Chương trước
Chương sau
Lúc ở núi Phù Phong, Tiêu Kính Hàn từng trêu Bùi Thanh Ngọc rất nhiều lần, nói vết thương đau, nói thuốc đắng, đòi Bùi Thanh Ngọc hôn mình một cái.

Nhưng hắn nói cỡ nào Bùi Thanh Ngọc cũng không chịu.

Lần này hắn cũng chẳng trông mong Bùi Thanh Ngọc đồng ý, đoán chừng y lại đỏ mặt làm ngơ hắn thôi.

Nhưng đôi môi mềm mại bỗng nhiên áp vào môi hắn, vừa nồng nhiệt vừa nôn nóng như sợ hắn lại biến mất.

Tiêu Kính Hàn nhất thời sợ run, quên cả phản ứng.

Bùi Thanh Ngọc cắn môi hắn, khi tỉnh táo lại cũng không biết tại sao mình ôm hôn người ta, vừa buông tay định lùi lại thì bị Tiêu Kính Hàn giữ chặt gáy rồi hôn sâu hơn.

"Ưm......"

Bùi Thanh Ngọc ngửa mặt lên, hơi thở quen thuộc xâm nhập răng môi, quấn quýt bao phủ, tựa như hơi thở cũng bị cướp mất.

Y chợt nhớ lại lời ám vệ Giáp nói, trong lòng có người mình thích nên mới cho hắn hôn.

Người mình thích......

Y vô thức túm chặt vạt áo Tiêu Kính Hàn.

Hồi lâu sau, Tiêu Kính Hàn lưu luyến buông y ra. Ngực Bùi Thanh Ngọc phập phồng, thở hổn hển, nghe thấy Tiêu Kính Hàn cũng thở dốc như mình, nhẹ giọng hỏi: "Sao lại hôn ta?"

Bùi Thanh Ngọc nhìn lảng đi chỗ khác rồi lẩm bẩm: "Chẳng phải ngươi nói hôn một cái sẽ hết đau à?"

Tiêu Kính Hàn cười: "Ta nói thì ngươi nghe ngay, ngoan vậy sao?"

Hắn kề vào tai Bùi Thanh Ngọc hỏi bằng giọng mờ ám: "Vậy nếu ta muốn làm chuyện khác thì sao?"

Hơi thở ấm áp phả vào má, Bùi Thanh Ngọc tránh đi, ngơ ngác hỏi: "Chuyện, chuyện gì cơ?"

Đầu ngón tay Tiêu Kính Hàn cọ xát cổ y, vuốt ve xương quai xanh nhô lên rồi luồn vào cổ áo......

Bùi Thanh Ngọc rùng mình, nhịn không được đẩy hắn ra, "Ngươi......"

Tiêu Kính Hàn lập tức kêu lên một tiếng, lông mày nhíu chặt.

"Sao thế?" Bùi Thanh Ngọc cảm thấy không ổn nên vội vàng vạch áo hắn ra --- Chỉ thấy áo trong của hắn bị máu tươi nhuộm đỏ, trên ngực đầm đìa máu.

"Vết thương của ngươi nứt ra rồi à?!"

"Không sao," Tiêu Kính Hàn nhịn đau trấn an y, "Lần trước chạy vội quá nên bất cẩn đụng trúng thôi."

Bùi Thanh Ngọc đưa tay kéo áo trong của hắn, muốn xem vết thương nhưng lại sợ làm hắn đau, "Ta nghe họ nói ngươi và Diêu cô nương đến ngôi làng sau núi Vũ Tễ, còn bị nổ nữa, ngươi cũng mất tích."

"Trước khi nổ chúng ta chạy ra kịp," Tiêu Kính Hàn kể lể với y, "Diêu Tử Y còn chê ta chạy chậm, chẳng thương ta chút nào."

Bùi Thanh Ngọc quay đầu nhìn quanh, "Vậy Diêu cô nương đâu?" Chắc không phải cũng ở trong phòng này đấy chứ?

"Ta dụ người của Ngu Nam Vương ra," Tiêu Kính Hàn nói, "Nàng đi điều binh rồi."

Bùi Thanh Ngọc thấy áo hắn đỏ thẫm thì tim như bị ai siết chặt, "Ngươi mau dậy đi, ta băng bó cho ngươi."

Nhưng Tiêu Kính Hàn không nhúc nhích mà tiếc rẻ nói: "Hiếm lắm hôm nay ngươi mới chủ động một lần, chỉ được băng bó vết thương thôi sao?"

Mặt Bùi Thanh Ngọc nóng lên: "Nói bậy bạ gì đó, vết thương chảy máu nhiều như vậy không đau à? Mau dậy đi."

Tiêu Kính Hàn thở dài: "Vậy còn có lần sau nữa không?"

Bùi Thanh Ngọc cúi đầu, lí nhí "ừ" một tiếng.

Tiêu Kính Hàn sững sờ, cứ tưởng mình nghe lầm, "Ngươi nói gì vậy? Ngươi đồng ý đúng không?!"

Cổ Bùi Thanh Ngọc nóng bừng, "Ta......"

Đúng lúc này, ngoài cửa chợt vang lên tiếng ồn ào, "Các ngươi qua bên kia xem đi, cả bên kia nữa......"

Sắc mặt Tiêu Kính Hàn trầm xuống, thấp giọng nói: "Bọn chúng đuổi tới rồi."

"Bọn chúng?" Bùi Thanh Ngọc giật mình, "Người vương phủ ấy à?"

Tiêu Kính Hàn gật đầu rồi kéo Bùi Thanh Ngọc đứng dậy. Qua khe cửa, họ thấy một đám hộ vệ đang lục soát nhà đại nương bên cạnh.

"Không có ai thật mà," đại nương nói, "Chỗ này chỉ có mình bà già này thôi, ôi, gà xổng chuồng hết rồi...... Này này, đừng đạp lên trứng của ta chứ!"

Đám hộ vệ không tìm được người lại sang nhà trúc của Bùi Thanh Ngọc.

Bùi Thanh Ngọc vội vàng giữ chặt Tiêu Kính Hàn, "Mau ra cửa sau đi."

Y dìu Tiêu Kính Hàn chạy trốn bằng cửa sau. Sắc trời tối dần, bóng cây dập dờn trên đường núi hệt như bóng người lắc lư.

Đột nhiên có tiếng vó ngựa vang lên, họ chưa kịp ẩn nấp thì gặp phải một đám hộ vệ khác trước mặt.

"Tìm được rồi!" Tên cầm đầu cưỡi ngựa mừng rỡ nói, "Bắt hắn lại mau!"

Tiêu Kính Hàn che chở Bùi Thanh Ngọc sau lưng rồi chộp lấy thanh đao xé gió lao đến, bóng người giao nhau, máu văng tung tóe.

Nhưng vết thương của hắn càng nứt rộng hơn, đau đến nỗi trán hắn rịn đầy mồ hôi.

Bùi Thanh Ngọc lo âu nhìn hắn, "Tiêu Kính Hàn......"

Tiêu Kính Hàn nắm tay y, thấy tên dẫn đầu cưỡi ngựa xông tới thì nhếch miệng cười: "Xem ra ngươi phải dẫn ta đi rồi."

Bùi Thanh Ngọc chưa kịp hiểu ý thì đã thấy hắn ném đi thanh đao trong tay, lập tức ghim trúng tên kia làm máu văng tung tóe.

Tiêu Kính Hàn giành lấy dây cương rồi bế Bùi Thanh Ngọc lên ngựa, "Đi mau."

Bùi Thanh Ngọc vẫn chưa hoàn hồn, "Ta...... Ta không biết cưỡi ngựa."

"Đừng sợ," Tiêu Kính Hàn ôm y từ phía sau, mệt mỏi dựa vào vai y, "Ta dạy ngươi."

Hắn giật dây cương, con ngựa kia lập tức chạy vút đi.

"Tiêu Kính Hàn......" Bùi Thanh Ngọc chưa từng cưỡi ngựa mà chỉ cưỡi lừa. Nhưng ngựa chạy nhanh hơn lừa nhiều, Bùi Thanh Ngọc nắm chặt dây thừng, tim nhảy lên tận cổ. Nhưng trên mu bàn tay là lòng bàn tay nhuốm máu của Tiêu Kính Hàn, sau lưng là lồng ngực rắn chắc của hắn.

"Có ta ở đây," giọng Tiêu Kính Hàn suy yếu nhưng lại mang theo ý cười, "Sẽ không ngã đâu."

Hắn áp mặt vào cổ Bùi Thanh Ngọc nói khẽ: "Bùi Thanh Ngọc, ngươi lại cứu ta thêm một lần."

Gió đêm thổi qua, hắn nghe thấy Bùi Thanh Ngọc lẩm bẩm: "Còn ngươi lại gạt ta thêm một lần."

Tiêu Kính Hàn ngẩn người, "Sao cơ?"

"Ngươi đã hứa với ta," Bùi Thanh Ngọc nói, "Sẽ không bị thương nữa." Nhưng bây giờ lại bị thương nặng như vậy, đồ lừa gạt.

Tiêu Kính Hàn khựng lại rồi chơi xấu: "Vết thương kia là lần trước mà, không tính."

Bùi Thanh Ngọc cả giận: "Lần trước sắp lành rồi còn gì!"

Tiêu Kính Hàn: "Giờ ta cũng sắp lành rồi mà."

"Lành gì mà lành?" Bùi Thanh Ngọc vừa nhớ tới lồng ngực đẫm máu của hắn thì tim đau nhói, "Chảy nhiều máu như vậy......"

"Nhìn hơi thảm thôi," Tiêu Kính Hàn nói, "Không sao đâu."

Bùi Thanh Ngọc không tin, rõ ràng lúc nãy đánh nhau hắn vô cùng đau đớn, phải cắn răng gắng gượng lắm mới đứng vững được.

"Nhìn bộ dạng ngươi bây giờ," hai mắt Bùi Thanh Ngọc ửng đỏ, "Có chỗ nào không sao chứ?"

Tiêu Kính Hàn bỗng nhiên há miệng cắn cổ y một cái rồi vô sỉ nói, "Nếu ngươi chủ động hơn chút nữa, thử làm chuyện khác như ta nói hôm nay, chẳng phải sẽ biết chỗ nào của ta không sao à?"

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Đột nhiên Bùi Thanh Ngọc rất muốn hất hắn xuống ngựa.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.