Cận Mộ ngơ ngác, không rõ tại sao Tiêu Kính Hàn đột nhiên nổi cáu.
Chẳng phải hết sức thì cần đút cho ăn sao?
Nhưng lúc Nhị công tử mệt mỏi, ngay cả bát cũng bưng không nổi, sao hắn lại giành bát nhanh thế chứ?
Trong lòng Cận Mộ tràn đầy nghi hoặc, nhưng Tiêu Kính Hàn bảo hắn ra ngoài nên hắn đành phải đi.
Hắn vừa đi xong, Tiêu Kính Hàn bưng bát nhìn Bùi Thanh Ngọc lom lom rồi thều thào nói: "Nặng quá......"
Bùi Thanh Ngọc cầm lấy bát cháo trong tay hắn, buồn bực hỏi: "Vậy ngươi giành lại làm gì?" Để hắn đút không tốt hơn à?
Tiêu Kính Hàn dựa vào thành giường, ngực quấn băng trắng lấm tấm vết đỏ.
Hắn cười nói: "Cháo ngươi nấu cho ta nên không muốn để người khác đút."
"Đâu phải ta nấu," Bùi Thanh Ngọc nói, "Một đại ca nhiệt tình nấu đấy."
Y nghĩ ngợi rồi nói thêm: "Vừa cao vừa vạm vỡ nữa."
Tiêu Kính Hàn: "......"
Sau khi tỉnh lại Tiêu Kính Hàn thấy hơi đói. Bùi Thanh Ngọc hỏi hắn muốn ăn gì, hắn sợ y không biết nấu những món phức tạp nên nói muốn ăn cháo, cháo loãng cũng được.
Bùi Thanh Ngọc đáp ứng rồi đi ra ngoài.
Lúc đầu y định tự nấu, còn nghĩ công tử vương phủ dễ nuôi thật, cháo loãng mà cũng ăn.
Y đi ra ngoài, trông thấy trên bãi đất trống có một đám người cầm đao cầm côn hô vang hây a hây a, hình như là mấy người lúc sáng tưới rau và cho gà vịt ăn.
Đúng là cầm cuốc có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nhat-nguoi-roi-tren-duong/3722344/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.