Đã lúc nào rồi mà còn nói hươu nói vượn nữa! Bùi Thanh Ngọc nắm chặt dây cương, không thèm để ý đến hắn.
Tiêu Kính Hàn vùi mặt vào gáy y, cũng yên tĩnh lại.
Lúc này Bùi Thanh Ngọc mới hiểu ra có lẽ hắn không còn sức nói chuyện nên mới cố ý chọc giận mình.
"Tiêu Kính Hàn?" Bùi Thanh Ngọc sợ hắn ngất đi nên vội gọi hắn.
Tiêu Kính Hàn mơ màng "ừ" một tiếng.
Bùi Thanh Ngọc vừa hoảng vừa gấp --- Không được, phải mau tìm đại phu thôi!
Nhưng ở đây đâu có đại phu...... Đầu y bỗng nhiên lóe sáng, Tôn đại phu!
Y vội vàng ghìm ngựa, cắn răng loạng choạng chạy tới tiệm thuốc.
Phương Tiểu Trúc đang xay thảo dược trước nhà thì chợt nghe thấy tiếng vó ngựa, theo sau là tiếng người la thất thanh: "Dừng, dừng lại......"
Bùi tiên sinh? Hắn vội vàng ra ngoài xem, trông thấy Bùi Thanh Ngọc ôm cổ ngựa sợ hãi thở phì phò, còn A Tễ ôm Bùi Thanh Ngọc, hai mắt nhắm hờ như sắp hôn mê.
"Tiên sinh," Phương Tiểu Trúc thắc mắc, "Các ngươi sao vậy?"
"Tiểu Trúc," Bùi Thanh Ngọc lo lắng hỏi, "Tôn đại phu có đây không?"
Phương Tiểu Trúc gật đầu: "Sư phụ đang ở trong phòng ạ."
Lúc này Bùi Thanh Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm rồi nhờ hắn phụ mình đỡ Tiêu Kính Hàn xuống ngựa.
Phương Tiểu Trúc thấy trước ngực Tiêu Kính Hàn đẫm máu thì hoảng sợ nói: "Đại Trư chết rồi sao?!"
Tiêu Kính Hàn sắp ngất xỉu: "......"
Trong phòng thắp nến sáng trưng, Tôn đại phu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nhat-nguoi-roi-tren-duong/3722379/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.