Chương trước
Chương sau
Tiêu Kính Hàn chờ Bùi Thanh Ngọc trong phòng.

Đã sắp đến giờ hắn uống thuốc, ngày thường Bùi Thanh Ngọc sợ hắn lén đổ thuốc đi nên luôn canh chừng hắn uống hết.

Nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy Bùi Thanh Ngọc vào.

Đi đâu rồi? Tiêu Kính Hàn băn khoăn tự hỏi, hay là thuốc chưa nấu xong?

Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, trên mặt Tiêu Kính Hàn lộ vẻ vui mừng, "Bùi......"

Sau đó hắn thấy ám vệ Bính bưng thuốc vào.

Tiêu Kính Hàn nhíu mày, "Bùi Thanh Ngọc đâu?"

Ám vệ Bính: "À, tiên sinh nói bận việc nên bảo ta bưng thuốc cho chủ tử uống."

Nói xong hắn đưa chén thuốc tới trước mặt Tiêu Kính Hàn.

Tiêu Kính Hàn trông thấy thuốc kia đen sì như bị khét.

Tiêu Kính Hàn: "...... Y đưa cho ngươi à?"

Ám vệ Bính gật đầu, "Tiên sinh nói phải nhìn ngươi uống hết."

Tiêu Kính Hàn: "......" Muốn hạ độc mình chết sao?

Hắn cầm chén thuốc, im lặng một lát rồi đột nhiên chỉ ra cửa nói: "Có heo kìa!"

Ám vệ Bính quay đầu nhìn, "Hả? Đâu? Heo gì?"

Tiêu Kính Hàn đưa tay đổ thuốc vào chậu cây cảnh.

"À, nhìn lầm thôi," hắn trả chén cho ám vệ Bính rồi hỏi, "Bùi Thanh Ngọc ở đâu?"

Bùi Thanh Ngọc đang chẻ củi Cận Mộ để lại.

Cận Mộ nghe ám vệ Giáp nói xong thì vội vàng đi mất.

Ám vệ Giáp nhớ lại mình chưa đón thím Trương nên cũng đi theo.

Bùi Thanh Ngọc đi ngang thấy củi chưa chẻ xong, mình cũng không biết làm gì nên dứt khoát xắn tay áo lên chẻ củi.

Nhưng sức y yếu, cây trên núi này lại lớn nên chẻ hết sức vất vả.

Trong lòng y rối như tơ vò, lúc thì nhớ Tiêu Kính Hàn cào vết thương nói Bùi Thanh Ngọc, ngươi đừng hòng làm ngơ ta.

Lúc lại nhớ Diêu Tử Y cười nói Tiêu Kính Hàn sắp thành hôn......

Y phải vui mới đúng, Tiêu Kính Hàn sắp thành hôn, y cũng có thể trở về học đường tiếp tục làm tiên sinh dạy học, đôi bên yên ổn cả đời.

Nhưng sao tim lại chua xót, lại tức giận thế này?

Người kia đã muốn thành thân mà còn hồ ngôn loạn ngữ với y làm gì, những lời kia há miệng là có thể nói sao?

Bùi Thanh Ngọc tức giận chẻ khúc gỗ ra làm đôi, "Phóng đãng, lỗ mãng!"

"Mắng ai thế?" Giọng nói quen thuộc truyền đến mang theo ý cười.

Bùi Thanh Ngọc không quay đầu nhìn, chỉ dừng lại giây lát rồi tiếp tục chẻ củi.

Tiêu Kính Hàn đi tới ôm y: "Sao lại làm việc này? Đừng làm nữa."

Bùi Thanh Ngọc né tránh hắn, thản nhiên hỏi: "Vậy ta phải làm gì?"

Tiêu Kính Hàn thấy y có vẻ khác thường thì ôn tồn hỏi: "Sao thế?"

Bùi Thanh Ngọc trầm mặc một hồi mới nói: "Ta gặp Diêu cô nương rồi."

Tiêu Kính Hàn cũng không nghĩ nhiều mà cười nói: "Ta đang định dẫn ngươi đi gặp nàng đây."

Bùi Thanh Ngọc thấy hắn cười khi nhắc tới Diêu Tử Y thì trong lòng càng khó chịu hơn, "Nàng nói...... chuyện thành thân."

Tiêu Kính Hàn sững sờ, không ngờ Diêu Tử Y nói làm là làm, mới đó mà đã nói với Bùi Thanh Ngọc, lỡ dọa y sợ thì sao?

"Tính nàng vốn hấp tấp," Tiêu Kính Hàn giải thích, "Nếu ngươi không muốn......"

Ngươi muốn thành thân, ta có đồng ý hay không cũng đâu liên quan gì? Bùi Thanh Ngọc cụp mắt lẩm bẩm: "Đâu có, ngươi muốn là được rồi."

Tiêu Kính Hàn giật mình, lập tức nắm tay y, mừng rỡ hỏi: "Ngươi đồng ý thật sao?!"

Thành thân với Diêu cô nương mà vui thế cơ à? Tim Bùi Thanh Ngọc càng thêm đắng chát, khẽ "ừ" một tiếng.

Tiêu Kính Hàn vừa mừng vừa lo, nhất thời không biết nên nói gì, "Tốt quá tốt quá, ta còn tưởng ngươi không muốn nữa chứ...... Bùi Thanh Ngọc, ta vui lắm!"

Hắn kéo Bùi Thanh Ngọc: "Đi nào, chúng ta tìm người may áo cưới trước đi."

Áo cưới của các ngươi còn muốn ta đi nữa à? Bùi Thanh Ngọc tức giận hất tay hắn ra, "Ta không đi."

"Như vậy sao được?" Tiêu Kính Hàn ôm y, thấp giọng cười nói, "Tuy ta hay ôm cũng biết kích thước nhưng vẫn phải đo mới may vừa người chứ, đúng không?"

Bùi Thanh Ngọc mờ mịt, "Đâu phải ta mặc, sao phải vừa người ta?"

Tiêu Kính Hàn cũng mờ mịt: "Sao không phải ngươi mặc?" Chẳng lẽ chỉ có mình ta mặc thôi à? Nào có kiểu thành thân này?

"Không phải," Bùi Thanh Ngọc nói, "Các ngươi thành thân mà ta mặc áo cưới làm gì?" Ba người cùng nhau bái đường à?

"Các ngươi gì hả?" Tiêu Kính Hàn sửa lời y, "Là chúng ta chứ."

"Chúng ta?" Bùi Thanh Ngọc ngây ngẩn cả người, ba người cùng nhau bái đường thật sao?!

"Ngươi đã muốn cưới Diêu cô nương thì phải một lòng với nàng," y tức giận nói, "Sao có thể...... Hoang đường!"

Tiêu Kính Hàn chấn động, oan ức nói: "Muốn cưới nàng lúc nào? Nàng là con gái nuôi của mẹ ta, ta và nàng giống như tỷ đệ thôi!"

Tỷ đệ? Bùi Thanh Ngọc mờ mịt nói: "Nhưng nàng nói...... ngươi sắp thành hôn mà?"

Tiêu Kính Hàn gật đầu: "Ừ, nàng nói không thể để ngươi không danh không phận đi theo ta, như vậy sẽ thiệt thòi cho ngươi nên giục chúng ta mau thành hôn."

Bùi Thanh Ngọc ngẩn ngơ, sau đó lại yên lặng chẻ củi tiếp, "Không, không có gì hết."

"Sao lại không có gì?" Tiêu Kính Hàn nhàn nhã nói, "Bùi Thanh Ngọc, lúc nãy ngươi đồng ý thành thân với ta rồi đấy nhé."

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.