Tiêu Ký Ngôn sửng sốt hồi lâu mới lắp bắp nói: "Ngươi...... Nhưng ngươi trước kia đâu có như vậy......"
"Ta cũng không biết mình có tình cảm với công tử từ lúc nào nữa," Cận Mộ nhìn người trước mắt, thấp giọng nói, "Nhưng từ lúc nhận ra, mỗi lần ở cạnh công tử ta đều không quản được mình."
Yết hầu hắn nhấp nhô, nhịn không được nói: "Mỗi ngày được gặp công tử ta rất vui, nhưng chỉ có thể nhìn công tử cũng rất giày vò."
Tiêu Ký Ngôn kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc và mờ mịt, "Hay là lâu rồi ngươi không thân cận với ai nên ngộ nhận?"
Cận Mộ siết chặt bàn tay bên hông mình, "Công tử nghĩ ta ngộ nhận sao?"
Tiêu Ký Ngôn nhíu mày nói: "Ngươi vẫn chưa thành thân, có lẽ là......"
Y còn chưa nói hết thì tư thế bỗng nhiên thay đổi, lưng y áp xuống đất.
"Ngươi...... Ưm!"
Hơi thở nóng rực xộc vào miệng, lướt qua răng môi rồi tiến vào sâu hơn. Đầu óc Tiêu Ký Ngôn hỗn loạn, thậm chí quên cả vùng vẫy, chỉ vô thức níu chặt áo người phía trên, hơi thở càng thêm gấp gáp.
Cận Mộ ôm người chặt hơn, cúi xuống gần hơn. Một khi tình cảm mãnh liệt trong lòng bộc phát, làm thế nào cũng không thể ngăn cản. Hắn ngấu nghiến nuốt chửng âm cuối run rẩy của người trong lòng, giật đai lưng màu trắng ra rồi luồn tay dưới áo......
Xúc cảm lạ lẫm khiến Tiêu Ký Ngôn rùng mình, há miệng cắn một cái.
Môi Cận Mộ đau nhói, đột nhiên bừng tỉnh.
"Công tử......"
Người dưới thân áo quần xộc xệch, đôi môi ngày thường hơi tái giờ lại đỏ mọng, vì thở dốc mà khẽ hé ra, đôi mắt như phủ đầy hơi nước.
Thấy vậy trong lòng Cận Mộ càng thêm khô nóng.
Hắn vội buông Tiêu Ký Ngôn ra rồi quỳ bên cạnh nói: "Thuộc hạ đáng chết!"
Tiêu Ký Ngôn lúng túng quờ quạng trên sàn một hồi mới chống tay ngồi dậy. Hình như y vẫn chưa bình tĩnh lại nên lồng ngực phập phồng, cố ổn định lại hơi thở.
"Ta có ý nghĩ xằng bậy, bất kính với công tử." Cận Mộ khàn giọng nói, "Nhưng công tử đối với ta tuyệt đối không phải là ảo giác trong lúc cô đơn. Thế gian ngàn vạn người, trong lòng ta chỉ có mình công tử mà thôi."
Ngón tay Tiêu Ký Ngôn run lên, không nói năng gì.
Cận Mộ cúi đầu xuống, nhẫn nhịn nói: "Ta không thể đối xử với công tử như trước được, nếu công tử tức giận thì ta sẵn sàng để công tử trừng phạt."
Tiêu Ký Ngôn ngước nhìn vết sẹo trên thái dương hắn, trầm mặc thật lâu, cuối cùng dời mắt đi rồi lẩm bẩm: "Ngươi đi đi."
Cận Mộ khựng lại, sau đó hành lễ với y rồi lặng lẽ rời đi.
Tiếng bước chân xa dần, trong sân yên tĩnh trở lại, Tiêu Ký Ngôn thẫn thờ quay sang, trông thấy mặt nạ màu bạc của Cận Mộ rơi trên sàn.
Y định nhặt lên nhưng tay dừng lại giữa chừng.
"Hắn không trở lại," y lẩm bẩm, "Sẽ không trở lại nữa......"
Trình Hồi và ám vệ Giáp ngồi xổm ngoài sân nhà Tiêu Ký Ngôn, vừa ăn xong gà quay thì thấy Cận Mộ đi ra với vẻ mặt u buồn.
"Lão Cận," Trình Hồi chạy tới hỏi, "Ngươi ra đây làm gì?"
Ám vệ Giáp quay đầu nhìn, "Nhị công tử đâu?"
Cận Mộ lắc đầu rồi chậm chạp bỏ đi.
Trình Hồi xoa cằm buồn bực hỏi: "Sao Nhị công tử lại thả người đi nhỉ?"
Ám vệ Giáp: "Hay là Cận ca lại bỏ chạy?"
Trình Hồi: "Nếu vậy Nhị công tử phải gọi người đuổi theo chứ."
Ám vệ Giáp gật đầu: "Cũng đúng."
"Thôi kệ," Trình Hồi thở dài nói, "Đi tìm thím Trương trước đã." Chậm trễ mấy ngày rồi, lỡ chủ tử nổi giận thì nguy to.
Tiêu Kính Hàn không giận mà Diêu Tử Y lại nổi giận. Nàng hào hứng chuẩn bị lễ thành thân, kẹo mừng cũng đã tìm người làm, thế mà Tiêu Kính Hàn lại nói với nàng tạm thời chưa thành thân.
"Cái gì?!" Diêu Tử Y cả giận nói, "Sao không thành thân?! Ngươi muốn bội tình bạc nghĩa à?!"
"Không phải," Tiêu Kính Hàn bị nàng rống điếc tai, "Tại y không chịu mà."
"Không chịu?" Diêu Tử Y sững sờ, giật mình hỏi, "Chẳng lẽ ngươi ép buộc người ta?!"
Tiêu Kính Hàn ngẩng đầu nhìn trời rồi giải thích: "Không phải, trong lòng y có ta."
Diêu Tử Y: "Trong lòng có ngươi mà sao không chịu thành thân với ngươi?!"
Tiêu Kính Hàn nghẹn họng, "Y...... Y vẫn chưa nghĩ rõ ràng."
Diêu Tử Y hoài nghi nhìn hắn, "Thật không?"
Nàng chợt nhớ đến gì đó nên thốt lên: "Mấy ngày nay ta đều không thấy người trong lòng ngươi, chắc không phải ngươi nhốt người ta lại đấy chứ?!" Yêu mà không được nên chỉ cần thân chứ không cần tâm sao?
"Gặp rồi?" Diêu Tử Y thắc mắc, "Lúc nào?" Sao ta không nhớ?
Tiêu Kính Hàn: "Chẳng phải ngươi còn nói chuyện thành thân với y sao?"
"Đâu có?" Diêu Tử Y nói, "Ta chỉ nói với tiên sinh kế toán của ngươi thôi......"
Nàng im bặt, bỗng nhiên hiểu ra, "Y chính là người trong lòng ngươi sao?!"
Tiêu Kính Hàn "ừ" một tiếng.
Diêu Tử Y: "Nam à?"
Tiêu Kính Hàn lại "ừ" một tiếng.
Diêu Tử Y xụ mặt.
Tiêu Kính Hàn bất mãn hỏi: "Sao, không được à?"
Diêu Tử Y rầu rĩ nói: "Ta còn tưởng mình sắp có tỷ muội tốt, thì ra lại là nam!"
Tiêu Kính Hàn: "......"
"Chủ tử!" Ám vệ Ất vội vàng chạy đến nói, "Hình như Vương gia đã phát hiện người của Diêu cô nương đến Ngu Nam nên đang lùng bắt trắng trợn trong thành đấy ạ."
Diêu Tử Y nhướng mày, "Nhanh vậy sao? Lần này để che giấu tai mắt, ta đã ra lệnh cho bọn họ đi thành từng nhóm nhỏ hoặc giả làm tiểu thương hay người bán hàng rong, cứ tưởng sẽ giấu được ít lâu, không ngờ Ngu Nam Vương lại phát hiện ra."
"Tiêu Khuyết mưu đồ đã lâu, tất nhiên sẽ không bỏ qua bất kỳ gì động tĩnh nào." Tiêu Kính Hàn trầm ngâm nói, "Xem ra không thể chờ đợi thêm." Tiêu Khuyết cũng sẽ không chờ.
Rốt cuộc núi Phù Phong không còn được yên bình nữa.
Hôm nay Bùi Thanh Ngọc ở trong phòng đến khuya vẫn không thấy Tiêu Kính Hàn trở về.
Y mơ màng dựa vào thành giường, khi sắp thiếp đi thì cảm thấy có người vuốt ve mặt mình.
Y chậm chạp mở mắt ra, trông thấy Tiêu Kính Hàn cọ mũi y cười nói: "Chờ ta à?"
Bùi Thanh Ngọc tránh đi: "Đâu có."
Y dừng một lát, cuối cùng vẫn hỏi: "Hôm nay ngươi đi đâu vậy?" Sao về muộn thế?
Trong mắt Tiêu Kính Hàn lộ ra ý cười, "Đi chuẩn bị sính lễ cho ngươi."
Bùi Thanh Ngọc: "......"
"Nói hươu nói vượn."
"Gọi là của hồi môn cũng được," Tiêu Kính Hàn xích lại gần nói, "Chỉ cần A Thanh đồng ý thì ta sẽ chọn ngày để gả."
Hắn cười khẽ, hơi thở phả vào mặt Bùi Thanh Ngọc vừa ngứa vừa nóng.
Bùi Thanh Ngọc quay mặt đi chỗ khác: "Đừng đùa nữa."
Tiêu Kính Hàn chân thành nói: "Ta nói thật mà."
Hắn nắm tay Bùi Thanh Ngọc vuốt ve rồi dịu dàng nói: "Ta nghe nói trước khi thành thân hai người không được gặp nhau, ngày mai ta gọi người đưa ngươi đến một nơi, ngươi ở đó chờ ta nhé?"
Bùi Thanh Ngọc chợt ngước mắt nhìn hắn.
"Sao lại nhìn ta như vậy?" Tiêu Kính Hàn hỏi, "Muốn hôn ta à?"
Bùi Thanh Ngọc hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi đúng không?" Sao lại muốn đưa ta đi?
Tiêu Kính Hàn thở dài nói: "Ngươi chẳng chịu hôn ta gì cả, làm sao ta nói cho ngươi biết được?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]