Chương trước
Chương sau
Màu máu đỏ rực đâm vào mắt Bùi Thanh Ngọc đau nhói. Y gỡ tay Tiêu Kính Hàn ra khỏi vết thương rồi hét lên: "Đừng cào nữa!"

Tiêu Kính Hàn đau đến nỗi trán rịn đầy mồ hôi, môi cũng tái nhợt. Nhưng hắn vẫn mỉm cười, kiên quyết nói: "Vậy ngươi không được đi nữa."

Bùi Thanh Ngọc đâu còn nhớ được đi hay không đi, vội vã quay đầu gọi, "Đại phu đâu?! Mau tìm đại phu đi!"

Trình Hồi nghe tiếng chạy đến xem, cũng giật nảy mình --- Má ơi, xảy ra chuyện gì vậy?!

Hắn lập tức cảnh giác rút kiếm bên hông ra: "Có thích khách sao?!"

Ám vệ Ất và Bính cũng vội vàng nhảy ra, "Thích khách gì?! Thích khách từ đâu tới?! Vương phủ à?"

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Nửa nén nhang sau, lão đại phu ngồi cạnh giường vừa băng bó cho Tiêu Kính Hàn vừa thắc mắc: "Chẳng phải hai ngày trước đỡ nhiều rồi à? Sao giờ lại bị nặng thế này?" Còn chảy máu đầm đìa nữa.

Bùi Thanh Ngọc sầm mặt đứng cạnh, lạnh lùng nói: "Hắn tự cào đấy."

Lão đại phu, Trình Hồi: "......"

Lão đại phu lúng túng nói: "Thanh niên sức khỏe tốt thật, cào cũng không chết......"

Mặt Bùi Thanh Ngọc càng đen hơn.

Trình Hồi vội nói: "Lỡ tay thôi, chủ tử không cố ý đâu."

Hắn còn chưa dứt lời thì đã nghe Tiêu Kính Hàn nói: "Ta cố ý đấy."

Trình Hồi: "......" Thôi để Bùi tiên sinh đánh ngươi chết luôn đi.

Trong phòng nhất thời lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng gió rất khẽ cũng có thể nghe thấy. Lão đại phu như ngồi trên bàn chông, vừa băng bó xong lập tức xách hòm thuốc cáo từ. Trình Hồi giả vờ đi tiễn ông, cũng chạy mất dạng.

Bùi Thanh Ngọc cũng muốn đi, nhưng vừa nhúc nhích thì bị Tiêu Kính Hàn nắm tay.

"Bùi Thanh Ngọc," Tiêu Kính Hàn ngước mắt nhìn y, "Sao ngươi lại giận?"

"Chẳng lẽ ta không nên giận à?" Bùi Thanh Ngọc quay sang, buồn bực nói, "Sao ngươi có thể hại mình vậy chứ?!"

"À," Tiêu Kính Hàn nhàn nhã nói, "Thì ra là giận ta tự hại mình chứ không phải giận ta không cho ngươi đi."

Khóe môi hắn cong lên, "Bùi Thanh Ngọc, ngươi quan tâm ta vậy sao?"

Bùi Thanh Ngọc hơi mất tự nhiên, giật tay ra nói: "Ta không có, ngươi buông ra đi."

Tiêu Kính Hàn đột nhiên kéo y lên giường.

"Không có?" Hắn nhìn người dưới thân chăm chú, "Vậy sao ngươi đột nhiên đòi về?"

Ánh mắt Bùi Thanh Ngọc trốn tránh, "Ta chỉ...... muốn về thôi."

"Thế à?" Tiêu Kính Hàn nói, "Vậy ngươi trả lời câu hỏi của ta trước đi."

Hắn chậm rãi hỏi: "Hôm nay ta dạy có hay không?"

Bùi Thanh Ngọc sững sờ, chợt hiểu ra hắn đang nói chuyện gì nên gò má lập tức nóng bừng, "Ngươi......"

"Ngươi muốn đi vì thẹn hay vì sợ?" Tiêu Kính Hàn xích tới gần y, "Sáng nay không chỉ có ta mà ngươi cũng giống ta đúng không?"

Bùi Thanh Ngọc vô thức phủ nhận, "Ta đâu có......"

Tiêu Kính Hàn cúi đầu xuống rồi kề vào tai y nói khẽ: "Ta sờ thấy mà."

Bùi Thanh Ngọc giật mình, vành tai nóng lên, "Ngươi! Không biết xấu hổ."

"Sao ta lại không biết xấu hổ chứ?" Tiêu Kính Hàn hùng hồn nói, "Ngươi đọc nhiều sách như vậy, chẳng lẽ chưa từng đọc "Thực sắc, tính dã" sao?"

Hắn nắm tay Bùi Thanh Ngọc rồi gãi lòng bàn tay y, thấp giọng hỏi: "Sao, Bùi tiên sinh chưa từng làm chuyện này à?"

Mặt Bùi Thanh Ngọc càng đỏ hơn, cãi không lại hắn nên chỉ biết nói: "Không liên quan tới ngươi, ngươi buông ra đi."

Tiêu Kính Hàn không chịu, "Buông ra ngươi lại chạy mất."

Bùi Thanh Ngọc sợ đụng phải vết thương của hắn nên không dám giãy giụa mạnh, đành phải nói: "Ta không xuống núi là được chứ gì."

Tiêu Kính Hàn: "Vậy ở đây với ta đi."

Bùi Thanh Ngọc: "Không được, ta phải đi sửa nóc."

Tiêu Kính Hàn khó hiểu, "Sửa nóc gì?" Sửa nóc còn cần ngươi làm hay sao?

"Phòng bên cạnh," Bùi Thanh Ngọc nói, "Sau này ta sẽ qua đó ngủ." Không ngủ ở đây nữa.

Tiêu Kính Hàn lại cười, hời hợt nói: "Không cần đâu, có sửa cũng chẳng ngủ được."

Bùi Thanh Ngọc khó hiểu nhíu mày: "Tại sao?"

Tiêu Kính Hàn: "Vì ta sẽ phá sập giường."

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Tiêu Kính Hàn cười nhạo: "Ngươi thử nghĩ xem tại sao nóc phòng kia mãi vẫn không ai sửa?"

"Ngươi!" Bùi Thanh Ngọc nổi giận, "Vậy ta sẽ ngủ chung với người khác!"

Tiêu Kính Hàn cười ôn hòa nhưng lại lạnh lẽo vô cùng, "Để ta xem ai dám."

Bùi Thanh Ngọc bật thốt lên: "Trình Hồi......"

Tiêu Kính Hàn cười càng tươi hơn, "Ngươi nghĩ hắn dám à?"

Bùi Thanh Ngọc lập tức mất hết khí thế, lại nói: "Vậy Cát đại ca......"

"Nếu hắn còn cần khoai lang," Tiêu Kính Hàn lạnh lùng nói, "Thì phải khóa chặt cửa, không cho ai vào phòng hết."

Bùi Thanh Ngọc: "Vậy ta sẽ ngủ dưới sàn!"

Tiêu Kính Hàn: "Vậy ta sẽ ngủ cạnh ngươi."

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Bùi Thanh Ngọc thấy hắn hệt như kẻ vô lại thì không nhịn được nữa: "Ngươi còn nói lý không hả?!"

"Ta là cướp thì cần gì nói lý?" Tiêu Kính Hàn vân vê sợi tóc trên cổ y rồi gằn từng chữ, "Bùi Thanh Ngọc, ngoài giường ta ra, chỗ nào ngươi cũng đừng hòng đi."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.