Chương trước
Chương sau
Cuối tuần, Đồ Nhiễm tới tìm Chu Tiểu Toàn, tiện thể thăm Tô Mạt và đứa bé.

Tô Mạt sinh một bé gái.

Lúc Đồ Nhiễm tới, Tô Mạt ở nhà một mình, đang pha sữa cho con gái, thấy họ tới bèn vội rót trà mời ngồi.

Đứa bé đã được hơn sáu tháng, đang nằm trong xe nôi, miệng ê a, chân taykhua khoắng không ngừng, trông hơi còi nhưng tinh thần thì dồi dào, lông mày và mắt giống Tô Mạt, mũi và miệng giống Đồng Thụy An.

ĐồNhiễm bế đứa bé lên, nó tò mò nhìn cô, đôi mắt to tròn đen láy dán chặtvào mặt cô, một lúc sau lại toét miệng cười khanh khách.

Đồ Nhiễm thích lắm, khen:

- Bé ngoan, chẳng biết lạ gì cả.

Tô Mạt phì cười:

- Mới bằng đây mà đã biết lạ thì quá giỏi rồi.

Tô Mạt gầy đi nhiều, còn gầy hơn cả trước khi sinh con. Cô ấy mặc một bộquần áo ở nhà không cũ không mới, mái tóc dài buộc sơ sài bằng chun hơirối, tinh thần có vẻ không được tốt lắm.

Đồ Nhiễm cầm bình sữagiúp cô ấy cho em bé ăn. Cô nâng cao lưng đứa bé, thỉnh thoảng lại chămchú quan sát vẻ mặt nó, chỉ sợ không cẩn thận sẽ làm nó sặc.

Chu Tiểu Toàn nói:

- Không nhìn ra nha, cậu cũng chuyên nghiệp lắm.

Đồ Nhiễm cười cười:

- Hồi trước đọc sách chăm sóc trẻ em là lý thuyết bây giờ mới thực hành.

Chu Tiểu Toàn nhìn cô, nói lảng đi:

- Cậu nhìn Tô Mạt kìa, dáng người đẹp hơn cả hồi xưa, càng ngày càng ra dáng gái một con đây.

Tô Mạt thở dài rồi cười:

- Khi nào có con cậu sẽ biết, ban ngày đi làm, buổi tối chăm con, có khikhông được chợp mắt cho tử tế, Đồng Thụy An cũng bận, nhà bà ngoại thìxa, mình không gầy đi mới lạ. Bây giờ mong muốn lớn nhất của mình làđược ngủ một giấc đã đời thì thôi.

Chu Tiểu Toàn hỏi:

- Chồng cậu bận gì thế? Cuối tuần mà cũng không ở nhà.

Tô Mạt nói:

- Đến trường rồi, anh ấy đang học tại nghiên cứu sinh còn gì? Bận tối mắt luôn, nhưng không học không được, công ty anh ấy nhiều người học cao,để được thăng chức là phải sứt đầu mẻ trán.

Chu Tiểu Toàn nói:

- Bố chồng cậu là giảng viên đại học, lo cho con trai ông ấy về trườnglàm thầy giáo cho xong, lăn lộn làm doanh nghiệp vất vả lắm.

Tô Mạt nói:

- Đâu có đơn giản như thế, bây giờ trường đại học tốt thì tiến sĩ từ nước ngoài về cũng xếp hàng dài. Hơn nữa… – Cô thoăn thoắt rửa bình sữa, đặt vào máy khử trùng. – Bố chồng mình tính tình thẳng thắn, ngoài chuyệnhọc thuật ra, những chuyện khác ông không muốn lo nhiều. Phần tử tríthức cũ, thanh cao, không vứt thể diện sang một bên được.

Chu Tiểu Toàn nói:

- Bố chồng không được thì mẹ chồng, bảo bà ấy ra tay xem.

Tô Mạt nói:

- Bà lợi hại thì có lợi hại, nhưng lại không làm việc trong trường mà chỉ ở trong trường thôi, quan hệ với vợ mấy ông giáo sư cũng khá, cùng họclớp dành cho người già gì đó, nhưng chắc cũng chẳng đến mức thân thiết.

Chu Tiểu Toàn bĩu môi với Đồ Nhiễm:

- Tô Mạt có một bà mẹ chồng rất ghê gớm, miệng lưỡi sắc sảo lắm.

Nghe vậy, Tô Mạt nở một nụ cười bất đắc dĩ.

Thấy bạn có tâm sự, Đồ Nhiễm an ủi:

- Cũng chỉ là một bà già thôi, có ghê gớm hơn nữa thì làm được gì, bìnhthường còn có thể trông con giúp cậu là được rồi, còn mấy chuyện vặtvãnh thì cứ mắt nhắm mắt mở cho qua là xong.

Tô Mạt gật đầu, không muốn nói nhiều, cô hỏi Đồ Nhiễm:

- Lâu rồi mà vẫn chưa gặp chồng cậu, cũng không biết là người thế nào màcó thể khiến Nhiễm Nhiễm nhà ta khom người chịu cưới vậy.

Chu Tiểu Toàn vội tiếp lời:

- Cậu nói Lục Trình Vũ hả, người này rất được, tướng mạo đẹp, có phong cách. Đôi này là do mình giới thiệu đấy.

Đồ Nhiễm lườm cô nàng rồi nói với Tô Mạt:

- Hồi trước không biết cậu ở đây, nếu không chắc chắn mình sẽ mời cậu đi ăn cưới.

Tô Mạt cười:

- Đúng là không ngờ thật. Hay là hôm nào Đồng Thụy An ở nhà, cậu rủ cả chồng cậu tới đây, bọn mình liên hoan.

Đồ Nhiễm đồng ý, lại nghe thấy cô nói:

- Cô bạn học cũ của mình vốn không dễ dàng động lòng, hồi trước học đạihọc cũng chưa yêu đương bao giờ, cho nên thành tích tốt hơn mình, nhưngmà… – Tô Mạt cười cười. – Lại có một mối tình cảm khắc cốt ghi tâm đấy.

Chu Tiểu Toàn tỏ vẻ không tin:

- Thôi đi, người như cậu ấy mà cũng biết yêu thầm á?

Tô Mạt nói:

- Thật mà. Chỉ có điều thật đáng tiếc, người đó mình cũng chưa gặp bao giờ, chỉ biết không học cùng trường bọn mình.

Chu Tiểu Toàn cười hì hì nhìn Đồ Nhiễm:

- Người nào thế, trông thế nào?

Đồ Nhiễm vội trêu cô bé con:

- Chuyện từ đời nào rồi, ai mà còn nhớ nữa.

Tô Mạt cười:

- Hồi ấy, cậu cứ suốt ngày tựa vào cửa sổ hát tình ca. Có 1ần mình hỏicậu đang nghĩ gì, cậu bảo cậu thích một người, mình bảo cậu theo đuổingười ta đi, cậu nói người đó quá ưu tú, không theo đuổi được… – Côthoáng bùi ngùi. – Khi đó đúng là còn trẻ quá, chớp mắt mình đã thành mẹ trẻ con, sắp già đến nơi rồi.

Cả ba cười rộ lên, Chu Tiểu Toàn nói:

- Đâu có, bọn mình đang phơi phới sắc xuân đấy chứ.

Hai hôm nay Tô Mạt trông con đến phát chán, giờ hiếm khi có người trò chuyện, càng nói càng hăng:

- Hồi trước Đồ Nhiễm tâm hồn thơ văn lai láng lắm, thích ngâm nga mãi một câu, gì nhi… – Cô nghiêng đầu ngẫm nghĩ – Cả đời này đã đi qua bao conđường… không nhớ nổi nữa, đẻ con xong teo hết tế bào não rồi.

Đồ Nhiễm tiếp lời cô:

- … Bước qua bao cây cầu, ngắm bao nhiêu áng mây, uống bao nhiêu loạirượu, lại chỉ yêu một người, một người đang độ xuân thì phơi phới nhất.

Vẻ mặt cô thản nhiên như không, giọng nói nhẹ nhàng điềm tĩnh, sau khi tự đọc xong lại cảm thấy buồn cười, nhỏ nhẹ giải thích:

- Đây là thư tình Thẩm Tùng Văn[1] viết cho vợ cả. Tiếc là chẳng bao lâusau, ông ấy đã chẳng do dự vứt bỏ Trương Triệu Hòa[2] để yêu thương mộtngười phụ nữ khác. Cho nên có những chuyện không thể làm đúng được đâu,chỉ nghe là được rồi.

[1] Thẩm Tùng Văn (1902 – 1988),nhà văn nổi tiếng Trung Quốc.

[2] Trương Triệu Hòa (1910 – 2003),vợ Thẩm Tùng Văn, cũng là một nhà văn.

Nháy mắt đã đến buổi trưa, Tô Mạt cứ khăng khăng giữ họ lại ăn cơm, đúng lúc Đồng Thụy An cũng về đến nhà.

Đồng Thụy An vốn ít nói, thấy khách đến nhà chỉ hỏi thăm vài câu rồi thôi,khi nói chuyện anh ta nở nụ cười hồn hậu, rất thiện cảm. Anh ta bế conchơi một lúc rồi xắn tay áo vào bếp nấu cơm.

Đồ Nhiễm và Chu Tiểu Toàn biết nuôi con không dễ, nhiều việc phải làm nên không tiện tiếp tục quấy rầy, bèn đứng dậy cáo từ.

Vừa bước ra khỏi cửa, Chu Tiểu Toàn đã túm lấy tay Đồ Nhiễm không buông:

- Rốt cuộc là người như thế nào mà khiến cậu thành ra như thế, sao chuyện này mình lại chẳng biết gì?

Đồ Nhiễm chẳng làm gì được cô nàng, bèn nói qua quýt:

- Chuyện từ đời tám hoánh nào rồi, ai mà chẳng đã từng yêu thầm ai đótrong đời? Mình quên tiệt rồi, các cậu còn nhắc lại làm gì.

Chu Tiểu Toàn lắc đầu:

- Mình thấy không công bằng với Lục Trình Vũ, chẳng lẽ người kia còn tốthơn anh ấy sao? Hai cô gái nói chuyện một lúc, thấy vẫn còn sớm, bèn rủnhau đi dạo phố, phụ nữ đi dạo phố sẽ càng nói nhiều hơn.

Đồ Nhiễm hỏi:

- Bình thường Đồng Thụy An đối xử với Tô Mạt như thế nào?

Chu Tiểu Toàn nói:

- Cậu cũng thấy đấy, về đến nhà là làm việc, bọn họ cũng chẳng xích míchgì, tốt lắm, tốt hơn các cậu nhiều. – Cô ấy lại nói. – Có điều mẹ chồngcủa Tô Mạt đối xử với cô ấy chẳng ra sao, có lẽ là vì Tô Mạt sinh congái. Tô Mạt còn định không đi làm, ở nhà nuôi con. Mình bảo, cậu màkhông đi làm thì không biết người ta còn chèn ép cậu đến mức nào… Conngười cô ấy phải cái hiền lành, dễ nghe lời, khiến người ta bắt nạt.

Đồ Nhiễm cảm thán:

- Cậu ấy chẳng thay đổi gì cả, cứ luôn nghĩ tốt cho mọi người, nhưng aimà chẳng thích bóp quả hồng mềm[3]. Nhưng quan trọng là chồng cậu ấy,chỉ cần Đồng Thụy An tốt với cậu ấy thì sẽ chẳng có vấn đề gì.

[3] Ý nói thích bắt nạt kẻ yếu.

Chu Tiểu Toàn hỏi cô:

- Chồng cậu bây giờ có tốt với cậu không?

Đồ Nhiễm bất giác ngẩn ra rồi mới nói:

- Cũng được.

Thực ra rốt cuộc là có được hay không, ngay cả cô cũng chẳng thể nào phán đoán được.

Thời gian họ ở bên nhau ít, có khi mấy ngày liền không thấy mặt nhau, gặprồi cũng chỉ quanh đi quẩn lại mấy chuyện vặt vãnh như hôm nay ăn gì,ngày mai mua món gì hay quần áo bẩn không được vứt lung tung, anh muốnđọc sách, mệt rồi muốn nghỉ ngơi.

Bình thường cũng chẳng mấy khi gọi điện, hễ anh đi làm thì có gọi cũng không ai nghe, tin nhắn hìnhnhư cũng nhắn hai, ba lần, chính là khi cô đi công tác lần trước. Đươngnhiên mấy tin nhắn đó còn có mục đích khác.

Đồ Nhiễm nghĩ đi nghĩ lại, hình như sự giao lưu bình thường duy nhất chỉ ở trong phạm vi chiếc giường.

Thái độ của Lục Trình Vũ với chuyện chăn gối rất rõ ràng, cũng giống như đại đa số đàn ông ra chợ mua đồ, xác định mục tiêu, trả tiền ra về, cực kỳsảng khoái, không chút lãng mạn.

Điểm khác biệt duy nhất, là với cô thì không cần trả tiền.

Cứ đầu tháng, cô và anh mỗi người đặt một khoản tiền vào trong ngăn kéo tủ ti vi làm chi phí sinh hoạt chung. Tiền anh đặt vào đó luôn nhiều hơncô một chút, nếu thỉnh thoảng mua thêm thứ gì to tát cho gia đình, móntiền đó phải chi ra không ít.

Như vậy xem ra có vẻ hơi lạm dụng, nhưng cô cũng có những món phải chi quá định mức, việc nhà, cơm nước,mua đồ, gần như là ôm trọn.

Nếu đã như vậy, “hôn nhân là mại dâm dài hạn”, câu này chỉ có luận điểm chứ không phải là chân lý.

Nếu đổi thành “hôn nhân là ao tù nước đọng sau khi rời giường”, có khả năng sẽ trở thành mệnh đề chân lý.

Mấy ngày nay, lần đầu tiên Đồ Nhiễm không muốn nấu cơm cho chồng, lần đầutiên về nhà khi trăng sao đã đầy trời, lần đầu tiên sau khi về nhà, côbị người ta coi thường.

Căn nhà này, tối đen như bên ngoài, chỉ có vài đốm sáng thưa thớt.

Người đàn ông đang ngồi trên sofa có gương mặt nghiêng vô cùng anh tuấn, và một ánh mắt sáng trong sắc bén.

Đương nhiên, lúc này Đồ Nhiễm không nhìn thấy ánh mắt anh như thế nào, một là vì không bật đèn, hai là vì anh đang nhắm mắt dựa vào nơi đó, nghe thấy tiếng cô về cũng chẳng nói chẳng rằng.

Chắc đã đói lả đi rồi. Cô hỏi dò:

- Ăn gì chưa?

- Chưa. – Lúc anh lên tiếng, người khác thường không đoán ra cảm xúc của anh.

- Ăn mì với trứng gà cải thảo có được không? – Đồ Nhiễm cảm thấy mình cóphần quá đáng, cô đã cơm no rượu say ở ngoài, nhưng lại bắt một thanhniên cường tráng vất vả làm lụng, cứu người, trị thương mười mấy tiếngđồng hồ phải ôm cái bụng đói meo.

Anh nói:

- Không cần, vừa gọi đồ ăn ở ngoài rồi.

Cô đặt túi xách xuống, mân mê vạt áo, cảm giác hối lỗi đã bán đứng cô, vìthế cô quyết định xuống nước trước, tung tăng chạy tới hỏi anh:

- Ông xã ơi, anh mệt hả?

-Ừ.

Cô đưa tay vuốt ve mặt anh, những sợi râu lún phún hơi ráp tay, gần đâyanh có vẻ gầy đi một chút, nhớ ngày mai phải mua sườn về hầm tẩm bổ choanh mới được.

Cô đưa tay khẽ day huyệt thái dương của anh, sau đó lại bóp vai bóp gáy cho anh, thầm đoán chắc anh thấy thoải mái lắm.

Anh nói:

- Em gãi ngứa đấy à, chẳng thà để cho anh ngủ yên một lúc.

Cô tức tối mặc kệ anh, quay ra bật đèn.

Lục Trình Vũ lại nói:

- Ông già muốn mua cho căn nhà, em có thời gian thì đi xem.

Lúc này anh mới mở mắt nhìn cô, đáy mắt hằn tơ máu, nét mặt thoáng chút mỉa mai, như đang cố tình kiếm chuyện.

Cô nói:

- Sao lại bảo em đi, tự anh đi xem đi?

Anh lầm bầm một câu rồi tiếp tục nhắm mắt lại:

- Mấy chuyện này em thích nhất, không bảo em đi thì em có vừa lòng không?

²²

Đồ Nhiễm cắn môi, đứng đó nhìn người đàn ông kia một hồi lâu, hừ mộttiếng, không thèm đếm xỉa đến anh rồi quay người đi vào trong bếp.

Lục Trình Vũ nghe thấy trong bếp vang lên tiếng leng keng, loảng xoảng, rồi một mùi thơm từ từ lan tỏa, chẳng bao lâu sau, một bát mì to tướng được đặt “cạch” xuống trước mặt anh.

Anh nhìn bát mì chằm chằm, tômbóc nõn đỏ hồng, cải thảo xanh mướt, trứng gà vàng ruộm, những lát càchua tươi rói điểm xuyết vài cọng hành hoa, trông thì rất ngon lành,không biết hương vị thế nào. Anh cầm đũa lên, xì xụp ăn.

Đồ Nhiễm vỗ vỗ vào đầu anh:

- Chẳng ra dáng gì cả, từ từ thôi.

Anh gạt tay cô ra, vùi đầu ăn tiếp.

Đồ Nhiễm ngồi bệt xuống đất, chống tay lên má nhìn anh, không kìm được, than thở:

- Anh có biết bây giờ em muốn làm điều gì nhất không? Kéo hết mấy cô nàng y tá õng ẹo trong bệnh viện anh đến đây để chiêm ngưỡng dáng vẻ này của anh – Chàng bác sĩ điềm tĩnh, nho nhã, đứng đắn làm rung động lòngngười, một khi đói lả thì chẳng khác nào lang sói.

Lục Trình Vũ đặt cái bát không xuống, rút giấy ăn ra lau miệng, nhìn cô rồi thong thả nói:

- Thực sắc tính dã, ở trên giường dáng vẻ anh cũng như thế này, chẳng phải em rất thỏa mãn còn gì?

Mặt cô nóng bừng, khẽ hứ một tiếng.

Anh lại nói rất nghiêm túc:

- Ngon lắm, cảm ơn em.

Cô cười cười, nhảy phắt lên ngồi trên sofa cùng anh, ôm cổ anh lắc lắc:

- Ông xã ơi, ông xã à.

Anh gạt cô ra:

- Có chuyện gì thì nói đi, đừng động chân động tay.

Cô đảo mắt:

- Căn nhà đó đứng tên ai?

Lục Trình Vũ vừa tức vừa buồn cười, hỏi ngược lại:

- Em nói xem đứng tên ai?

Cô lại hỏi:

- Bố trả tiền hết à?

- Ừ.

Cô ngẫm nghĩ:

- Chúng ta giao kèo, nếu ai ngoại tình thì căn nhà thuộc về người kia, không được tranh giành.

Anh nghiêng đầu nhìn cô, muốn biết trong câu nói này có mấy phần là đùacợt, mấy phần thật lòng, nhưng cô lại nhanh như chớp hôn chụt một cáilên miệng anh, đợi anh hơi hoàn hồn lại đã hỏi luôn:

- Được không anh?

- Được.

Cô liếm môi cười:

- Xem ra mì em nấu ngon thật đấy nhỉ, làm khổ ai cũng không được làm khổ trẻ con, bỏ đói ai cũng chớ bỏ đói đàn ông.

Ông Lục định mua nhà cho con trai, chuyện này ở nhà người bình thường làchuyện bình thường, nhưng ở nhà họ Lục lại có phần kỳ lạ.

Trong cuộc hôn nhân lần thứ hai, người ngoài đều thấy ông Lục chính là một kẻ râu quặp điển hình.

Vợ sau Tôn Huệ Quốc, sắc sảo, hoạt bát, chanh chua, ngang ngược, không chỉ xen vào gia đình ông mà còn nhúng tay vào sự nghiệp của ông. Cả hai bắt tay chặt chẽ, việc kinh doanh ngày càng phát đạt, cho nên bà ta nắm tài chính trong nhà họ Lục, uy tín không tầm thường. Ông Lục kiêng dè bà vợ sau, nhưng bà vợ sau này cũng kiêng dè một người.

Đồ Nhiễm nhận ra, nếu không nhờ có người đó, những ngày tháng của cô em chồng sẽ cònnhọc nhằn nhiều. Nhưng dù vậy, bà Tôn Huệ Quốc vẫn thường xuyên nói xanói gần, mỉa mai, xỉa xói Lục Trình Trình.

Trình Trình dung mạobình thường, tư chất bình bình, còn Tôn Hiểu Bạch lại hơi giống bà TônHuệ Quốc, có nét lả lơi, sành sỏi, tư sắc khá khẩm, công việc lại ngonlành.

Cho nên Tôn Huệ Quốc khá là tự đắc.

Lục Trình Trình cố gắng nhẫn nhịn, nhưng cũng không ngốc, rốt cuộc cũng có một hôm, cô bé nắm được thóp của bà ta.

Trình Trình quét nhà, cô bé đã quen lấy lòng người cha chẳng chút thân thiết bằng những việc nhỏ nhặt như vậy.

Cô tìm thấy một tờ giấy trong khe tủ quẩn áo của phòng ngủ chính, mở raxem, là một tờ biên lai gần một triệu tệ, người ký tên là Tôn Huệ Quốc.

Trước mặt bà ta, cô không tỏ thái độ, nhưng lại đưa tờ biên lai đó cho ông Lục.

Nhìn thấy tờ giấy, ông Lục vừa bàng hoàng vừa tức giận. Bàng hoàng là vì,đúng vào lúc việc kinh doanh đang thiếu vốn lưu động, bà Tôn Huệ Quốclại chi ra một khoản tiền riêng lớn như vậy. Tức giận là vì, ông coi bàta là bạn đời, là tri kỷ trong suốt quãng đời còn lại, vậy mà không haybiết gì về việc này, bị qua mặt như một thằng ngốc. Trong lúc nóng nảy,ông lập tức triệu bà vợ tới đối chất.

Bà Tôn Huệ Quốc được cưng chiều thành quen, quyết không nhường bước.

Ông Lục tung hoành giang hồ bao năm nay, cũng chẳng phải là người tầm thường.

Hai vợ chồng gây gổ một trận gà bay chó sủa khắp nhà.

Sau đó, Lục Trình Trình kể lại cho Đồ Nhiễm nghe chuyện này, trong điệnthoại cô bé cười khanh khách, không giấu được vẻ khoái chí.

ÔngLục nói, con gái bà chẳng qua chỉ là người phụ đạo ở trường đại học, mới tí tuổi đầu cần gì chạy cái xe hơn triệu tệ, tôi vất vả cả đời cũng chỉ lái xe hạng C. Còn con trai tôi nữa, học hành, xuất ngoại rồi kết hôn,cũng chẳng tiêu nhiều tiền đến thế. Lại cả con gái tôi, bà thấy nó thậtthà, suốt ngày bắt nạt nó, đừng tưởng tôi không biết, nể tình vợ chồngtôi mới mắt nhắm mắt mở cho qua, không muốn không khí trong nhà căngthẳng. Tôi sống từng này tuổi rồi, có gì là chưa từng thấy? Cùng lắm làdẹp hết…

Người ít khi nổi giận, chỉ một lần là đạt được hiệu quả thấy rõ. Thấy chồng mặt đỏ tía tai, bà Tôn Huệ Quốc cũng không khỏi rét run, dần dần đành tỏ vẻ yếu ớt.

Thấy đã đến lúc, ông Lục phấttay: Tiền bà cũng đã tiêu rồi, bát nước này phải rót cho đều[4], hôm nào rỗi rãi, bà đi xem nhà cho hai đứa kia.

[4] Nguyên văn: bát nước này phải bê cho cân, ý nói mọi việc phải cân bằng.

Sau đó, thấy cơn giận của ông chồng đã nguôi ngoai, bà Tôn Huệ Quốc lạingọt nhạt, tỉ tê, cho nên quyết định của ông già thay đổi thành: ba đứacon mỗi đứa một căn nhà, chuyện kinh doanh cứ gác lại đó.

Mọi người đều hỉ hả, ông Lục quả nhiên gọi Đồ Nhiễm tới đi xem nhà mới, bầu đoàn thê tử kéo nhau tới khu đô thị mới.

Ba căn nhà đều mua cùng một chỗ.

Căn của Tôn Hiểu Bạch là kiểu hai tầng, vị trí tầng đẹp, nhiều ánh sáng.Đến lượt Lục Trình Trình là một căn hộ ba phòng ngủ, hai phòng khách.Cuối cùng, ông Lục dẫn đoàn người đứng trước cửa một căn nhà, tít mắtcười với Đồ Nhiễm:

- Nhiễm Nhiễm, con thích căn nào thì cứ nói,có điều… – Ông liếc sang bà vợ. – Bố thấy căn này rất tốt, ở tầng thấp,sau này có con cũng tiện.

Đồ Nhiễm bước vào, căn nhà này buổisáng không có nắng, buổi chiều lại hướng tây, đã vậy còn sát đường cái,một căn hộ hai phòng ngủ, một phòng khách “rất tốt”.

Cô nhìn bà Tôn Huệ Quốc. Bà ta đang nhìn cô bằng ánh mắt ân cần, hòa nhã.

Cô tự nhủ: Muốn bắt nạt tôi cũng phải để tôi cam tâm tình nguyện mới được, nếu tôi thích bà thì coi như tôi tự chịu, tôi mà ghét bà, không ăn được cũng phải đạp đổ.

Cô không đếm xỉa đến bà ta mà quay sang cười với ông Lục:

- Bố, căn này rất tốt ạ, nếu bố thích thì bố mua đi, mua rồi bố tự ở, coi như là hành cung gì gì đó, con với anh Vũ không ở đâu ạ, ông bà ta đãdạy rồi, quân tử không tranh thứ người khác thích.

Lời vừa nói ra, mặt bà Tôn Huệ Quốc lập tức sa sầm, mọi người cũng im bặt.

Tim ông Lục chùng xuống, thầm nghĩ con oắt này, không nể mặt người khác gì cả.

Ông hết nhìn bên này lại nhìn sang bên kia, chẳng ai dễ lừa, đúng lúc ấyđiện thoại reo, réo rắt từng hồi nghe thật sướng tai. Ông vội quay phắtđi giả vờ nghe điện thoại, lập tức kiếm cớ chuồn, trước khi đi lại dặndò Đồ Nhiễm:

- Nhiễm Nhiễm, dì Tôn của con đang ở đây, để dì ấyđi xem tiếp với con, chuyện này đừng nhùng nhằng, tốt nhất là xong luônhôm nay đi, mọi người đều bận cả.

Bà Tôn Huệ Quốc sốt ruột, đợi chồng đi khỏi, bà ta miễn cưỡng nặn ra một nụ cười với cô:

- Tiểu Đồ, con cũng bảo căn nhà này tốt, vậy thì mua luôn đi. – Bà chỉmấy người đứng xung quanh. – Mấy vị tổng giám đốc đây quý nhân nhiềuviệc, không dùng dằng mãi với con được đâu.

Trong mấy người đó, có người rắp tâm rình xem kịch vui bèn nói luôn:

- Không bận, không bận.

Cũng có người chỉ muốn tạo dựng quan hệ nên nói:

- Căn nhà này rất tốt, lấy căn này đi, cô gái à, bố mẹ chồng cô rất tinh mắt, đối xử với con cái thật không còn gì để chê.

Đồ Nhiễm nở nụ cười, không vội bày tỏ thái độ.

Không đoán được cô định giở trò gì, bà Tôn Huệ Quốc cũng không nói gì thêm.

Nhất thời mọi người đều không lên tiếng, không khí có phần gượng gạo, lúc này Đồ Nhiễm mới nói:

- Thực tế không ổn, lấy căn này đi.

Thấy cô không khăng khăng nữa, bà Tôn Huệ Quốc thở phào, lại tỏ vẻ coithường cô: Cứ tưởng là ghê gớm thế nào, té ra cũng chỉ là con bé thôkệch, nhát cáy thôi.

Đồ Nhiễm cúi đầu nhìn ngón chân, chậm rãi nói:

- Dì Tôn, con biết gần đây tình hình kinh doanh không tốt, mọi người muốn mở thêm một nhà xưởng, nhưng trong tay lại chẳng có tiền. Trình Vũ làanh cả, phận làm anh chị như bọn con cũng nên gương mẫu, phải thấu hiểunỗi khổ của bố mẹ. Dì và bố kiếm tiền cũng chẳng dễ dàng gì, không cóthì đừng đầu tư cho mấy đứa con cái chúng con làm gì, bọn con không cónhà ở cũng không sao, mọi người không cần phải thắt lưng buộc bụng sốngkhổ sống sở.

Thoạt tiên bà Tôn Huệ Quốc ngớ người ra, rồi bỗng bật cười, nói liền một mạch:

- Cái con bé này, thật là hiểu chuyện quá đi, tình hình nhà ta tốt lắm,mua mấy căn nhà nữa cũng chẳng ảnh hường gì. Nhà xưởng gì đó là bố concứ muốn ôm vào người, tính ông ấy thế, không chịu nổi nhàn rỗi, chứ dìkhông muốn vất vả nữa, mở hay không cũng chẳng sao, bây giờ tuổi caorồi, nên hưởng phúc thôi, tiền đời này kiếm được cũng đủ cho đời con,đời cháu tiêu rồi. Con bé này biết điều quá, sợ bọn tôi không có tiềnđây mà, con yên tâm, chỉ cần có dì Tôn ở đây thì con muốn mua gì thìmua, tuyệt đối không để bọn con chịu thiệt thòi, ý kiến ông già kia concứ coi như gió thổi ngoài tai thôi.

Bà Tôn Huệ Quốc này vốn làngười quê kệch, học hành ít, xuất thân cũng không tốt, lúc không có tiền sợ nhất là bị người khác coi thường, bây giờ phát tài rồi lại sợ ngườita không biết. Huống hồ lúc này còn có mặt người ngoài, toàn những người có vai vế, tuyệt đối không thể để mất thể diện.

Đồ Nhiễm cười cười:

- Dì tốt với bọn con quá, con cũng chẳng ưng căn nào khác chỉ thích căn nhà ở tòa bên cạnh thôi.

Bà Tôn Huệ Quốc bấm ruột bấm gan rút ví, về đến nhà càng nghĩ càng ức, đành trút giận lên người ông chồng:

- Con dâu ông là cái loại gì thế, xảo quyệt, gian manh, tính tình nhỏmọn, lại còn nói cái gì mà quân tử không tranh thứ người khác thích, nóđang định trả thù tôi thay cho bà mẹ chồng đã chết của nó đây mà! – Sauđó bà ta kể từ đầu đến cuối quá trình bị gài bẫy, cuối cùng kết luận. –Con ranh này không hề đơn giản, phải đề phòng.

Ông Lục ậm ờ:

- Nghe bà nói kìa, bà không phải là mẹ chồng nó sao, vì bà trẻ nên tôi mới bảo bọn nó gọi bà bằng dì.

Buổi tối, nhân lúc bà Tôn Huệ Quốc dắt chó ra ngoài đi dạo, ông Lục gọi điện cho con trai, giả vờ dạy bảo:

- Bố bảo này Lục Trình Vũ, anh lấy cô vợ thế nào vậy hả?

Lục Trình Vũ còn đang trực ở bệnh viện, không hiểu chuyện gì:

- Sao ạ?

- Sao à? – Ông già cười khùng khục. – Vừa moi được tiền từ túi Tôn HuệQuốc, lại vừa làm cho bà ấy tức tối nhảy dựng lên, bố chưa gặp được mấyngười như thế đâu. Cô bé này thú vị, hợp ý bố đây. Tính con như thế,cũng phải tìm một người lợi hại mới trói chân con được.

Lục Trình Vũ cúp điện thoại, bất giác mỉm cười, nghĩ một lúc rồi gửi một tin nhắn: Nhiệm vụ hoàn thành rồi?

Chẳng lâu sau, đầu kia trả lời: Chúc mừng ông xã, anh đã có thêm một căn nhà, hai tầng, 150 mét vuông.

²²

Bên này Đồ Nhiễm mới lo xong chuyện nhà cửa, bên kia Tô Mạt lại nhờ cô giúp đỡ.

Cô lại bất đắc dĩ xin phép công ty nghỉ nửa ngày, tới phòng khám ở bệnhviện gặp hai mẹ con Tô Mạt và bà nội đứa bé, cầm y bạ và đơn chẩn đoánbệnh, cùng đi tới khu phòng bệnh ở phía sau.

Đây cũng là lần đầu tiên cô tới bệnh viện tìm Lục Trình Vũ sau khi kết hôn.

Trước khi đi cô đã gọi điện thoại, không ai nghe máy đúng như dự đoán, nhìn thời gian, có lẽ anh đang đi thăm bệnh.

Mặt Tô Mạt vàng vọt, mắt thâm quầng, có lẽ là vì lo lắng lâu ngày, cũng không có tâm trạng nói chuyện.

Đứa bé trong lòng cô trông khá hơn mẹ nó nhiều, đôi mắt đen lay láy nghiêng ngó nhìn xung quanh.

Đồ Nhiễm khẽ véo cằm cô bé, cô bé toét miệng cười, cánh tay khua khoắngđòi cô bế, chỉ có điều cổ họng vẫn hơi có tiếng rít, một lúc sau lại hosù sụ, ho đến nỗi mặt đỏ phừng phừng, thở không ra hơi.

Tô Mạt vội vỗ lưng cho con gái, hàng lông mày thanh tú bất giác chau tít lại.

Cả đêm qua cô không ngủ, tờ mờ sáng đã dậy, bàn bạc vói Đồng Thụy An rồihẹn mẹ chồng đưa con gái đi xếp hàng lấy số. Khám chuyên gia khá đắt,nhưng vẫn phải tranh nhau, đến lượt cô thì phía trước đã ba bốn chụcngười.

Bà bác sĩ trung niên kia đã hoàn toàn trơ lì trước nhữngđứa trẻ khóc mếu, kê đơn thuốc như công nhân đứng dây chuyền trong nhàmáy, chẳng thèm nghĩ ngợi. Giữa lúc ấy còn nghe mấy cuộc điện thoại, cólẽ bà ta mới mua nhà, đang bàn bạc chuyện sửa sang với ai đó. Mấy vị phụ huynh đứng đợi đã lâu lại không ai hó hé một lời, mặt ai cũng khúm núm, cười cười nịnh nọt.

Tô Mạt cũng không dám giục.

Bà bác sĩ đặt điện thoại xuống, ngước mắt lên nhìn Tô Mạt:

- Bị làm sao?

Đợi nửa ngày trời, lòng Tô Mạt đã nóng như lửa đốt, bèn nói ngay không lựa lời:

- Giáo sư Giang, con cháu mấy hôm trước khám ở chỗ bác, truyền mấy bìnhnước nhưng vẫn ho, tối qua lại uống thuốc bác kê, hình như còn ho nặnghơn.

Bà bác sĩ cười lạnh:

- Uống thuốc tôi kê mà bệnhlại nặng hơn, ở đây nhiều bậc cha mẹ như vậy, con họ vẫn khám chỗ tôisuốt, cũng chẳng thấy ai nói thế. Cô từng này tuổi rồi, sao chẳng biếtđường ăn nói?

Mặt Tô Mạt đỏ gay, tức thì nín bặt.

Bà Đồng lườm con dâu rồi quay sang cười nịnh bác sĩ:

- Từ trước tới giờ nó không biết ăn nói, bây giờ cuống quá mụ cả đầu,tiêm thì tiêm xong rồi ạ, bác sĩ xem có cần tiêm thêm mấy mũi nữa khôngạ, làm phiền bác sĩ quá.

Giáo sư Giang chẳng nói chẳng rằng, mặt vẫn lạnh tanh cẩm ống nghe lên nghe lưng cho đứa bé:

- Đứa trẻ này cơ thể yếu ớt quá, bị cảm dẫn đến viêm phổi, viêm phổi dẫn đến hen suyễn.

Tô Mạt và bà Đồng sững sờ:

- Vậy phải làm sao ạ?

Giáo sư Giang nói:

- Phải làm sao? Tôi thấy không ổn đâu, nhập viện đi. Có điều bây giờnhiều trẻ bị ốm, không có giường, mấy người sang bệnh viện khác hỏi xem.

Hai mẹ con ôm đứa bé ra ngoài, bà Đồng trách con dâu:

- Vừa rồi đông người thế mà con làm bác sĩ giận, bây giờ không khám chochúng ta, nước cũng không truyền, con bảo làm sao bây giờ?

Tô Mạt lí nhí:

- Hay là sang bệnh viện Nhi?

Bà Đồng sốt ruột:

- Xa thế? Lát nữa mẹ phải về nhà nấu cơm, Nữu Nữu sắp tan học rồi.

Nữu Nữu mà bà Đồng nói là con gái của anh trai Đồng Thụy An, nhà họ Đồnglần đầu tiên có cháu gái, từ khi sinh ra đã ở với ông bà nội, bà Đồngkhông có con gái nên quý cháu như vàng.

Tô Mạt cúi đầu không nói, nghĩ mãi bỗng sực nhớ ra Đồ Nhiễm, bèn nói:

- Hay là mẹ về đi, một mình con cũng được. Chồng của bạn con là bác sĩ ở đây, để xem anh ấy có giúp được không.

Thấy cô như vậy, bà Đồng thở dài:

- Con không được, mẹ vẫn ở lại với con thì hơn, đừng nói thêm điều gì đắc tội với người ta nữa.

Nói đoạn bèn giục con dâu mau liên hệ với người ta.

Lúc Đồ Nhiễm nhìn thấy Lục Trình Vũ, anh quả nhiên đang đi thăm bệnh, phíasau là mấy y tá và bác sĩ thực tập, dáng vẻ cung kính. Lục Trình Vũ làmviệc nghiêm khắc, cẩn thận, đội ngũ áo trắng tập trung lại một nơi, imắng và nghiêm trang hơn hẳn lúc thường.

Thỉnh thoảng anh quay ra phía sau đặt câu hỏi, lời lẽ ôn hòa, điềm tĩnh, logic chặt chẽ, sinhviên nếu không chuẩn bị đầy đủ, khó tránh khỏi ấp úng, anh có thể nhanhchóng đưa ra câu trả lời, hơn nữa luôn nói đúng trọng tâm, nói xong cũng không cố ý phê bình, nhưng lại khiến người ta tự thấy hổ thẹn.

Có nhiều lúc, dường như anh rất muốn lắng nghe bệnh nhân nói. Mỗi lúc nhưvậy, khóe miệng chàng bác sĩ trẻ hơi mỉm cười, ánh mắt khích lệ đốiphương, ân cần, chăm chú.

Một ông cụ nằm trên giường bệnh nắm tay anh nói:

- Bác sĩ Lục, tôi thấy khỏe hơn nhiều rồi, cậu xem, câu xem tôi có thể xuống đất đi được rồi.

Vừa nói, ông cụ vừa cố gượng dậy, dịch về phía trước mấy bước cho anh xem.

Anh gật đầu nói:

- Bác Triệu, cháu nghĩ hai ba ngày nữa là bác có thể về nhà bế cháu được rồi.

Ông cụ cười rạng rỡ.

Thấy một bên dây giày của ông cụ tuột ra, anh bình thản cúi xuống buộc vàogiúp ông. Mấy người đi phía sau ngỡ ngàng nhìn nhau, ông cụ không biếtphải làm thế nào, đành rối rít cảm ơn. Bác sĩ chủ trị thong thả đứngdậy, cười hiền lành.

Một bác gái trung niên bỗng thò đầu sang hỏi anh:

- Bác sĩ Lục, tôi muốn hỏi cậu chuyện này, cậu đã có bạn gái chưa?

Mọi người ồ lên cười, bác gái kia hơi ngượng:

- Tôi muốn giới thiệu…

Lục Trình Vũ cười đáp:

- Dì ơi, cháu đi sớm một bước, lấy vợ từ năm ngoái rồi ạ.

Bác gái vỗ đùi thở dài:

- Tiếc quá, biết thế tôi vào nhập viện sớm một năm có hơn không.

Còn chưa dứt lời, mọi người đều cười ầm lên, không khí trầm lắng lúc nãy hoàn toàn tan biến.

Hôm nay trời rất đẹp, ánh nắng lọt qua khung cửa, hắt lên mái tóc đennhánh, chiếu sáng gương mặt rạng ngời, trẻ trung của anh. Một phút bấtcẩn, Đồ Nhiễm bị ánh sáng ấy làm cho chói mắt.

Khi từ phòng bệnh đi ra, Lục Trình Vũ mới nhìn thấy cô, anh chồng không khỏi kinh ngạc nhíu mày.

Đồ Nhiễm nói rõ mục đích, anh bế đứa bé lên kiểm tra khoang miệng, rồi lại nghe tim phổi cẩn thận, xong xuôi mới nói:

- Không nghiêm trọng, viêm đường hô hấp trên, nhiều đờm, phổi không việc gì.

Tô Mạt thấy nhẹ cả người, nhưng vẫn hỏi:

- Trong phổi không có tiếng rít ạ? Sao lúc thở vẫn kêu rít lên như thế?

Anh giải thích:

- Là vì cổ họng có đờm, em bé lại còn nhỏ, khi hô hấp đờm tạo tiếng động truyền đến phổi, cho nên nghe giống như phổi có vấn đề.

Tô Mạt vẫn chưa yên tâm:

- Bác sĩ Giang ở phòng khám đã khám và nói vừa viêm phổi vừa bị suyễn, bảo phải nhập viện mà?

Thấy cô bán tín bán nghi, Lục Trình Vũ cũng không để bụng. Anh lật bệnh án ra xem, vừa nhìn đã không khỏi chau mày, trầm ngâm:

- Sao lại dùng hormone cho trẻ con? – Anh có vẻ nghĩ ngợi. – Nhập việnđiều trị chẳng qua cũng lại dùng kháng sinh, không khác gì với phòngkhám cả, hiệu quả chăng bao nhiêu mà dùng nhiều lại không tốt. Chỉ cóđiều em bé còn nhỏ quá, đờm tan chậm, uống thuốc nhiều không tốt cho hệtiêu hóa, có thể thử dùng máy hút đờm xem sao. Bố mẹ không cần lo lắngquá, sốt virus có một quá trình tự hồi phục, cơ thể sẽ tự động làm tanđờm. Đương nhiên, nếu mọi người vẫn muốn nhập viện thì không phải làkhông được.

Tô Mạt không quyết định được, ngoảnh lại nhìn mẹ chồng rồi mới nói nhỏ:

- Cứ cho con bé nhập viện thì em mới yên tâm được, mấy đêm nay nó ho mãi chẳng ngủ được.

Lục Trình Vũ gật đầu:

- Theo tôi!

Mọi người xuống lầu đi tới khoa Nhi, anh gõ cửa văn phòng, một cô gái dáng vẻ như bác sĩ bước ra.

Cô gái đó xinh đẹp, dịu dàng, bộ đồng phục hơi rộng càng làm nổi bật thân hình mảnh mai, thon thả.

Nhìn thấy cô ấy, Đồ Nhiễm liền cảm thấy như đã từng gặp ở đâu, nhất thờikhông nhớ ra được. Nhưng trực giác xui khiến, nội tâm lại không ngừngthúc giục đại não gắng sức nhớ lại, tâm trạng cô bỗng căng thẳng.

Đứng trước mặt Lục Trình Vũ, cô bác sĩ hình như không được tự nhiên cho lắm, hơi nhón nhón chân, động tác này khiến cô ấy trông giống như một thiếunữ đang yêu đang làm nũng với bạn trai. Cô ấy nhìn người đàn ông trướcmặt, hỏi:

- Tìm em à?

Lục Trình Vũ cũng không giới thiệu những người đi cùng, chỉ nói:

- Ở đây có một em bé bị viêm đường hô hấp trên, muốn nhập viện điều trị, có giường không?

Cô bác sĩ nửa cười nửa không:

- Lại là con anh à?

Lục Trình Vũ nhìn cô ta, vẻ mặt hơi kỳ lạ:

- Không phải.

Cô bác sĩ yểu điệu chìa tay về phía anh:

- Bệnh án đâu?

Anh đưa bệnh án cho cô ta:

- Nhìn đơn thuốc đồng nghiệp khoa em kê mà xem.

Cô bác sĩ liếc nhìn cái tên ký trên đơn thuốc, cười phì một cái:

- Lại là bà ấy, anh có biết biệt danh của bà ấy ở khoa em là gì không?

- Là gì?

- Vua hormone. – Cô bác sĩ lắc đầu. – Loại bác sĩ khoa Nội xuất thân từđại học công nông binh này, lòng dạ còn độc ác hơn cả vị bác sĩ khoaNgoại là anh đây.

Anh buột miệng hỏi:

- Lòng dạ anh đâu có độc ác?

Cô bác sĩ cúi đầu lật tập bệnh án trên tay, nói nhỏ một câu:

- Còn phải xem đối phương là ai.

Lục Trình Vũ không khỏi nhìn kỹ cô ta, rồi ngay lập tức nhìn sang chỗ khác, có lẽ đang tính xem nên nói gì, nhưng cuối cùng lại không nói ra miệng, chỉ có khóe miệng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười nhàn nhạt.

Phút chốc, cả hai người họ đều không nói gì.

Cô bác sĩ kia bèn hỏi:

- Đứa bé đâu?

Nghe vậy, Tô Mạt vội bế con gái tới.

Cô bác sĩ nhìn đứa bé cười:

- Em bé xinh quá.

Đồ Nhiễm bỗng nhớ tới một người.

Trong lễ cưới một năm trước, lần đầu gặp mặt, cô là cô nàng xấu xí trát bựson phấn mua vui cho mọi người, còn người ta khí chất tao nhã, phóngkhoáng, tự nhiên, khi đó Chu Tiểu Toàn đã nói: Cậu không xinh bằng người ta.

Lúc này, nhìn chiếc áo blouse trắng người ta khoác trên người, tim cô không khỏi chùng xuống.

Cô bác sĩ không biết đã quay sang nhìn cô từ bao giờ, hai người hết sức ăn ý mà không nói gì, chỉ nhìn nhau cười.

Lại nghe thấy Tô Mạt hỏi:

- Bác sĩ, xin hỏi nên gọi cô như thế nào?

Cô gái dịu dàng đáp:

- Tôi họ Lý, Lý Sơ Hạ.

²²

Ngạn ngữ nói: Tiết tháng Tư như mặt em bé[5].

[5] Ý nói thời tiết tháng Tư hay thay đổi thất thường như vẻ mặt em bé thoắt buồn thoắt vui.

Trời tháng Tư, trông thì tưởng là ngày xuân ấm áp, không ngờ nhiệt độ thayđổi đột ngột, chớp mắt đã vào tiết lạnh mùa xuân, cảm cúm gia tăng,phòng bệnh khoa Nhi càng thêm huyên náo, khắp nơi vang lên tiếng ho hắng của trẻ con và người lớn.

Cuối cùng Tô Mạt cũng cho con gái nhập viện được, nhưng giường đang thiếu, con cô bị xếp vào phòng theo dõi bệnh nhân nặng.

Mấy hôm sau, sức khỏe đứa bé đã khá hơn, đêm không còn ho nữa, Tô Mạt thởphào. Nhưng mấy ngày liền chứng kiến những cảnh hiểm nghèo và khổ sởtrong bệnh viện, lòng cô vẫn không thấy dễ chịu.

Đầu tiên là một cô bé tám, chín tuổi nằm giường bên, bị bệnh máu, phải tiêm hormonekhiến gương mặt nhỏ nhắn phù lên như cái bánh bao, nhưng lại chẳng cóchuyển biến tốt, cứ cách vài hôm lại bị lôi đi làm xét nghiệm. Mẹ cô béhễ nhắc tới bệnh tình của con là lại khóc, nói gia đình họ làm công ănlương, bây giờ trông cậy hết vào ông chồng, sắp không chống chọi nổinữa, vân vân và vân vân.

Rồi một bệnh nhân nhỏ xíu ở một giườngkhác, vừa đầy tháng, bệnh tim bẩm sinh phải phẫu thuật gấp. Đứa bé ấybẩm sinh yếu ớt, tiếng khóc nghe như tiếng mèo hen, bố mẹ ở nông thôn,sau khi hỏi thăm về viện phí bèn bế con bỏ đi biệt tăm.

Lại còncậu bé con ở giường đối diện, lúc sinh ra hít phải nước ối nên bị hensuyễn bẩm sinh, cộng thêm bệnh tim bẩm sinh, mỗi khi ngủ lại khò khà khò khè như kéo bễ, ngủ chẳng được bao lâu lại khó chịu tỉnh giấc rồi ngoạc mồm ra khóc. Cả đêm, Tô Mạt trăn trở, trằn trọc với tiếng hít thở củacậu bé, chỉ sợ nhỡ một nhịp thở là cậu bé sẽ ra đi.

Những gì chứng kiến trong ngày, đều liên quan đến sinh tử.

Đồ Nhiễm tới thăm em bé, Tô Mạt không nín được than vãn với cô, rồi lại thở dài:

- Cũng may con nhà mình không bị bệnh gì nặng, nếu không chắc mình cũngkhóc hết nước mắt mà chết. May mà sắp ra viện rồi, nếu không mình cũngbị trầm cảm mất thôi. Đúng là khâm phục mấy vị bác sĩ này, ngày nào cũng chứng kiến những chuyện tang thương của nhân gian, mình là người ngoàihằng ngày chứng kiến mà còn thấy ngao ngán, huống chi họ còn phải đíchthân chẩn đoán, làm phẫu thuật, tâm lý không phải là mạnh mẽ bình thường đâu.

Đồ Nhiễm nói:

- Có lẽ gặp nhiều nên trơ lì rồi.

Tô Mạt nói:

- Chồng cậu rất nhiệt tình, không thấy bị trơ.

Đồ Nhiễm đáp:

- Đừng có bị vẻ ngoài đánh lừa, thực ra con người anh ấy rất máu lạnh.

Tô Mạt mím môi cười mãi, rồi nháy mắt ra hiệu với cô:

- Đừng nói xấu người khác sau lưng.

Đồ Nhiễm ngoảnh đầu lại, có mấy vị bác sĩ đang bước vào, anh cũng ở trong số đó.

Anh mắt anh lướt qua phía trước cô, dừng lại trên người con gái Tô Mạt, cuối cùng anh gật đầu với Tô Mạt.

Mấy vị bác sĩ xúm quanh giường đối diện, có lẽ là hội chẩn cho bé trai.

Đồ Nhiễm nói nhỏ:

- Xem kìa, coi mình như người vô hình ấy.

Tô Mạt cười cô:

- Kết hôn không đồng nghĩa với tình yêu cháy bỏng, bây giờ mình với ĐồngThụy An chẳng phải cũng thế sao, cả ngày không thấy mặt nhau, gặp nhaurồi cũng chi toàn chuyện dưa cà mắm muối với chuyện con cái. Cậu yêntâm, có con rồi cậu căn bản sẽ chẳng có thời gian lo cho anh ấy. – Nóirồi lại khen thêm một câu. – Chu Tiểu Toàn nói đúng, chồng cậu thật sựrất tốt, đặc biệt là lúc khoác áo blouse trắng, khí chất ấy… Đàn ông cứphải nhìn khí chất, tiếp theo là chiều cao, cuối cùng mới là dung mạo.

Đồ Nhiễm nói:

- Nếu tệ quá thì mình tìm anh ấy làm gì, chẳng phái là muốn cải tạo nòi giống nhà mình hay sao.

Tô Mạt chỉ vào cô, cười cười:

- Cậu thế này còn cần phải cải tạo sao? – Rồi không thèm nghĩ ngợi gì, cô nói luôn. – Bác sĩ chủ trị của con gái mình, chính là cô bác sĩ Lý lầntrước ấy, xinh nhỉ, người có ý với cô ấy nhiều lắm, mấy hôm nay mình gặp mấy người rồi.

Đồ Nhiễm trêu cô bé con:

- Người ta có tài có sắc, đương nhiên phải cao giá.

Tô Mạt thở dài:

- Đúng thế, nghề nghiệp lại ổn, nói năng cũng dễ nghe. Đâu có như mình,bao nhiêu năm nay rồi vẫn ngắc ngoải trong trường trung học làm một giáo viên môn phụ, có cũng được, không có cũng chẳng sao, quản lý chìa khóaphòng máy…

Mỗi lần nói đến chuyện này, Tô Mạt lại không khỏichán chường, nghề nghiệp và thu nhập vẫn luôn là điều cô canh cánh trong lòng. Lăn lộn trong giang hổ sợ nhất là so sánh, tuy nhân duyên tốtđẹp, có chồng kề bên, lại có con gái xinh xắn, nhưng nhìn những ngườicùng trang lứa sự nghiệp lên vùn vụt như diều gặp gió, cô vẫn không khỏi ngưỡng mộ. Tính cô vốn yên phận, coi thường danh lợi, nhà êm cửa ấm, cơ thể khỏe mạnh, xinh đẹp mới là chuyện lớn trong đời, hơn nữa kết hônxong là nhanh chóng có con, càng chẳng có tinh thần và tâm trí để phấnđấu cho sự nghiệp.

Nhưng sự thanh bạch của cô, trong mắt người khác lại là không có tiền đồ, người khác này chính là mẹ của Đồng Thụy An.

Bà Đồng là người phụ nữ hiếu thắng, được dạy dỗ theo tư tưởng phụ nữ cóthể chống đỡ nửa bầu trời[6], lại sống ở nơi thanh tịnh, tường cao hàosâu, bốn bề toàn con cháu nhà danh gia vọng tộc, dòng dõi thư hương, aicũng như cá gặp nước, chỉ có nhà họ Đồng là ngoại lệ.

[6] Câu nói đề cao sức mạnh người phụ nữ của Mao Trạch Đông, năm 1968.

Chồng bà, giáo sư Đồng, là người học cao hiểu sâu nhưng quan hệ xã giao kém, khi bầu viện sĩ lại bị người ta tranh chức.

Bà Đồng có hai người con trai, cậu cả tính tình phù phiếm không phải tuýpngười học hành, làm nên sự nghiệp; cậu thứ hai thì giỏi giang, học vấntốt, dung mạo tốt, nhân phẩm tốt, thế nhưng lại vớ được một cô vợ tỉnhlẻ chẳng có ô dù, lại chỉ tổ vướng chân trên mọi mặt: học vấn thườngthường bậc trung, không giỏi ăn nói tính tình yếu đuối, nếu không muốnnói là nhu nhược, không có chí tiến thủ, lờ đờ sống qua ngày… Bà cụ cảđời tính tình cao ngạo sao nỡ cam lòng, chỉ là bất đắc dĩ với sự lựachọn của con trai.

Chuyện đến nước này, chẳng thà coi như mắtkhông thấy tim không đau, nhưng nó lại đẻ ra một đứa cháu gái cho bànuôi, không trông cháu thì sợ con út có ý kiến, ảnh hưởng đến quan hệ mẹ con, nếu trông thì lòng lại khó chịu, đúng là mẹ nào con nấy nghĩ đinghĩ lại cũng chẳng tài nào ưa nổi.

Được cái tính bà khôn khéo, chưa từng nặng lời trước mặt cô, khó chịu đến mấy cũng chỉ ném đá giấu tay.

Ví *** như thấy con dâu nhà hàng xóm, bà bèn vờ như vô tình nói: Con trainhà ấy cũng chẳng ra làm sao, may mà có cô vợ giỏi giang, cũng là giáoviên trung học dạy tiếng Anh, phụ huynh mời nó dạy thêm, toàn dùng xeđẹp đưa đón.

Hoặc là: Con gái nhà ai, nhà ai du học về nước, làm việc trong một ngân hàng ở Bắc Kinh, tiền lương một năm cả trăm nghìntệ. Trước đây bố mẹ nó còn ngó nghiêng thằng út nhà ta, tiếc là thằng út đã có người yêu rồi.

Tệ nhất là: Dâu trưởng nhà ta tuy học hành không cao, nhưng được cái tính tình mạnh mẽ như đàn ông, tự mình kinhdoanh, biết kiếm tiền.

Tô Mạt cũng không phải đồ ngốc, nhìn đồng lương một tháng hơn nghìn tệ của mình, trong lòng cô ngán ngẩm. Chỉ cóđiều tính cô nhẫn nhịn, không hề phản bác, cùng lắm là túm lấy Đồng Thụy An xả giận một hồi, rồi cũng thôi.

Cô và Đồ Nhiễm là chỗ bạn bè thân thiết lâu năm, khó tránh khỏi kể lể với bạn vài câu.

Đồ Nhiễm cười:

- Tô Mạt, thực ra con người cậu cũng cao ngạo, chỉ có điều bị hoàn cảnh trói buộc.

Nghe vậy Tô Mạt lắc đầu quầy quậy:

- Nếu mình như thế, thì đã chẳng thành thế này.

Đồ Nhiễm nói:

- Nếu không, thì sao cậu lại bận tâm đến trò khích tướng của mẹ chồngcậu? Cậu đây là lòng tham không đáy. Lại nói đến cái cô bác sĩ Lý đó,điều kiện của người ta có tốt đẹp đến mấy cũng đã ba mươi rồi, chưa biết chừng còn đang ngưỡng mộ cậu có chồng đẹp, con ngoan, cuộc đời viênmãn. Ai cũng có những bất mãn của riêng mình, với bản thân đã thế, vớingười khác càng như vậy. Nếu cậu ca khúc Dương xuân bạch tuyết[7], người ta sợ cậu uyên thâm khó hiểu; nếu cậu bày trò cây nhà lá vườn, người ta lại nhạo cậu không mũ cao áo dài, đâu ai hiểu trái tim cậu còn cao quýhơn mũ cao áo dài. Cho nên, nêu cậu cứ mải chạy theo suy nghĩ của ngườikhác, làm sao có thể yên ổn sống qua ngày?

[7] Nhạc khúc cao cấp thời Chiến quốc, sau được ví với các tác phẩm nghệ thuật uyên thâm, không phổ biến rộng rãi.

Nghe vậy, Tô Mạt bất giác gật đầu:

- Ai ai cũng chỉ thích mũ cao áo dài, đâu ai hiểu trái tim cậu còn caoquý hơn mũ cao áo dài… tâm hồn văn thơ lai láng của cậu lại trào dângrồi.

Đồ Nhiễm cười:

- Câu này chỉ phù hợp với cậu, không hợp với mình, cậu bản tính hiền lành, mình không bì được.

Hai người chụm đầu bàn bạc, đang say sưa thì bỗng nghe thấy một giọng nói sang sảng thình lình cất lên từ phía đối diện:

- Bác Trương, hôm nay sao cháu bác chưa uống thuốc nhỉ?

Hai cô gái ngẩng đầu lên. Trước mắt là một người đàn ông tầm năm mươi tuổi, dáng vóc cao to, giọng nói sang sảng, nhìn biết ngày là một người maumồm mau miệng, thẳng thắn, cởi mở.

Ông Trương lúng túng:

- Giáo sư Lục, tiền tôi dành dụm không đủ dùng, mới gọi điện hỏi vay bạn bè rồi, bây giờ còn chưa vào tài khoản.

Giáo sư Lục nói:

- Tình trạng bé không ổn lắm, cho nên không thể ngừng thuốc dù chỉ mộtngày, chúng ta phải tạm thời khắc phục vấn đề hen suyễn mới có thể nghĩtới chuyện lớn như tim mạch. Thuốc tôi kê cho bác đã là loại rẻ nhấtrồi, chẳng phải bác mới chuyển tiền vào sao, sao nhanh hết thế?

Ông Trương nói:

- Hôm trước làm mấy loại kiểm tra, xét nghiệm, tiêu mất một ít, hôm qua y tá trưởng tới nói, hết tiền thì ngừng thuốc, hôm qua đã ngừng rồi. Cháu tôi cả đêm không ngủ, khó nhọc ho suốt đêm.

Không nhịn được, ông giáo sư già gắt um lên:

- Nói ngừng là ngừng, suốt ngày tiền tiền, thôi thế này, để tôi cho bácvay hai nghìn tệ trước, cứ mua thuốc cho thằng bé xong rồi tính.

Ông Trương mãi không nói được câu nào, cứ đưa tay lau nước mắt, gật đầu cảm ơn.

Tô Mạt nói nhỏ:

- Vị giáo sư này tốt quá, nghe nói là chuyên về các bệnh hô hấp của trẻ em.

Đồ Nhiễm gật đầu:

- Cho nên mới nói sự cao quý của trái tim còn ăn đứt mũ cao áo dài, hạngnhư mình chỉ rặt một lũ tục tằn, sặc hơi tiền tài dục vọng thôi.

Có rất nhiều chuyện trong cuộc sống, trước khi xảy ra đều có điềm báotrước, nhưng khi đó không nhận thức được, sau này nghĩ lại, mới tỉnhngộ.

Hai ngày sau, buổi chiều Đồ Nhiễm vể nhà, người đông xe ít, đành phải gọi taxi.

Lần này cô gặp một bác tài khá hay chuyện, dọc đường cứ càu nhàu ca thántình hình đường sá, công việc cực khổ, giá xăng tăng vọt, khách hàngkhông chịu hiểu, người nhà không thông cảm, con không chịu học, giáoviên trù úm.

Ngoài cửa xe là từng hàng người đứng đợi xe buýt,mệt mỏi, rệu rã, tiếng còi xe vang lên inh ỏi, mọi âm thanh ồn ã khôngngừng xoáy vào tai, mỗi con người đang nôn nóng đều dần dần đánh mất sựkiên nhẫn của mình.

Đầu óc Đồ Nhiễm lúc này trống rỗng, có lẽ ngôi nhà phía trước sẽ mãi mãi là một nơi không ngừng khiến lòng cô mỏi mệt.

Khi về đến nơi, sẽ chỉ có những ô cửa tối đen và căn bếp lạnh lẽo đợi cô, không chút sinh khí.

Đột nhiên, mấy câu nói từ chiếc radio bỗng lọt vào tai cô.

Đầu tiên là “Bệnh viện trực thuộc Đại học Y Đồng Tế”, sau đó là “khoa Ngoại Tim mạch”, rồi “một bác sĩ chủ nhiệm họ Lục”…, những từ này xuất hiệntrên kênh thời sự địa phương đã khiến cô khá ngạc nhiên rồi, nghe tiếplại như bị giáng vào đầu một cú: “Tối ngày hôm qua, khi đang tản bộtrong bệnh viện, bị một chiếc xe phóng nhanh đâm phải, đột nhiên phátbệnh tim, không cứu chữa được đã qua đời.”

Cô bỗng cảm thấy taychân bủn rủn, đầu ong ong, nhất thời không thể nhớ ra Lục Trình Vũ có bị bệnh tim không, lên chức chủ nhiệm từ bao giờ, tối qua anh đi trực hay ở nhà… Bị giáng một cú bất ngờ, trí nhớ của cô bỗng đặc quánh lại, saucùng lại nghĩ, đây là tin thời sự hay là mục kể chuyện nhỉ.

Trong lúc mơ hồ, bác tài mỉa mai:

- Thời buổi này cũng thật là, đi vài bước ở cửa nhà mình cũng bị tai nạn, xúi quẩy thật, ông trời gọi đây mà…

©STENT

Đồ Nhiễm bỗng quay ngoắt sang nhìn khiến bác ta giật mình, sau đó cô lí nhí nói:

- Cháu, cháu muốn tới Đồng Tế.

Xuống xe, Đồ Nhiễm chạy một mạch, cơm tối còn chưa ăn đường huyết lại tụt, cả người bủn rủn, mặt trắng bệch, ánh mắt hoang mang vô định.

Trên đường không gặp ai quen, điện thoại vẫn không gọi được, càng chạy vềphía trước chân cô càng rủn ra, cuối cùng chạy đến quầy của khoa NgoạiTim mạch, thấy một cô y tá đang cúi đầu làm việc, cô bèn nơm nớp tiếnlên hỏi:

- Chào cô, xin hỏi hôm nay bác sĩ Lục Trình Vũ trực phải không ạ?

Cô y tá ngẩng lên nhìn:

- Đến tiếp thị thuốc hả? Đừng mất công, bác sĩ Lục không quan tâm đến mấy chuyện này đâu.

Đồ Nhiễm ngẩn ra, đang định lên tiếng thì nghe thấy bên cạnh có người cười:

- Tiểu Hồ, em nhầm rồi.

Người nói là một vị bác sĩ trẻ, lần trước đi kiểm tra phòng bệnh cùng Lục Trình Vũ, từng gặp Đồ Nhiễm.

Chàng thanh niên đó trông có vẻ mệt mỏi, bận rộn, xem báo cáo trong tay vừa bảo cô:

- Hay là chị lên sân thượng xem, có lẽ anh ấy đang nghỉ trên đó, hôm nay bận quá, cả ngày bây giờ mới nghỉ được một lúc…

Cô vội vàng cảm ơn, coi như thở phào nhẹ nhõm, trên hành lang, cô dựa vàotường nghỉ một lúc, chợt cảm thấy mình đúng là sơ suất: Thứ nhất, theotuổi của anh hiện giờ, cùng lắm chỉ là một bác sĩ phó chủ nhiệm, khôngthể nào lên tới cấp chủ nhiệm được. Thứ hai, trước giờ anh khỏe như vâm, sao có thể mắc bệnh tim mạch được. Thứ ba…

Sân thượng nằm phíacuối, bên trái hành lang, đối diện là cầu thang bộ và thang máy, ở giữalà một ô cửa sổ lớn. Lúc trước cô căng thẳng quá nên không để ý, giờ mới từ từ bước tới đó, hơi thò đầu ra ngoài, liền nhìn thấy anh.

Anh đang lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế băng, tay cầm một chai nước khoángnhưng không uống, chỉ đăm chiêu nhìn về phía xa trong ráng chiều nhậpnhoạng, không biết đang nghĩ gì.

Cô do dự một lúc, quay người đi về phía bên phải, đưa tay ấn nút thang máy.

Cánh cửa thang máy khép chặt phản chiếu bóng dáng mỏng manh của cô, mệt mỏi, bơ phờ, uể oải, rệu rã, mái tóc dài buộc sau gáy đã hơi tuột ra, vàisợi tóc lòa xòa bên má, bộ váy trên người nhăn nhúm, tay còn xách mộtcái túi mua hàng to tướng của siêu thị Metro.

Cô bất giác làmmặt hề với bóng người trong gương, nhớ lại lúc trước làm trình dượcviên, cô trang điểm kỹ hơn bây giờ nhiều, cũng sẽ không xách túi muahàng của siêu thị chạy lăng xăng khắp phố.

Cái túi cũng đã cũ,lần đầu tiên đi Metro cô mua mất một tệ, vừa chắc chắn lại bền, cô quengập túi ni lông thành những hình tam giác be bé nhét vào trong góc túida, phòng khi dùng đến.

Cái túi rất to, cứ chúc xuống đất, khiến trông cô càng thêm hài hước. May mà đồ bên trong không nhiều, bánh mìnguyên cám[8], một hộp bơ nhỏ, hai lát pho mát, xúc xích salami, và thêm một túi kẹo gôm gấu.

[8] Là loại bánh mì làm bằng bột mì nguyên cám, có nhiều chất xơ và tiêu hóa lâu hơn loại bánh mì thông thường.

Ngoài kẹo gôm, những thứ còn lại đều là do Lục Trình Vũ bảo cô mua.

Anh không cầu kỳ trong ăn uống, chỉ có một chút yêu cầu đối với bữa sáng.Trước đây ăn bữa sáng kiểu Tàu, anh luôn cảm thấy không đủ năng lượng,công việc bận rộn, hao tốn thể năng, chưa tới trưa đã đói. Sau đó ranước ngoài một thời gian, cảm thấy bánh mì nguyên cám phết bơ kẹp thêmvài lát pho mát, xúc xích khá hiệu quả, chuẩn bị cũng không mất thờigian, sức lực, nên dần duy trì thói quen đó tới tận bây giờ.

Một lát sau, cậu bác sĩ chỉ đường lúc trước bê một hộp cơm chạy tới, thấy Đồ Nhiễm đang đợi thang máy bèn hỏi:

- Chị đã tìm thấy anh Lục chưa ạ?

Đồ Nhiễm mỉm cười với cậu ta, rồi cô nhìn thấy Lục Trình Vũ đi từ ngoài vào, hỏi cậu bác sĩ trẻ:

- Báo cáo làm xong chưa?

Cậu bác sĩ trẻ đáp:

- Xong rồi ạ, em để ở trên bàn anh.

Anh khẽ gật đầu, lúc này mới quay sang nhìn Đồ Nhiễm:

- Sao lại đến giờ này?

Đồ Nhiễm nói:

- Em đến xem con gái Tô Mạt khá hơn chút nào chưa.

- Khoa Nhi ở tầng dưới. – Anh nghĩ một lúc rồi hỏi. – Không phải hôm qua mẹ con họ đã ra viện rồi sao?

- Thế à? Tô Mạt không nói với em. – Cô ngừng lại một lát rồi hỏi. – Ăn cơm chưa?

- Chưa.

Cô đưa túi đồ cho anh:

- Hay là ăn cái này trước cho đỡ đói?

Anh nhìn vào trong túi:

- Cũng được. .

Họ bước ra sân thượng, Đồ Nhiễm đặt chiếc túi lên ghế băng, rút khăn ướt ra đưa cho anh rồi lại chỉ vào chai nước trong tay anh:

- Khát quá, cho em xin một ngụm.

Cô lấy chai nước trong tay anh, nhưng vặn mãi không được, đành phải đưa lại.

Động tác của anh rất nhanh nhẹn, trước lúc mở nắp chai cho cô, anh đã kẹppho mát và xúc xích vào giữa hai lát bánh mì, sau đó đặt vào tay cô.

Cô uống nước, nhíu mày:

- Không cần, em ăn rồi.

Cô vẫn không quen ăn bánh mì đen, chê nó chua chua, khô cứng, gần như khónuốt xuống được, nhưng cô cũng không quên tiếp tế lương thực cho anh.Nhưng mấy thứ này chỉ bán trong một siêu thị, mỗi lần đi cô gần như phải chạy nửa vòng thành phố, nếu là đi sau khi tan làm thì làm gì còn thờigian mà ăn tối.

Ở cùng nhau mấy tháng, không thể không thừa nhận, cô là một bà chủ gia đình đúng nghĩa, ít nhất là vượt quá dự tính của anh.

Đồ Nhiễm đã đói lắm rồi, cô định lấy kẹo gôm, nhưng vẫn chậm hơn anh một nhịp.

Anh nhét kẹo vào túi, rồi lại giơ bánh mì ra trước mặt cô kiên quyết:

- Nếm thử xem, không khó ăn đến thế đâu, tốt cho sức khỏe.

Không nói lại được anh, chẳng còn cách khác, cô đành cầm lát bánh trong tay, chậm rãi nhâm nhi từng miếng nhỏ.

Trời đã tối.

Thành phố dạo này nhiều gió hanh và bụi bặm, bốn bề mù mịt, nhưng vẫn thấpthoáng nhìn thấy vài ngôi sao, vầng trăng cuối trời vừa không tròn đầyvừa chẳng đẹp đẽ gì, nhưng Đồ Nhiễm vẫn thẫn thờ ngắm nhìn. Lúc khôngnhìn thấy thì thường không nhớ ra, nhìn thấy rồi thì lại giống như bịrối loạn ám ảnh cưỡng chế[9], không ngừng suy đoán mặt trái của nó.

[9] OCD (Obessive-Compulsive Disorder): một dạng rối loạn tâm lý có tínhchất mãn tính. Dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắngmà không có do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất épbuộc để giảm bớt căng thẳng.

Cô đã thấm mệt nên không muốn nóinhiều, chẳng bao lâu sau, cái bánh sandwich đã cắn được hơn nửa, phầncòn lại dù thế nào cô cũng không thể ăn tiếp, bèn tiện tay để sang bêncạnh, đặt vào tay Lục Trình Vũ.

Anh vừa mới ăn xong một phần, giờ lại cầm lấy ăn tiếp. Cô nhớ anh trực đến hết sáng mai, nhưng vẫn hỏi:

- Mấy giờ anh làm xong?

Anh nói:

- Sáng mai, sau đó đi viếng đám ma đồng nghiệp, có lẽ buổi chiều mới về.

Lúc này cô mới nhớ ra:

- Bác sĩ bị xe đâm là ở khoa anh à?

- Không, là một bác sĩ lớn tuổi khoa Hô hấp nhi. – Anh lại hỏi. – Sao em biết?

- Thời sự đưa tin, hình như họ Lục.

Anh gật đầu:

- Có lẽ em đã gặp giáo sư Lục rồi, chính là người cho bệnh nhân vay tiền trong phòng bệnh nặng buổi hội chẩn mấy hôm trước ấy.

Cô không khỏi bàng hoàng, rất lâu sau mới nói:

- Thật không ngờ!

Anh ừ một tiếng:

- Hồi trước khi anh luân chuyển đến khoa Hô hấp nhi, ông ấy hướng dẫn anh.

Cô trầm ngâm hồi lâu rồi mới hỏi:

- Đã bắt được kẻ gây tai nạn chưa?

- Bắt rồi thì sao…

Nhất thời, họ đều không nói gì.

Anh phủi vụn bánh mì trên tay rồi đứng dậy:

- Được rồi, anh cũng phải đi làm việc đây.

Cô đứng dậy theo, bước tới dang tay ra ôm lấy anh, khi làm như vậy, tronglòng cô thoáng thấy mơ hồ; lúc vội vàng, đầu cô đập vào cằm anh.

Anh cúi xuống, hơi thở nhàn nhạt lướt qua gò má cô, hơi ngừng lại một lúc rồi nói:

- Về sớm đi!

Đồ Nhiễm cảm thấy anh nên tiếp tục làm gì đó, hoặc bản thân cô nên chủđộng hơn một chút, giống như những đôi vợ chồng son khác, có nhiều độngtác nho nhỏ theo thói quen để duy trì sự thân mật mà không quá lộ liễu.Nhưng chẳng có gì xảy ra hết, như thể ném một viên đá vào mặt hồ, viênđá rơi tõm xuống, mặt nước như sâu không thấy đáy.

Cô buông tayra, dọn dẹp mọi thứ trên ghế, anh đã đi vào trong. Lúc bước qua đầu hành lang, anh tiện tay đẩy cánh cửa sổ đang khép chặt ra, rồi đi thẳng vàophòng trực. Ngọn đèn ở đầu hành lang khiến căn phòng sáng trưng như banngày, bóng anh tan hòa vào xung quanh không một kẽ hở, trông càng thêmlạnh lùng và xa lạ.

Đồ Nhiễm đợi thang máy, không khí trong phòng hơi hỗn độn, cô đứng về phía cửa sổ, một ngọn gió nhè nhẹ thổi bay tóc cô.

Như thể mới ngày hôm qua, cô đứng ở nơi này, mang tâm lý ăn may, thu hếtdũng khí ám chỉ với anh chuyện kết hôn, khi đó cảm giác mà anh đem lạicũng xa lạ như thế này.

Cô nghĩ, nếu như không có chuyện này, có phải anh cũng sẽ dùng thái độ như khi làm việc, ôm một bầu nhiệt huyết, ở bên một người khác hưởng thụ tình yêu.

Cửa thang máy mở ra,Đồ Nhiễm bước vào, đưa tay nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, lại nhớ ra bàngoại ở nhà nhờ cô đi mua thuốc, bèn quyết định về nhà xem thử.

Bà ngoại tuổi tuy đã cao nhưng vẫn còn rất khỏe mạnh, chỉ có điều huyết áp hơi cao và đau nhức xương khớp, từ trước tới giờ các loại thuốc bà kiên trì uống cũng chỉ là Vitamin C và B6. Đồ Nhiễm chưa bao giờ thấy mấythứ thuốc đó có tác dụng gì, nhưng bà ngoại lại coi như mạng sống, hộpthuốc nhỏ lúc nào cũng đặt bên gối, cả ngày không rời.

Về đếnnhà, cô phát hiện ra mẹ và bà ngoại đều không nói năng gì, chắc hẳn haingười lại cãi nhau vì mấy chuyện cỏn con, giờ thấy cô tới, đều vui mừngmuốn giữ cô lại.

Bà Vương Vĩ Lệ kéo cô lại càu nhàu, nói em trai con cả tháng nay không gọi điện về nhà, không biết chui rúc ở nước Mỹlàm cái trò gì. Năm ngoái bảo đã tốt nghiệp rồi, mấy tháng trước lại nói tốt nghiệp xong phải ở lại làm hai năm thì khi về mới tìm được vị tríngon lành, bây giờ lại chẳng thèm đếm xỉa đến ai, lẽ nào bận đến mức ấy? Bà lại nói, thực ra tìm công việc tầm tầm là được rồi, không hy vọng nó đại phú đại quý, chỉ cần có cái bằng mang về là được.

Nhớ raMSN của Đồ Loan thời gian gần đây cũng không thấy online, Đồ Nhiễm cũngthấy lo lắng, bèn chạy xuống lầu mua tấm thẻ điện thoại quốc tế rồi cùng với bà Vương Vĩ Lệ gọi sang Mỹ, nhưng không ai nghe máy. Bà ngoại ởtrong phòng nghe vậy cũng sốt ruột, không nhịn được ra hỏi han mấy câu,lại bị bà Vương Vĩ Lệ quát um lên, bà cụ lại đưa tay lau nước mắt mãi.

Đồ Nhiễm bỗng cảm thấy những chuyện phiền lòng cứ liên miên không dứt, như thể sống trên đời là phải cả ngày cãi vã, không khỏi nói mẹ mấy câu,rồi lại vào phòng an ủi bà ngoại.

Trông bà cụ nhăn nheo hơntrước, nhưng không gầy đi, quần áo vẫn sạch sẽ, chỉnh tề. Tuy bà VươngVĩ Lệ nóng tính chê bà già rồi lắm chuyện, nhưng sẽ không để mẹ đẻ củamình phải chịu thiệt thòi trong cuộc sống.

Bà cụ thút thít:

- Mới đầu bà không đồng ý cho nó ra nước ngoài, người ta nói, ở nhà nghìn ngày tốt, ra cửa một giờ khó, giờ thì hay rồi, giống như con diều đứtdây, không biết phải chịu khổ đến mức nào nữa!

Đồ Nhiễm an ủi bà:

- Đồ Loan nó lớn rồi, có tay có chân, từ nhỏ đã thông minh, đâu phải chịu cực khổ, từ xưa tới nay chỉ có nó khiến người khác phải chịu khổ thôi.

Bà cụ chỉ lắc đầu:

- Hễ ra khỏi nhà là không thể theo ý nó được đâu.

Đồ Nhiễm nghĩ, bà ngoại đã sống trên cõi đời này hơn chín chục năm rồi,phải lo lắng biết bao bận, thoạt tiên là con của mình, rồi lại đến concủa con mình. Huống hồ bây giờ tuổi cao, chân tay không nhanh nhẹn,chuyện bà có thể làm cũng chỉ là ngồi nhà mà lo lắng thôi. Càng nghĩ côcàng xót xa, bèn nói:

- Bà cứ thích lo nghĩ lung tung, bà mà rangoài đi một vòng sẽ thấy, bên ngoài đâu có nguy hiểm như bà nói đâu, bà còn tưởng vẫn như hồi còn chiến tranh ấy ạ?

Bà cụ xoa đầu gối:

- Không đi nổi, ngay cả tầng ba cũng chẳng trèo nổi, thang máy cũng không dám đi, còn ra cửa cái nỗi gì, cùng lắm là lần ra đến ban công thôi.Già rồi, sợ ngã ra đây lại gây phiền phức cho các con. Nhỡ mà ngã ra đây một cái, thì mẹ con chẳng phải phải nhảy lầu hay sao?

Đồ Nhiễm cười:

- Có con ở đây bà không ngã được đâu, cuối tuần này con tới đưa bà đi dạo phố.

Lúc này bà cụ mới vui vẻ lên một chút, hỏi cô:

- Gọi cả Tiểu Lục đến, lâu lắm rồi không thấy nó đến.

Bà Vương Vĩ Lệ đứng ngoài cửa nói ông ổng:

- Mẹ cũng giỏi sai bảo nhỉ, người ta bận rộn như thế, mẹ còn gọi người ta đến hầu mẹ nữa.

Bà cụ cuống quýt xua tay:

- Thôi, thôi.

Đồ Nhiễm cũng không chắc Lục Trình Vũ có rảnh hay không, lại nghĩ chắc anh muốn ở nhà nghỉ ngơi hơn là chạy khắp nơi, đành nói:

- Bà yên tâm, anh ấy khỏe lắm, chỉ có công việc là hơi bận thôi ạ.

Đồ Nhiễm biết bà ngoại rất thích cháu rể, từ nhỏ tới lớn cô cũng đã từngcó bạn học hay đồng nghiệp nam đến nhà chơi, bà cụ vừa nhìn thấy mấyngười đó là đanh mặt lại, rất ít khi trò chuyện. Cô còn tưởng là do bàtư tưởng phong kiến, không quen nhìn thanh niên trai gái thân thiết nêncũng không để ý. Chưa từng nghĩ một Lý Đồ trước đây, và một Lục Trình Vũ bây giờ lại là ngoại lệ.

Lý Đồ có khuôn mặt baby, dày mặt dẻo mồm, nịnh bà Vương Vĩ Lệ và bà ngoại đều vui vẻ, không cần để cập tới.

Nhưng Lục Trình Vũ không giống như vậy, khuôn mặt góc cạnh, khí chất lạnhlùng, tuy được các cô thiếu nữ yêu thích, nhưng lại cách tiêu chuẩn ưathích của các bậc tiền bối đến hàng trăm kilomet. Lạ là, lần nào nhìnthấy anh, anh chưa kịp mở miệng nói gì bà đã cười tít cả mắt, luôn miệng tâm tắc:

- Đúng là thằng bé này tốt thật, cao ráo, lưng dài vai rộng, giỏi gánh vác.

Sau này Đồ Nhiễm nghĩ, đàn ông nhiều tinh thần trách nhiệm quá cũng chưahẳn là hay, sống mệt mỏi, chẳng bằng làm theo ý nguyện của mình, cũngmiễn cho người khác khỏi ấp ôm hy vọng và những ảo tưởng xa rời thực tế.

²²

Đồ Nhiễm không ngờ lúc này Lục Trình Vũ lại gọi điện tới.

Anh ra ngoài từ sớm, cô tưởng anh đi làm, khi đó cô còn chưa dậy, mơ màng nói:

- Biết ngay là anh không rảnh mà, sao anh cứ bận suốt cả ngày thế nhi?

Trong lúc lơ mơ cô nghe thấy anh hỏi:

- Có chuyện gì?

Cô vốn không hy vọng anh đáp lại, giờ bỗng tỉnh như sáo, bèn nói:

- Bà ngoại em nói lâu rồi không gặp anh, muốn anh qua chơi.

Vẫn không mở mắt ra, một lát sau cô nghe thấy anh nói:

- Xong việc anh sẽ tới.

Đồ Nhiễm cảm thấy anh đang nói cho qua chuyện, thầm nghĩ chả biết đến ngày nào tháng nào anh mới xong việc, bèn chẳng nói chẳng rằng, rúc vàotrong chăn, trở mình mơ màng thiếp đi.

Thấy cô như vậy, LụcTrình Vũ cũng không quấy rầy thêm. Đồ Nhiễm có chứng thèm ngủ, anh biếtđiều đó, hơn nữa một khi đã ngủ thì sẽ ngủ say như chết.

Khi mới sống chung, anh không quen với việc có người nằm cạnh. Có lúc nửa mơnửa tỉnh, ngón tay chạm phải một vật gì đó trơn mịn, mềm mượt như tơ,anh lấy làm lạ, bèn sờ một lúc, rồi lại lấy tay kéo, bên tai truyền tớihơi thở nhẹ nhàng của phụ nữ. Anh mở mắt ra nhìn, mới biết đó là mái tóc dài. Anh nghịch ngợm, kéo mạnh tóc cô mấy cái, cô chẳng thèm ừ hữ tiếng nào, hơi thở vẫn đều đặn, nhịp nhàng.

Khi ngủ cô quen xõa tócra, vì thế nửa đêm khi anh trở mình, tóc cô sẽ chạm vào mặt anh, tê tê,ngưa ngứa, không bỏ ra được, hết sức phiền phức, cuối cùng đành nằm xoay lưng lại phía cô.

Nhưng lúc anh ngủ cũng chẳng tốt hơn baonhiêu. Còn nhớ có lần nằm mơ, trong mơ anh đang chơi bóng rổ ở trườngđại học, có lẽ là tham gia thi đấu, một lũ xúm xít lại giành giật bảngrổ, anh nhảy lên ra sức vung tay, rõ là thấy quả bóng đã lọt rổ, anh lại bị một tiếng thét làm tỉnh giấc, đồng thời còn nghe thấy tiếng phụ nữkêu “Á” một tiếng, nghĩ mãi, có lẽ nắm tay anh vung vào người người tarồi.

Khi đó cô nằm quay lưng lại phía anh, không nhúc nhích, anh hơi lo lắng, bèn nhoài người sang nhìn, cô vẫn đang ngủ ngon lành. Hômsau tỉnh dậy, nhân lúc thay quần áo, anh nhìn thấy bả vai cô có một vếtbầm, không nhịn được mà hỏi:

- Hôm qua ngủ ngon không?

- Cũng được, còn anh?

- Rất ngon.

Đợt trước Lục Trình Vũ tăm tia được một chiếc xe, liền tranh thủ cuối tuầnrỗi rãi đi mua. Anh hẹn với người bạn ở hãng xe buổi sáng, nói là sángsớm ít người, hiệu suất làm việc cao. Tới nơi quả nhiên vẫn còn vắng vẻ, bèn trả tiền, đóng bảo hiểm, đợi dán xe. Một lát sau bạn anh cầm tấmbiển tạm đến, cười nói:

- Không bấm máy chọn biển như cậu nói,hệ thống ấy không tốt, chỉ toàn hại người thôi, toàn ra đầu BT, JB hay1474, 2222[10] thôi… mình đã giúp câu chọn một số rổi, có họ Lục, cậu là số 527.

[10] Là những chữ cái, chữ số mang hàm nghĩa xấu trong tiếng Trung như biến thái, ngu ngốc, chết chóc…, không được yêu thích.

Lục Trình Vũ cầm tấm biển nhìn: “LU527”, bụng bảo dạ rõ là đần độn, sao lại có người thích chọn biển kiểu này chứ, bị nghiện nhìn người ta xếp hàng à, nhưng miệng lại nói:

- Cảm ơn nhé!

Anh lên xe, đặt tấm biển tạm lên kính trước, nhớ ra gọi điện cho Đồ Nhiễm.

Đồ Nhiễm thấy thật hiếm hoi:

- Đang đi làm mà gọi điện cho em, định sai em chạy việc cho anh hả?

Anh nói:

- Anh vừa mới mua xe, lát nữa sẽ tới thăm bà.

Đồ Nhiễm cảm thấy người này nói chuyện mua xe cứ như thể đi chợ mua rau,hoàn toàn không có khái niệm gì về đồng nhân dân tệ, chuyện lớn khôngthể xem nhẹ, nhất định phải dạy dỗ lại cho chặt chẽ, vì thế bèn lêngiọng răn dạy:

- Lục Trình Vũ, chuyện này anh làm thế là khôngđúng, lẽ ra nên bàn trước với em, dù gì cũng là chi một món tiền lớn,anh có ý thức về gia đình một chút có được không? Em cũng là một thànhviên trong gia đình mà!

Đầu kia nói nhẹ bẫng như không:

- Không thể nói với em được, nói rồi em lại đòi đăng ký tên em.

Thấy anh căn bản không để tâm, chắc hẳn là coi như gió thổi ngoài tai, Đồ Nhiễm cười giễu:

- Cái loại hàng dễ khấu hao mau trượt giá như thế, em thèm vào. – Nghĩmột lúc cô lại nói. – Làm sai thì phải chịu phạt nếu không sẽ không nhớ. Niệm tình anh phạm lỗi lần đầu, đề nghị nộp 1% số tiền đã bỏ ra để bồithường tâm lý cho việc không biết điều với thành viên trong gia đình.

Anh bất giác bật cười:

- Thì ra vòng vo để đòi tiền. Em mua bao nhiêu thứ chẳng dùng đến về nhà, anh có bắt chẹt em đâu. Mấy cái cây, cá, chậu cảnh gì gì đó vứt ở mộtgóc, để lúc nào không có cơm ăn thì lôi ra ăn hả?

Cô nói:

- Đó là sở thích.

Anh lại nói:

- Phải không, còn chẳng bằng mua thêm mấy bộ đồ lót.

Đồ Nhiễm hiểu ra, mặt lập tức đỏ bừng, lại ngại bà ngoại và bà Vương Vĩ Lệ đều đang ở phía trước, không thể để lộ ra, bèn quay mặt đi nói quaquýt:

- Đừng nói linh tình, mau qua đây.

Đầu kia đã cố tình muốn làm cô bối rối:

- Em thấy ý kiến của anh thế nào?

Đồ Nhiễm ậm ờ vào điện thoại:

- Rất tốt, rất tốt.

Nghe anh cười cợt ngả ngớn ở đầu dây bên kia, cô không khỏi bực mình. Anhchàng này chỉ có lúc động dục là còn ra dáng con người một chút, nhữnglúc còn lại thì đúng là một khúc gỗ lạnh lẽo, khô cứng, hứng thú của anh lại toàn xuất hiện bất thình lình, khiến người ta trở tay không kịp. Có lẽ khi tâm trạng tốt, anh sẽ trêu chọc cô, nhưng một khi bận rộn, mệtmỏi, đói ngấu thì căn bản lại chẳng thèm đếm xỉa đến cô, chẳng hoá ra cô chỉ là một gia vị, may mà cô cũng không coi anh là cơm trắng.

Cô cầm điện thoại đi ra xa một chút, nói nhỏ:

- Được rồi, muốn động cỡn cũng phải để ý thời gian chứ, bên cạnh còn có người khác đấy.

Anh tỏ vẻ vô tội:

- Anh đã nói gì khiến em phải lên cơn động cỡn vậy?

Đồ Nhiễm nghiến răng cúp điện thoại.

Lúc Lục Trình Vũ tới, cả nhà đều đang đợi.

Anh liếc nhìn Đồ Nhiễm, cảm thấy cô không giống thường ngày, giày thể thao, áo phông trắng, tóc đuôi gà, gương mặt trắng ngần, trông hết sức tinhkhôi, anh bất giác ngắm nhiều thêm một chút.

Thấy anh như vậy, Đồ Nhiễm vội che trán:

- Nhìn gì mà nhìn, chưa nhìn thấy trán bóng bao giờ à?

Khi lên cấp hai, cô rất thích hớt hết tóc mái lên phía trên không sót mộtsợi, kết quả có lần cậu bạn xếp hàng đằng trước bỗng ngoái lại nhìn cô,lẩm bẩm:

- Chà, cái bóng đèn to quá nhỉ!

Cậu ta chỉ vào trán cô:

- Đồ Nhiễm, cậu đi làm ni cô luôn được đấy. Nếu cậu làm ni cô, tớ sẽ làm hòa thượng.

Chuyện này vẫn còn mới nguyên trong trí nhớ của cô, bởi vì khi đó cả lớp cườiầm lên, có đứa còn bắt đầu gọi cô là “tiểu ni cô”. Lớn thêm mấy tuổi, cô bắt đầu học cách trang điểm, chê trán mình không đẹp, cô bèn dành thờigian đầu tư cho kiểu tóc.

Lúc trước Lục Trình Vũ không để ý,nghe cô nói vậy mới nhận ra. Trán cô đầy đặn, ấn đường[11] tỏa sáng, mép tóc giữa trán hơi nhô lên một chút, nhưng không hề khó coi. Anh lạimuốn trêu cô:

- Chứ còn gì nữa, đến mức như thế này thì đúng là chưa từng thấy bao giờ.

[11] Chỉ phần giữa hai lông mày.

Thấy hai đứa trẻ cười cười nói nói, bà Vương Vĩ Lệ mừng rỡ, miệng cười đon đả:

- Từ bé nó đã thế này rồi, đằng trước trán dô, sau đầu cũng gồ lên, nằmngủ thế nào cũng không ngay ngắn được. Sao nhỉ, lại còn không cho ngườita nhìn nữa, có xấu đâu nào, con còn có mái mỹ nhân[12] nữa mà.

[12] Chỉ những người có riềm tóc trước trán nhô lên thành một mũi nhọn hình chữ M.

Đồ Nhiễm không thích bị người khác nhắc tới chuyện hồi nhỏ trước mặt LụcTrình Vũ, cảm giác không tự nhiên. Cô bèn quay ngoắt người đi, không để ý tới bọn họ. Bà Vương Vĩ Lệ nói thêm dăm ba câu với chàng rể rồi rangoài đi đánh mạt chược.

Nghe cháu nói đã mua xe, có thể đi xahơn, bà ngoại rất vui, muốn tới khu vui chơi công cộng đi dạo. Bà nóimấy chục năm trước đã từng đi nghe hát kịch với ông ngoại Đồ Nhiễm ở đó, không biết bây giờ nơi đó trông thế nào.

Họ ấn định hành trình. Đồ Nhiễm đỡ bà ra cửa, tầng ba không cao lắm, nhưng dù sao bà cụ cũngđã gần trăm tuổi, đi được mấy bước lại phải nghỉ, thấy tình hình nhưvậy, Lục Trình Vũ bèn khom người xuống, bảo Đồ Nhiễm dìu bà lên vai anhđể anh cõng xuống dưới. Bà cụ vội nói:

- Cũng may là có Tiểu Lục ở đây, nếu không ngay cả cửa cũng chẳng bước ra nổi.

Đồ Nhiễm nghĩ, bà ngoại cũng giỏi ăn nói thật, bình thường chẳng phải mình vẫn cõng bà xuống hay sao? Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cô vẫn nói:

- Ông xã, cũng may có anh, chứ em thì không cõng nổi.

Trên đường đi xuống, gặp hàng xóm, bà cụ bèn vội vàng giới thiệu:

- Nhìn này, đây là cháu rể tôi.

Hàng xóm không ngớt lời khen ngợi, nói bà thật có phúc, đôi trẻ thật xứng đôi, đứa nào cũng hiếu thảo.

Bà lão lại càng cười không khép được miệng lại, chỉ một lát thôi mà tinh thần đã phấn chấn lên rất nhiều.

Đồ Nhiễm nghĩ phần lớn thời gian, bà cụ đều như con chim trong chiếc lồngđúc bằng sắt và bê tông, đôi lúc lại ngóng trông ra bên ngoài, lòng cóphần chua xót, bèn nói:

- Trông bà vui chưa kìa, sau này cháu sẽ thường xuyên đưa bà ra ngoài chơi là được chứ gì.

Bà cụ vội xua tay đây đẩy:

- Không được, không được, các con đều phải đi làm, Tiểu Lục lại bận, conphải chăm sóc nó cho tốt. Tục ngữ nói, đàn ông cần ăn, đàn bà cần ngủ,các con đừng tưởng còn trẻ mà đối xử tệ với bản thân, đến lúc già rồilại vất vả. Bây giờ con cứ phải chăm sóc gia đình nhỏ của con trước,những việc khác chỉ cần quan tâm một phần là được rồi. Hay là… – Bà cụngập ngừng. – Tranh thủ lúc còn trẻ đẻ một đứa con đi, cho mẹ con trông, còn hơn là để nó suốt ngày đi đánh mạt chược.

Bà cụ nói xong, cả hai vợ chồng đều không nói gì, bà cụ không khỏi thở dài trong lòng, nhưng cũng không tiện lên tiếng tiếp.

Tới nơi, bà lão cứ nói mãi chẳng giống với hồi xưa, chẳng qua chỉ mới mẻ,lại đông người, lúc không đông thì chán chết. Không quen ăn KFC, họ bènsang cửa hàng Đông Nam Thuận bên cạnh, cũng là đồ ăn nhanh kiểu Đông Tây kết hợp chẳng ra làm sao, nhưng vì bà cụ ít ra khỏi nhà nên ăn rất vuivẻ. Cuối cùng họ về nhà, vì còn phải trực ca tối nên Lục Trình Vũ chỉđưa họ lên lầu, không ở lại cùng ăn tối.

Đồ Nhiễm thấy bà ngoại vào trong phòng rồi, bèn đứng ở cửa gọi anh lại hỏi:

- Mệt không?

Anh cười cười:

- Không mệt.

- Lát nữa anh còn phải đi làm mà, biết thế đã không gọi anh tới, ở nhànghỉ cho thoải mái. – Cô ngừng lại một lúc rồi nói nhỏ. – Hôm nay cảm ơn anh.

Lục Trình Vũ cúi đầu nhìn cô:

- Vốn dĩ không cần cảm ơn, nhưng em đã nói thế… định cám ơn anh như thế nào đây?

Đồ Nhiễm lườm anh:

- Hôm nay anh làm sao thế? Chẳng nghiêm chỉnh gì cả. Không cảm ơn nữa, tạm biệt.

Nói đoạn cô định đóng cửa lại, nhưng bị anh đưa tay chặn lại từ phía ngoài.

Anh liếc nhanh về phía cửa sổ tòa nhà, rồi lại cúi xuống nhìn cô, sau đó mới nói:

- Mùng Chín tháng sau anh nghỉ phép.

Cô lập tức nói:

- Ừ, mấy hôm đó em cũng đi công tác.

Anh lại nói:

- Anh muốn tìm chỗ nào câu cá, nếu em không rảnh, anh đi một mình.

Cô cũng không nói gì nhiều, nhưng nghĩ tới chuyện đi công tác, lòng lại buồn bực.

Mấy hôm trước, cô nhận được lệnh đi công tác từ phòng hành chính. Khi đồngnghiệp đưa tờ giấy đi công tác cho cô, vẻ mặt vẫn mập mờ nửa giấu nửakhông.

Cô nhìn tờ giấy, không ngoài dự tính, ở phần đề tên tổnggiám đốc đã ký đại danh của Cố Viễn Hàng. Cố Viễn Hàng nét bút nétngười, cực kỳ phóng khoáng, ngòi bút mạnh mẽ hất thẳng lên trên, khônghạ xuống. Việc Đồ Nhiễm cần làm chỉ là đề tên người đi công tác vào làđược.

Mọi người trong công ty đều biết, chỉ cần Cố Viễn Hàng rangoài, tất sẽ dẫn theo Đồ Nhiễm, hơn nữa mỗi lần đều bảo phòng hànhchính truyền đạt mệnh lệnh, tuyệt đối không đích thân mở lời, ra vẻtránh lời gièm pha. Cái kiểu giấu đầu hở đuôi như thế, khiến cho tin đồn đào hoa này khắc sâu vào lòng người như đinh đóng cột. Huống hồ, ngườinam trẻ trung mang đầy khí chất của người thành đạt, người nữ vừa mớikết hôn lại yểu điệu thướt tha, hai người như vậy dù không ghép lại vớinhau, cũng vẫn là đề tài hay cho mọi cuộc trà dư tửu hậu.

Trongmắt người khác, người đàn ông này tuyệt đối không phải là hình tượng đàn ông tốt, đã cưới vợ mà vẫn chơi bời bên ngoài. Mới đầu cưới cô con gáiđộc nhất của ông chủ, giờ đủ lông đủ cánh, trong nhà đã không quản nổianh ta nữa. Nhưng người này ngoại hình rất khá, phong độ ngời ngời,trong mắt không ít thiếu nữ rõ ràng là anh chàng háo sắc đáng yêu, xấuxa, quyến rũ, cho dù có nhân viên nữ mới vào không biết cao thấp, ngồitót lên đùi Cố Tổng trước mắt mọi người thì anh ta cũng chỉ nở nụ cườibỡn cợt, hoàn toàn không có ý chối từ.

Còn Đồ Nhiễm vừa chưangồi lên đùi, tướng mạo cũng chẳng thuộc hàng quốc sắc thiên hương, lạicó thể diễn vai nữ chính của mọi tin đồn, oan khuất biết bao.

Một hôm, hiếm khi Cố Viễn Hàng ở lại công ty, bỗng dưng thấy khát, khônggọi thư ký bưng trà rót nước mà đích thân đi tới phòng trà nước dành cho nhân viên.

Một lát sau, có cấp dưới muốn vào trong nghỉ ngơi, không khỏi chứng kiến một màn mờ ám.

Đồ Nhiễm đang đun cà phê, còn Cố Viễn Hàng đứng ớ gần đó, một tay đút túiquần, một tay cầm tách trà, mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng thướt tha,sơ mi nhạt màu, váy ngắn bó sát của cô nàng OL[13], vừa uống vừa ngắmnghía, điệu bộ rất lấy làm ưng ý.

[13] Office Lady: Cô nàng công sở.

Hai bên đều không lên tiếng, chỉ có bình cà phê thỉnh thoảng lại phát ratiếng kêu ùng ục, mùi cà phê thơm lừng theo hơi nóng lan tỏa khắp phòng, trong giây lát, không khí như cũng bảng lảng, mơ hồ theo làn hơi mờ ảođẹp đẽ.

Người chứng kiến nhanh chân rút lui, lại thêm mắm dặmmuối, ngập ngừng, lấp lửng đi kể vung vít khắp nơi, như vầy như vầy, mọi người đều hiểu.

Đồ Nhiễm cầm tờ giấy đi công tác, nhìn lướt qua danh sách đồng nghiệp, thêm cô và Cố Viễn Hàng nữa, tổng cộng là bốnngười, khẽ thở phào, nhưng nhìn lại lịch trình thấy phải ở ngoài ba đêm, lập tức lại thấy khó chịu.

Lý Đồ bước đến cười hềnh hệch, ghé sát vào phía cô:

- Nghe nói bà chị già lại bị khâm điểm theo đức ngài đi tuần đó phỏng?

Đồ Nhiễm chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhanh tay gấp gọn tờ đơn đăng ký làm đôi, nhét vào tập hồ sơ.

Lý Đồ vẫn không buông tha:

- Rõ rành rành là cố tình tạo cơ hội và dư luận đây, không biết mệt nhỉ,muốn chơi trò ngoại tình mà lại phải giở những thủ đoạn này ra, xem raanh ta không chỉ muốn có được con người chị, mà còn muốn cả trái timchị. Đi con đường này, đường xa gánh nặng, hoặc là phải thật chắc chắn,hoặc là dứt khoát bỏ đi, hay là về nhà cho chồng chị nuôi.

Đồ Nhiễm không thừa nhận:

- Đừng nói mò, vốn chẳng có chuyện gì, cũng bị lũ các cậu tam sao thất bản cho thành có chuyện.

Chẳng qua là một người đàn ông quen thói mèo mỡ, muốn chơi trò lung lạc kiểuviên đạn bọc đường, khiến thủ đoạn trông có vẻ cao siêu, chắc chắn sẽkhông ngu ngốc tới mức vẫn coi cô là một cô gái bé bỏng rạo rực lòngxuân, làm xằng cũng phải có chừng có mực.

Lý Đồ đâu dễ bị cô qua mắt như vậy, chỉ ngược vào cô:

- Chị cứ thế này, coi như là đã tu luyện thành tài, cứ im im tỉnh rụi màkhiến người ta bồn chồn, day dứt, không buông ra được. Mấy cô bé con dễdàng sa bẫy, người ta lại không thích, không tốn công sức thì không cótính thách thức. Chị nói xem, rốt cuộc là anh ta bị chị lừa, hay là chịchiều theo ý anh ta?

Không còn cách nào khác với cậu ta, Đồ Nhiễm đành nói thẳng:

- Có những chuyện nếu không làm rõ ra thì không tính là chuyện gì hết,ngược lại lúc này, mọi người vẫn coi như khách khí với tôi, làm chuyệngì cũng có thể thuận buồm xuôi gió đến cùng, cũng chẳng có gì là xấu, cứ thế đi.

Lý Đồ lắc đầu, ngân nga như hát tuồng:

- Chịchỉ nghĩ một, mà không biết nghĩ mười. Chúng ta làm nghề thuốc, luôn cóquan hệ với bệnh viện, chỗ chồng chị cũng là khách hàng lớn ở đây,thường xuyên qua lại. Em biết chị là người thế nào, không nói ra ngườita cũng biết, chuyện này mà một đồn mười, mười đồn trăm, những lời khónghe đến tai chồng chị, chị cũng không thấy sao à? Cho dù cây ngay không sợ chết đứng, chị thấy không sao, nhưng chồng chị ở bệnh viện còn cóthể ngẩng đầu lên làm đàn ông được không? Đàn ông sợ nhất là gì? Sợ nhất trên đầu có hai cái sừng to. Cái sừng ấy là do quảng đại quần chúngdùng sức mạnh dư luận cực kỳ to lớn cắm vào giúp, cũng giống như vòngkim cô của Tôn Ngộ Không, người thường không gỡ xuống được, cả đời nàyphải mang theo. Người ta thường nói làm phụ nữ khó, phụ nữ sợ bị thêmthắt đặt điều, thực ra đàn ông cũng thế thôi, chỉ có điều góc độ khácnhau.

Đồ Nhiễm cúi đầu nghĩ ngợi, cảm thấy lời này không phải là không có lý, bèn nói:

- Cậu cũng biết quan tâm, lo lắng nhỉ, không làm chủ tịch hội phụ nữ đúng là lãng phí nhân tài.

Lý Đồ lại chỉ vào cô:

- Vì sự ổn định đoàn kết của gia đình nhỏ, chị phải nghĩ cho người đànông của mình. Có những việc phải giải quyết cho gọn gàng, sạch sẽ, đừngđể người ta bắt thóp, lại cũng không thể làm cho quan hệ trở nên cứngnhắc. Nhìn đi, ngay cả đứa chưa cưới vợ như em cũng biết, bình thườngchị cũng tinh tế lắm mà, sao không có tính tự giác này nhỉ? – Cậu tangừng lại một lúc. – Dù sao em cảm thấy, chị vẫn chưa bước vào trạngthái đã kết hôn, đừng tưởng mỗi ngày tan sở lại tất bật về nhà đi chợnấu cơm, nhưng cách suy nghĩ vấn đề vẫn giống như hồi còn độc thân. Nhưchuyện ăn cơm trưa nhé, xung quanh có bà cô, bà chị nào mở mồm ra làkhông nhắc đến chồng mình không? Chỉ có chị từ trước tới giờ chẳng hérăng câu nào, người không biết còn tưởng chị chưa lấy chồng, đến giờ đãcó ai trong công ty mình nhìn thấy chồng chị mặt ngang mũi dọc ra saochưa?

Đồ Nhiễm khẽ xua tay:

- Dào, tôi không quen nói chuyện gia đình ở nơi công cộng. Vấn đề thói quen thôi, thế cũng phải phê bình à?

Lý Đồ lắc lắc ngón tay:

- Sai, đây không phải chuyện thẹn thùng, quen hay không quen, mà nó chothấy chị vẫn chưa coi hôn nhân là một phần cuộc sống hiện tại của chị,nếu tình yêu đã từ từ chuyển biến thành tình thân ruột rà máu mủ, đâuthể nào một chữ cũng chẳng nhắc tới? – Cậu ta nhoài tới như một bà támlắm chuyện, vẻ mặt thần bí. – Chị với chồng chị sống với nhau thế nào?Anh ấy đối xử với chị tốt không? Không sao, có gì nói nấy, em chính làchỗ dựa bên ngoại của chị đây.

- Xéo! – Đồ Nhiễm đá nhẹ cậu ta một cú, cười cười. – Nói tràng giang đại hải cũng chỉ là muốn rình mò chuyện riêng của người ta.

- Ây da, em là người thế nào thì có sao, giày vừa chân hay không chỉ mình chị mới biết thôi… – Lý Đồ cười cười đứng dậy đi ra cửa, để lại mộtmình Đồ Nhiễm với nỗi muộn phiền.

Những ám chỉ hay công khai của Cố Viễn Hàng với cô chất cao như núi, cô chỉ vờ như không biết. Conngười Cố Viễn Hàng đâu chịu bị người ta coi như kẻ ngốc mà qua mặt, chodù chỉ khiến cô được lợi một chút xíu, cũng sẽ phải đòi lại cả vốn lẫnlời, dù gì cũng là tính cách của người làm ăn. Lần này đi công tác lạikhiến người ta hoài nghi, đến thăm khách hàng ở một thành phố cơ sở đâucần phải tổng giám đốc đích thân xuất trận?

Nhưng, những diễn biến tiếp theo lại khiến cô cảm thấy mình đã lo nghĩ quá nhiều.

Khi nhóm Đồ Nhiễm đến nơi đã là buổi trưa, Cố Viễn Hàng đưa bọn họ đi ăncơm cùng trưởng chi nhánh và ông chủ của mấy hãng thuốc lớn, vừa ăn vừađĩnh đạc bàn bạc vấn đề bảo hộ thị trường và quy hoạch lâu dài của côngty, hai bên ăn uống, cười nói vui vẻ, thiện cảm lại tăng thêm một phần.Đồ Nhiễm không thể không thừa nhận sức hấp dẫn riêng của Cố Viễn Hàngkhi làm việc. Con người này không chỉ biết cách ăn nói mà đầu óc lạinhanh nhạy, từ trước tới nay, chỉ có anh ta khiến người khác phải xoayvòng vòng quanh mình, không ai bì được.

Buổi chiều lại cùng vớihai vị tổng giám đốc và người đại diện OTC[14] tới thăm từng nhà thuốcmột, khảo sát tỉ lệ lên quầy và tình hình tiêu thụ của sản phẩm, gần đến giờ cơm tối mới tới một công ty trong đó để tuyên truyền cho sản phẩmmới. Cả ngày lịch trình kín mít, sau khi về khách sạn lại càng không lúc nào nhàn rỗi, người ngựa đều mệt nhoài, ai về phòng nấy, hoặc lập kếhoạch, hoặc soạn thảo hợp đồng đại lý, bận rộn xong cũng đã là nửa đêm,ngả đầu ngủ vùi.

[14] OTC (Over-the-counter): Thuốc không cầnghi toa, tức những loại thuốc có thể sử dụng an toàn và hiệu quả màkhông cần đến sự chỉ dẫn hay theo dõi của bác sĩ.

Lịch trìnhngày thứ hai cũng tương tự, đi thăm nơi tiêu thụ cuối, thăm các công ty, phát tài liệu, thương lượng đại lý, buổi tối trở về chỉnh sửa tư liệu,phân tích số liệu… rõ ràng, rành mạch, đâu ra đấy, ngay cả Đồ Nhiễm cũng phải tâm phục khẩu phục. Tuy cô làm việc với Cố Viễn Hàng đã lâu, nhưng vẫn luôn học hỏi được những điều mới mẻ từ anh ta.

Bận rộn tất bật tới tận chiều ngày thứ ba mới được nghỉ ngơi.

Rảnh rỗi không có việc gì, Đồ Nhiễm muốn ra ngoài đi dạo, xem xem có thể mua đặc sản gì mang về không. Khi gần xuống lầu, thấy một đồng nghiệp kéova li từ phòng đi ra, cô lấy làm lạ, vội chạy tới hỏi thăm.

Đồng nghiệp nói:

- Tôi và Tiểu Chu đều là người ở đây, đã đến đây rồi thì đương nhiên sẽmuốn về nhà xem sao. Cố Tổng đã duyệt rồi, còn cho bọn tôi nghỉ thêm một ngày, liền với cuối tuần, vậy là được nghỉ những ba ngày.

Đồ Nhiễm lại hỏi:

- Thế Tiểu Chu đâu, đã đi chưa?

Đồng nghiệp nói:

- Buổi chiều Tiểu Chu còn phải làm việc, tối mới đi, nhưng Cố Tổng cũng đã đồng ý rồi, dù sao cũng sẽ đi.

Tim Đồ Nhiễm thót lại, nhưng không để lộ ra ngoài, chỉ cười nói:

- Hy vọng mọi người chơi vui vẻ, tuần sau gặp lại ở công ty.

Cô quay người về phòng, suy đi tính lại bèn gọi điện thoại cho Lý Đồ.

Lý Đồ cười một cách quái dị rõ lâu:

- Chị tìm em thì ích gì, chẳng lẽ bảo em đi bắt gian, em có phải chồng chị đâu. Hay là chị kiếm cớ đánh bài chuồn luôn cho xong.

Đồ Nhiễm cúp máy, thầm nghĩ: Cái trò mèo vờn chuột này còn định kéo dàiđến bao giờ đây, trốn được hôm nay cũng chẳng trốn được ngày mai, chibằng giải quyết dứt điểm cho chuyện này chấm dứt tại đây, ít ra còn cóthể bịt được mồm người khác.

Chọn một thời điểm thích hợp, cô lại gọi điện cho Lục Trình Vũ.

Lần này anh lại bắt máy, lòng cô thấp thỏm, nhưng miệng vẫn nũng nịu:

- Chồng ơi, anh quên hôm nay là sinh nhật em à?

Cô đoán chắc đối phương không nhớ.

Lục Trình Vũ quả nhiên chỉ “ừ” một tiếng, thoáng chút hoài nghi.

Cô không khỏi cười thầm trong lòng, hỏi anh:

- Anh định tặng em gì nào?

Anh hỏi ngược lại:

- Em muốn gì?

Cô hạ nhỏ giọng, chậm rãi nói:

- Em muốn một lần… hoàn mỹ.

Mấy chữ ở giữa lí nhí như muỗi kêu.

Người kia bắt đầu lấy làm kỳ lạ, lập tức bật cười khẽ, rõ ràng là đã nghe rõ, nhưng vẫn hỏi lại một cách gian tà:

- Cái gì hoàn mỹ cơ?

Cô đỏ mặt tía tai, cũng may anh không nhìn thấy, hít một hơi nói dứt khoát “***!”. Có những lời mượn ngôn ngữ khác nói ra sẽ cảm thấy uyển chuyểnhơn nhiều.

- Xa như thế không làm được.

- Chẳng phải anh bảo mùng Chín anh nghỉ phép sao, hôm nay mùng Tám, anh lại trực ban ngày…

- Ừ, nhưng ngày mai có một hội thảo khoa học, anh dời ngày nghỉ lại một ngày.

- Anh không đến được?

- Không đến được.

- Không đến hả?

- Không đến.

- Vậy được, tạm biệt.

Đồ Nhiễm cúp rụp điện thoại, thẫn thờ ngồi trên giường, càng nghĩ càngthấy khó chịu. Sống trên đời hơn 20 năm, chưa từng bị người ta từ chốimột cách thẳng thừng như thế, cô lại còn điếc không sợ súng, nhất địnhphải mặt dày mày dạn giơ đầu chịu báng.

Lòng cô thậm chí còn trào dâng nỗi ai oán: Cái sừng này là tự anh cắm vào đấy nhé, muốn ngăn cũng ngăn không được.

Đột nhiên nghe thấy chuông cửa reo.

Cô vâng mệnh ra mở cửa, Cố Viễn Hàng đang đứng bên ngoài, anh ta đã cởi bỏ bộ đồ công sở, ăn mặc thoải mái, trông càng thêm trẻ trung.

Anh ta khẽ gật đầu vói cô:

- Đến giờ rồi, hiếm khi rảnh rỗi, kiếm chỗ nào ăn cơm chung đi.

Đồ Nhiễm nói:

- Cố Tổng, rất xin lỗi, gia đình có chuyện, tôi…

- Không vội gì một phút. – Cố Viễn Hàng đã hiểu, bèn ngắt lời cô. – TiểuChu đã đặt chỗ rồi, cũng đang ở đó đợi rồi, mấy hôm nay công việc mệtmỏi, đừng để người ta phải chờ lâu.

Nơi dùng bữa không lớn, cũng không có món gì đặc sắc, hay ở chỗ thực phẩm tươi rói, khẩu vị thanh đạm.

Ba người vào tiệc, vừa ăn vừa trò chuyện.

Thấy trong thực đơn có món canh vi cá trứng gà kỷ tử, Cố Viễn Hàng bèn gọi phục vụ mang lên ba chén, mỗi người một chén.

Anh ta nếm thử một miếng, khẽ gật đầu:

- Quán nhỏ mà làm được như vậy cũng rất khá. – Rồi lại quay sang bảo vớiTiểu Chu và Đồ Nhiễm – Đặc biệt gọi món này cho hai cô đấy, hai hôm naylàm việc vất vả, phụ nữ ăn cái này rất bổ.

Cố Viễn Hàng vốnthành thục chuyện liệu cơm gắp mắm, liệu mặt buông lời, với hai cô gáicấp dưới vừa không tỏ ra quá mức thân thiết, từ ngữ lại dí dỏm ôn hòa,có chừng có mực, Tiểu Chu cũng là người hay nói, bữa ăn hoàn toàn khônggượng gạo, nói cười không ngớt.

Cố Viễn Hàng bỗng nhìn Đồ Nhiễm chăm chăm:

- Sao hôm nay ít nói vậy, mệt à?

Cô cười cười:

- Tổng Giám đốc đang ở đây, bọn tôi đâu dám nói công việc mệt mỏi.

Thôi, chỉ cúi đầu ăn uống, hoặc là cười nói phụ họa vài câu, không nói lời gì dư thừa. Một là vì tâm trạng không tốt, hai là cũng không muốn nói gìkhiến người ta có cơ hội nghĩ ngợi linh tinh.

Cố Viễn Hàng khẽcười, sao lại không nhìn ra tâm tư nho nhỏ này của cô. Đáng ghét làtrước mặt người khác cô cố tình tỏ ra lạnh nhạt, giờ lại thấy cô chỉ mải miết ăn uống, tay cầm đôi đũa bạc, ngón út hơi cong lên, mặt ửng hồng,mắt long lanh, đôi môi ướt rượu căng mọng như có thể bấm ra nước, tronglòng anh ta bỗng bùng lên một ngọn lửa, vô thức đưa tay cởi cúc cổ áo,nâng ly, chậm rãi nuốt nửa ngụm rượu rồi nói đùa:

- Hướng dẫnTiểu Đồ bận suốt mấy ngày nay, chưa từng về nhà, bây giờ chắc đang nhớvị kia ở nhà nhỉ. Chẳng lẽ về muộn một tí sẽ bị người ta xử lý sao?

Ngữ điệu thờ ơ, nhưng lại chứa đầy sự cợt nhả.

Đồ Nhiễm gắp một miếng thức ăn cho vào miệng nhai chậm rãi, không trả lời, Tiểu Chu bên cạnh lại là người đầu tiên không giữ được bình tĩnh trướctình hình này, cười gượng gạo:

- Hướng dẫn Đồ kết hôn năm ngoái nhỉ, chẳng thấy mời bọn tôi uống ly rượu mừng gì cả?

Lúc này Đồ Nhiễm mới lên tiếng:

- Bọn tôi không tổ chức lễ cưới, tôi thì lười, chồng tôi thì bận, lại đều không giỏi xã giao, chỉ làm bữa cơm đơn giản mời họ hàng đôi bên thôi.

Cố Viễn Hàng tiếp lời:

- Em mà không giỏi xã giao thì hồi trước sao làm nổi nghiệp vụ? Hướng dẫn Đồ khiêm tốn quá rồi.

Đồ Nhiễm cười:

- Cố Tổng cứ gọi tôi là Tiểu Đồ được rồi, khi tôi mới vào công ty cũng là ngài hướng dẫn tôi làm việc mà, khi đó ngài cũng là một hướng dẫn.

Tiểu Chu hiếu kỳ:

- Thì ra Cố Tổng và hướng dẫn Đồ còn có mối quan hệ thâm tình như vậy nữa.

- Từng là thầy trò, tôi đã từng theo Cố Tổng học được rất nhiều điều. –Đồ Nhiễm vừa nói vừa rót rượu cho cả ba, rồi nâng ly của mình lên, nóivới Cố Viễn Hàng một cách nghiêm túc. – Thưa thầy, chén này em kínhthầy, cảm ơn thầy đã hỗ trợ em về mặt công việc suốt những năm qua,khiến em gặp nhiều thuận lợi. Tuy chỉ nhỏ hơn thầy vài tuổi, nhưng emvẫn luôn tôn kính thầy như một thầy giáo.

Cố Viễn Hàng đăm chiêu nhìn cô không đáp, rất lâu sau mới nói một câu hai ý:

- Đồ Nhiễm, tôi muốn xem em có thể giữ được đến lúc nào.

- Cạn ly kính trước. – Cô uống hết ly rượu của mình, rồi cười với TiểuChu, – Cô xem, Cố Tổng chẳng nể mặt phụ nữ chúng ta gì cả, làm khó chúng ta còn phải làm trâu làm ngựa cho công ty. Hay là chỉ một mình tôi thìkhông đủ thể diện, muốn hai chúng ta phải cùng kính rượu một lúc anh ấymới chịu uống nhỉ!

Tiểu Chu vốn dĩ không định dây vào, nghe Đồ Nhiễm nói vậy lại không tiện làm nga, đành nâng ly rượu lên nói:

- Cố Tổng, tôi cũng kính anh.

Cố Viễn Hàng vẫn nhìn Đồ Nhiễm, bất giác khẽ lắc đầu mỉm cười, cụng ly với Tiểu Chu rồi uống cạn một hơi. Một lúc sau anh ta vẫy tay gọi:

- Phục vụ, tính tiền bên này.

Tiểu Chu cũng chỉ mong sao mau mau ra về, tiếc rằng hành lý vẫn còn để ởkhách sạn, không tránh khỏi phải đi về cùng nhau. Tới cửa khách sạn, CốViễn Hàng vẫy một chiếc taxi rồi nói với Tiểu Chu:

- Cô lên lầu lấy hành lý, tôi bảo tài xế đợi ở đây.

Tiểu Chu cảm ơn anh ta rồi chạy vội lên lầu.

Lúc này anh ta mới ngoái lại nhìn Đồ Nhiễm, nửa cười nửa không, như đang muốn nói: Để xem em còn giở chiêu gì ra nữa.

Đồ Nhiễm mím môi, chẳng nói chẳng rằng, quay người định đi vào trong, liền bị người ta kéo lại.

Cố Viễn Hàng nắm tay cô đung đưa trước mặt, nói:

- Đã vào hạ rồi mà tay còn lạnh thế này, vừa rồi gọi canh cho em cũng không uống hết, phụ nữ không bồi bổ sao có thể được?

Khoảng cách giữa hai người rất gần, Đồ Nhiễm gần như bị anh ta ôm vào tronglòng, quanh cô đều là hơi thở đàn ông xa lạ. Cô cố gắng rụt tay lại màkhông được, luống cuống nói:

- Đừng ép tôi, chó cùng rứt giậu đấy!

Cố Viễn Hàng nhìn cô, rồi lại nhìn xuống đất:

- Nhìn đường cẩn thận, đừng làm bẩn giày.

Nói rồi liền buông tay cô ra.

Đồ Nhiễm nhìn theo ánh mắt của anh ta, mới phát hiện ra trên bậc thềm phía sau có một vũng nước bẩn, không biết ai say rượu nôn ra đó, vừa rồisuýt chút nữa mình đã giẫm lên. Bấy giờ cô mới vội dịch sang bên cạnhmấy bước, đã thấy nhân viên khách sạn cầm dụng cụ vệ sinh ra, tỉ mẩnquét dọn.

Tim Đồ Nhiễm thót lại, thần kinh căng thẳng, chỉ sợ Cố Viễn Hàng sẽ làm ra chuyện gì khiến cô không thể không gỡ bỏ chiếc mặtnạ trên mặt, bây giờ thấy anh ta như vậy, cô lại thấy hơi xấu hổ. Ngườita chỉ khiêu khích một cách tỉnh bơ không dấu vết, còn cô lại chuyện béxé ra to, so ra thì đúng là đạo hạnh vẫn còn kém cỏi.

Cố Viễn Hàng nhìn cô, mặt ánh lên vẻ bỡn cợt, đưa bàn tay nắm tay cô lúc trước lên miệng khẽ cắn một cái, cười nhẹ:

- Làm gì mà hoảng lên như vậy, tôi còn sợ em biến thành con cún[15] thật đấy.

[15] Nguyên văn: con thỏ con, vì câu “chó cùng rứt giậu” mà Đồ Nhiễm nóitrước đó, trong nguyên văn là “thỏ cuống lên cũng cắn người”.

Mặt cô hơi nóng lên, miệng lầm bầm:

- Cố Tổng, ngài nghỉ sớm đi, tôi về phòng trước đây.

Cô vừa âm thầm phiền não, vừa đề phòng người đàn ông trước mặt, hoàn toàn không chú ý tới sự thay đổi nhỏ xung quanh.

²²

Buổi tối mùa xuân, gió mang theo hơi ấm, cũng mang theo vị ngọt mát nồng nàn của xóm làng gần đó, nơi này không có vẻ phồn hoa rực rỡ, ngựa xe nhưnước của chốn đô thành, cũng giống như cô gái quê thiếu một chút phongtrần, sạch sẽ nhưng đơn điệu.

Trước cửa khách sạn, gần như mộtnửa vỉa hè đã trở thành bãi đậu xe tạm thời, rộng rãi, yên tĩnh, bấtchợt lại có một chiếc xe chạy tới, kèm theo là tiếng phanh rít chói tai, đủ khiến cho những người đi bộ rải rác quanh đó đánh mắt nhìn.

Lôi Viễn cũng biết mình đạp phanh hơi gấp, tuy đã có ý thức cài dây antoàn, nhưng cả người vẫn hơi chúi về phía trước theo quán tính.

Anh ta không phải tình cờ đi ngang qua mà chỉ tiện đường quá giang xe củabạn tới thu thập chứng cứ, bất chợt lại gặp tình cảnh khiến người ta bối rối.

Chuyện này cũng chằng phải lần đầu tiên gặp, anh ta còn nhớ, đám cưới một năm trước mới là lần đầu tiên.

Khi đó anh ta cảm thấy người phụ nữ này chẳng phải loại tử tế gì, nông cạnvà đậm chất con buôn. Anh ta lại nghĩ có khi số mình mệnh khổ, lúc đilàm chuyên theo các vụ ly hôn, giờ lại bắt gặp vợ bạn đang có vẻ lén lút tư tình với người khác, cũng may mà người bạn này giờ đang ngồi trênghế phụ lái bên cạnh.

Những vụ như thế này anh ta đã gặp nhiềuđến mức trơ lì, cũng như bác sĩ khoa Ngoại quen cầm dao mổ gặp người bịchảy máu. Chỉ có điều, tình cảm mười mấy năm vẫn còn đó, anh ta cũngkhông tiện để lộ vẻ mặt “đương nhiên là thế”.

Anh ta nghiêng mặt sang nhìn Lục Trình Vũ.

Hơn sáu giờ chiều Lục Trình Vũ gọi điện cho Lôi Viễn, nói có thể cho anh ta mượn xe, anh ta còn vô cùng mừng rỡ. Họ gặp nhau, Lục Trình Vũ ném chìa khóa xe cho anh ta, tay xách một chai bia, vẻ mặt mệt mỏi.

Lôi Viễn lẩm bẩm:

- Sao cậu không tự lái?

Lục Trình Vũ mở chai bia “tách” một cái, chỉ nhấp một ngụm rồi đáp:

- Tôi uống bia rồi.

Nói đoạn anh tháo cà vạt, cởi áo khoác vứt ra ghế sau, thoải mái ngả người trên ghế phụ lái, nhắm mắt nghi ngơi.

Lôi Viễn chửi anh một câu rồi hỏi:

- Cậu đến cái xó ấy làm gì thế?

Anh nhắm mắt:

- Có một hội thảo khoa học.

Một lúc sau, anh lại nói:

- Tiện thể đi tìm vợ.

Xe chạy suốt ba giờ đồng hồ thì tới nơi.

Lúc này Lôi Viễn muốn nói: “Khụ khụ, đó chẳng phải là vợ cậu sao?” Nhưnganh ta không dám nói ra mồm, chỉ đánh mắt sang phía Lục Trình Vũ.

Lục Trình Vũ ngả người trên ghế, vịn tay vào tay nắm trần, nheo mắt nhìn về phía trước, có lẽ đã nhìn thấy từ lâu.

Lôi Viễn không nhịn được, nói nhỏ:

- Đó là Đồ Nhiễm phải không? Xuống xe không?

Nói rồi anh ta cởi dây an toàn ra, đang định mở cửa xe thì bị Lục Trình Vũ khẽ ngăn lại.

- Đợi một lát! – Anh nói, giọng mũi, như thể vẫn chưa tỉnh ngủ. Hình nhưanh nhận ra người đàn ông đó, hơi nghiêng đầu ra chiều ngẫm nghĩ rồinói. – Cố Viễn Hàng.

Lôi Viễn vốn dĩ đi cũng chẳng được, nói cũng chẳng đừng, nhìn trộm lại càng không, giờ nghe anh mở miệng thì vội hỏi:

- Cậu quen à?

Lục Trình Vũ hừ nhẹ:

- Bố hắn là bệnh nhân của tôi, mới mổ cấp cứu xong, giờ vẫn còn đang nằm trong bệnh viện.

Lôi Viễn thầm nghĩ, kẻ làm con này cũng rảnh rỗi thật nhỉ.

Trời bỗng đổ mưa, một giọt, hai giọt rồi vô số giọt mưa rào rào đáp xuốngtấm kính phía trước, dần dần chảy tràn, ngăn cách với hai người kiakhông chút dấu vết.

Người trong xe âm thầm quan sát.

Cuối cùng Lôi Viễn cũng thở phào, đôi nam nữ cách đó không xa đã đứng táchra một chút, hiển nhiên là đang duy trì một khoảng cách giữa các đồngchí cách mạng với nhau.

- Xuống xe! – Lục Trình Vũ lên tiếng,tháo dây an toàn đẩy cửa xe, thò chân ra ngoài. Lôi Viễn sực tỉnh, lạinghe thấy anh nói. – Ở đây đã là thành phố rồi, cũng không xa chỗ cậu,tôi không tiễn đâu.

Lôi Viễn thầm nghĩ, cậu tiễn tôi lúc nào,toàn là tôi lái xe còn gì, rồi lại nghĩ, vùng cấm ngày hôm nay vẫn không nên dây vào là hơn, bèn khách sáo cảm ơn, tẩu vi thượng sách[16].

[16] Chạy là kế sách hàng đầu.

Lục Trình Vũ khom người lấy áo khoác ở ghế sau rồi mới đi về phía kia.

Đồ Nhiễm muốn lên lầu, lại nghe thấy Cố Viễn Hàng nói ngày mai không phảiđến các công ty, có thể tự sắp xếp, hỏi cô có dự định gì. Cô lập tức trả lời:

- Tôi muổh bắt chuyến xe bus sớm về nhà.

Nghe cô nói vậy, Cố Viễn Hàng biết ngay cả ngồi chung xe với anh ta cô cũng không muốn, bèn cười:

- Có người đợi ở nhà hả? Tuy nói tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng phụ nữnhư em sao cứ cuống lên làm gì? – Anh ta lại thở dài. – Đồ Nhiễm, conngười em đúng là cứng rắn.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, chỉ loáng một cái đã ào ào như trút. Cố Viễn Hàng đang định vào khách sạn đểtránh mưa, lại thấy Đồ Nhiễm đứng im không nhúc nhích, cũng không trảlời anh ta, chăm chăm nhìn sang bên kia đường, giống như đang nhìn ai.

Tim Đồ Nhiễm bỗng đập thình thịch, ánh sáng trong đêm tối vàng vọt, nướcmưa lại lọt vào mắt, khiến người đó như không chân thực, nhìn như phải,mà lại như không.

Người kia rất cao, khi đi cũng sải những bướcdài, lưng thẳng tắp, toát ra vẻ đắc ý như thể mọi việc đều nằm tronglòng bàn tay, không gì có thể che mắt được. Đồ Nhiễm thầm nghĩ, anh cũng đúng là một cá thể mâu thuẫn, rõ là đắc ý như vậy, nhưng trông lại nhàn nhã, thong dong, thậm chí còn có vẻ uể oải, rõ là ra vẻ thông minh, tựđắc, không để ai vào mắt, nhưng người khác lại không nhận ra được, thậmchí còn tưởng rằng anh là người khiêm tốn, nhã nhặn. Trước đây thấy anhnhư vậy thật đáng ghét, giờ phút này lại cảm thấy rất tốt.

Tayanh cầm chiếc áo vest, người dính một chút nước mưa, tóc trước trán ướtđẫm, hai hàng lông mày như cũng ẩm ướt, thâm đen như mực. Anh cũng nhìncô, vẻ mặt hơi lạnh lùng.

Đồ Nhiễm vốn dĩ ngay thẳng, giờ bị anh nhìn như vậy lại giống như bị bắt quả tang đang làm sai chuyện gì,thoáng chút ngượng ngùng, bèn nhỏ giọng hỏi anh:

- Sao lại đến giờ này?

Nói ra rồi mới cảm thấy không ổn, giọng cô ỏn ẻn thẹn thùng, cứ như cô gái mới lớn đang yêu làm nũng với bạn trai.

Anh dửng dưng liếc về phía Cố Viễn Hàng, rồi bảo cô:

- Mưa rồi, đứng ngoài này làm gì?

Cố Viễn Hàng sững sờ, trầm ngâm nhìn bọn họ.

Đồ Nhiễm sực tỉnh:

- Đây là Tổng Giám đốc Cố. Đây là… chồng tôi.

Cố Viễn Hàng thoáng ngạc nhiên, chỉ một chút xíu, rồi vẫn chủ động đưa tay ra bắt tay đối phương:

- Bác sĩ Lục, không ngờ lại gặp anh ở đây.

Lục Trình Vũ nhìn anh ta, khẽ nhướn mày nghi hoặc:

- Anh là…

- Mấy hôm trước bố tôi bị bệnh, anh và giáo sư Trương cùng mổ cho ông ấy.

Lục Trình Vũ chẳng thèm suy nghĩ, nói thẳng:

- Thế à? Bệnh nhân đông quá, chẳng nhớ nữa.

Cố Viễn Hàng là người như thế nào, lập tức biết ngay đối phương cố tìnhgây khó dễ, đành cười khan hai tiếng, cũng không tiện nói nhiều. Đúnglúc này Tiểu Chu xách hành lý từ trên lầu bước xuống, không tránh khỏimột màn giới thiệu hỏi han, Cố Viễn Hàng tự tìm đường lui, chào haingười họ rồi giúp cấp dưới đưa hành lý lên taxi.

Họ đi vào thang máy, Đồ Nhiễm từ từ nhích tới khoác tay Lục Trình Vũ.

Anh không nói gì, không đoán được suy nghĩ của anh, cô cũng không lên tiếng, một lát sau mới lắc lắc cánh tay anh, gọi “ông xã”.

Anh khẽ nhíu mày, cúi xuống nhìn cô.

Cô hỏi:

- Chẳng phải anh bảo không tới sao?

Anh tiện mồm đáp:

- Nếu anh không tới, chẳng phải em sẽ làm ầm ĩ lên hay sao.

Nhớ lại tình cảnh lúc trước, đều là đàn ông, sao không hiếu được suy nghĩcủa đàn ông. Chỉ nhìn vào ánh mắt lúc đó của Cố Viễn Hàng thôi đã biếttrong đầu hắn ta đang nghĩ gì, trong lòng anh thoáng chút khó chịu.

Giống như khi đói bụng, gặp ngay ông đầu bếp lề mề, đợi nửa ngày trời mớibưng ra một đĩa thức ăn tạm coi là ăn được, nhưng lại bị người ta dòmngó, ăn bữa cơm cũng chẳng được thoải mái.

Nhưng phụ nữ một khiđã lên cơn cảm tính thì rất dễ mụ mị đầu óc, lại coi những lời đó thànhlời ngon ý ngọt, ngấm ngầm lĩnh hội.

Lòng Đồ Nhiễm xốn xang, một lúc sau mới nói:

- Thế thì anh đừng đến nữa, để em lật tung trời lên.

Lục Trình Vũ nhìn cô, nghiêng người ép cô vào tường thang máy, ghé sát lại hỏi:

- Lật tung trời hay lật tung tường[17]?

[17] Thành ngữ Trung Quốc có câu “hồng hạnh vượt tường” chỉ việc ngoại tình, ở đây Lục Trình Vũ ám chỉ việc Đồ Nhiễm lăng nhăng với Cố Viễn Hàng.

Hơi thở nóng hổi của anh phà vào tai cô ngưa ngứa, cô không nhịn được bậtcười thành tiếng, vội đưa tay ra đẩy anh, lại nghe thấy anh nói:

- Hôm nay đừng ở đây nữa.

Cô hỏi:

- Anh muốn ở đâu?

Lục Trình Vũ xiết chặt eo cô:

- Cứ đi theo anh là được.

Cô cũng mệt mỏi, không muốn hỏi nhiều, chỉ ngả đầu vào vai anh, mặc choanh nhẹ nhàng ôm chặt lấy cô như có như không, trái tim dần bình yên.

Lục Trình Vũ lái xe tới khu resort hồ Liên Lý.

Nghe nói nơi đây non xanh nước biếc, cảnh sắc tươi đẹp, vừa có hồ nước mátlành vừa có suối nước nóng ấm áp, du khách đông như trẩy hội. Hồi trướckhi nghỉ phép, Đồ Nhiễm cũng muốn tới đây nghỉ vài ngày, sau đó có việcnên đành hoãn lại, dù gì cũng ở ngay trong tỉnh, lại không xa nên cũngkhông vội gì. Con người vốn là như vậy, những thứ ở ngay bên người,dường như chỉ cần với tay là có được thì sẽ không vội phải có ngay.

Tới khách sạn đã là đêm khuya, cô gái trực ở quầy lễ tân đã ngủ gục khôngmở nổi mắt ra, lơ mơ nhìn chứng minh thư đối chiếu họ tên, rồi đưa chìakhóa cho họ.

Đèn cảm ứng âm thanh trên hành lang sáng quá mức,giống như xuyên thẳng vào trong tường. Bận rộn suốt mấy ngày liền, ĐồNhiễm cảm thấy rã rời, càng thêm ghét ánh đèn như vậy. Cô gắng gượngtỉnh táo, đi theo Lục Trình Vũ về phía trước.

Anh vẫn luôn đi rất nhanh, không hề để ý đến người khác, giữa hai người luôn cách nhau hơn một mét.

Nơi ở là một gian phòng nhỏ nhắn, xinh xắn, có toilet riêng và một phòngbếp kiểu mở với đầy đủ dụng cụ, quả thật là tốt hơn chỗ lúc trước, cóthêm hương vị gia đình. Nhưng bây giờ, Đồ Nhiễm chẳng thèm bận tâm đếnnhững thứ này, chỉ muốn vùi đầu ngủ một giấc đến khi nào tự tỉnh thìthôi.

Cô vội mở va li lôi ga giường, vỏ gối ra sắp xếp lại giường chiếu.

Cửa sổ đóng kín, hơi bí bách, Lục Trình Vũ vừa thong thả cởi cúc áo sơ mi, vừa nhìn cô loay hoay:

- Em đúng là quái nhân. – Anh thình lình lên tiếng.

Cô giải thích:

- Em không quen dùng ga gối bên ngoài, luôn cảm thấy không sạch sẽ. –Thấy anh chỉ mặc quần dài, đi chân trần trên thảm, cô bèn nói. – Anhkhông đi dép lê vào à? Ra ngoài nghỉ phép còn mặc đồ Âu, anh mới là quái nhân.

Anh nói:

- Ai bảo anh ra ngoài chơi, sáng mai phải họp.

Cô ngừng lại nhìn anh:

- Ngày mai anh họp ở đây à?

Anh không trả lời, mở túi xách lấy máy tính xách tay và một tập tài liệu ra.

Cô cảm thấy không thoải mái lắm, có lẽ là vì không khí trong phòng khônglưu thông được, trong lòng cứ bí bách, vì thế bèn bước tới mở cửa sổ.Gió nhẹ khẽ ùa vào, ngoài cửa sổ ánh trăng như nước, sau những rặng cây, mặt nước trong veo lấp lánh, mênh mang vô tận.

- Hình như phía bên kia là hồ Liên Lý. – Cô ngắm một lát rồi xoay người lại nói với anh. – Thảo nào hôm nay anh lại tới.

Lục Trình Vũ nhìn cô:

- Nếu không thì anh tới làm gì?

Anh mang tài liệu và laptop vào bàn ăn trong bếp. Trên bàn phủ một tấm khăn trải bàn kẻ caro, phía trên có một giá nến bằng pha lê và một chậu hoanhựa. Ghét vướng víu nên anh túm luôn khăn trải bàn vứt sang một bên,sau đó mở laptop, châm một điếu thuốc, ngậm trong miệng cho lên tinhthần. Trong lúc đợi máy tính khởi động, anh nói:

- Tối nay bận rộn rồi đây, ngày mai phải trình bày báo cáo.

Đồ Nhiễm ngứa mắt nhất chính là cái thói vứt đồ đạc lung tung của anh,chẳng biết trên bàn mổ anh có bừa bãi như vậy không, nhưng lúc này côcũng lười dọn dẹp, chỉ nói nhỏ:

- Tối qua anh trực đêm, hôm naylại trực ban ngày, đã bao lâu rồi anh không ngủ? Cứ thế này mãi cơ thểlàm sao chịu nổi? Tốt nhất sau này anh đừng ngủ nữa, đi nhảy hồ cho rồi. Còn nữa, đừng hút thuốc trong phòng, em không muốn bị hun chết, muốnchết thì đi mà chết một mình, đừng kéo người khác chịu tội thay.

Lục Trình Vũ chẳng hề bận tâm, ngược lại còn bật cười ha hả, rít một hơi thuốc, giọng nói có phần ỡm ờ:

- Nóng tính quá nhỉ, tiểu sinh biết tội, không thỏa mãn được nhu cầu của nương tử.

Đồ Nhiễm túm gối ném anh, nghe thấy anh kêu “ui” một tiếng:

- Rơi xuống đất em lại chê bẩn, lát nữa lấy gì mà ngủ.

Anh giơ tay, nhẹ nhàng vứt cái gối lên giường.

Đồ Nhiễm mặc kệ anh, vào phòng tắm tắm một cái thật sảng khoái, lúc rathấy đèn trong phòng đã tắt, chiếc đèn đầu giường đã bị chuyển ra bànăn, Lục Trình Vũ đang ngồi đó lật giở tài liệu, vẻ mặt chăm chú.

Cô nằm lên giường lặng lẽ nhìn một lúc, nhìn ngón tay anh kẹp điếu thuốc,và bóng hình anh dưới ánh đèn, lại thấy anh cởi trần, những cơ thịt ởcánh tay, bả vai và lưng nhẵn nhụi, thanh mảnh, sức mạnh ẩn hiện dướinhững đường gân, giữa bóng tối và ánh sáng giao thoa càng thêm nổi bật,tràn trề sức sống. Ngay lập tức, cô nhớ lại những gì anh vừa nói, mặtnóng bừng lên, không khỏi nhìn thêm vài cái.

Bất thình lình anh ngẩng đầu lên, quét mắt về phía cô, cô vội nhắm tịt mắt lại, xoay người sang phía kia, lẩm bẩm:

- Đèn sáng quá, em không ngủ được.

Ngọn đèn được chỉnh nhỏ lại, có tiếng gạt tàn thuốc đặt khẽ lên mặt bàn, mùi thuốc lá nhàn nhạt dần tan, có lẽ anh đã giập thuốc.

²²

Buổi tối trong núi hết sức yên tĩnh, giấc ngủ này say vô cùng, khi mở mắt ra, ngoài cửa sổ chim kêu ríu rít, trời đã sáng trưng.

Nhiệt độ buổi sáng hơi thấp, Đồ Nhiễm kéo chăn, mới phát hiện bên cạnh giường trống rỗng. Cô nhỏm đầu dậy, nhìn thấy Lục Trình Vũ đang thắt cà vạt,điệu bộ như sắp ra ngoài. Cô hỏi:

- Tối qua anh có ngủ không?

Anh nói:

- Ngủ một lúc, lạnh quá nên tỉnh dậy. Em cũng giỏi cướp chăn thật, đêmđến cuộn chặt cái chăn vào người, anh giằng mãi không được, xem ra saunày phải mang thêm chăn gối.

Giọng anh hơi nghèn nghẹt, có vẻ như bị nhiễm lạnh.

Anh lại nói:

- Lúc nào tay chân cũng lạnh toát, ngủ thì nhiều, có phải em bị huyết áp thấp không?

Cô ừ một tiếng.

Anh dặn dò:

- Dậy chạy vài vòng là ổn, em thế này là thiếu vận động.

Đồ Nhiễm mặc kệ, nằm xuống ngủ tiếp, tỉnh lại cũng không biết là lúc nào,chỉ thấy bên ngoài nắng vàng rực rỡ, loáng thoáng nghe thấy tiếng ngườitrò chuyện ở bên ngoài, người đàn ông trong phòng không biết đã đi đâu.

Cô lê dép đi ra, mở cánh cửa sổ sát đất, mới phát hiện ra ban công bênngoài không hề bé, có bàn ghế, có ô che nắng, đầy đủ mọi thứ đặt ở nơiđó mà vẫn cảm thấy rộng rãi, thoải mái. Dưới lầu là một cánh rừng nhỏ,phía bên ngoài là một con đường rải nhựa. Xuyên qua những rặng cây, ởphía xa xa, mặt hồ phẳng lặng như gương trong văn vắt, soi bóng bầu trời xanh thẳm, rực rỡ.

Tâm trạng chợt phơi phới, cô dọn dẹp sạch sẽ rồi bước về phía hồ.

Bên bờ hồ đã có mấy tốp khách du lịch, trẻ con đi chân trần tung tăng chạytrên bãi cát, giẫm lên những ngọn sóng, cười đùa hớn hở, ánh nắng ấm ápchiếu lên vai. Cô cởi giày cao gót xách trên tay, chậm rãi bước dọc theo mép nước. Trên bãi cát thỉnh thoảng lại có những vỏ sò màu trắng nhonhỏ, cô nhặt lấy mấy cái khá tròn trịa, thấy những vỏ sò còn đẹp hơn lại bị những người trước đó vứt lại một đống. Suốt đường đi cứ chọn rồinhặt, nhặt rồi chọn, bỗng phát hiện ra có thứ gì đó nhô một nửa lên khỏi bờ cát, lấp lánh phát sáng dưới ánh mặt trời. Cô lấy tay bới ra nhìn,bất giác bật cười, còn tưởng là châu báu gì, hóa ra là một mảnh thủytinh vỡ hình thoi.

Ánh nắng trên đầu bị người ta che mất, côngẩng mặt lên, nhìn thấy người đàn ông đã biến mất từ sáng sớm. LụcTrình Vũ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên, không thắt cà vạt, ống quần xắn đến dưới đầu gối, chân để trần, tay xách đồ nghề câucá, chắc là đã về qua phòng khách sạn.

Từ xa anh đã nhìn thấycô, nhưng lại không chắc chắn lắm, cảm thấy lúc cô quỳ xuống sao lại nhỏ bé đến vậy, lại gần mới dám khẳng định là cô, vẫn nhỏ xíu xiu. Anh hỏi:

- Đào được kho báu gì thế?

Cô xòe tay ra cho anh xem:

- Này, một viên kim cương giá trị liên thành, tặng anh đấy.

Lúc cô cười hơi lộ ra hai cái răng khểnh bên trên, như một đứa bé con chưa lớn. Anh đưa tay nhận lấy, nghe thấy cô nói:

- Lát nữa vứt vào thùng rác, vùi trong cát nhỡ người ta giẫm vào thì tệ quá.

Thấy tay cô cầm một vốc vỏ sò, anh nói:

- Mấy cái này nhỏ xíu, em nhặt làm gì?

Vốn dĩ Đồ Nhiễm chỉ nhặt vu vơ để chơi, lúc này lại nghiêm túc suy nghĩ:

- Lấy dây xâu vào, có lẽ có thể làm thành vòng đeo tay. – Nói xong, cônhét hết đám vỏ sò vào túi quần anh. – Đừng vứt đi nhé, giữ hộ em. – Rồi cô lại hỏi anh. – Họp xong rồi à?

Lục Trình Vũ nhặt một viên đá nhẵn nhụi lên ném vào mặt hồ, viên đá nảy tưng tưng mấy cái, tạo thành một xoáy nước nhỏ.

- Chả có gì hay. – Anh nói. – Trình bày xong anh đi luôn.

Anh khom lưng, xắn ống quần cao lên một chút rồi lội xuống nước.

Cô đứng phía sau hét lên:

- Đừng đi về phía trước, bẩn quần áo rồi em lại phải giặt.

Anh nói:

- Em cũng qua đây đi, nước này sạch mà.

Cô nhìn bộ váy ngắn trên người, lắc đầu:

- Lạnh lắm.

- Không lạnh đâu, nước vừa ấm, có thể xuống bơi nữa. – Anh ngừng lại, nhìn xuống nước. – Có cả cua to nữa, cắp vào chân anh rồi.

Cô bật cười:

- Xạo.

Mặt anh nghiêm nghị, như thể đang nhịn đau bước lên bờ:

- Cua thì không có, nhưng giẫm phải mảnh thủy tinh rồi, lại đây dìu anh với.

Đồ Nhiễm bán tín bán nghi, cuối cùng vẫn lội xuống nước, còn chưa bước về phía trước đã bị anh túm tay. Cô nghe thấy anh nói:

- Nước có lạnh đâu, em vẫn ổn còn gì.

Biết anh đang nói đùa, cô vốc một vốc nước hắt lên mặt anh rồi quay người bỏ chạy, nhưng bị anh dùng một tay ôm chặt lấy eo, anh hỏi cô:

- Còn nghịch không? Nghịch nữa là vứt xuống nước cho cá ăn đây.

Cô bị anh làm giật mình, cái eo bị anh xiết chặt hơi nhồn nhột, không nhịn được bật cười thành tiếng, bèn giơ tay ra đánh anh.

Mấy người xung quanh đều nhìn về phía này, Đồ Nhiễm sợ anh vứt mình xuốngnước thật, cả người ướt sũng chẳng dễ chịu chút nào, vội níu cổ anh línhí nài nỉ:

- Không nghịch nữa, mau bỏ em xuống đi.

Ở gần đó, một người bố đang dẫn đứa con khoảng ba, bốn tuổi đi vầy nước, đứa bé thấy họ như vậy bèn kêu toáng lên:

- Bố ơi, bố ơi, ở đây có cá, chú kia bế cô kia đi cho cá ăn con cũng muốn đi…

Người bố cười nói:

- Cho cá ăn gì đâu, người ta đang tình tứ, sau này con có bản lĩnh rồi thì cũng bế con gái đi làm mồi cho cá ăn.

Cậu bé hỏi:

- Con bé xíu thế này, không bế được thì làm sao…

Đồ Nhiễm hơi lúng túng, Lục Trình Vũ lại khoái chí cười phì ra, khẽ khàng đặt cô xuống.

Vừa chạm chân xuống đất, Đồ Nhiễm đã chạy thẳng lên bờ. Lục Trình Vũ tiếptục đi dọc theo mép nước, đi được một lát là đến một con lạch nhỏ, dòngchảy rộng chừng hai, ba mét, càng lên trên càng rộng, dần dần mất hút về phía khu rừng, không nhìn thấy dòng nước nữa, chỉ còn tiếng nước rócrách.

Lục Trình Vũ vẫy tay ra hiệu với người đằng sau, còn mình thì men theo dòng nước tiến vào bên trong.

Đồ Nhiễm đi hơi chậm, khi tới nơi, Lục Trình Vũ đang vừa đợi cô vừa móc mồi vào cần câu. Thấy cô tới, anh nói:

- Hồi nhỏ anh ở nhà bà ngoại, gần nhà là Hồ Đông, bây giờ đã bị lấp đểxây nhà rồi, hồi xưa ở đó có nhiều cá lắm. Lúc nghỉ hè, ngày nào anhcũng dẫn Trình Trình ra ngoài mò cua bắt cá. Hồi đó Trình Trình còn nhỏxíu, anh sợ nó ngã xuống nước nên lấy dây thừng buộc vào người nó, đầukia thì buộc vào cây liễu to cạnh hồ. Sau đó có một lần quên mất, anh cứ mải mê đi dọc bờ hồ, vừa đi vừa vớt tôm, đi suốt cả buổi chiểu, bắtđược một giỏ đầy, nhưng lại quên mất con bé ở gốc cây liễu nào. Vìchuyện này mà anh bị mẹ cầm cây cán bột đánh cho một trận, mẹ chỉ đánhanh một lần duy nhất đó thôi. – Nói xong, khóe miệng anh hơi nhếch lên.

Cô hỏi:

- Sau đó làm thế nào tìm được?

- Mẹ anh với bà ngoại chạy vòng quanh hồ tìm suốt nửa buổi tối, lúc tìm thấy, nó đang nằm dưới gốc cây ngủ ngon lành.

Đồ Nhiễm cười:

- Anh trai đểu, ham chơi suýt nữa để lạc cô em gái.

- Từ trước tới giờ anh không phải là một người anh xứng đáng. – Nụ cườitrên môi anh vụt tắt. – Bao nhiêu năm nay chỉ bận rộn chuyện riêng, lúcmẹ anh bỏ đi, không muốn để nó ở lại với bố, nhưng trong nhà không cótiền, mẹ anh muốn để Trình Trình đi theo người có điều kiện kinh tế tốthơn để được sống thoải mái hơn. Lúc đó anh cũng lớn rồi, khi học đại học đi làm gia sư cũng kiếm được ít tiền, cũng xin vay trợ cấp học phí, sau đó bố anh còn âm thầm đóng học phí cho anh, cứ vậy mà qua ngày. Chỉ cóđiều Trình Trình còn nhỏ như vậy, bao nhiêu năm nay ở nhà người kháckhông biết sống thế nào?

Đồ Nhiễm trầm ngâm:

- Con békhông đơn giản, rất kiên cường, nó có cách sống riêng của nó. Bố anhngoài mặt thì nhịn bà Tôn Huệ Quôc mà lạnh nhạt với nó, nhưng thật rađối xử với nó không hề tệ. Có những chuyện con bé đã kể qua với em, anhcũng không cần quá lo lắng.

Lục Trình Vũ gật đầu, nhất thời không nói gì, cả hai lại tiếp tục đi về phía trước, Đồ Nhiễm hỏi anh:

- Hồi trước anh làm gia sư cùng một lúc nhiều nhất là dạy mấy người?

- Năm, sáu người gì đó, không nhớ nữa. – Anh bỗng mỉm cười, đưa tay vỗtrán. – Nhưng mà Đồ Nhiễm này, em là cô học sinh khó dạy nhất mà anh đãtừng gặp.

Cô độp lại:

- Thưa thầy Tiểu Lục, anh là thầy giáo ngốc nhất mà em đã từng gặp.

Anh nói:

- Em giỏi lắm, giờ lại còn trách anh dạy không tốt nữa.

Cô cười:

- Hồi đó em bị hổng kiến thức cơ bản mà, khi học đương nhiên là phải vấtvả rồi. Thực ra cũng chẳng trách được ai, tuy mẹ em thiên vị, có cơ hộitiêu tiền đều dành hết cho Đồ Loan, nhưng lúc tài chính khó khăn sẽ luôn có người phải hy sinh. Có điều em cũng vẫn học đại học, dù là con đường hơi gập ghềnh một chút, gập ghềnh cũng có cái hay. – Cô bỗng ngừng lại, nói vu vơ – Nếu không làm sao quen được ông thầy ngố không biết dạy học như anh.

Anh nhìn cô mỉm cười, không đáp.

Chẳng bao lâu sau, họ đã đi tới một bãi đất trống bên sông, dòng nước nhỏ hẹp, gần đó có nước đọng, khe nước cũng không còn sạch sẽ như lúc trước, bèo mọcthành từng đám, đúng là một nơi thích hợp để câu cá. Dưới gốc cây cạnhđó có một chiếc ghế xếp, có lẽ là của người đi câu cá lúc trước để lại,tuy hơi rách nát, nhưng miễn cưỡng vẫn dùng được.

Lục Trình Vũlấy tay ấn xuống cái ghế vẫn còn khá chắc chắn. Anh dịch cái ghế ra gầnkhe nước, còn mình thì ngồi bệt xuống đất, quăng dây câu ra xa, động tác nhẹ nhàng, dứt khoát, ném đúng vào chính giữa.

Đồ Nhiễm dựa trên ghế nghỉ ngơi, gió hiu hiu vờn qua mặt, bốn bể chỉ vang lên tiếng côn trùng rỉ rả, hết sức dễ chịu.

Cô nhắm mắt nằm ở đó, cứ nghĩ mãi về Lục Trình Vũ, tuy rằng anh đang ở ngay bên cạnh.

Cô nhớ tới những lời anh vừa nói, dường như luôn có những chuyện anh không muốn nói ra, giấu kín tầng tầng lớp lớp trong tim, hôm nay không biếtđộng vào sợi dây thần kinh nào mà lại nói ra với cô.

Cô lại nhớtới dáng vẻ anh xắn ống quần đứng cười trong làn nước, gương mặt lấplánh ánh nắng, khóe mắt cong cong, miệng hơi nhếch lên, hàm răng trắngbóng thấp thoáng, cằm trông nhọn hơn mọi ngày, khiến anh bớt cứng rắn đi một chút, đẹp trai hơn một chút. Anh cười rất thân thiết, trông lại hơi uể oải, khiến cô không quen lắm.

Cô nghĩ, con người này rốtcuộc có bao nhiêu khuôn mặt, lúc ở nhà, lúc đi làm, lúc không quan tâmtới cô, không thèm trả lời cô, lúc đăm chiêu suy nghĩ, thậm chí là lúcmuốn làm chuyện xấu cưỡng ép dụ dỗ cô… và cả bây giờ, luôn khiến ngườita có những cảm giác khác biệt.

Cô cứ ngẩn ngơ, còn anh đã đứng dậy, chống cần câu lên, nâng bổng cả cô lẫn ghế lên bê ra cạnh cái cần câu:

- Trông hộ anh, anh ra đằng trước xem, nếu cái phao từ từ nổi lên hoặc bỗng dưng chìm xuống thì em nhấc thử lên.

Đồ Nhiễm miễn cưỡng mở mắt ra nhìn, chỉ vào dòng nước:

- Đây là có cá rồi còn gì, lúc lên lúc xuống kìa.

Anh liếc sang:

- Có thì có, có điều cá còn chưa to, hoặc là còn bé quá, hoặc là chưa câu được, đã câu là phải câu con to, nếu không chẳng có gì vui. – Anh đã đi về phía trước rồi nhưng vẫn ngoái đầu lại. – Kiên nhẫn một chút.

Cô nằm đó vẫy tay với anh.

Anh đi một vòng, không phát hiện thấy chỗ nào đặc biệt, bèn vớt một ít tômtép dưới nước, nhỏ xíu, trong veo lấp lánh. Bữa tối đập hai quả trứnggà, cho thêm ít hành hoa vào xào lên chắc cũng ngon ra trò.

Trời bỗng nổi gió, một đám mây đen kịt bay tới, che khuất mặt trời, chẳngbao lâu sau đã có vài giọt mưa rơi xuống. Còn chưa vào hè, mấy ngày naythời tiết vừa oi bức vừa hanh khô, mưa một chút cũng tốt.

Anhthong thả trở về, chỉ chốc lát đã tới nơi, nhìn thấy Đồ Nhiễm vẫn cònđang nằm đó, chỉ lấy tay chắn lên mắt để che mưa Anh tự nhủ cô làm việccũng coi như khá nhẫn nại.

Lại gần mới phát hiện ra, cô đã ngủ quên trên ghế, chắc cánh tay đưa lên là để chắn ánh nắng lúc trước.

Cô co ro trên ghế, hai chân co lên, chiếc váy trông càng ngắn hơn, áo sơmi giắt vào trong váy, bờ eo mảnh mai, bộ quần áo vừa khít ôm sát cơthể, cúc áo trước ngực hình như đính không chắc, rung rinh theo hơi thởphập phồng như muốn rơi xuống. Giày đá sang một bên, không đi tất, chânkhông chạm đất, đầu ngón chân hơi cong lên.

Khi còn trẻ, anh cảm thấy bàn chân của rất nhiều phụ nữ phải đẹp hơn chân đàn ông, vừa trắng trẻo vừa mềm mại, đường nét nhỏ nhắn, không giống như thứ gần gũi vớibụi bặm trần gian nhất.

Khi còn trẻ luôn thích nghĩ ngợi vẩn vơ, những năm tháng bối rối nhất của người đàn ông là thời kì hormone tiếtra nhiều nhất, gần như cả ngày đều nghĩ về cơ thể trắng lốp của ngườikhác giới, nằm mơ cũng muốn làm những chuyện không thể làm được, khôngbiết sự giày vò này sẽ kéo dài tới bao giờ, bất lực vì mình chẳng là gìcả, chỉ có sự bồng bột ngây ngô, bài vở nặng nề là cái phao cứu mệnhcuối cùng, ép người ta chỉ có thể mơ mộng hão huyền giữa những khoảngthời gian kín mít.

Sau này, cuối cùng cũng đã được nếm mùi, bèn thầm cảm thán trong lòng, thì ra là vậy.

Sau này nữa, dần dần học được cách chinh phục, chỉ có điều trong lúc chinhphục người khác, cũng đồng thời bị người ta trói buộc. Thỉnh thoảng cũng giãy ra được, nhưng lại không tránh khỏi lật thuyền trong cốngngầm[18].

[18] Cống ngầm là nơi không sóng không gió, là nơi khó có thể lật thuyền nhất. Ý nói nơi an toàn nhất cũng có thể xảy ra saisót.

²²

Qua màn mưa mù mịt như sương mù, Lục Trình Vũ như đang ngắm người con gái say ngủ.

Một lát sau, thấy cổ họng hơi nóng và ngứa, anh ngẫm nghĩ đã bao lâu rồi không làm nhỉ.

Ngày nào cũng trực ban, thời gian ở nhà buổi tối của anh không nhiều. Anhthầm nhẩm tính, miễn cưỡng hai tuần ba lần, con số này ở độ tuổi của anh mà nói quả thật hơi ít, nếu không sợ thiệt thòi thì ngày nào cũng làmvẫn ổn, chỉ có điều sau này già rồi sẽ thấy mệt mỏi. Ở phương diện này,ít nhiều anh cũng khá kìm chế.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, những hạt mưa to bằng hạt đỗ rào rào rơi xuống. Những giọt nước tròn xoe nhỏxíu trượt theo cổ áo lăn xuống dưới, không thể nhìn thấy nữa, lòng anhbỗng rạo rực. Anh tức thì mở mắt ra, nghĩ xem có cần gọi cô dậy haykhông. Bỗng chiếc cần câu khẽ rung lên, khi anh định thần lại, chiếcphao chìm xuống dưới đã nổi hẳn lên trên, khẽ nhấp nhô trên dòng nước.

Đồ Nhiễm đã tỉnh giấc, cô ngồi dậy, mơ màng mở mắt ra, khẽ bĩu môi, vẻ như đang say, chằm chằm nhìn anh hỏi:

- Mưa rồi, sao anh không gọi em dậy?

- Gọi rồi mà em không dậy. – Anh thong thả thu cây cần lại.

Mưa bỗng to hẳn lên, đầu tiên là tí tách, tí tách, sau đó thì rào rào rơixuống. Cô ngẩng đầu nhìn trời, nhớ lại lúc nãy đi dạo thấy phía trên cómột cái đình, bèn nói:

- Lên trên kia trú mưa, đợi đám mây kia tan đi là được.

Họ men theo dòng nước tiến về phía trước. Đường lầy lội, Đồ Nhiễm lê đôigiày cao gót ì ạch đi ở phía sau, anh nghiêng người lại nhìn, nắm chặttay cô.

Ngôi đình này có lẽ được xây để ngắm cảnh, chỉ bé bằnglòng bàn tay, vẻ ngoài lòe loẹt mà hơi thô kệch, điểm xuyến cho nước non xanh thẳm, chỉ nên ngắm nhìn từ xa.

Vào trong đình, họ gần như đã ướt sũng, Đồ Nhiễm hít một hơi, cười nói:

- Vừa rồi nóng quá, giờ thì mát nhiều rồi.

Cô xõa tóc ra hai bên, lấy tay vuốt nước mưa trên tóc đi. Bỗng lại có mộtgiọt nước bắn vào mặt, cô nhìn sang, Lục Trình Vũ đang đứng bên cạnh rũtóc. Cô tránh sang một bên, lẩm bẩm:

- Ghét!

Anh đưa tay lau mặt, cũng dịch theo sang phía cô. Cô lườm anh, lại thấy mái tócngắn của anh bết nước mưa dựng đứng lên, mặt cũng ướt, trông càng đẹptrai hơn. Cô không kìm chế được lại nhìn anh thêm một cái, bắt gặp ngayánh mắt của anh.

Cô khẽ quay mặt đi, nhìn màn mưa dưới mái hiên sau lưng anh. Mưa thắm sắc lá xanh, giăng mắc khắp trời.

Anh mím môi, như đang cười, ánh mắt trượt từ mặt xuống ngực cô. Cô cúinhìn, chiếc áo sơ mi trắng đã ướt sũng nước mưa, dán trên người như mộttờ giấy mỏng trong suốt. Cô khẽ khàng lấy tay che đi, không khí trở nênvừa ẩm ướt vừa nóng hừng hực. Cô lùi lại, đụng phải cái cột đình ở đằngsau.

Anh bước tới gần, mặt tỉnh bơ:

- Đừng che nữa, có phải chưa từng nhìn thấy đâu. – Rồi anh lại nói. – Cái áo này tệ quá, mua mấy cái tốt vào.

Cô nhìn anh, lí nhí:

- Anh mua cho em. Anh mua rồi thì em sẽ vứt cái này đi.

Anh nhẹ nhàng áp tới, thấy má cô đỏ lựng, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, bèn đưatay ra lau, ngón tay lướt qua môi, qua cằm cô, dần dần chạm vào cổ áocô, kéo nó ra một chút:

- Vứt đi làm gì, còn có lúc dùng đến.

Tay anh lần vào trong.

Tim đánh thình thịch, cô không khỏi níu chặt tay anh, hơi ngửa người vềphía sau, gáy bỗng đập cộp vào cái cột sau lưng. Đầu óc choáng váng, cônói:

- Đau, cứng quá.

Anh đè lên người cô, cười khì khì vào tai cô:

- Chỗ nào cứng cơ?

Mặt cô lập tức đỏ bừng:

- Lưu manh…

Còn chưa dứt lời, môi cô đã bị môi anh phủ trọn, tay anh không ngừng vuốtve xuống phía dưới, luồn vào dưới váy. Đầu cô ong lên, vội vàng túm lấytay anh:

- Không được không được, ban ngày ban mặt, đừng ở đây…

Anh chẳng nói chẳng rằng, kìm nén hơi thở, hơi thở nóng hổi phả quanh người cô, cứ chuyện ta ta làm. Phía trên người cô mềm nhũn, đành phải gục lên vai anh thở dốc, trong lòng lại sợ bị người khác bắt gặp, run run nói:

- Lục Trình Vũ, anh đã nghe thấy bao giờ chưa?

Anh nói luôn:

- Chưa.

Cô lại nói:

- Có một bài thơ, Giai nhân mềm tựa bông, vung kiếm chém kẻ ngông, đầungười tuy không rớt, quân từ khốc khô lòng[19]. Cho nên anh hãy còn trẻ, cứ từ từ.

[19] Bài từ trong tác phẩm Kim Bình Mai (tạm dịch),hàm ý khuyên răn các bậc mày râu không nên đam mê tửu sắc: “Giai nhânthể tự tô, trượng kiếm trảm ngu phu. Bất kiến nhân đầu lạc, giáo quâncốt tủy khô”, ý nói giai nhân mềm mại nhưng lại như thanh kiếm giếtngười, tuy đầu không rơi nhưng vẫn có thể khiến người quân tử kiệt sứcmà chết.

Động tác của anh ngừng lại, bật cười khùng khục trong cổ họng:

- Có phải là giai nhân không, phải nếm thử mới biết.

Cô phát nhẹ anh một cái, rồi lại nhéo cánh tay anh:

- Đương nhiên em không phải, anh đi mà tìm người khác, em không thèm.

Anh vẫn cười, cắn nhẹ thùy tai cô trêu chọc:

- Nếu đúng thật là giai nhân, thì anh nguyện chết khô xương tuỷ.

Tim cô lại nảy lên, cô tựa vào ngực anh không nói gì, trong phút chốc anhcũng ngừng lại, cũng không nói không rằng, tựa như đang nghĩ ngợi điềugì. Cô ngước mắt lên, thấy anh quay mặt nhìn thằng về phía rừng cây, rồi lại nghe thấy anh suỵt một tiếng:

- May mà chưa làm, có người đến.

Nói đoạn cúi xuống nhìn cô cười cười.

Mưa vẫn ào ào như trút nước, cành lá trập trùng, chưa thấy bóng người, đã nghe tiếng nói.

Nghe giọng có vẻ là người địa phương, đoán chừng có khoảng hai ba người đàn ông, cười nói rộn ràng, họ cũng tới tránh mưa.

Đồ Nhiễm vội đẩy Lục Trình Vũ ra, chỉnh trang lại quần áo trên người.Những chỗ khác thì không sao, nhưng cúc áo bị người ta giật mất, muốnche cũng không che được.

Lục Trình Vũ khom người nhặt cúc áolên, thấy hai tay cô đang khép cổ áo không biết phải làm thế nào, nửache nữa đậy càng thêm quyến rũ, bèn cởi áo sơ mi của mình ra cho côkhoác, còn mình thì cởi trần đứng bên cạnh. Đồ Nhiễm cầm chiếc áo trongtay, tấm áo ấy rất rộng, mang theo hơi ẩm, lại mang theo mùi xà bông vàmùi mồ hôi trên cơ thể anh. Cô cảm thấy khá hơn một chút, không còn lúng túng như trước nữa, bèn xoay người nhìn sang phía bên kia của ngôiđình.

Một lúc sau, có ba người đàn ông trẻ đi tới, vội vàng chen vào trong đình, không gian xung quanh bỗng càng thêm chật chội.

Ba người họ vừa rủa xả thời tiết, vừa cởi quần áo trên người ra vắt nước,lau mặt lau mồ hôi, mùi mồ hôi đàn ông lập tức tràn ngập. Người dẫn đầunhìn Đồ Nhiễm một cái, một lát sau lại liếc thêm mấy cái nữa, lúc nàymới quay sang hỏi Lục Trình Vũ:

- Từ thành phố xuống à? Đi chơi à?

Lục Trình Vũ gật đầu, đứng dịch về phía Đồ Nhiễm.

Hai người còn lại nhìn Đồ Nhiễm, cũng cười:

- Đi tuần trăng mật hả.

Lần này Lục Trình Vũ không trả lời mà khẽ nghiêng người, chống tay lên câycột cạnh cô, ngăn cách cô với ba người kia không một chút dấu vết. Côngước mắt lên cười với anh, nghe thấy anh hỏi khẽ:

- Cười cái gì?

Cô không nói gì, lườm anh một cái, sau đó cổ tay liền bị anh túm lấy, nghe thấy anh nói nhỏ bằng giọng khàn khàn:

- Lát nữa sẽ xử lý em.

Cô đỏ mặt, trừng mắt nhìn anh rồi lại nhìn trộm mấy người kia, thấy họ vẫn thảnh thơi đứng đó nhìn. Nghĩ tới quần áo mình không được chỉnh tể,trong lòng cô không thoải mái.

Một lúc sau, cô nghe thấy anh nói:

- Mưa ngớt rồi, đi thôi.

Nói đoạn bèn che chắn cho cô đi ra ngoài. Cô cởi giày ra, bắt chước anh đichân trần trên đất, họ chạy chầm chậm, đi được một quãng xa, Đồ Nhiễmmới không nhịn được phì cười. Lục Trình Vũ nhìn cô, tà tà lên tiếng:

- Cười cái gì, ranh con hơn hai chục tuổi đầu, bò trên đất mà cũng tưởngđược du ngoạn thủy cung, được bay lên trời, huống hồ quần áo lại xộcxệch, tội gì người ta không nhìn.

Cô tức tối nhìn anh, bất chợt cười:

- Em đâu có cười người ta, em cười cái đồ nhà anh, miệng hùm gan sứa.

Anh không nói gì, lôi cô về phía trước, về đến khách sạn, anh đóng cửa lại, ấn cô lên cửa, véo cằm cô, hơi thở nóng hổi phả vào mặt cô:

- Cười đi, sao không cười nữa?

Đồ Nhiễm có phần không thở nổi, vội nói:

- Em nói lung tung, sao anh lại là con hổ giấy được chứ, cho dù đúng thế thì cũng có chỗ nhất định không phải làm bằng giấy.

Nghe vậy anh rất khoái chí, cúi đầu cười, vỗ vỗ mặt cô:

- Vừa mới mắc mưa, mau thay quần áo ướt ra, không khéo bị cảm bây giờ.

Nói rồi bèn rướn lên, lột quần áo trên người cô ra như đang bóc vỏ hành lúc nấu cơm, cuối cùng chỉ còn lại một miếng trắng phau nõn nà. Anh bế côquẳng vào bồn tắm, vặn vòi nước nóng, nói gọn lỏn:

-Tắm!

Mặt cô đỏ lựng, toàn thân nóng bừng, kéo soạt tấm rèm tắm, trừng mắt nhìnra bên ngoài, chỉ thấy bóng anh lướt qua, anh đã bước ra ngoài. Cô thầmthở phào nhẹ nhõm, rồi lại ngẩn ra một lúc, sau đó mới cầm vòi sen lênkỳ cọ.

Đang lúc váng vất, thình lình tấm rèm tắm bị kéo soạt ra, Lục Trình Vũ dựa vào bức tường bên kia, tay cầm một lon bia, nheo mắtnhìn cô.

Thỉnh thoảng anh lại nhấp một ngụm, giọng khàn đặc:

- Tắm đi, anh muốn xem.

Tim Đồ Nhiễm đập thình thịch, trong lúc hoảng loạn, chỉ biết dùng khăn tắmche người. Nước nóng giội xuống, cô nhìn vào mắt anh, trong đôi mắt sâuthẳm như có thứ gì đó đang nhảy nhót, như lửa, lại như nước, vừa nóngbỏng người lại lạnh thấu xương, đôi mắt ấy cứ nhìn cô chằm chằm, nếu nói nó chất đầy dục vọng, thì thà nói là thanh tâm quả dục[20], tựa nhưtrước mắt anh không tồn tại thứ gì, mà anh chỉ lặng lẽ xuất thần thôi.

[20] Tâm hồn thanh tịnh, kìm nén dục vọng.

Không kìm chế được, cô hít vào một hơi thật sâu, lại bị làn hơi nóng ấm ápxung quanh bao phủ, vì thế cô khẽ quay đi, chậm rãi xối nước nóng lênngười.

Anh nói:

- Quay lại!

Cô không nhúc nhích, trước ngực bỗng lạnh toát khiến cô không khỏi rùng mình. Cô quay ngườilại nhìn, thấy anh cầm lon bia giơ lên không trung, miệng khẽ nhếch lênmột nụ cười ngả ngớn, ngón tay đang miết lon bia khẽ dừng lại, rồi lậptức đặt lon bia lên bồn rửa mặt. Lon bia lăn vào một xó, anh bước vàobồn tắm.

Anh không nói gì, cầm tay cô đặt lên thắt lưng trên eomình, đỡ lấy gáy cô, phủ môi mình lên môi cô. Ngụm bia lành lạnh trànvào, từ từ nhấn chìm trái tim sắp cháy rụi của cô. Cô cởi thắt lưng củaanh ra, dịu dàng, tỉ mỉ, quần áo rơi xuống, họ quấn chặt lấy nhau tronglàn nước nóng ấm áp, sau đó lại ướt sũng lăn lộn trên giường.

Đồ Nhiễm cảm thấy mình giống như một phiến lá, một giây trước còn đang run rẩy trên ngọn kia, ngay giây tiếp theo đã cuốn theo chiều gió, khôngngừng xoay tròn, không ngừng rơi xuống không thể tự mình làm chủ, có thứ gì đó rần rật chạy trong huyết mạch, gặm nhấm khắp nơi. Cuối cùng,những vết thương ấy toác ra, máu tanh dường như đang dâng trào từ đoạncuối sinh mệnh, đầm đìa.

Cơ thể nóng hừng hực mà vạm vỡ của anhbỗng căng lên, chỉ chực bùng nổ, cô bỗng túm được một tia tỉnh táo từtrong hơi thở của anh, đưa bàn tay mềm mại chặn ngực anh, khàn giọngnói:

- Anh quên gì rồi?

Anh nén tiếng thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn cô từ trên cao, lông mày hơi nhíu lại, đôi môi mỏng mím chặt,suy nghĩ trong thoáng chốc, sau đó phủ phục người xuống, thì thầm vàotai cô:

- Muốn có con không!

²²

Đồ Nhiễm nhắm mắt lại, vùi mặt vào gối.

Sức nặng và hơi nóng đè trên người bỗng tan biến, chỉ còn lại một lớp mồhôi ướt sũng, không phân biệt được là của anh hay của cô. Trên gối vẫncòn dấu vết những giọt nước mắt không kìm nén được của cô.

Cô nhớ lại câu nói trước đó của anh.

Cô khẽ cử động, tay chân vẫn tê rần. Cô chậm chạp mò mẫm lấy chiếc chăn bên cạnh đắp lên người, bên tai vang lên tiếng anh hỏi:

- Có được tính là hoàn mỹ không?

- Gì cơ? – Cô còn chưa định thần lại

Anh tiến sát lại:

- Món quà em muốn có được coi là hoàn mỹ không?

- Bình thường. – Cô lặng lẽ đáp.

Anh túm lấy eo cô, tăng thêm lực nơi cánh tay.

Vừa đau vừa nhột, cô luôn mồm “ừ ừ” mấy tiếng, lại ngượng ngùng không nói nên lời.

Lục Trình Vũ cười, buông cô ra rồi bước xuống giường, lấy một chiếc khăntắm quấn sơ sài quanh eo, sau đó cầm bao thuốc trên tủ đầu giường lên,rút một điếu ngậm trong mồm, lấy bật lửa ra châm rồi nói:

- Mới dùng 50% công lực thôi.

Cô xoay mặt nhìn anh:

-100% thì thế nào?

Anh đứng cạnh giường, tay buông thõng, ngón tay lướt từ trán đến xương sống của cô, rồi trượt xuống phía dưới, tựa như một cọng lông vũ mơn man,khẽ khàng nói:

- Sẽ làm em bị thương.

Cô không nhịn được hứ một tiếng, kéo chăn quấn chặt vào người.

Anh bật cười, tiếng cười lại bị tiếng chuông tin nhắn điện thoại ngày càng lớn át đi.

Cô vẫn nằm trên giường, không cần nhìn cũng biết, anh cầm điện thoại ra ngoài ban công.

Mưa đã tạnh, mặt trời ngả về Tây, nắng nhạt nhòa yếu ớt xuyên qua những đám mây, những giọt nước trong veo đọng trên lan can thỉnh thoảng lại rơití tách.

Cô từ từ ngồi dậy, mặc áo khoác tắm, ngoảnh ra ngoàicửa sổ. Anh ngồi trên chiếc ghế dài cạnh cửa sổ, ngón tay bấm trên phímđiện thoại, miệng ngậm điếu thuốc, làn khói mỏng lững lờ, tàn thuốc đãcháy thành một đoạn dài, nhưng vẫn chưa rơi xuống.

Cô vào bếp mở tủ lạnh, tìm một ít bơ phết lên bánh mì sandwich, cho hai cốc sữa vàolò vi sóng quay nóng. Sau đó cô đặt mấy thứ đó lên khay, bê ra ngoài ban công, đặt trên chiếc bàn tròn ngoài đó, cầm một lát bánh mì tì lên lancan, vừa nhâm nhi vừa ngắm nhìn hồ nước cạnh cánh rừng. Mặt hồ ảm đạm,màu sắc đã tan biến.

Ăn xong, cô quay người lại để lấy thêm thìnhìn thấy điện thoại đã được tiện tay đặt lên bệ cửa sổ, còn anh đangngửa đầu trên ghế lơ đãng hút thuốc.

Lúc này anh rất thảnh thơi, hoặc có thể nói đối tác bên cạnh khiến anh cảm thấy thoải mái, khi làmhết sức chăm chú, xong việc rồi cũng không bám riết lấy anh, hỏi mãinhững câu hỏi nhàm chán vặt vãnh như “Anh có yêu em không”, “Em có phảilà người mà anh luôn mong đợi không”, hay “Sau này anh có dự định gì”…liên miên không dứt.

Nhớ năm xưa, sau cơn mây mưa, thực sự điêncuồng, lời yêu thường không đi qua não mà chui thẳng qua mồm, sau đó dần dần nói ít đi, người kia lại níu chặt lấy anh không rời, như thể nhấtđịnh phải nghe được mới yên tâm. Khi anh trả lời qua loa, cô lại nói,lời đàn ông nói trên giường đâu thể coi là thật. Từ đó trở đi, anh lạicàng ít nói, những lời ngon ý ngọt dường như đã trở thành cấm kỵ. Ngườikia lại bảo, anh không yêu em, chỉ muốn tìm đại một người phụ nữ để lêngiường thôi. Nghe những lời như vậy, trống ngực anh đập thình thịch,hình như cũng hơi mơ hồ.

Người con gái hơn hai mươi tuổi, mắt ngấn lệ, mê man nhìn anh:

- Lục Trình Vũ, em và anh ở bên nhau thật sự rất mệt mỏi, không có một chút cảm giác an toàn nào anh có biết không…

Anh bừng tỉnh lại từ dư âm của hormone phát tiết, bất chợt nổi giận, lạnh lùng nhìn cô:

- Vứt mẹ cái cảm giác an toàn ấy đi, sau này đừng có nhắc tới mấy chữ này trước mặt anh.

Rõ ràng là cô bị giật mình, lập tức im bặt, ngồi bên mép giường khóc thút thít.

Khi đó anh không một xu dính túi, nghèo rớt mùng tơi, người nhà đột nhiênlâm bệnh qua đời, trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ làm thế nào có thêmviệc làm để kiếm học phí cho năm tới, tương lai mờ mịt mông lung, ngaycả bản thân cũng chưa từng biết phải đi đâu để tìm cái gọi là “cảm giácan toàn”. Anh đứng trước cửa sổ một lúc, ổn định lại tâm trạng, lòng lại bắt đầu phiền muộn, cuối cùng vẫn xuống nước trước, bước tới vuốt tóccô, dỗ dành.

Những ngày bên nhau sau này, mâu thuẫn ngày càngnhiều, ngoài lúc ở trên giường ra thì chỉ toàn cãi nhau, hai bên đều hết sức mệt mỏi, gặp nhau cũng chẳng có gì để nói, làm tình trở thành gánhnặng, cho tới một hôm, cô nói, chia tay đi, chúng ta không hợp.

Lục Trình Vũ chậm rãi phả ra một vòng khói, thấy Đồ Nhiễm bê ly sữa lêntrước mặt anh, anh lắc đầu, nhìn cô rồi vỗ lên đầu gối mình. Cô bước tới ngồi lên đùi anh, ngả đầu lên vai anh, khép hờ mắt lại.

Trán cô chạm vào chiếc cằm lún phún râu của anh, cô không cầm lòng được ngẩng lên hôn một cái.

Sau đó anh cũng khẽ cúi đầu xuống, hôn cô một cách hết sức tự nhiên, cả quá trình như gần như xa, cô hơi ngước mắt lên, phát hiện ra anh đangthưởng thức những tia nắng thấp thoáng nơi cuối trời.

Ánh nắng chiếu vào mắt anh, khiến đôi mắt ấy trở nên trong suốt và dịu dàng.

Họ ở lại khu resort chưa đến hai ngày, chiều thứ Bảy liền lái xe về nhà.

Trên đường về, Lục Trình Vũ để Đồ Nhiễm cầm lái. Một năm trước cô đã lấybằng lái, nhưng chưa sờ vào xe mấy, nhất thời quên mất đâu là chân côn,đâu là chân ga, may mà đường sá vắng vẻ, rất ít xe qua lại, ngoằn nghèomột lúc dần dần cũng lên tay. Lỏng côn, nhấn ga, đuổi theo chiếc xe tảitrước mặt, trên chiếc xe tải chất đầy ống thép dài, đầu ống thò ra ngoài thùng xe, lắc lư theo nhịp bánh.

Lục Trình Vũ bảo cô vượt lên,cô phản ứng chậm một nhịp, sắp tới đằng trước mới bắt đầu bẻ lái, lựclại yếu, mây cái ống dài ngắn khác nhau gần như lướt sát sạt qua kínhtrước. Đồ Nhiễm thầm thở hắt ra, len lén nhìn sang người ngồi bên ghếphụ lái, anh nắm tay nắm trần nói:

- Tấp xe vào lề.

Xe dừng lại, anh đi xuống ngồi ra ghế sau rồi nói:

- Vốn định để em lái xe đi làm, ai ngờ thả ra lại có thêm một hung thầnxa lộ, mấy hôm nữa anh sẽ tìm người quen ở trường dạy lái xe, em tới đótập thêm hai tháng rồi tính.

Cô mừng rỡ:

- Em biết ngay là anh sẽ để em lái mà, ông xã, anh tốt với em quá.

Anh nói:

- Anh đi làm gần, nếu không còn lâu mới đến lượt em. Đừng mừng vội, tập xong rồi anh phải sát hạch cho qua mới được ra đường.

Sau khi về nhà, quả nhiên anh giúp cô liên hệ với trường dạy lái xe, cũng không xa nhà lắm.

Trời dần nóng lên, nhưng chiếc xe mới là động lực, hễ không có việc gì là cô lại đội nắng chạy tới trường dạy lái xe chạy mấy vòng.

Mấy hôm sau, trong đội xe nhận học viên mới, già trẻ trai gái hơn chục người, trong số đó, cô nhìn thấy Lý Sơ Hạ.

Lý Sơ Hạ dáng vẻ tao nhã, ít nói, phần lớn thời gian đều chỉ có một mình,có hai ba người đàn ông định tới bắt chuyện nhưng đều bị cô xua đi, thời gian còn lại là đứng xếp hàng đợi tới lượt thực hành.

Đồ Nhiễmlái xe ra ngoài đường một vòng với người quen ở trường trở về, liền bịthầy Trương dạy học viên mới gọi lại. Thầy Trương hơn 60 tuổi, xuất thân từ lính, tính cách người phương Bắc, hào sảng oai hùng, giỏi ăn giỏinói, bình thường mặt mũi lúc nào cũng tươi tỉnh, lúc căng thẳng thì lậptức biến sắc, rất thích buôn chuyện linh tinh với Đồ Nhiễm. Lúc này ôngđang cho học viên thay phiên nhau lên xe thực hành, còn mình thì trốndưới gốc cây nghỉ ngơi, trước chân đặt một tách trà đặc, nhìn thấy côông chỉ vẫy tay:

- Tiểu Đồ, tới đây, tới đây, chuyện lần trước còn chưa kể cho cháu nghe hết.

Thầy Trương quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy chuyện linh tinh hồi ông cònlàm lính, Đồ Nhiễm đang nghe say sưa thì thấy ông nhìn chiếc xe tập láirồi gào lên:

- Ai đấy, tôi ở đây quan sát đấy nhé, hỏng mấy lần rồi vẫn chưa vào nổi, không được thì xuống đi, còn có người đang đợi đây.

Chiếc xe dừng lại, Lý Sơ Hạ mở cửa bước ra, gương mặt trắng trẻo hơi ửng đỏ.Cô ấy đứng đó không nói gì, hoặc là không muốn nhiều lời.

ĐồNhiễm nhìn vào trong xe, hay thật, ghế sau có ba, bốn cái đầu lố nhố,ghế phụ lái thì một anh béo kềnh càng, chắc trời nóng còn trong xe lạimở máy lạnh, mấy học viên đó không muốn đợi ở ngoài bèn chui tọt vàotrong xe. Thế thì cô bé mới học lái làm sao mà bẻ bánh lái được đây.

Cô cười:

- Thầy Trương, điều kiện xe tập lái ớ đây tốt thật đấy, còn bật cả điều hòa nữa, mọi người đều muốn được mát mẻ.

Thầy Trương hiểu ý hét lên:

- Trong xe trừ ghế tài xế, còn những người khác xuống hết cho tôi, tôicòn đang đày nắng đây này, mấy người thoải mái nhỉ. – Rồi lại chỉ vào Lý Sơ Hạ. – Cô thử lại xem.

Lý Sơ Hạ thử lại một lần nữa, quả nhiên không hề sai sót.

Cô xuống xe, cười với Đồ Nhiễm rồi đứng lại gần phía cô.

Đồ Nhiễm gật đầu với cô ta:

- Đến học lái xe à?

- Ừ, học lái xe.

- Lần trước con của bạn tôi bị ốm nhập viện, làm phiền cô.

- Không có gì, việc phải làm thôi.

Nhất thời cả hai đều không nói gì.

Họ đứng cạnh nhau hơi gượng gạo, Lý Sơ Hạ toát ra vẻ thanh tao, nho nhã,trông không giống người thích nói chuyện. Đồ Nhiễm vắt óc mãi, nghĩ đinghĩ lại đề tài duy nhất lại là người mà cả hai cô cùng quen, mà ngườinày, có lẽ chính là nguyên nhân dẫn đến bầu không khí lúng túng hiệngiờ.

Đồ Nhiễm đứng một lúc, nói vu vơ với thầy Trương vài câu, rồi bảo muốn đi mua ít đồ, bèn đi trước.

Cô quả thật muốn đi mua đồ, bởi vì Lục Trình Vũ đã đánh tiếng trước, nóitối nay đưa bạn về nhà ăn cơm, không đông, chỉ có một người. Cô nhẩmtính bốn món một canh chắc cũng đủ, bèn ra chợ mua rau và thịt trước,chọn một con cá sông, rồi lại vào siêu thị mua bia, khệ nệ tay xách nách mang về nhà, tất bật hai tiếng đồng hổ, cơm canh bày sẵn lên bàn. LụcTrình Vũ về nhà trước, một lúc sau khách cũng tới.

Người đó côđã từng gặp, là phù rể trong lễ cưới, dáng cao gầy, đeo kính, chưa nóiđã cười, khiến người khác cảm thấy có phần thân thiết. Giờ đây mới nhìnthấy cô, đã cười cười chào hỏi:

- Chị dâu, em đến ăn chực đây.

Đồ Nhiễm biết anh ta hơn mình mấy tuổi, lại cứ một điều chị dâu, hai điều chị dâu, không tránh khỏi ngại ngùng, bèn nói:

- Cứ gọi tôi là Đồ Nhiễm được rồi.

Người kia vội nói:

- Biết rồi, biết rồi. – Anh ta nhìn thức ăn trên bàn, tấm tắc. – Ái chà, chị dâu khéo tay quá.

Thấy anh ta khách sáo như vậy, cô cũng cười:

- Anh Lôi, mời vào bàn ngồi.

Lục Trình Vũ hết chịu nổi:

- Hai người này không định cho người khác ăn cơm hả.

Bất đắc dĩ anh đành giới thiệu lần nữa:

- Đồ Nhiễm, Lôi Viễn, đã gặp rồi còn gì? Có phải không có tên đâu.

Trò chuyện vài câu, hai người đàn ông muốn uống bia, Đồ Nhiễm vào bếp tìmcái mở bia, bỗng nhiên một cái tên lọt vào tai, cô thầm nghĩ, hôm naythật có duyên với con người ấy.

Ngoài đó Lôi Viễn nói với Lục Trình Vũ:

- Biết không? Lý Sơ Hạ vừa gọi điện kể khổ với tôi, dạo này bị bố mẹ ép đi xem mắt, cũng là người mệnh khổ giống tôi.

Giọng anh ta không lớn, miễn cưỡng có thể nghe rõ.

Hình như Lục Trình Vũ ừ một tiếng rồi nói:

- Không phải cậu vẫn đang đợi Quan Dĩnh sao?

- Quan Dĩnh không trở về, tôi cũng chẳng sốt ruột, nhưng bà già ở nhà cứnóng ruột, lát nữa còn sắp xếp chương trình Gặp mặt đêm khuya cho tôinữa cơ. – Anh ta hạ giọng. – Nghe ý tứ Lý Sơ Hạ là gần đây cô ấy gặp một đám thích hợp, chỉ còn đợi gặp mặt hai nhà.

Lục Trình Vũ lại ừ một tiếng, thấy Lôi Viễn cứ nhìn mình đợi mình nói tiếp, anh bèn nói:

- Nghe rồi, mấy hôm trước cô ấy nhắn tin cho tôi.

Lôi Viễn thở dài:

- Hai người ý là sao?

Lục Trình Vũ không nói gì, hồi lâu sau lại hỏi với vào trong bếp:

- Chưa tìm thấy cái mở bia à?

Lúc ăn cơm không nhắc tới người kia, vì có hẹn với đối tượng xem mắt nênchỉ một lúc sau Lôi Viễn đã vội cáo từ, đầu tiên là cảm ơn Đồ Nhiễm, khi sắp về lại quay sang nói với Lục Trình Vũ:

- Xuống lầu làm điếu thuốc?

Họ cùng nhau xuống lầu, lúc này Lôi Viễn mới lên tiếng:

- Hồi xưa đọc Hồng lâu mộng, ghét nhất là cái cô họ Lâm[21], cảm thấy côta thật rách việc, sau này mới biết, nếu phụ nữ không thật lòng với cậuthì sẽ chẳng có hứng thú giở trò nhõng nhẽo trước mặt cậu đâu, cậu nóicó phải không? Nếu phụ nữ bên cạnh cậu đều thực dụng, tỉnh táo, rànhmạch tính toán giống chị Bảo[22] thì chán chết. Mình càng ra đời nhiều,càng cảm thấy Lâm muội muội thật là quý hiếm.

[21] Chỉ Lâm Đại Ngọc.

[22] Chỉ Tiết Bảo Thoa.

Lục Trình Vũ châm thuốc nhưng không hút, gảy gảy tàn thuốc nói:

- Truyện ấy mình chưa đọc. – Rồi lại nói. – Cậu theo nhiều vụ kiện ly hôn quá rồi.

Lôi Viễn cười cười:

- Nếu không có con, thì rất dễ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.