Tiêu Kính Hàn nhìn hai cây dao găm trong tay Diêu Tử Y, cầm lấy một cây rồi nói: "Vậy ta sẽ nhận thay y."
"Vợ ngươi đâu?" Diêu Tử Y nói, "Ta chưa kịp uống rượu mừng của các ngươi, phải......"
Tiêu Kính Hàn cười nói: "Chưa thành thân đâu."
"Cái gì?" Diêu Tử Y cau mày hỏi, "Không danh không phận mà ngươi bắt người ta đi theo mình à?"
Nàng bất mãn nói: "Không được, lễ nghĩa nên có đều phải có, đâu thể để con gái người ta thiệt thòi được."
Tiêu Kính Hàn: "Y không phải......"
"Mẹ nuôi đi sớm," Diêu Tử Y ngắt lời hắn, "Trưởng tỷ như mẹ, chuyện này ta sẽ xử lý giùm ngươi."
Tiêu Kính Hàn buồn cười nói: "Ngươi chỉ lớn hơn ta mấy tháng thôi mà."
"Cứ quyết định vậy đi," Diêu Tử Y nói, "Xong việc ở đây ta phải về Bắc Cảnh, chẳng biết khi nào mới trở lại, nhân dịp này uống rượu mừng của ngươi luôn."
Nói một hồi nàng đói bụng nên quay đầu nói: "Ta đi tìm đồ ăn đã."
Tiêu Kính Hàn nói: "Để ta gọi người đưa ít điểm tâm tới cho ngươi."
"Khỏi cần phiền," Diêu Tử Y nhấc chân đi ra ngoài, "Bếp ở đâu? Ta sẽ tự đi."
Diêu Tử Y đi tới nhà bếp, trông thấy một người nhìn như thư sinh ngồi xổm quạt một cái lò nhỏ, hình như là đang sắc thuốc.
Trên núi thổ phỉ này còn có người thanh tú nhã nhặn vậy sao? Nàng đoán có lẽ đây là tiên sinh kế toán của trại, tiểu tử Tiêu Kính Hàn này thật biết tìm người, quản lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nhat-nguoi-roi-tren-duong/3722370/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.