Giọng nói trầm thấp quanh quẩn bên tai Bùi Thanh Ngọc, y sững sờ mở to mắt, nhất thời quên cả phản ứng. Khi định thần lại, hơi nóng bốc lên cổ, xấu hổ không thôi, y quýnh quáng giơ chân lên.
Sau đó chỉ nghe Tiêu Kính Hàn rên khẽ một tiếng, sắc mặt cũng thay đổi.
Bùi Thanh Ngọc: "......" Ta không cố ý.
"Ngươi...... không sao chứ?"
Tiêu Kính Hàn im lặng một lát rồi bất đắc dĩ hỏi: "Lỡ đá hỏng thì sao?"
Bùi Thanh Ngọc thấy hắn không sao thì quay mặt đi lẩm bẩm: "Đáng đời ngươi."
"Ta thì đáng đời rồi," Tiêu Kính Hàn xích lại gần, thấp giọng cười hỏi, "Ý ta hỏi ngươi phải làm sao ấy?"
Mặt Bùi Thanh Ngọc đỏ bừng, cả giận nói: "Hồ ngôn loạn ngữ!"
"Tiêu lão đệ!" Ngoài cửa chợt vang lên giọng nói oang oang của Cát lão đại, "Nghe nói vết thương của ngươi lại nứt ra hả, không sao chứ?!"
Bùi Thanh Ngọc vẫn đang bị Tiêu Kính Hàn đè, vội la lên: "Mau buông ra, Cát......"
Nhưng y chưa nói hết câu thì Cát lão đại đã bước vào phòng, "Tiêu......"
Hắn chợt im bặt, thấy hai người ôm ấp trên giường thì ngẩn người rồi lúng túng hỏi: "Đang, đang bận à?"
"Không phải......" Bùi Thanh Ngọc đang định giải thích thì bị Tiêu Kính Hàn bịt miệng.
"Đúng vậy," Tiêu Kính Hàn cười nói với Cát lão đại, "Phiền Cát đại ca đóng cửa lại giùm."
"Được, được," Cát lão đại vội vàng lui ra ngoài rồi tiện tay đóng cửa lại, còn không quên dặn dò, "Chậc, vết thương chưa lành đâu, kiềm chế chút đi."
"Vứt?" Bùi Thanh Ngọc quay đầu nhìn, cái chăn kia quả thực đang nằm dưới chân giường.
"Ngươi nói lạnh," Tiêu Kính Hàn mặt không đỏ tim không đập nói, "Ta đắp chăn cho ngươi nhưng ngươi không chịu, chỉ rúc vào ngực ta rồi ôm ta không buông."
Hắn giả bộ thở dài: "Ta sợ ngươi lạnh, còn biết làm sao nữa chứ?"
Bùi Thanh Ngọc: "......" Ngươi lừa ta chứ gì?
"Không lừa ngươi đâu." Thấy y không tin, Tiêu Kính Hàn thề thốt, "Nếu ta nói láo thì Trình Hồi sẽ bị sét đánh."
Trình Hồi say rượu mới tỉnh lại, chợt nghe cuối trời vang lên tiếng sét đì đùng.
Sắp mưa rồi sao? Hắn trở mình rồi lại ngủ thiếp đi.
Buổi tối, hắn đi tìm Tiêu Kính Hàn nói Cận Mộ đã về.
Tiêu Kính Hàn nhíu mày, "Bị Nhị công tử đuổi đi à?"
"Không phải," Trình Hồi nói, "Hôm qua ta chuốc rượu hắn cả đêm, thừa dịp hắn say mới hỏi ra lẽ, hắn hôn Nhị công tử, không còn mặt mũi nhìn người ta nên tự chạy về đây."
Tiêu Kính Hàn lầm bầm: "Đã lột sạch hắn khiêng lên giường mà chỉ hôn thôi sao? Không có tiền đồ."
Trình Hồi: "......" Ngươi thì có tiền đồ lắm đấy, giờ Bùi tiên sinh cứ thấy ngươi thì lại chạy mất dạng.
Nhưng hắn không dám nói ra vì sợ bị chủ tử trói lại đánh, chỉ có thể phụ họa: "Đúng đúng, đúng là đầu gỗ mà, ta cũng sốt ruột giùm Nhị công tử đây này!"
Tiêu Kính Hàn buồn cười liếc hắn một cái, "Ngươi tưởng Tiêu Ký Ngôn không phải đầu gỗ chắc?"
Trình Hồi mờ mịt: "Hả?"
"Ít nhất Cận Mộ còn biết mình thích ai," Tiêu Kính Hàn nói, "E là Tiêu Ký Ngôn ngay cả lòng mình cũng không hiểu nữa."
Trình Hồi hớn hở hỏi, "Nhị công tử cũng thích lão Cận nhưng không biết sao?"
"Không không không!" Trình Hồi lắc đầu nguầy nguậy --- Ta chỉ hóng hớt thôi.
Hắn chợt nhớ đến thím Trương còn đang ở biệt viện, "Phải rồi, lão Cận còn gặp thím Trương nữa, bà ấy rất lo cho ngươi, hỏi ngươi lại đi đâu rồi? Sao không về biệt viện?"
Tiêu Kính Hàn im lặng một hồi mới nói: "Nói với bà ấy ta sẽ không về đó nữa đâu."
"Nếu bà chịu đến núi Phù Phong thì đón bà tới, nếu muốn ở lại biệt viện thì nhờ Tiêu Ký Ngôn trông nom."
Trình Hồi gật đầu rồi do dự nói: "Chủ tử, chuyện Vương gia mưu phản chúng ta mặc kệ sao?" Nếu thật sự đánh nhau với triều đình thì bao nhiêu người phải chết đây? Thái bình thịnh thế này sẽ ra sao?
Tiêu Kính Hàn thản nhiên nói: "Dù ta có mặc kệ thật thì dễ gì ông ta chịu tin? Chẳng qua là đôi bên đang giằng co thôi."
Hắn nhìn ra cửa sổ, bỗng nhiên không đầu không đuôi nói: "Tính thời gian chắc họ cũng sắp tới rồi."
Trình Hồi khó hiểu, "Ai cơ?"
Tiêu Kính Hàn ung dung cười một tiếng, "Đại Bảo."
Đại Bảo? Trình Hồi băn khoăn tự hỏi Đại Bảo chỉ là một con chim thì làm sao gọi họ tới được? Lại đem thêm một con Đại Bảo khác về sao?
Trên đường núi, một nữ tử giục ngựa phi nhanh.
Nàng ăn mặc gọn gàng, không váy dài, không trang điểm, trên mặt lộ ra vẻ khí khái hào hùng.
Nàng ghìm ngựa dừng lại ở ngã tư rồi quay đầu nói với con vẹt trên vai: "Đại Bảo, ngươi về tìm Tiêu Kính Hàn trước đi, để ta đến thăm mẹ nuôi đã."
Đại Bảo kêu mấy tiếng rồi vỗ cánh bay đến núi Phù Phong.
Rừng núi bạt ngàn vừa cao vừa xa, nó bay một quãng lại nghỉ một lát, lông rụng không ít, rốt cuộc chạng vạng tối đậu xuống trước cửa sổ phòng Tiêu Kính Hàn.
Nó vừa đứng vững thì nghe Tiêu Kính Hàn nói trong phòng: "A Thanh, thuốc đắng quá......"
A Thanh? Nó lập tức mừng rỡ.
Nó nghe thấy người còn lại nói: "Đắng cũng phải uống, không uống sao lành vết thương được?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]