Tiêu Kính Hàn nhìn hai cây dao găm trong tay Diêu Tử Y, cầm lấy một cây rồi nói: "Vậy ta sẽ nhận thay y."
"Vợ ngươi đâu?" Diêu Tử Y nói, "Ta chưa kịp uống rượu mừng của các ngươi, phải......"
Tiêu Kính Hàn cười nói: "Chưa thành thân đâu."
"Cái gì?" Diêu Tử Y cau mày hỏi, "Không danh không phận mà ngươi bắt người ta đi theo mình à?"
Nàng bất mãn nói: "Không được, lễ nghĩa nên có đều phải có, đâu thể để con gái người ta thiệt thòi được."
Tiêu Kính Hàn: "Y không phải......"
"Mẹ nuôi đi sớm," Diêu Tử Y ngắt lời hắn, "Trưởng tỷ như mẹ, chuyện này ta sẽ xử lý giùm ngươi."
Tiêu Kính Hàn buồn cười nói: "Ngươi chỉ lớn hơn ta mấy tháng thôi mà."
"Cứ quyết định vậy đi," Diêu Tử Y nói, "Xong việc ở đây ta phải về Bắc Cảnh, chẳng biết khi nào mới trở lại, nhân dịp này uống rượu mừng của ngươi luôn."
Nói một hồi nàng đói bụng nên quay đầu nói: "Ta đi tìm đồ ăn đã."
Tiêu Kính Hàn nói: "Để ta gọi người đưa ít điểm tâm tới cho ngươi."
"Khỏi cần phiền," Diêu Tử Y nhấc chân đi ra ngoài, "Bếp ở đâu? Ta sẽ tự đi."
Diêu Tử Y đi tới nhà bếp, trông thấy một người nhìn như thư sinh ngồi xổm quạt một cái lò nhỏ, hình như là đang sắc thuốc.
Trên núi thổ phỉ này còn có người thanh tú nhã nhặn vậy sao? Nàng đoán có lẽ đây là tiên sinh kế toán của trại, tiểu tử Tiêu Kính Hàn này thật biết tìm người, quản lý sổ sách mà cũng đẹp nữa.
"Tiên sinh," Diêu Tử Y đi vào hỏi, "Còn đồ ăn không?"
Bùi Thanh Ngọc ngẩng đầu lên, thấy cô nương kia khí thế hiên ngang, không phải người trong trại này thì biết ngay nàng chính là "mỹ nhân" đến tìm Tiêu Kính Hàn.
"Có." Y đứng dậy bưng đĩa điểm tâm trên bếp đưa cho nàng.
"Đa tạ." Diêu Tử Y ăn bánh ngọt, ngồi xổm bên cạnh nhìn cái lò bốc khói nghi ngút rồi hỏi Bùi Thanh Ngọc, "Ngươi đang sắc thuốc à?"
Bùi Thanh Ngọc gật đầu.
Diêu Tử Y nhớ lại lồng ngực băng bó của Tiêu Kính Hàn, "Cho Tiêu Kính Hàn à?"
Bùi Thanh Ngọc đang quạt lò dừng tay lại, khẽ "ừ" một tiếng.
Nhắc đến Tiêu Kính Hàn, Diêu Tử Y lại nghĩ tới chuyện thành thân.
Nhưng nàng chưa thành thân nên cũng không biết nên chuẩn bị gì.
Diêu Tử Y cũng không để ý mà vừa ăn vừa nói: "Đầu tiên phải may đồ cưới, còn làm kẹo cưới nữa......"
Nhưng nàng nói gì Bùi Thanh Ngọc cũng nghe không rõ.
Buổi sáng hỗn loạn kia, y lờ mờ đoán được tâm ý của Tiêu Kính Hàn ẩn trong nụ hôn nên vừa hoảng hốt vừa bối rối, vì sự thất thố của mình mà vội vã bỏ chạy.
Nhưng có lẽ Tiêu Kính Hàn chỉ nhất thời có hứng thú với y mà thôi, dù Tiêu Kính Hàn sắp thành thân, muốn trải qua cuộc sống bình thường với nữ tử cũng là lẽ thường tình.
Bùi Thanh Ngọc nhặt cây quạt dưới đất lên, im lặng một lát rồi ra sức quạt lửa trong lò.
Đáng ghét, thật muốn vả hắn hai cái!
Cận Mộ đang chẻ củi.
Hắn chẻ một nhát, trong lòng nói thầm công tử đang giận.
Lại một nhát --- Công tử không giận.
Lại một nhát......
Hắn còn chưa đếm xong thì thấy ám vệ Giáp ung dung đi tới nói: "Cận ca, không xong rồi, Trình ca đến biệt viện đón thím Trương bị Nhị công tử bắt rồi."
Cận Mộ ngơ ngác, "Nhị công tử bắt hắn làm gì?"
Ám vệ Giáp: "Nhị công tử nói nếu ngươi không về thì y sẽ treo Trình ca lên đánh."
Cận Mộ: "......"
Trong biệt viện vương phủ, Tiêu Ký Ngôn ngồi cạnh giường nhìn bàn cờ đen trắng trước mắt, giữa hai ngón tay kẹp một quân cờ, thật lâu sau vẫn chưa hạ.
Hồi lâu sau y mở miệng hỏi: "Hắn sẽ đến thật chứ?"
Trình Hồi bị trói tay chân bên cạnh gật đầu lia lịa: "Đến mà đến mà, Nhị công tử yên tâm."
Tiêu Ký Ngôn đưa tay đặt quân cờ xuống.
Y vốn định bắt Cận Mộ, ai ngờ mấy ngày trôi qua, không bắt được người cần bắt mà lại bắt được hai tên lén lút trèo tường vào.
Trình Hồi và ám vệ Giáp cũng rất oan, rõ ràng đến tìm thím Trương nhưng chưa đi mấy bước đã bị Nhị công tử bắt trói.
Tiêu Ký Ngôn không biết bọn họ, cứ tưởng là trộm nên định sai người đưa tới quan phủ.
Trình Hồi vội nói: "Hiểu lầm rồi hiểu lầm rồi, chúng ta là huynh đệ tốt của Cận Mộ mà!"
Tiêu Ký Ngôn nhíu mày, "Hắn ở đâu?"
"Trên núi ấy," Trình Hồi nói, "Chúng ta sẽ gọi hắn tới ngay!"
Ám vệ Giáp: "Đúng đúng!"
Tiêu Ký Ngôn vẫn chưa tin, "Làm sao ta biết các ngươi có gạt ta không?"
"Đơn giản thôi," Trình Hồi chỉ vào ám vệ Giáp nói, "Nhị công tử giữ hắn lại, nếu lão Cận không đến thì ngươi cứ treo hắn lên đánh đi."
Ám vệ Giáp: "......" Trình ca, ta có chỗ nào đắc tội với ngươi à?!
Tiêu Ký Ngôn trầm ngâm nói: "Cũng đúng."
"Vậy phiền Nhị công tử cởi trói đi ạ," Trình Hồi hớn hở nói, "Ta nhất định sẽ ra roi thúc ngựa đưa lão Cận tới!"
Tiêu Ký Ngôn liếc hắn một cái: "Ngươi ở lại, còn hắn đi tìm Cận Mộ."
Trình Hồi: "......"
"Ôi, Nhị công tử thật anh minh," ám vệ Giáp nói ngay, "Ta nhất định sẽ thúc ngựa chạy nhanh hơn hắn để đưa Cận ca tới đây!"
Thế là ám vệ Giáp được cởi trói lập tức chạy vụt đi, hết sức hớn hở, không hề lo Trình ca bị treo lên đánh.
"Nhưng hai ngày rồi còn gì," Tiêu Ký Ngôn liếc Trình Hồi, "Ngươi không gạt ta thật đấy chứ?"
"Không đâu không đâu," Trình Hồi vội nói, "Ở xa lắm, đi tới đi lui cũng cần thời gian mà đúng không?"
Tiêu Ký Ngôn thu hồi ánh mắt, chẳng biết nghĩ gì mà lẩm bẩm: "Đồ lừa đảo, còn nói sẽ không đi......"
Trình Hồi vô thức gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, sao có thể hôn người ta xong bỏ chạy chứ?"
Tiêu Ký Ngôn giật mình, "Sao ngươi biết......"
Mặt y nóng lên, "Hắn nói với ngươi à?!"
Trình Hồi: "...... Đúng vậy." Vì bị chuốc say nên mới nói thôi.
Tiêu Ký Ngôn cầm quân cờ, vừa tức vừa thẹn, "Hắn còn nói gì nữa?!"
Trình Hồi vội vã lắc đầu, "Hết rồi hết rồi."
Tiêu Ký Ngôn tức giận mắng: "Đồ khốn!"
"À đúng đúng đúng, hắn chính là đồ khốn," Trình Hồi nói, "Không thể bỏ qua được, lợi cho hắn quá rồi!"
Hắn căm phẫn nói: "Tốt xấu gì cũng phải hôn lại chứ!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]