Chương trước
Chương sau
Bùi Thanh Ngọc lúng túng giải thích: "Tại ta tưởng ngươi thành thân với Diêu cô nương."

Tiêu Kính Hàn nhìn y bằng đôi mắt sâu thẳm, "Ta thành thân với người khác mà ngươi cũng đồng ý sao?"

Bùi Thanh Ngọc không nhìn hắn, chỉ cụp mắt nói: "Chuyện của ngươi mà, ngươi đồng ý là được rồi."

"Ồ, vậy sao?" Tiêu Kính Hàn dài giọng, "Vậy sao ngươi nhờ người bưng thuốc nấu khét cho ta uống? Không phải vì giận dỗi à?"

Bùi Thanh Ngọc: "Ta......"

"Lúc nãy còn mắng ta phóng đãng, lỗ mãng, chẳng phải giận ta hôn ngươi nhưng lại đi cưới người khác sao?" Tiêu Kính Hàn ngồi xuống trước mặt y, xích lại gần nói, "Bùi Thanh Ngọc, rõ ràng trong lòng ngươi có ta mà."

Con ngươi Bùi Thanh Ngọc run lên, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa hoang mang, có lẽ chính y cũng không biết trong lòng mình có Tiêu Kính Hàn hay không.

"Nghĩ mãi vẫn không rõ sao?" Tiêu Kính Hàn vuốt ve khuôn mặt thanh tú của y rồi từ từ tới gần, hơi thở hai người quấn vào nhau, "Hay là ta giúp ngươi nhé?"

Hắn thì thầm rồi cúi người hôn đôi môi gần trong gang tấc, nhưng lại hôn trúng lòng bàn tay.

Hắn sửng sốt nhìn Bùi Thanh Ngọc che môi mình, đáy mắt như gợn sóng lăn tăn. Họ ở rất gần nhau, gần đến nỗi hắn có thể thấy rõ hình ảnh mình trong mắt Bùi Thanh Ngọc.

Trong mắt y tràn ngập hình bóng Tiêu Kính Hàn.

Hắn cười khẽ một tiếng rồi hôn lên lòng bàn tay ấm áp của Bùi Thanh Ngọc.

Bùi Thanh Ngọc vô thức thu tay lại nhưng bị Tiêu Kính Hàn nắm lấy.

Đôi môi mềm mại lướt qua lòng bàn tay ẩm ướt, sau đó há miệng cắn một cái.

Bùi Thanh Ngọc sững sờ, nghe thấy Tiêu Kính Hàn cười nói: "Ta sẽ chờ ngươi nghĩ rõ ràng."

"Bùi Thanh Ngọc, đừng để ta chờ lâu quá nhé."

Cận Mộ chạy tới biệt viện rồi trèo tường vào, trông thấy Trình Hồi nhàn nhã ngồi cạnh bàn trong phòng, há miệng gặm đùi gà, trước mặt là một bàn đồ ăn thịnh soạn, nhìn hết sức vừa lòng thỏa ý.

Cận Mộ: "......" Chẳng phải đòi treo lên đánh sao?

"Lão Cận ngốc lắm," Trình Hồi nói, "Chắc sợ Nhị công tử ghét hắn nên mới chạy trốn ấy mà. Nếu Nhị công tử không nỡ bỏ hắn thì nói rõ là được rồi."

Tiêu Ký Ngôn ngồi cạnh, mất tự nhiên nói: "Ai không nỡ bỏ hắn chứ?"

"Ừ nhỉ," Trình Hồi sửa lại, "Tên này giống như khúc gỗ vậy, có gì mà không nỡ đâu?"

Hắn quở trách: "Đều tại lão Cận hết, sao có thể âm thầm bỏ chạy thế chứ? Không bắt về giáo huấn một trận chẳng phải sau này sẽ càng làm càn hơn sao?!"

Tiêu Ký Ngôn nghĩ thầm mình đâu muốn giáo huấn hắn.

Vậy sao lại tìm hắn về? Hắn đã nhận Tiêu Kính Hàn làm chủ tử thì đâu cần ở cạnh Tiêu Ký Ngôn nữa.

Nhưng hai năm nay không có hắn, Tiêu Ký Ngôn ở một mình trong biệt viện này cứ thấy thiếu thiếu gì đó, trong lòng trống rỗng.

Chắc là thói quen thôi, Tiêu Ký Ngôn nghĩ, Cận Mộ đã ở bên y nhiều năm nên không giống với người khác.

Nhưng y nhớ lại trước kia có một thị nữ đi theo mình cũng lâu như Cận Mộ. Sau đó thị nữ kia có người trong lòng, y cho nàng một số bạc rồi thả nàng đi thành thân.

Mấy năm qua y chưa từng nhớ đến nữ tử kia, thậm chí còn quên cả mặt nàng......

"Lão Cận!"

Tiêu Ký Ngôn đang nghĩ vẩn vơ thì nghe Trình Hồi reo lên: "Cuối cùng ngươi cũng tới rồi!"

Y ngước mắt lên, trông thấy Cận Mộ bình tĩnh đứng ở cửa, trên mặt đeo mặt nạ nửa bên che khuất vết sẹo ở thái dương.

Trình Hồi cầm con gà chưa ăn xong, đứng lên nói: "Vậy ta đi tìm thím Trương nhé, mất công bà ấy đợi lâu." Nói xong lập tức chạy mất.

Hắn chạy ra ngoài, thấy ám vệ Giáp ngồi trên tường nhìn dáo dác thì tức giận nói: "Ngươi xuống đây!"

Ám vệ Giáp hoảng sợ rụt đầu cười khan: "Trình ca, gà ăn ngon không?"

"Ăn cái đầu ngươi ấy!" Trình Hồi mắng, "Ngươi đào lão Cận từ dưới đất lên à? Sao đi lâu thế hả?!"

Ám vệ Giáp: "Ta không giỏi khinh công nên chạy chậm......"

"Chậm gì mà chậm, ngươi chạy nhanh nhất thì có!" Trình Hồi nói, "Nếu ta không lanh trí thì đã bị Nhị công tử treo lên đánh rồi!"

Ám vệ Giáp lẩm bẩm: "Ai bảo ngươi xúi Nhị công tử treo ta lên đánh."

"Ta chỉ dỗ Nhị công tử thôi," Trình Hồi nói tỉnh bơ, "Nhị công tử tốt bụng như vậy sao nỡ đánh ngươi chứ?"

Ám vệ Giáp: "......" Trình ca, da mặt ngươi còn dày hơn chủ tử nữa.

Cận Mộ đứng cạnh cửa không nhúc nhích, cứ như giấu hết mọi cảm xúc dưới mặt nạ. Hắn nói khẽ: "Công tử......"

Tiêu Ký Ngôn nhìn hắn chằm chằm rồi nói: "Ngươi qua đây."

Cận Mộ băn khoăn đi tới mấy bước.

Tiêu Ký Ngôn: "Gần thêm chút nữa."

Cận Mộ đành phải đi thêm hai bước.

Tiêu Ký Ngôn bỗng nhiên nhào tới đè hắn xuống đất.

Cận Mộ: "...... Công tử, ngươi làm gì vậy?"

Tiêu Ký Ngôn ngẩng đầu nhìn về hướng Trình Hồi bỏ chạy: "Hắn nói phải làm thế này ngươi mới không chạy được."

Cận Mộ bất đắc dĩ nói: "Ngươi đứng lên trước đi, ta không......"

"Lừa đảo," Tiêu Ký Ngôn ngắt lời hắn, "Lần trước ngươi cũng nói không đi, thế mà vẫn chạy đấy thôi."

Cận Mộ nhất thời không cãi được.

Tiêu Ký Ngôn giơ tay lên nhẹ nhàng tháo mặt nạ trên mặt hắn.

Vết sẹo kéo dài từ thái dương đến dưới mái tóc đen như mực, tuy đã kết vảy nhưng dường như Tiêu Ký Ngôn vẫn thấy được bộ dạng máu me đầm đìa trước kia.

Đầu ngón tay y run rẩy xoa vết sẹo rồi nhẹ giọng hỏi: "Đau không?"

Trên trán truyền đến xúc cảm ấm áp ngưa ngứa, yết hầu Cận Mộ nhấp nhô, nói khàn khàn: "Không đau."

Tiêu Ký Ngôn cụp mắt, chậm rãi nói: "Đều tại ta vô dụng không thể bảo vệ ngươi. Lão Tam cứu được ngươi, ngươi đi theo hắn cũng phải thôi."

"Nhưng ta......" Y nắm vạt áo Cận Mộ, khó nhọc nói, "Nếu ngươi chịu trở về, ta......"

Cận Mộ siết chặt bàn tay bên hông, yên lặng nhìn người trên thân hỏi: "Chẳng phải công tử đã biết tình cảm của ta rồi sao?"

Vành tai Tiêu Ký Ngôn nóng lên: "Ta sẽ không so đo chuyện ngươi...... hôn ta, chúng ta vẫn có thể như trước đây......"

Cận Mộ: "Nhưng ta không thể."

Tiêu Ký Ngôn sững sờ, "Sao cơ?"

Cận Mộ đột nhiên đưa tay ôm eo y cọ xát một cái.

Con ngươi Tiêu Ký Ngôn chấn động, gò má đỏ bừng, "Ngươi, sao ngươi......"

Y lúng túng muốn leo xuống khỏi người Cận Mộ nhưng lại bị hắn ôm chặt, không cách nào giãy giụa.

"Công tử," Cận Mộ ôm eo y gằn từng chữ một, "Không thể trở lại như trước đâu."

"Giờ ta muốn ôm công tử, muốn hôn công tử, muốn cùng công tử......" Mọi nỗi nhớ nhung điên cuồng bộc phát, không ngừng dâng trào, không ngừng khao khát.

Lồng ngực hắn phập phồng mạnh, ham muốn cháy bỏng không chỗ phát tiết làm hắn miệng đắng lưỡi khô, "Nếu muốn ta ở cạnh công tử mà không có bất cứ tạp niệm nào thì ta làm không được."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.