Chương trước
Chương sau
Cát lão đại vui vẻ xách nước vào phòng rồi hăng hái nói: "Tiêu lão đệ, ngươi muốn lau người mà sao không nói với ca? Bùi tiên sinh là người trí thức đâu có bao nhiêu sức lực, xách nước mệt lắm."

Thái dương Tiêu Kính Hàn giật giật, nén giận nói: "Vậy ngươi để nước ở đây là được rồi."

"Chẳng phải ngươi muốn lau người à?" Cát lão đại hỏi, "Ta lau cho ngươi, chậu đâu?" Hắn vừa nói vừa xách nước đi tìm chậu.

Bùi Thanh Ngọc đi theo hắn vào phòng, trầm trồ khen: "Cát đại ca nhiệt tình thật."

Tiêu Kính Hàn rầu rĩ nói: "Ngươi lại gạt ta."

Bùi Thanh Ngọc sửng sốt, khó hiểu nói: "Ta gạt gì cơ?"

"Ngươi hứa nấu cháo cho ta, kết quả là Cát đại ca nấu," Tiêu Kính Hàn nói, "Hứa lau người cho ta, giờ cũng đổi thành Cát đại ca là sao?"

Bùi Thanh Ngọc: "...... Ta không giành được với hắn."

Tiêu Kính Hàn: "Không giành được thì thôi à?"

Bùi Thanh Ngọc: "...... Có gì để giành đâu? Chẳng phải ai lau cũng vậy à?"

Tiêu Kính Hàn: "Khác nhau chứ."

Bùi Thanh Ngọc mờ mịt hỏi: "Khác chỗ nào?"

Rốt cuộc Cát lão đại cũng tìm được chậu, bưng nước tới rồi xắn tay áo lên định lau người cho Tiêu Kính Hàn.

Tiêu Kính Hàn vội cản hắn lại: "Không cần phiền Cát đại ca đâu."

"Phiền gì chứ," Cát lão đại nói, "Ngươi đã bị thương thế này mà còn khách sáo với ta làm gì?"

Tiêu Kính Hàn kéo Bùi Thanh Ngọc tới: "Có y rồi."

Nói xong hắn nhìn Bùi Thanh Ngọc lom lom.

Bùi Thanh Ngọc đành phải gật đầu: "Đúng vậy, để ta làm cho."

Cát lão đại xua tay nói: "Bùi tiên sinh làm sao có sức chứ?"

Khóe miệng Tiêu Kính Hàn giật giật: "Lau người thì cần sức gì hả?"

Cát lão đại: "Không có sức làm sao chà lưng cho ngươi?"

Tiêu Kính Hàn: "......" Ngươi muốn chà chết ta hả?

Tiêu Kính Hàn không nhịn được nữa, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Cát đại ca, khoai lang của ngươi bị người ta đào mất rồi kìa."

"Cái gì?!" Cát lão đại co chân chạy ra ngoài, "Mẹ nó, ai lại đào trộm khoai lang của lão tử nữa hả, lão tử sẽ trồng hắn thành khoai lang!"

Bùi Thanh Ngọc: "......" Hắn thật quan tâm khoai lang của mình.

Tiêu Kính Hàn kéo tay áo Bùi Thanh Ngọc nói: "Được rồi, không ai giành với ngươi nữa đâu."

Bùi Thanh Ngọc cũng không biết tại sao hắn không chịu để Cát lão đại lau người, đành phải ngồi xuống cạnh giường, cẩn thận tháo băng cho hắn rồi vắt khô khăn, tránh đi vết thương để lau những chỗ khác.

Vết thương đỏ lòm hết sức đáng sợ, Bùi Thanh Ngọc nhìn thôi cũng thấy đau, lông mày nhíu chặt.

Tiêu Kính Hàn đưa tay xoa lông mày y rồi cười nói: "Hình như ngươi còn đau hơn ta nữa nhỉ?"

Bùi Thanh Ngọc nói khẽ: "Ta biết vết thương trong lòng ngươi còn đau hơn nhiều." Đương nhiên vết thương trên ngực rất đau, nhưng đau hơn là tình phụ tử bị nhát kiếm này đâm thủng.

Tiêu Kính Hàn thu lại nụ cười, thản nhiên nói: "Biết sớm cũng tốt, vốn dĩ ta cũng chẳng hy vọng xa vời gì."

Bùi Thanh Ngọc hơi lo lắng: "Ngươi ở đây, lỡ người của Vương gia tìm đến......"

"Không sao," Tiêu Kính Hàn nói, "Ông ta chưa tìm ra chỗ này ngay đâu."

Đúng là Ngu Nam Vương vẫn chưa tìm được người. Lão lục soát hết biệt viện, thậm chí lật tung mọi chỗ mình có thể nghĩ ra nhưng chẳng thu hoạch được gì.

Đến giờ lão mới phát hiện mình hoàn toàn không hiểu rõ Tiêu Kính Hàn. Đứa con trai bị hắt hủi ở biệt viện mười mấy năm này đã nằm ngoài tầm kiểm soát của lão.

Nhưng Bùi Thanh Ngọc vẫn không yên tâm, phủ Ngu Nam Vương đông người như vậy, sớm muộn gì cũng tìm được chỗ này, đến lúc đó phải làm sao đây?

Tiêu Kính Hàn thấy y mặt ủ mày chau thì chồm tới hỏi: "Lo cho ta vậy à?"

Giờ là lúc nào rồi mà còn đùa chứ? Bùi Thanh Ngọc tức giận nói: "Đúng vậy, sợ ngươi lại bị ngốc nữa."

"Ngốc không tốt sao," Tiêu Kính Hàn nhìn y nói, "Chẳng phải ngươi thích ta ngốc à?"

Bùi Thanh Ngọc: "...... Cũng không cần ngốc vậy đâu."

Tiêu Kính Hàn đột nhiên nắm cổ tay y rồi xích tới gần hỏi: "Chẳng phải ngốc thì ngươi mới thích à?"

Bùi Thanh Ngọc bị hắn hỏi làm ngẩn ngơ: "Không phải, ta......"

Tiêu Kính Hàn càng lúc càng gần, lồng ngực cường tráng nóng hổi, Bùi Thanh Ngọc vô thức quay mặt đi chỗ khác.

Tiêu Kính Hàn sờ tai y rồi cười hỏi: "Sao chỗ này đỏ thế? Thẹn thùng à?"

Bùi Thanh Ngọc né tránh tay hắn, mất tự nhiên nói, "Đâu có...... Đều là nam tử, có gì phải thẹn chứ?"

"Cũng đúng," Tiêu Kính Hàn ung dung nói, "Nếu ta không phải nam tử, ngươi đã thấy thân thể ta thì phải chịu trách nhiệm với ta cả đời."

"Đâu phải ta muốn......" Bùi Thanh Ngọc đỏ mặt, "Tại ngươi đòi lau người mà."

"Vậy sao?" Tiêu Kính Hàn nói, "Nhưng rõ ràng lúc mới đến đây, ngươi tự cởi áo ta còn gì."

Bùi Thanh Ngọc giải thích: "Ta chỉ muốn xem vết thương của ngươi thôi."

Tiêu Kính Hàn: "Ồ, xem vết thương không phải là xem ta sao?"

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Tiêu Kính Hàn: "Nếu ta là nữ tử thì mất trinh rồi còn đâu."

Bùi Thanh Ngọc lười nghe hắn nói nhảm nên thuận miệng hỏi: "Vậy ta đem kiệu lớn tám người khiêng đến cưới ngươi về nhà, được chưa?"

Hai mắt Tiêu Kính Hàn sáng lên: "Thật không?"

Bùi Thanh Ngọc: "...... Nhưng ngươi đâu phải nữ tử."

"Không phải nữ tử thì không cần kiệu lớn tám người khiêng sao?" Tiêu Kính Hàn nhìn y bằng ánh mắt khó đoán, "Bùi Thanh Ngọc, ngươi phân biệt đối xử quá đấy."

Bùi Thanh Ngọc: "......"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.