng sợ muốn chết."

"Nhưng hình như khi ở chung với công tử nhà mình, hắn không lạnh lùng vậy đâu."

"Đối với công tử nhà hắn chứ có phải đối với ngươi đâu," một người nói, "Sao ngươi lại bất cẩn bỏ thuốc vào rượu của công tử nhà hắn thế hả? Coi chừng hắn chém ngươi một đao bây giờ!"

"Đâu phải bất cẩn," tiểu quan còn lại oan ức nói, "Công tử kia yêu cầu mà, còn dặn bỏ nhiều một chút nữa!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.