Chương trước
Chương sau
Bùi Thanh Ngọc phát hiện da mặt Tiêu Kính Hàn quả thực ngày càng dày, lời gì cũng nói ra được mà không hề ngại ngùng.

Y bất đắc dĩ hỏi: "Ngươi đứng đắn chút xíu được không?"

Tiêu Kính Hàn bật cười rồi nói khẽ: "Nếu ta không đứng đắn thì giờ ngươi còn có thể mặc đồ hay sao?"

Bùi Thanh Ngọc: "......" Vô sỉ!

"Không hôn thật à?" Tiêu Kính Hàn chưa chịu từ bỏ ý định, "Nếu ngươi ngại thì ta hôn ngươi cũng được."

Nói xong hắn lập tức chồm tới, Bùi Thanh Ngọc đưa tay ôm mặt hắn.

Tiêu Kính Hàn: "À, muốn ôm mặt để hôn chứ gì?"

Bùi Thanh Ngọc yên lặng đẩy mặt hắn ra xa, "Không được tới gần."

Tiêu Kính Hàn: "Vậy ngươi tới đi."

Bùi Thanh Ngọc: "Không muốn."

"Hầy, hôn một cái cũng đâu mất miếng thịt nào." Tiêu Kính Hàn thất vọng gối đầu lên chân Bùi Thanh Ngọc, vùi mặt vào eo y rồi đưa tay ôm y, "Vậy cho ta ôm một lát nhé."

Bùi Thanh Ngọc cứng đờ, đưa tay muốn đẩy hắn, nhưng ngón tay vừa chạm vào bả vai ấm áp của hắn thì dừng lại.

Trong phòng nhất thời im ắng, chỉ còn ánh nến sáng rực.

Thật lâu sau mới nghe Tiêu Kính Hàn rầu rĩ nói: "Thật ra ta cũng không nỡ để ngươi đi."

Hắn thấp giọng nói: "Nhưng nơi này không còn yên bình nữa, ta sợ ngươi gặp bất trắc."

Bùi Thanh Ngọc nhìn mái tóc đen như mực của hắn rồi hỏi: "Vì chuyện vương phủ à?"

"Ừ," Tiêu Kính Hàn chậm rãi nói, "Mưu phản là tội lớn, một khi Tiêu Khuyết xuất binh, cả Ngu Nam đều không có đường sống."

Bùi Thanh Ngọc lo lắng hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Ta muốn xóa sạch dấu vết," ánh mắt Tiêu Kính Hàn chợt trở nên sắc bén, "Chỉ cần chôn vùi mọi thứ ở Ngu Nam thì kinh thành sẽ không bao giờ biết đến cuộc phản loạn này."

"Nhưng vương phủ người đông thế mạnh," Bùi Thanh Ngọc cau mày nói, "Ngươi làm sao......" Chỉ dựa vào những người trên núi Phù Phong này thôi à?

"Chỉ có ta tất nhiên là không được rồi," Tiêu Kính Hàn cười nói, "Chẳng phải còn có Diêu Tử Y sao?"

"Diêu cô nương?" Bùi Thanh Ngọc khó hiểu, "Nhưng nàng cũng chỉ có một mình......"

Tiêu Kính Hàn: "Nàng đâu chỉ một mình, nàng có người mà."

Bùi Thanh Ngọc càng khó hiểu hơn, "Hả?"

Tiêu Kính Hàn chợt lẩm bẩm: "Nếu ta nói với ngươi thì ngươi có nghĩ nàng lợi hại hơn ta không?"

Bùi Thanh Ngọc: "......" Nàng vốn lợi hại hơn ngươi mà, ngươi không uống thuốc, nàng có thể đổ vào miệng ngươi.

Sau khi Diêu Tử Y đến, Bùi Thanh Ngọc không cần lo Tiêu Kính Hàn không uống thuốc nữa.

Khi Tiêu Kính Hàn chê đắng, đòi Bùi Thanh Ngọc đút cho mình, Diêu Tử Y lập tức bưng thuốc đổ vào miệng hắn, còn mắng: "Đắng gì mà đắng, là đại nam nhân mà đắng chút xíu cũng chịu không nổi à?!"

Bùi Thanh Ngọc lập tức trố mắt --- Quả là nữ trung hào kiệt.

Mặt Tiêu Kính Hàn xám xịt, chẳng biết mình đã tạo nghiệt gì.

"Ta nghe nói đương triều có một nữ tướng quân quản lý quân thiết kỵ ở Bắc Cảnh," Bùi Thanh Ngọc nhớ lại tính tình phóng khoáng dám làm dám chịu của Diêu Tử Y như được hun đúc từ những trận chiến đẫm máu trên sa trường, "Chẳng lẽ Diêu cô nương......"

Tiêu Kính Hàn gật đầu rồi cười nói: "Mấy năm trước ta biết chuyện này cũng bất ngờ lắm, không ngờ nha đầu năm xưa chạy theo mẹ ta xin cơm thừa giờ lại có tiền đồ như vậy."

Lúc này Bùi Thanh Ngọc mới yên tâm hơn, nhẹ giọng dặn dò: "Việc này rất nguy hiểm, ngươi...... phải cẩn thận nhé."

Y biết mình yếu đuối, ở đây cũng chẳng giúp được gì, nếu thật sự đánh nhau còn phải liên lụy người khác che chở mình.

"Trấn Thu Thủy cách chỗ này không xa lắm," Tiêu Kính Hàn nói, "Ngươi đến đó chờ ta được không?"

Bùi Thanh Ngọc nghĩ ngợi: "Ta về nhà cũng được."

Tiêu Kính Hàn lắc đầu: "Chỗ đó gần núi Vũ Tễ quá, ta không yên tâm."

Tiêu Khuyết chế tạo binh khí ngay trong ngôi làng sau núi Vũ Tễ nên Tiêu Kính Hàn không thể để Bùi Thanh Ngọc về đó.

"Sẽ kết thúc nhanh thôi," Tiêu Kính Hàn ôm chặt y nói, "Ta có người quen cũ ở trấn Thu Thủy, ngươi đến đó ta mới yên tâm."

Bùi Thanh Ngọc trầm mặc một hồi, cuối cùng gật đầu.

Ngày hôm sau, ám vệ Giáp đánh xe ngựa đưa Bùi Thanh Ngọc đến trấn Thu Thủy.

Trước khi đi, Tiêu Kính Hàn đưa dao găm của Diêu Tử Y cho Bùi Thanh Ngọc, "Giữ lại phòng thân đi."

Bùi Thanh Ngọc cầm dao găm, do dự một lát rồi nắm tay áo Tiêu Kính Hàn nói khẽ: "Tiêu Kính Hàn, đừng để bị thương nhé."

Tiêu Kính Hàn mỉm cười dịu dàng, "Ừ."

Gió núi nổi lên, tay áo tung bay, mắt Bùi Thanh Ngọc long lanh.

Ám vệ Giáp đánh xe đi được nửa đường thì chợt thấy phía trước có một chiếc xe ngựa dừng lại, người đứng cạnh xe nhìn khá quen.

Hắn đến gần hơn, phát hiện đó là Nhị công tử ở biệt viện vương phủ, nằm dưới chân y là một đại hán cao to vạm vỡ đang kêu la om sòm.

Lâu rồi Tiêu Ký Ngôn chưa ra khỏi biệt viện. Hôm nay là ngày giỗ mẫu thân nên y đi cúng bái, lúc về trong lòng phiền muộn, thế là bảo người hầu dừng xe rồi xuống đi dạo một lát.

Nhưng chưa đi mấy bước thì gặp phải một đại hán say khướt đi tới từ phía đối diện. Vẻ mặt đại hán kia hết sức dữ tợn, thấy Tiêu Ký Ngôn tuấn tú thì nhất thời nổi máu dê trêu ghẹo: "Mỹ nhân muốn đi đâu vậy?"

Tiêu Ký Ngôn phớt lờ hắn.

Đại hán nồng nặc mùi rượu hỏi tiếp: "Đường này ta rành lắm, mỹ nhân đừng khách sáo với ta, có cần ta đi chung không?"

Tiêu Ký Ngôn liếc hắn rồi lạnh lùng nói: "Cút."

"Chà," đại hán càng phấn khích hơn, liếm môi nói, "Mỹ nhân dữ quá, muốn cút cũng được thôi, nhưng......"

Hắn chồm tới gần Tiêu Ký Ngôn, "Cho ta hôn một cái đã."

Tiêu Ký Ngôn nhíu chặt mày, giơ chân đạp người ngã lăn ra đất.

Đại hán hét ầm lên, ngực lại bị đạp mạnh một cú.

Trong lòng Tiêu Ký Ngôn hết sức ghê tởm. Khi gã kia lại gần với vẻ mặt hèn mọn và nụ cười xấu xa, y lập tức thấy buồn nôn.

Nhưng...... Y chợt nghĩ tới Cận Mộ, nhớ lại lúc Cận Mộ hôn mình, rõ ràng răng môi quấn giao, da thịt kề nhau mà sao y...... không ghét chút nào?

Mặc dù lúc đó thân thể hơi kỳ quái, hình như cả người nóng lên, tay chân bủn rủn, không còn sức lực, đầu óc hỗn loạn, nhưng trong lòng y không hề thấy ghê tởm.

Vậy sao bây giờ......

Y lại liếc nhìn đại hán kêu rên dưới đất, chẳng lẽ vì...... người này xấu quá? Xấu đến nỗi làm y khó chịu?

Vậy nếu đẹp thì sao?

"Nhị công tử?" Y nghe thấy có người gọi mình nên ngẩng đầu lên, trông thấy ám vệ tự xưng là huynh đệ tốt của Cận Mộ.

Ám vệ Giáp nhìn người dưới đất rồi lại nhìn Tiêu Ký Ngôn, vồn vã hỏi: "Nhị công tử, có chuyện gì vậy? Cần giúp một tay không?"

Bùi Thanh Ngọc trong xe ngựa nghe thấy động tĩnh thì tò mò vén màn lên.

Thế là Tiêu Ký Ngôn lập tức trông thấy y.

Người này đẹp thật, Tiêu Ký Ngôn nghĩ, nếu là người này thì cũng hôn được sao? Cũng không thấy ghê tởm sao?

Cũng giống như Cận Mộ sao?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.