Ô quản gia bàng hoàng nhìn Tiêu Khuyết trong xe ngựa, cứ như không thể tin được đây chính là chủ tử mình đã theo bao năm.
"Vương gia," hắn há hốc mồm, vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi, "Ngài không nhận ra lão nô thật sao?"
"Vương gia gì hả?" Tiêu Khuyết bất mãn nói, "Làm càn, trẫm là thiên tử! Người đâu, lôi hắn đi chém mau!"
Ô quản gia: "......"
Ô quản gia quay sang nhìn Tiêu Kính Hàn, tức giận nói: "Các ngươi đã làm gì Vương gia?!"
Tiêu Kính Hàn thở dài: "Tự ông ta nghĩ quẩn nên hóa điên thôi."
Một khi mộng đẹp giang sơn nhiều năm không thành, nó sẽ trở thành ác mộng.
Trong lòng Ô quản gia đau buồn tột độ. Hắn lợi dụng Chu Viễn bắt Bùi Thanh Ngọc chỉ để Vương gia nhà mình được thả. Dù sau này Vương gia muốn sống yên ổn qua ngày hay Đông Sơn tái khởi thì hắn đều sẵn lòng đi theo Vương gia.
Ai ngờ chỉ trong nháy mắt, ngay cả hắn Vương gia cũng không nhận ra.
"Đều tại ngươi hết," Ô quản gia phẫn nộ quát, "Nếu không phải vì ngươi thì sao Vương gia lại biến thành bộ dạng này?! Ta phải giết ngươi!"
Hắn vừa ra lệnh thì mấy bóng đen trong rừng đột nhiên xông ra, lưỡi đao sáng quắc bổ tới.
Mấy ám vệ lập tức cản lại.
Tiêu Khuyết hét lên trong xe: "Hộ giá! Hộ giá!"
Ô quản gia đau lòng nhức óc nói: "Vương gia, lão nô tới cứu ngài mà!"
Tiêu Kính Hàn nói ngay: "Không phải, hắn muốn tạo phản đấy, Vương gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nhat-nguoi-roi-tren-duong/3722399/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.