Cơ thể khôngcòn gì phải gánh vác, cô gần như đã quay lại cuộc sống độc thân trướcđây, khi tan làm hoặc cùng Lý Đồ rủ mấy đồng nghiệp đi bar hát hò, hoặcthuê một phòng trong nhà chơi bóng tập thể dục, hoặc nếu ai khám phá raquán ăn vặt nào hay ho thì hẹn nhau đi ăn tươi, đêm tàn ca, ngày vềmuộn.
Lý Đồ cảm thán:
- Đã biết chồng em không trói chân em được, rồi em sẽ mau chóng sà lại vào lòng anh thôi.
Đồ Nhiễm nói:
- Chỉ xoen xoét cái mồm thì chẳng được tích sự gì, vẫn chưa đủ tiêu chuẩn là đàn ông xấu, ngoại hình giống nhưng khí chất không giống, người tanhìn một cái là biết ngay. Cho nên con gái mới không yêu nổi cậu, bởi vì cậu đem lại cho họ quá nhiều cảm giác an toàn.
Lý Đồ hỏi:
- Đàn ông thế nào mới là đàn ông xấu?
- Người đàn ông khiến cho người khác không nắm bắt được, quyến rũ phụ nữ một cách thản nhiên, quyến rũ rồi, lại không động lòng.
Nghe vậy, Lý Đồ lại thực sự suy nghĩ.
Những ngày tháng ăn chơi nhảy múa luôn trôi qua rất nhanh, Đồ Nhiễm chìm đắmtrong đó, cho tới mùa xuân năm sau, một ngày nào đó cô nhận được điệnthoại của Lục Trình Vũ. Anh bảo cô quét dọn qua nhà cũ của mẹ anh, nóisau khi anh về định dọn đến đó ở.
Từ khi mất đứa con, không còn ai nhắc tới kế hoạch đổi nhà cũ lấy nhà mới nữa, cả hai đều không còn hào hứng.
Đồ Nhiễm giở lịch, áng chừng ngày Lục Trình Vũ trở về, chuyện quét dọn côcứ lần lữa mãi, tới tận khi cô em chồng được anh trai mang chìa khóa dựphòng tới, cô mới xốc lại tinh thần, miễn cưỡng sắp xếp thời gian.
Lục Trình Trình bảo cô:
- Căn nhà đó em thường lui tới, không bẩn chút nào, chị cứ dọn luôn về đấy cũng được.
Lúc này Đồ Nhiễm mới ý thức được, mình lại phải chuyển nhà, trước đây làchuyển từ một căn nhà này đến một căn nhà khác, bây giờ là chuyển từ nhà mẹ đẻ đến mái ấm của riêng mình.
Căn nhà ở trung tâm khu thànhcũ, giao thông thuận tiện. Tiểu khu xây dựng vào những năm 90. Hệ thốngquản lý kiến trúc thời kỳ đầu còn chưa thành thạo, tuy tòa nhà không quá cũ, nhưng môi trường bên trong, nghĩ tới là đủ biết.
Màu xanh duy nhất trong tiểu khu là một cây đa to, vừa vào xuân đã đâm chồi nảy lộc, um tùm như cả một cánh rừng.
Dưới gốc cây có mấy cái máy tập thể dục cũ kỹ, han gỉ kêu lọc xọc, nhưng lũ trẻ con vẫn thích thú nô đùa.
Có người treo một chiếc gương dưới gốc cây, đặt một chiếc ghế gỗ to ở phía đối diện, hành nghề hớt tóc, ba tệ một lần. Phía bên kia, mấy ông giàkê ghế đẩu ngồi đánh cờ, một ấm trà, một điếu thuốc, một bàn cờ chơisuốt tối.
Đồ Nhiễm lên lầu, mở cửa vào nhà, cởi giày, đi chântrần ra kéo rèm cửa, mấy tia nắng chiều lọt qua khe cửa hắt vào cănphòng tối đen như mực.
Căn phòng hai buồng, 80 mét vuông, bày những đồ đạc bằng gỗ tối màu nửa cũ nửa mới.
Cô đi một vòng trong phòng, nhìn đống đồ đạc kia kiểu gì cũng không vừamắt, cô chê chúng vừa thô kệch vừa nặng nề. Thứ duy nhất cô thích là một tấm bình phong đặt trong phòng ngủ, cổ điển, nhã nhặn, chạm trổ côngphu, ngăn một góc gần cửa sổ ra thành một gian thư phòng mini.
Trên chiếc bàn trước cửa sổ đặt mấy khung ảnh, trong ảnh là bà mẹ chồng màĐồ Nhiễm không có duyên gặp gỡ, cũng có cả ảnh hai anh em Lục Trình Vũhồi hơn mười tuổi, chỉ không có ảnh ông Lục.
Cậu bé Lục Trình Vũtrông rất khôi ngô, mặt trái xoan hơi bầu bĩnh, mũi thẳng, đôi mắt đenlay láy thảng thốt nhìn thẳng vào ống kính, vẻ mặt thoáng chút thẹnthùng như con gái và cả nét kiêu hãnh của tuổi trẻ.
Đồ Nhiễm ngắm một lúc, miệng lẩm bẩm “đồ ngốc”, rồi lại nghĩ tới dáng vẻ anh hiệngiờ, đôi mắt đen tròn đã trở nên hẹp dài, hai mí, con ngươi ẩn sâu, đểlộ ra vẻ sắc bén, thấp thoáng chút cảm giác nhìn thấu tất cả, tự chomình là đúng. Cô thầm nghĩ, còn chẳng bằng dáng vẻ ngốc nghếch trướcđây.
Cô lại nhìn tấm ảnh chụp một mình của bà Lục, lòng thoángrung động, bèn đem khung ảnh đặt lên chính giữa bàn ở phía bắc phòngkhách. Nghĩ ở đây có lẽ không có hương hay nến, cô liền rút trong túi ra ba điếu thuốc, rồi tìm một cái bát sứ đặt trước tấm ảnh, sau đó đặt bađiếu thuốc dựa vào thành bát, châm từng điếu lên, cuối cùng cô vái tấmảnh mấy vái, thầm mặc niệm vài lời, rồi lại nói nhỏ:
- Thưa dì, chỉ cần con trai dì trở về không đòi ly hôn với con, con sẽ gọi dì là mẹ.
Nói xong trong lòng có phần đắc ý, cảm thấy mình thật quá biết điều.
Đồ Nhiễm nhớ nhung chiếu bạc buổi tối, chỉ quét dọn bụi bặm, lau chùi một lượt rồi tung tăng chạy đi.
Cả buổi tối, số cô đỏ khác thường, ù liên tục, khiến mấy bạn chơi không ngừng ca thán.
Đồ Nhiễm nói:
- Các cậu không biết đấy thôi, hôm nay mình mới thắp hương cho mẹ chồng,có lẽ bây giờ bà ấy đang làm việc cho thần Tài nên mới nhờ thần Tài phùhộ cho mình đấy.
Bị cô cướp quân bài ngon, Lý Đồ hơi khó chịu:
- Đừng có mà đỏ bạc đen tình.
Đồ Nhiễm càng thắng càng say, nghĩ ngày mai cuối tuần không phải đi làm,bèn nài mọi người chơi thêm mấy ván, đến tận nửa đêm mới về nhà.
Về đến nhà, cô rón rén tắm rửa qua loa, không thèm bật đèn, lẳng lặng chui về phòng. Giữa đường, cô đá phải một vật gì giống như va li đặt ở cạnhtường, nhưng đang mơ màng, buồn ngủ nên cô cũng chẳng nghĩ gì, phi thẳng một mạch lên giường. Không biết bị thứ gì to to đập vào người, cô giậtbắn mình, nhảy bật dậy, cơn buồn ngủ lập tức tan biến, phải cố gắng lắmmới không hét lên.
Chỉ nghe thấy trên giường có người ậm ừ.
Đồ Nhiễm hoang mang, bất giác lùi về phía sau, nhất thời quên cả bật đèn.
Người trên giường ngồi dậy, thò tay với ngọn đèn đầu giường bật tách một cái, rồi lại cầm điện thoại lên nhìn, không khỏi chau mày, cuối cùng ngướcbộ mặt lờ đờ, ngái ngủ lên nhìn cô.
Lục Trình Vũ nói:
- Chào buổi sáng, Đồ tiểu thư.
Đồ Nhiễm đứng ngây ra một lúc lâu, một lúc sau mới định thần lại, suy nghĩ đầu tiên là trong phòng quá lộn xộn.
Trên tủ đầu giường có mấy món đồ ăn vặt đang ăn dở, bên cạnh giường là mấythứ đồ dùng phụ nữ chẳng may rơi ra, trên bàn ngổn ngang sách vở, tàiliệu và đồ mỹ phẩm màu sắc sặc sỡ.
Cô muốn tắt đèn đi, vội nói:
- Anh mau ngủ đi, trời sắp sáng rồi.
Lục Trình Vũ dựa vào đầu giường nheo mắt lại, không hề che giấu vẻ khó chịu vì bị đánh thức, nhìn cô một lát rồi mới nói:
- Em cũng biết trời sắp sáng à.
Đồ Nhiễm đánh trống lảng:
- Sao anh lại ở đây? – Câu này hình như không ổn, chưa đợi anh trả lời cô đã lại hỏi. – Sao lại về sớm hơn kế hoạch?
- Chìa khóa phòng ký túc của anh chẳng phải ở chỗ em sao. – Anh chọn trả lời câu đầu tiên.
Nghĩ một lúc, cô cảm thấy câu trả lời này rất hợp lý. Thấy anh đã chui vàotrong chăn ngủ tiếp, lại nhìn chiếc giường đơn rộng hơn một mét, cô bènlấy một bộ chăn gối trong tủ quần áo ra nằm tạm trên sofa trong phòngkhách.
Đang lúc xoay người đi, đèn đã tắt.
Đồ Nhiễm mơ mơ hồ hồ chẳng ngủ được bao lâu, bầu trời ngoài cửa sổ đã hửng sáng.
Đầu tiên là bà ngoại tỉnh dậy, nhìn thấy cô bèn hỏi:
- Trời ạ, sao con bé này lại ngủ ở đây?
Sợ làm cô tỉnh giấc, bà cụ vội đánh răng rửa mặt rồi về phòng mình, chậm rãi vung tay tập thể dục.
Một lát sau, bà Vương Vĩ Lệ cũng tỉnh dậy, tới kéo chăn của cô ra khẽ càu nhàu:
- Con bé chết tiệt này, đừng có sáng bảnh mắt mới về chứ? Chồng về nước,chuyện lớn như vậy mà cũng không biết, hôm qua mẹ gọi điện cho con suốtcả tối, sao con lại tắt máy? Trước đây con đâu có như vậy, sao kết hônxong lại mải mê chơi bời thế? Nếu con là con trai thì mẹ mặc kệ, để conchơi xả láng, ai bảo con là con gái hả? Con chơi bời như vậy, sớm muộngì cũng lạc lòng thôi, đến lúc đó thì phải làm sao? Ly hôn? Mẹ nói chocon biết, phụ nữ ly hôn không thể so với đàn ông, con cũng sắp ba mươirồi, còn từng sảy thai nữa, ai còn thèm con? Bây giờ đang có người lù lù ra đấy, còn không mau túm chặt lấy.
Đầu Đồ Nhiễm đặc quánh như keo, đâu còn sức mà trả lời bà, chỉ mải kéo chăn che kín đầu.
Bà Vương Vĩ Lệ lại giật tung chăn của cô ra:
- Con nói cho mẹ nghe xem, tối hôm qua con làm gì mà bây giờ sáng bảnh mắt ra mới ngủ, điện thoại cũng không gọi được?
Đồ Nhiễm không chống cự được, đành ngồi dậy:
- Mẹ không cho con ngủ thêm một lúc nữa được à, điện thoại của con hếtpin, con đâu có biết anh ấy về sớm hơn dự kiến, chẳng phải đã nói tuầnsau mới về sao?
Bà Vương Vĩ Lệ nói:
- Không được, bây giờcon mau đứng dậy, đi mua đồ ăn sáng về cho chồng con. Hôm qua nó về,không biết địa chỉ nhà mới của nhà ta, phải đứng đợi ở cửa tiểu khu suốt sáng, sau đó mẹ ra ngoài mua rau mới nhìn thấy nó. Con làm vợ người tamà nửa đêm nửa hôm không về nhà, đàn ông thằng nào chả nghĩ ngợi, bâygiờ con phải thể hiện cho tốt. Mau mau, đi mua ít sủi cảo với quẩy vềđây, mẹ ở nhà nấu cháo, Tiểu Lục thích ăn gì?
Đồ Nhiễm gục đầu xuống:
- Con không biết.
Bà Vương Vĩ Lệ tức tối đánh cô một cái:
- Con biết cái gì?
Đồ Nhiễm lê từng bước dậy đánh răng rửa mặt, sau đó đi tới nơi mẹ chỉ định mua đồ ăn sáng, rồi vừa đi vừa ngáp trở về. Bước vào cửa đã nhìn thấyLục Trình Vũ tỉnh táo, sảng khoái đang ngồi trên bàn ăn cháo, bà ngoạingồi bên cạnh cười tít mắt nhìn anh, mẹ cô ngồi bên kia cũng tươi cườirạng rỡ, thỉnh thoảng lại nói dăm ba câu với con rể.
Người ta nói mẹ vợ nhìn con rể, càng ngắm càng ưng. Lúc này bà Vương Vĩ Lệcảm thấy chàng con rể đi học ở nước ngoài về lại không chút kênh kiệu,nhà mình thật sự có phúc. Hơn nữa, chuyện con gái sảy thai khiến bà bấtgiác phải cúi đầu trước mặt người ta, sợ mình lại bị người ta bắt thóp,vì thế càng không thể chậm trễ việc rút ngắn khoảng cách giữa hai bên.
Đồ Nhiễm đang định múc cháo cho mình, bà Vương Vĩ Lệ lập tức lên tiếng:
- Con múc thêm cho Tiểu Lục đã.
Cô đang định cắn một miếng sủi cảo, bà lại nói:
-Con hỏi xem Tiểu Lục thích ăn gì đã, rồi để phần cho nó, ăn bánh mì Tây hơn một năm trời rồi, chắc chắn là thèm đồ ăn Tàu lắm đây.
Đồ Nhiễm đành phải húp tượng trưng một chút cháo, dù sao cô cũng chẳng muốn ăn.
Bà Vương Vĩ Lệ hỏi con rể:
- Nghe nói con định dọn về căn nhà trước kia của mẹ đẻ con à?
Nghe thấy hai từ “mẹ đẻ”, Đồ Nhiễm biết ngay mẹ mình lại cố tình.
Lục Trình Vũ vẫn bình tĩnh và lễ độ như thường:
- Bệnh viện muốn con thứ Ba tuần sau đi làm luôn, sau này sẽ bận rộn, cho nên nhà luôn sẽ tốt hơn.
Bà Vương Vĩ Lệ gật đầu, dặn dò con gái:
- Con giúp Tiểu Lục dọn nhà trước, còn đồ của con để mẹ sắp xếp cho. –Rồi bà lại nói. – Công việc thì công việc, chuyện con cái cũng phải tính dần đi. Một là sinh con khi còn trẻ, đứa bé sẽ thông minh. Hai là nhânlúc mẹ vẫn còn nhúc nhích được, hai đứa làm gì thì cứ làm, còn cháu thìgửi chỗ mẹ, không hề ảnh hưởng đến công việc, tha hồ mà yên tâm. Còn vềchuyện trước kia, mẹ nghe nói cũng có nhiều người bị như vậy. Thời gianđó công việc của Nhiễm Nhiễm vất vả, tối nào cũng phải chuẩn bị bài, ban ngày lại phải phụ đạo nhân viên mới, chẳng khác gì giáo viên đại học….
Đồ Nhiễm nghe không lọt tai, không nhịn được ngắt lời bà:
- Mẹ, công việc của con và việc ở trường là hai việc khác nhau, nếu cóthể ở lại trường làm việc thì chẳng còn ai muốn đến công ty con làm đâu.
- Nếu lúc đầu con đồng ý học thạc sĩ thì sau khi tốt nghiệp nhất định cóthể ở lại trường. – Nói đến đây, bà Vương Vĩ Lệ liếc sang phía Lục Trình Vũ. – Làm việc thì làm, đừng vất vả quá, con thì nhất định phải có,phải tranh thủ thời gian.
Mấy câu nói này của bà khiến Đồ Nhiễmcảm thấy rất khó chịu, lại lo lắng Lục Trình Vũ sẽ nghĩ ngợi, không nhịn được liếc nhanh về phía anh một cái, đối phương chỉ bình thản dạ mộttiếng, không nói gì thêm.
²²
Đồ đạc của Lục Trình Vũ ở ký túc xá không nhiều, chỉ hơn nửa ngày đã dọn xong.
Thứ Hai, Đồ Nhiễm vẫn đi làm như thường lệ, lúc gần tan ca mới nhận đượcđiện thoại của anh, nói tối nay có hẹn với bạn, không về nhà ăn cơm.
Hôm trước Đồ Nhiễm hỏi anh có liên lạc với nhà họ Lục không, nhận được câutrả lời là không, trong lời anh nói không hề có ý muốn về đó thăm hỏi,rõ ràng không đặt những người đó vào trong lòng.
Đồ Nhiễm cảmthấy con trai không nói thì thôi, nhưng làm con dâu mà cũng không nóitiếng nào thì lại không thỏa đáng, vì thế bèn ra mặt thông báo với bênkia một câu. Ông Lục nghe thấy con trai về nước đương nhiên phấn khởi,lại quen thói phô trương, muốn mời họ hàng và bạn bè tới liên hoan.
Ai ngờ Lục Trình Vũ nói, anh bay đường dài mệt mỏi, ngày mai lại phải dậysớm đi làm, thẳng thừng từ chối. Nhưng giờ lại nói muốn đến chỗ bạn, ĐồNhiễm nhận ra anh không có ý định báo cáo tỉ mỉ với mình, cũng kìm chếkhông hỏi nhiều, thong dong về nhà một mình.
Thấy con gái về một mình, lại chẳng nhắc chữ nào đến chuyện dọn nhà, bà Vương Vĩ Lệ cảm thấy không thoải mái.
Bà cố tình dọn dẹp quần áo và mấy đồ phụ nữ lặt vặt của Đồ Nhiễm trước mặt cô, thậm chí ngay cả bộ chăn ga đỏ rực mà bà tặng cô hôm cưới cũng đóng gói cẩn thận, nhưng Đồ Nhiễm coi như không nhìn thấy gì, càng không ừhữ bất kỳ điều gì, ăn tối xong ở lì trong phòng bà ngoại không ra ngoài.
Bà bèn nghỉ tay xem ti vi, bộ phim có tên Động gì thì động, chớ động lòng, xem được một nửa thì không ngồi yên được nữa, liền chạy vào phòng nhìn, hai bà cháu đang chụm vào một góc chơi bài. Bà sa sầm mặt, lôi xềnhxệch cái va li đỏ lâu lắm không sờ đến từ trong đống đồ linh tinh ra, đá thúng đụng nia, cả nhà đều nghe thấy.
Nhưng Đồ Nhiễm vẫn chẳng tỏ vẻ gì, cho tới khi bà quăng cái va li rầm rầm trên sàn phòng khách, gào lên:
- Đồ Nhiễm, mày ra đây!
Lúc này cô mới chạy ra như thể không có chuyện gì.
Bà nóng ruột, nhưng lại không tiện nói rõ ra.
Lúc đầu bà cứ ngỡ Lục Trình Vũ nhớ nhung con gái mình nhiều hơn một chút,nhưng qua hai ngày quan sát ở cự ly gần, mới phát hiện vốn dĩ không phải như vậy, hai đứa này hoàn toàn không giống hai vợ chồng tân hôn tiểubiệt, thậm chí còn chẳng khá hơn bạn bè bình thường, không giống nhưđang cãi vã, nhưng khi ở cạnh nhau cũng ít khi nói chuyện, nói ra rồithì đúng thật là tương kính như “băng”[1].
[1] Nhại câu thành ngữ “tương kính như tân”, nghĩa gốc là vợ chồng kính trọng nhau như khách.Chữ “tân” đồng âm với chữ “băng”, ý nói hai vợ chồng đối xử với nhaulạnh nhạt.
Đồ Nhiễm là con gái, lại ở nhà mẹ đẻ, có dè dặt mộtchút cũng là bình thường, nhưng Lục Trình Vũ này cũng chẳng mặn mà chútnào, điều này quả thực có gì đó không ổn.
Bà rất muốn kéo con gái ra hỏi cho rõ ràng, hỏi nó tại sao lúc đầu lại kết hôn, có phải cứ bámriết lấy người ta không chịu buông tha không, nên giờ mới bị ghẻ lạnh.
Nhưng bà không mở miệng hỏi được, có những lời hễ nói ra lại như thể đang gây chia rẽ, chỉ khiến con mình càng không thoải mái, bà đành hỏi xem conrể đi đâu.
Đồ Nhiễm nói đi gặp bạn bè.
Bà lập tức nói:
- Gặp bạn bè sao không dẫn con đi?
Cô nghĩ một lúc:
- Có lẽ đều là bạn đàn ông, không tiện dắt theo người nhà.
Bà Vương Vĩ Lệ nhất thời không nhịn được:
- Có gì mà không tiện? Người đã kết hôn làm gì cũng phải nghĩ tới giađình, ai cũng muốn tự do thì còn kết hôn làm gì, có mà hoàng hôn thì có.
Bà vung tay, giục cô gọi điện cho Lục Trình Vũ, hỏi tối nay mấy giờ về, rốt cuộc là đi đâu, dự định như thế nào.
Bị bà cằn nhằn mãi, cô chẳng biết làm thế nào, đành phải nghe theo.
Lúc Lục Trình Vũ đến tìm Lôi Viễn, Hứa Khả đã tới, đang ngồi trên sofa xem bóng đá, bên cạnh là một cô gái khoảng 20 tuổi.
Thấy Hứa Khả xem say sưa, Lục Trình Vũ cười:
- Còn chưa từ bỏ? Đám lưu manh này thối nát bao nhiêu năm rồi, ai còn xem cái này nữa?
- Khi lên cấp ba, anh và Hứa Khả, Lôi Viễn thường tụ tập với nhau, baonhiêu năm nay vẫn không đứt liên lạc, bình thường ai bận việc người nấy, thỉnh thoảng lại tụ tập, lâu dần trở thành thói quen, dù một năm khônggặp cũng không có cảm thấy xa lạ.
Hứa Khả lôi ra một bình rượu vang mà Lục Trình Vũ mang tới, ngắm nghía:
- Người có tình, cái gì cũng nhớ mãi không quên. – Anh ta chỉ vào LụcTrình Vũ rồi nói với cô gái. – Đây là anh Lục, khoa Ngoại Tim mạch, bệnh viện Đồng Tế, sau này em có đau đầu, chóng mặt gì cứ tìm cậu ấy, vừa từ nước ngoài về, hàm Doctor đấy, khám bệnh, bốc thuốc đều không mất tiền, cứ tính hết lên đầu nó.
Cô bé trông xinh xắn, trẻ trung, thần thái lại tốt, tính tình cũng thoải mái, cười hì hì chào “Anh Lục”.
Lục Trình Vũ gật đầu với cô gái rồi nói vói Lôi Viễn:
- Cậu bảo đánh mạt chược, tôi còn tưởng thế nào cũng phải ba chân thiếu một, thì ra đã bố trí cả rồi.
- Đã gọi cậu đến thì chắc chắn phải đủ, chỉ có mấy thằng già chúng mìnhthì còn gì là vui. – Lôi Viễn vẫy tay với cô gái. – Đi, tình ý tí nào,vào bếp bê đồ ăn ra đây, còn tưởng mình là khách thật đấy à. Mau ăn nođã, lát nữa chơi mạt chược.
- Vâng, thưa chú. – Cô gái cũng không giận dỗi, làm mặt hề với anh ta rồi hăng hái đi vào trong.
Lôi Viễn mở chai rượu vang, rót cho hai ông bạn rồi nói:
- Bọn trẻ ranh bây giờ mở miệng ra là anh ơi, chú ơi. Các cậu không biếtđấy thôi, khi cô nhóc này mới vào thực tập ở chỗ bọn tôi, gặp đàn ôngthì gọi là anh giai, gặp phụ nữ gọi là người đẹp, miệng ngọt như míalùi. Giờ thì hay rồi, cho cô ấy tí chỗ đứng là bắt đầu gọi tôi bằng chú.
Hứa Khả cười:
- Cậu thế này không phải chú thì là gì, có bóng không, hay là bây giờ bọn mình tìm cái sân nào chơi hai hiệp, đảm bảo chẳng mấy chốc là cậu bòbằng hai chân luôn.
Lôi Viễn không phục, chỉ vào Lục Trình Vũ:
- Bò cái đầu cậu, tôi ở với hắn cả năm, chưa chắc đã giỏi hơn tôi.
Hứa Khả nhìn Lục Trình Vũ:
- Cậu ấy chắc vẫn giỏi hơn cậu, hồi trước đã chơi giỏi hơn cậu rồi.
Lôi Viễn cũng cười:
- Đúng thế. Thằng này hồi xưa không nói gì, nhất là lúc chơi bóng, có nói chỉ nói độc bốn câu: Bảng rổ là của tôi. Bảng rổ là của tôi. Không aigiành được với tôi. Giành cũng không giành nổi.
Lục Trình Vũ nói rất nghiêm túc:
- Cho dù bây giờ ra ngoài đánh, bảng rổ cũng là của tôi.
Còn chưa dứt lời, cả ba đã cười ầm lên.
Lôi Viễn lắc đầu:
- Già rồi, già rồi.
Lục Trình Vũ nói với Lôi Viễn:
- Cậu vẫn còn tốt chán, chưa tính là già, giờ lại đổi bồ rồi, lại còn là 9x nữa, nhưng thấy chẳng khác biệt gì với cậu.
-Hì. – Lôi Viễn hạ giọng. – Chơi cho vui ấy mà, ai coi là thật, con gái bây giờ mạnh bạo lắm, chơi được.
Hứa Khả hỏi anh ta:
- Sao thế, cậu và Quan Dĩnh cắt đứt hẳn rồi à?
Lôi Viễn nói:
- Đừng nhắc tới chuyện này, cô ấy đã bị nước Mỹ phồn hoa dụ dỗ rồi, ở bên ngoài lâu như vậy cũng không về. Tôi và cô ấy rất hiểu ý nhau, ai chơiphần người nấy, chuyện sau này sau này tính.
Nghe câu này, Hứa Khả như nghĩ tới điều gì, thoáng thất thần.
- Không giống cậu. – Lôi Viễn nhìn anh ta. – Đời người ngắn ngủi lắm người anh em ơi.
Hứa Khả cúi đầu cười, không đáp lại mà hỏi Lục Trình Vũ:
- Sao không dắt vợ theo, lần trước tôi phải đi Bắc Kinh có việc, không tham dự lễ cưới được.
Nghe vậy, Lôi Viễn không khỏi buông một câu đầy ẩn ý:
- Lúc đó đúng là cậu nên tới.
Hứa Khả không hiểu.
Lôi Viễn nhìn Lục Trình Vũ, ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi:
- Ở đây không có người ngoài, có gì tôi cứ nói thẳng, cái tên Lục TrìnhVũ này cũng ác thật, cậu và Lý Sơ Hạ sắp quay lại với nhau rồi, sao lạicòn có con với người khác, vội vàng vác bụng thành hôn, còn để cho người ta tới dự lễ cưới nữa.
Lục Trình Vũ thoải mái nhấp một ngụm rượu:
- Tôi không bảo cô ấy đến.
Hứa Khả nói với Lôi Viễn:
- Cưới thì đã cưới rồi, không có việc gì thì đừng nhắc tới chuyện cũ nữa.
Lôi Viễn lắc đầu với Hứa Khả:
- Cậu không biết đấy thôi. – Anh ta nhìn Lục Trình Vũ. – Tại sao lúc đầuvợ cậu lại kết hôn với cậu, đâu phải cậu không rõ, mấy lời cô ta nóiđúng là như dao chém đá. Nếu không phải chúng ta thân quen bao năm nay,tôi đã chẳng lắm lời như vậy, dù sao bây giờ đứa con cũng không còn, LýSơ Hạ vẫn đang đợi cậu, hai người từ năm thứ tư đã bắt đầu yêu nhau phải không, quen nhau lâu như vậy, ai thật lòng, ai giả dối với cậu, chẳnglẽ cậu còn chưa rõ?
Vừa nói, anh ta vừa đi đi lại lại mấy vòng.
Lục Trình Vũ ngước lên nhìn anh ta, hỏi:
- Cậu gặp cô ấy à?
Lôi Viễn nói:
- Phải.
Lục Trình Vũ nói:
- Sau này đừng gặp nữa, gặp rồi thì cũng đừng nói chuyện trước đây, chuyện này cậu không lo được đâu, chẳng ai lo được cả.
Lôi Viễn gật đầu:
- Tôi không nên nhúng tay vào, nhưng trong lòng tôi không thoải mái. Tôivà Lý Sơ Hạ cũng coi như là bạn bè, nhờ có cậu nên mới quen nhau. Khi đó mấy đứa hay đi với nhau, hoặc ra nước ngoài, hoặc thôi học, tôi vẫnluôn dõi theo hai người. Lúc tâm trạng không tốt, cô ấy sẽ tới kể lể với tôi, cũng có mấy lần vì cậu mà khóc nức nở trước mặt tôi rồi, còn bảotôi không được nói với cậu, trước mặt cậu lại tỏ ra như không có chuyệngì. Chuyện khác không nói, người ta cũng là một cô gái vừa hiểu biết vừa tinh tế, mấy năm nay đợi cậu sắp thành gái già đến nơi, cậu thử đặt côấy bên cạnh ai kia mà so xem. Đúng, Đồ Nhiễm cũng không tệ, trông ngoạihình thật sự cũng rất khá, nhưng Lý Sơ Hạ muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn học vấn có học vấn, điều kiện gia đình khỏi cần nói cậu cũng biết, bình thường đến con thỏ cũng không dám bắt, lại vì cậu mà đi học lâmsàng, lần này lại cùng cậu ra nước ngoài, đừng bảo với tôi cậu khôngbiết cô ấy nghĩ thế nào nhé.
Lục Trình Vũ chẳng ừ hữ gì:
- Giờ cô ấy đã chuyển sang khoa Nội rồi, khoa Nội nhi. – Anh lắc lắc lyrượu, ngửa đầu nhấp một ngụm, hờ hững nói. – Đồ Nhiễm cũng không tệ nhưvậy, cũng có ưu điểm.
Lôi Viễn độp lại ngay:
- Cũng chỉ có ngoại hình là khá thôi.
Lục Trình Vũ không để ý đến anh ta, nghĩ một lúc rồi nói:
- Không phiền phức, không ầm ĩ, căn bản không để người khác phải lo lắng.
²²
Ăn cơm xong, cả bốn ngồi vào bàn mạt chược.
Lôi Viễn thắng mấy ván nhỏ, có lần còn chặn không cho cô bồ nhỏ được thanh nhất sắc[2].
[2] Một thế bài được ăn điểm trong mạt chược.
Cô gái không chịu:
- Chơi bài biết tính người, trong ba người thì chú là chán nhất đấy. – Cô gái chỉ vào Hứa Khả. – Học anh này này, muốn ăn phải ăn ván lớn, vánnhỏ người ta khinh không chơi, nhìn biết ngay là người làm việc lớn. Anh này… – Cô ấy lại chỉ vào Lục Trình Vũ. – Ra bài nhanh gọn, dứt khoát,không chút chần chừ, trí nhớ lại tốt, chắc chắn là người thích làm chủ…
Lôi Viễn chẳng bận lòng:
- Thắng nhỏ cũng là thắng, tích tiểu thành đại mà.
Hứa Khả lại nói:
- Đừng coi thường người ta nhỏ tuổi, cũng có tầm nhìn xa trông rộng đấy.
Lôi Viễn mắng anh ta:
- Khen cậu tức là có tầm nhìn xa trông rộng hả?
Thấy Lục Trình Vũ không nói gì, chỉ tập trung xem bài, cô gái chống tay lên má chăm chú nhìn anh:
- Anh giai này, có phải bác sĩ khoa Ngoại đều vừa có khí chất lạnh lùng vừa đẹp trai giống anh không?
Lục Trình Vũ đặt một quân bài xuống:
- Lạnh hơn tôi thì nhiều, đẹp hơn tôi thì không.
Lôi Viễn lại chửi:
- Bác sĩ càng đẹp trai càng là lang băm.
Vừa dứt lời đã nghe thấy điện thoại trong nhà reng reng, Lôi Viễn chạy ranhìn màn hình hiển thị, vẻ mặt có phần đắc ý, dùng khẩu hình nói với Lục Trình Vũ và Hứa Khả ở phía xa, có lẽ là hai từ “Quan Dĩnh”, sau đó mớihạ giọng nghe máy.
Lúc này Lục Trình Vũ mới nghĩ ra phải gọi điện cho Đồ Nhiễm, lúc trước chỉ nói không về nhà ăn cơm, nhưng không nóingủ ở đâu, độc thân lâu rồi, không có thói quen báo cáo hành tung chongười khác. Anh đứng dậy móc điện thoại trong túi áo khoác ra, có haicuộc gọi nhỡ, điện thoại để chế độ im lặng nên anh không biết.
Anh nhìn thời gian rồi vẫn gọi lại, đầu kia nghe máy rất nhanh, giọng ĐồNhiễm uể oải, cũng không hỏi anh đang ở đâu, chỉ alô rồi không nói gìnữa.
Anh nói thẳng:
- Hôm nay muộn rồi, anh không qua đó nữa, sáng mai còn phải đi làm.
Cô nói:
- Phòng bên kia đã dọn dẹp xong rồi, anh nghỉ ngơi sớm đi, đừng thức khuya quá.
Cô ngập ngừng, định nói gì đó nhưng lại thôi.
Anh nghĩ một lúc:
- Sau này em dọn tới, đi làm sẽ rất xa.
Cô không nói gì, anh lại nói:
- Nếu em muốn chuyển, cuối tuần anh đến giúp em, mấy hôm nay nhiều việc quá.
- Vâng.
Cả hai im lặng một lúc, rồi cùng đồng thanh:
- Muộn rồi, ngủ sớm đi!
Lục Trình Vũ cúp điện thoại, nhìn thời gian quả nhiên thực đã muộn, miễncưỡng chơi thêm hai ván mạt chược nữa rồi cáo từ, tất cả giải tán.
Anh về nơi ở mới, vừa bật đèn lên đã thấy chiếc khung ảnh trên bàn. Lầntrước tới dọn dẹp, trên bàn còn đặt một cái bát với ba điếu thuốc đãchâm lửa, giờ được đổi thành một bát hương nhỏ, trong cắm ba nén hươngđã tàn.
Lục Trình Vũ đọc mấy trang sách chuyên ngành, tập tạ tay một lúc rồi mới tắm.
Trong phòng tắm treo khăn tắm mới tinh, quần áo trong tủ đã được sắp xếp hợplý, chiếc đèn bàn trên tủ đầu giường đã được thay bóng mới, chăn gốisạch sẽ, gọn gàng. Anh vừa mới uống rượu, giờ nằm trên giường thấy hơichếnh choáng, cảm giác say ập đến, nhen lên một ngọn lửa hừng hực trongcơ thể. Trong lúc mơ màng, anh nghĩ: mặc kệ cô ấy có muốn hay không, cứgọi tới làm một cái đã rồi nói sau.
Nếu có người hỏi anh mong đợi gì ở người bạn đời, căn bản Lục Trình Vũ sẽ không trả lời ngay được,còn câu trả lời sau một hồi suy nghĩ thì tám chín phần là nói hươu nóivượn theo công thức.
Không phải chưa từng suy nghĩ nghiêm túc vềnhững kế hoạch lớn trong đời, đôi khi ngẫu hứng, cũng sẽ nhớ lại chuyệncũ, nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy nhạt nhẽo, vô vị. Tình cảm dù cómặn nồng tới đâu cũng đối nghịch với sự đời thô tục, tuy con cái đềuhuề, cuối cùng một người vui duyên mới, một người ôm hận mà chết, tìnhngười và sinh mệnh đều yếu ớt như nhau. Lâu dần, đối với mối quan hệ hôn nhân, anh không hẳn là kỳ vọng, cũng không phải không mong chờ gì, chỉcảm thấy vừa vặn là được, trà trong tách chẳng cần đầy, cây cao bênđường cũng không cần cứng cáp quá mức. Không đủ dẻo dai, cứng cáp càngdễ gãy.
Mấy ngày liên tiếp, Lục Trình Vũ bận rộn đúng như dựđoán, sự bận rộn này khiến cho cuộc sống có thêm hương vị, có người dồntình cảm vào hôn nhân sau tình yêu hoặc tình yêu ngoài hôn nhân, cóngười lại dồn vào công việc, hoặc vùi đầu chốn sòng bạc như những conbạc khát nước.
Bệnh viện lớn, ngày tháng của bác sĩ nam khoaNgoại luôn trôi qua trong muôn màu muôn vẻ, vừa có cảm giác phấn khíchkhi thực hiện những ca mổ, vừa có cảm giác mãn nguyện khi cứu được mạngngười, đương nhiên còn có các tranh luận về y học muôn hình vạn trạng,các nàng y tá trẻ trung xinh đẹp, những bác sĩ nữ thành thục giỏi giang, những cô trình dược viên dịu dàng, duyên dáng. Đồ Nhiễm cũng là mộttrong số họ, chỉ có điều khi đó, cô không hề õng ẹo, ăn ngay nói thẳng,tính cách cũng nhanh nhẹn.
Gần đây Lục Trình Vũ cảm thấy, từ khianh về nước, cô hơi khép mình, tuy là đăng ký cho phải phép, cuộc sốngvợ chồng lại chỉ có thể tùy duyên chứ không thể cưỡng cầu.
Đươngnhiên những chuyện này anh cũng chẳng có thời gian để so đo, ngày nàocũng chân không chạm đất, ngồi không ấm chỗ, đến khi tan làm, đường phốđã lên đèn.
Hồi trước đi học, anh cho rằng những gì đạt được đềutỷ lệ thuận với độ chăm chỉ, nay đi làm lại càng tin đạo lý này. Saunhững nỗ lực, cảm giác thuận buồm xuôi gió cực kỳ thỏa mãn.
Đặcbiệt là ở một nơi như khoa Ngoại, nếu không có cơ hội đứng mổ, với bácsĩ trẻ mà nói là một chuyện rất tồi tệ, cho dù nhiều rủi ro, quá trìnhlâu dài và mệt mỏi, nhưng hễ có ca mổ, người người lại tranh nhau làm.
Tính chất công việc mâu thuẫn lại có sức hấp dẫn riêng, thúc đẩy những cảmxúc sục sôi vẫn chảy trong con người anh, khi nhìn thấy Lý Sơ Hạ, anhvẫn đang chìm đắm trong những cảm xúc đó, không thoát ra được. Đó là lần hội ngộ đầu tiên của họ kể từ khi anh về nước.
Thang máy trongkhu phòng bệnh khá trống trải, khi Lục Trình Vũ vừa bước vào, Lý Sơ Hạliền cảm thấy một ngóc ngách nào đó của con tim được lắp đầy, dù anh chỉ đứng im nơi đó, vẻ mặt bình thản, lời lẽ ngắn gọn.
Hai người học cùng nhau nhiều năm, nhưng lại chỉ gật đầu chào hỏi, sau đó không ai lên tiếng.
Những giây sau đó tưởng ngắn mà lại dài dằng dặc.
Bức tường bốn xung quanh giống như những tấm gương, Lý Sơ Hạ để ý thấy anhmặc sơ mi màu xanh da trời nhạt, cà vạt rất hợp, trong vẻ trầm tĩnhthành thục đầy nam tính, phảng phất chút khí chất thư sinh ung dung,thảnh thơi.
Trước đây cô đã cảm thấy, những người thân hình caoto, mặc áo sơ mi là ủi phẳng phiu kiểu chính thống nhất định sẽ rất đẹp, nhưng khi đó anh vẫn còn là sinh viên, chẳng để ý tới chuyện đó, saunày anh quay lại với cuộc sống độc thân, chắc cũng không đủ kiên nhẫn để ngày nào cũng là lượt quần áo. Vì thế trong ấn tượng của cô, từ trướctới nay anh ít khi mặc áo sơ mi, nhưng con người luôn thay đổi, bất tribất giác đã thay đổi.
Tâm trạng của Lục Trình Vũ không tệ, khitâm trạng tốt tư duy càng thêm nhạy bén. Anh ngẩng đầu lên nhìn con sốđang nhảy trước mặt, ánh mắt lướt qua gương mặt Lý Sơ Hạ trong tấmgương, cô vẫn luôn mỉm cười theo thói quen, khóe miệng khẽ nhếch lên như có như không. Hồi trước thích cô, có lẽ là vì ấn tượng trong một khoảnh khắc, trên sân vận động đông người như vậy, anh chỉ nhìn thấy một mìnhcô, người con gái ấy, khi cười đôi mắt cong cong, lấp lánh đoan trang,khó mà quên được.
Nhưng, người hay cười cũng thường hay khóc, đại khái là khó mà tránh khỏi những biến động cảm xúc tương đối phong phú.
Đồ Nhiễm cũng hay cười, chỉ có điều chưa từng thấy cô khóc… Phải rồi, LụcTrình Vũ sực nhớ, hồi trước khi không làm được bài cô sẽ khóc, điểm thikhông cao cũng khóc, nước mắt đã khóc cạn rồi, con người này một khithay đổi, coi như thay đổi hoàn toàn.
Thang máy kêu “tinh” một tiếng, Lục Trình Vũ thoáng ngập ngừng, rồi rảo bước ra ngoài.
Lý Sơ Hạ tụt lại phía sau theo thói quen, trước đây là đi theo sau, hơi tụt lại một chút.
Anh khi đó quen kéo tay cô bước về phía trước, cô là kẻ chậm chạp điểnhình, làm gì cũng lề mề, bề ngoài anh trầm tĩnh nhưng tính tình lại khánóng vội, những người nóng tính thường quyết đoán, một khi đã hạ quyếttâm thì không còn có thể thương lượng. Rất nhiều lúc cô không hiểu đượcsuy nghĩ của anh, nhưng lại có thể dễ dàng bị anh chi phối.
Lý Sơ Hạ nhìn theo bóng dáng dần khuất xa, bất giác ngậm ngùi. Con người luôn khó từ bỏ những thói quen, giờ đây, cô đã quen đứng từ phía xa nhìntheo bóng anh.
Lý Sơ Hạ đi về nhà như tản bộ, từ cửa ngách bệnh viện đi ra, rẽ một cái, đi một chút là tới, rất gần.
Mấy căn nhà kiểu Tây riêng biệt là kiến trúc thời kỳ Tô giới, bị vây chặtgiữa những tòa nhà thanh niên và tòa nhà giáo viên, cách một giậu câyxanh được cắt tỉa tỉ mỉ, nhà Lý Sơ Hạ ở trong tòa nhà nhỏ kiểu Âu, khánổi bật.
Cô mở cửa bước vào, đặt chùm chìa khóa lên nóc tủ giày ở lối đi theo thói quen, đang định lên lầu thì bị gọi lại như thường lệ.
Bà viện trường vừa treo chùm chìa khóa vào hộp chìa khóa vừa hỏi:
- Lại ăn ở nhà ăn rồi à?
- Ăn rồi ạ.
- Nhà ăn thì có gì ngon, bố con lại nói đúng rồi, ngày nào cũng phần cơm cho con, ngày nào cũng phải đổ đi, lãng phí.
- Tự nhiên con thấy đói.
Bà viện trưởng lắc đầu nhìn con gái rồi đẩy khẽ cô một cái:
- Đi, vào nói chuyện với bố con, công việc mệt mỏi đến vậy sao, không còn cả sức lực nói với bố mẹ vài câu?
Cô uể oải ngả ra sau, bị mẹ vừa lôi vừa đẩy về phía phòng khách, bà viện trưởng cười:
- Cô gái rượu tiến sĩ nhà ta ơi, đã sắp đầu ba rồi đấy, vẫn còn y như trẻ con thế này.
Viện trưởng Lý đang ngồi trên sofa đọc báo, lúc này mới ngẩng đầu lên, cười tít mắt hỏi:
- Sao thế bác sĩ Tiểu Lý?
Lý Sơ Hạ ngả người lên sofa:
- Chẳng sao ạ, cả ngày gà bay chó nhảy.
Viện trưởng Lý đặt báo xuống:
- Sao thế, lại bị tiếng kêu khóc của bọn trẻ làm cho váng đầu hả?
Bà viện trưởng vội nói:
- Kêu khóc, đau đầu cũng còn tốt hơn ở khoa Ngoại, bố mẹ vẫn còn được yên tâm một chút. Con gái con đứa, suốt ngày máu me với nội tạng thì có gìhay ho, chỉ được cái nhiều tiền, vừa bẩn thỉu lại vừa cực khổ, nhà chúng ta đâu có thiếu tiền.
Ông Lý cười cười, thở dài xa xôi:
- Mấy người như bà đâu có biết niềm vui của nghề này, tôi thì già rồi.
Bà viện trưởng xua tay:
- Tôi cũng chẳng muốn biết, ông cứ giữ lấy mà vui một mình đi.
Bà lại quay sang nói với con gái:
- Anh chàng thuế vụ mà dì Trương giới thiệu kia trông ảnh cũng khá lắm, lúc nào con tranh thủ đi gặp xem sao.
Lý Sơ Hạ nói:
- Không gặp.
Một lúc sau cô lại nói thêm:
- Con mới trở về làm việc, đâu có thời gian rảnh.
Bà viện trưởng nói:
- Phải đi chứ, công việc khá, gia đình môn đăng hộ đối, đều là cán bộ công chức, tuổi tác cũng không lớn hơn con là bao nhiêu…
Lý Sơ Hạ ngắt lời bà:
- Ghét nhất công chức, toàn lũ bụng phệ.
Bà viện trưởng lại nói:
- Anh chàng ngân hàng lần trước giới thiệu cho con…
- Ghét nhất mấy người cả ngày tiếp xúc với tiền, sặc mùi tiền bạc.
Bà viện trưởng tức tối lườm cô:
- Con nói xem con không ghét gì? Chuyện này không thể bướng bỉnh được đâu. Cứ gặp đi rồi tính.
Khi tâm trạng con người đang bế tắc ở một phương diện nào đó, sẽ không kìmnén được mà muốn tìm cách xả ra ở một phương diện khác, Lý Sơ Hạ bậtdậy:
- Không gặp, con không có thời gian, thích thì mẹ đi mà gặp.
- Bà chiều thì có. – Ông lại cầm tờ báo lên đọc tiếp.- Ái chà, cô bác sĩ Tiểu Lý này cũng nóng tính quá nhỉ. Thôi, cứ mặc kệ nó.
Bà viện trưởng ngừng lại một lúc rồi nói nhỏ:
- Vẫn nhớ đến cái thằng hồi trước đấy, không chừng giờ này nó đang oán tôi đấy.
Ông Lý nói:
- Chắc chắn là thế.
Bà viện trưởng nói:
- Hẹp hòi, giống ông.
Ông Lý nói:
- Chứ còn gì, cả đời này tôi chỉ biết có bà thôi.
Bà viện trưởng vừa tức vừa buồn cười, cầm quyển tạp chí trên bàn lên tiện tay giở mấy trang:
- Ông nói xem, nếu lúc ấy tôi không phản đối, chuyện này thực ra cũng xong.
Ông lườm bà:
- Thấy người ta có tiền đồ nên giờ bà hối hận rồi hả?
Bà viện trưởng bĩu môi:
- Tiền đồ được đến đâu, trong bệnh viện của ông, mấy bác sĩ be bé như thế quơ tay được cả đống.
Ông Lý đặt tờ báo xuống:
- Tôi nói thật là chẳng có mấy người được như thế đâu, trước đây tôi đãtừng hướng dẫn cậu ta, lúc vào ca mổ cũng có ý thử, tuổi trẻ liều lĩnh,nền tảng vững chắc, gan lại to, dám cầm dao mổ, là một người thông minh, chẳng trách Hà Lão lại coi trọng. Bây giờ là nhân tài, mấy năm nữa sẽlà nhân vật máu mặt đấy. Mắt nhìn người của bà, không ổn, còn chẳng bằng con gái bà.
Bà viện trưởng nói:
- Tôi thế đấy, nếu khôngsao lại chọn ông. Có tốt đến mấy, thì cũng đã kết hôn rồi. – Bà ngừnglại một lúc rồi nói. – Nghe nói cưới một con bé bán thuốc, lại còn vácbụng bầu kết hôn, người như thế tốt cái nỗi gì? Con gái con đứa làm cáinghề ấy tốt cái nỗi gì? Ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Cho nên phải nhìn xatrông rộng, xuyên qua hiện tượng mà nhìn vào bản chất. Có những chuyệnđàn ông các ông không hiểu được, phụ nữ tìm chồng không nhất thiết phảitìm người tài giỏi hay có năng lực, quan trọng nhất là phải chu đáo, cóchuyện gì cũng đặt vợ con lên hàng đầu, như thế mới là đàn ông tốt. Đànông bây giờ không bằng hồi trước, còn sợ thiệt thòi hơn cả phụ nữ, aicũng khôn khéo hết, đàn ông thông minh, tháo vát quá chưa chắc đã giữđược, tôi không muốn con gái ông sau này phải mệt mỏi.
Ông Lý không muốn tranh luận, chỉ nói:
- Mấy chàng trai trẻ khoa Ngoại, áp lực công việc lớn, đời sống riêngphóng túng cũng chẳng phải là ít, không bằng được thời bọn tôi.
Bà viện trưởng nói:
- Theo tôi vẫn là do dạy bảo không tốt, cha nào con nấy, sau này chả biết thế nào. – Bà chê quyển tạp chí chẳng có nội dung gì, bèn đưa cho ôngLý. – Ông đọc cái này đi, báo hôm nay tôi còn chưa đọc.
Ông Lý làm theo, lại nghe thấy bà nói:
- Cô gái đó, hình như tôi đã gặp rồi.
Ông Lý hỏi:
- Cô gái nào?
Bà viện trưởng xì một tiếng, ngước nhìn lên trên lầu, thấy không có động tĩnh gì bèn nói tiếp:
- Cái cô trình dược viên của ai kia đó.
Ông Lý:
- À.
Bà viện trưởng nói:
- Mặt cô ta không xinh bằng con gái ông, trông cũng thường thôi, ăn mặc,trang điểm cũng bình thường, chỉ là một cô bé bình thường, con gái ngâythơ, trong sáng, lãng mạn một tí thì tốt biết mấy, cô ta thì không, hơigiống cái gì… – Bà nghĩ mãi mà không ra. – Ông còn nhớ bộ phim tối hômtrước con bé nhà mình ngồi xem ở đây không, hơi giống Thanh xà, Bạch xà, ông còn bảo là sao lại thay đổi loạn xạ lên như thế, là con rắn xanh mà cái cô Trương Trương gì đó đóng ấy.
Ông Lý đáp:
- Trương Mạn Ngọc.
Bà viện trưởng nói:
- Đúng. Đẹp thì kém xa, nhưng lại có nét lẳng lơ từ trong máu, lẳng lơ mị hoặc. Cho nên sẽ đánh lừa đàn ông.
²²
Đồ Nhiễm ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã muộn, cơm canh nguội ngắt.
Một cơn gió lùa vào, cô cảm thấy sống lưng lành lạnh, hắt xì mấy cái liên tiếp.
Trước đây người ta hay nói: hắt xì một cái là có người đang nói xấu mình saulưng, hai cái là có người đang nhớ mình, còn ba cái, là bị cảm.
Nếu Đồ Nhiễm biết có người đang ở sau lưng cô nói cô giống yêu tinh, có lẽ cô sẽ cực kỳ vui sướng.
Khi đó mới đi làm, vất vả đủ điều, có lần cô túm lấy Chu Tiểu Toàn hỏi:
- Bây giờ mình có tí yêu mị nào chưa?
Chu Tiểu Toàn nói:
- Yêu thì làm sao, người thì làm sao, đều từ bụng mẹ chui ra cả.
Cô nói:
- Yêu tốt hơn chứ, bỡn cợt đàn ông, bảo vệ bản thân, mẹ mới không lo lắng.
Giờ đây cô ở chỗ mới, chưa đợi cuối tuần Lục Trình Vũ tới đón, bà Vương VĩLệ đã tống cô ra khỏi cửa. Mấy hôm nay bà cứ mặt nặng mày nhẹ với cô,mỗi lần cô chuẩn bị đi là lại quăng ra mấy câu.
Bà nói:
- Không có khoan kim cương thì đừng mơ làm nghề gốm[3].
[3] Ý nói không có bản lĩnh thì đừng cố làm những chuyện khó khăn.
Đồ Nhiễm quá hiểu mẹ, hễ tức giận là bà lại thích ăn nói vòng vo. Có lúccô cũng muốn tìm ai đó để trút giận, nhưng băn khoăn day dứt mãi, cuốicùng không thể không thừa nhận, câu này không phải là không có lý.
Chuyện đến nước này, đã đâm lao thì đành phải theo lao.
Về nhà, việc đầu tiên Lục Trình Vũ làm là đi tắm, không kịp uống một ngụm nước, vào cửa, rẽ trái, đi thẳng vào nhà tắm.
Làm gã trai độc thân quá lâu, có phần không câu nệ tiểu tiết, lúc bước ra ngoài, anh chỉ quấn chiếc khăn tắm quanh eo.
Theo lệ thường, tiếp sau đó, anh sẽ châm một điếu thuốc, ngả người trên sofa nghỉ một lát.
Thỉnh thoảng anh cũng hút thuốc, một ngày nhiều nhất là một điếu, không phảinghiện ngập gì, mà chỉ châm thuốc, kẹp trên tay, nhắm mắt nghỉ ngơi.Nhưng bây giờ trong nhà có thêm một người phụ nữ, chiếm chỗ của anh, lại dùng ánh mắt không được tự nhiên lắm nhìn anh.
Lần đầu tiên Đồ Nhiễm nhìn thấy anh như thế này, cô cảm thấy thật bối rối.
Lúc trước khi họ vần vò nhau là ở trong bóng tối nên cũng không để ý, bâygiờ mới cảm thấy người đàn ông này không chỉ vai rộng eo thon mà nước da cũng sáng đẹp, cô nhất thời không kìm chế được mà nhìn thêm mấy lần,tận đến khi anh quay người đi vào phòng ngủ, lôi một cái quần dài ramặc, cô mới thấy hơi sượng sùng, thầm nhủ không biết có phải ánh mắt của mình thô bỉ lắm không.
Lục Trình Vũ vốn dĩ định hút thuốc, nhưng thấy trong nhà từ sàn tới trần đều không một hạt bụi, anh đành mặc quần áo, cầm bao thuốc và bật lửa ra ngoài ban công. Đèn tối quá lại khôngđể ý, chân không biết va phải vật gì cứng ngắc, anh cúi đầu nhìn, thì ra là một chậu hoa bằng sứ.
Trong chậu cắm mấy thanh gỗ làm giá, ở giữa trồng một loại cây mà anh không biết, bèn lấy chân dịch cái chậu vào sát mé tường.
Đang ngả người trên sofa đọc sách, Đồ Nhiễm nhìn anh:
- Sát tường không có nắng.
Cô đứng dậy, hì hục bê chậu hoa ra phía ngoài:
- Mùa mưa phùn, đặt ở đây dễ bị dính mưa, lại không có nắng rọi, sẽ bịbệnh nấm trắng… Cơm canh ở trong bếp, hâm nóng lại rồi ăn.
Anh nói:
- Ăn ở nhà ăn rồi.
Cô ngẩng lên nhìn anh:
- Thế thì phải gọi điện cho em chứ, nấu rồi, không ai ăn thật phí phạm.
- Quên mất. – Anh lại nói thêm một câu. – Bận quá nên quên mất.
Cô không nói gì.
Anh gợi chuyện:
- Chậu này trồng gì thế?
- Tường vi. – Cô đáp. – Nhà anh ở hướng tây, tới lúc lá cây mọc nhiều ra, có thể che được nắng.
Cô luôn nói “nhà anh”. Lúc trước nói “sàn phòng khách nhà anh, chỗ đặtsofa bị xước hết rồi”, vậy là chẳng bao lâu sau, phía trước sofa có thêm một tấm thảm màu be nhạt. Sau đó vỏ bọc sofa cũ cũng được thay thànhcotton trắng tinh. Cái chậu sứ Thanh Hoa trên kệ ti vi có thêm vài viênđá màu và một chú cá nhỏ tung tăng bơi lội. Trên cái bàn sát tường cóthêm mấy chậu cây xanh, có cả mấy cái hộp đựng vài món đồ sưu tập xinhxinh… Mỗi ngày thay đổi một chút, thoạt đầu Lục Trình Vũ không để ý, đến khi phát hiện ra thì đã quen.
Ở chung với nhau không lâu, LụcTrình Vũ mới phát hiện ra, vợ anh có một đặc điểm, nếu trong nhà hơi bừa bộn, cô sẽ ăn không ngon, ngủ không yên, bứt rứt trong người, sau đóchẳng nói chẳng rằng cắm cúi làm việc, cho tới khi mọi thứ được dọn dẹpđâu ra đấy, lúc ấy trời mới quang, mây mới tạnh.
Ngoài ra cô còncó sở thích quy nạp: ví dụ như tất cả các sách hướng dẫn sử dụng đồ điện tử và các linh kiện, phụ kiện đều phải đặt vào trong một ngăn kéo nhấtđịnh; dụng cụ các loại không được vứt lung tung mà phải cất vào ngăn tủriêng, các loại văn phòng phẩm phải phân loại tỉ mỉ đặt vào trong hộpcạnh bàn làm việc; quần áo, đồ lót, áo khoác mặc rồi, màu sẫm, màu nhạtđều phải cho riêng vào hai cái sọt trong phòng tắm, có lúc anh chẳngphân biệt được, cứ vứt bừa như trước kia, mỗi lần như thế lại bị gọi vào xếp lại từ đầu.
Anh thấy hơi phiền toái, vừa vặt vãnh vừa không thoải mái. Cô lại hùng hồn lý luận:
- Ban ngày em cũng phải đi làm, thời gian nghỉ ngơi thì chẳng được thảnhthơi, nhà cửa em dọn, quần áo em giặt, đi chợ nấu cơm cũng em, mong anhthông cảm mà trân trọng thành quả lao động của em.
Anh bảo:
- Bừa một tí cũng kệ đi, có ai bắt em ngày nào cũng quét dọn đâu, làm quá là thành bệnh sạch sẽ đấy.
Cô nói:
- Anh mới bị bệnh sạch sẽ, ngày nào từ bệnh viện về cũng phải đi tắm. –Ngừng một lúc, cô lại nói. – Thói quen này anh cứ tiếp tục duy trì, nếukhông em lại phải dùng nước khử độc để lau chùi nhà cửa, đồ đạc.
Chẳng dễ dàng gì mới tạm ngừng, Lục Trình Vũ muốn xem thời sự, nhưng trênsofa lại bày bừa một đống đồ trang điểm, nào son môi, nước hoa, nàoquẹt, anh chẳng còn chỗ đặt mông, coi như cũng có dịp trả đũa:
- Đồ Nhiễm em ra đây mà xem, đồ của em thì vứt bừa vứt bãi được nhỉ, tiêu chuẩn kép đấy à.
Đồ Nhiễm thò tay chỉnh lại vỏ bọc sofa, sắp xếp lại đống chai lọ, lại nhặt mấy cái lá vàng rụng đặt ở bên cạnh rồi chạy đi lấy máy ảnh chụp, sauđó đưa cho anh xem:
- Anh không thấy kết hợp màu sắc như thế này trông rất nghệ thuật hay sao?
Lục Trình Vũ cảm thấy đi so đo với phụ nữ đúng là mất thời gian.
Buổi tối họ ngồi trên sofa xem ti vi, Đồ Nhiễm không thích phim truyền hình, anh xem kênh nào cô xem kênh ấy.
Cô không xem ti vi mà chỉ nghe, lúc thì đọc một quyển sách, lúc thì bậnrộn thêu thùa may vá. Lục Trình Vũ thấy cô lấy mấy miếng vải hoa màu sắc rực rỡ, rồi cả những bông vải và bìa cứng không biết moi ở đâu ra đínhlại với nhau, chẳng lâu sau đã làm được một hình trụ tròn, có cả nắp. Cô vứt hết đống chai lọ của mình vào trong rồi nói:
- Lần này thì ổn rồi, anh không còn gì để nói nữa nhé.
Thấy bàn tay cô mảnh mai, linh hoạt, Lục Trình Vũ không khỏi khen ngợi:
- Được đấy, có thể vào phòng mổ giúp người ta khâu chỉ đấy.
Cô cười đắc ý:
- Hồi trước em nghe người ta nói, điều kiện để làm bác sĩ khoa Ngoại làtim sư tử, mắt đại bàng, tay phụ nữ, để em xem tay anh nào, có giống tay phụ nữ không?
Anh đưa tay ra.
Cô nắm lấy bàn tay anh ngắm nghía, còn đặt tay mình lên trên so sánh một hồi:
- To hơn hẳn tay em thế này, không đủ điều kiện rồi, chàng bác sĩ ơi, anh có mổ cho người ta được không đấy?
Bàn tay phụ nữ mịn màng, mềm mại, anh cảm thấy như có một sợi lông vũ nhẹ lướt qua lòng bàn tay mình, vừa tê vừa ngứa, bèn nói:
- Thực ra anh không phải là bác sĩ.
Đồ Nhiễm cười cười nhìn anh:
- Thế thì là gì?
Anh lật tay cô lại nắm một cách hết sức tự nhiên:
- Lát nữa cho em biết. – Anh cầm điều khiển lên tắt ti vi.
Cô hơi thảng thốt, cánh tay bất giác khẽ rụt về phía sau nhưng không được, bèn ngừng lại một lúc rồi mới nói:
- Vậy thì là đồ tể rồi.
Anh cười, đưa mắt nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn cô:
- Muộn rồi.
Cô cúi đầu mân mê mấy thứ đồ khâu vá đặt bên cạnh:
- Anh có thể đọc sách thêm một lát mà.
Anh ngả người trên sofa:
- Hôm nay không muốn đọc.
Cô không lên tiếng, anh cũng không nói gì, cả hai cứ ngồi như vậy, khôngkhí có phần khác thường. Một lát sau, chuông điện thoại reo.
Không ai nghe.
Cô nói nhỏ:
- Điện thoại của anh.
Anh đưa mắt nhìn về nơi phát ra tiếng chuông, bấy giờ mới buông tay cô ra,đứng dậy bước tới cái tủ thấp ở gian ngoài để lấy điện thoại.
Thời gian nói chuyện không ngắn.
Người gọi điện là bác sĩ trực, ăn nói lắp ba lắp bắp. Không đợi anh ta nóihết, Lục Trình Vũ đã hỏi thẳng vài vấn đề, có được câu trả lời bèn cúpmáy, lấy quần áo treo trên giá mặc vào nhanh như chớp, trước khi ra cửaanh nói:
- Anh tới bệnh viện.
Một lúc sau, không thấy ai lên tiếng, anh bèn quay trở lại.
Ti vi đã tắt, Đồ Nhiễm đang dựa vào đầu giường đọc sách, cô đã thay váyngủ, mái tóc dài buông xõa một bên, cổ áo hơi trễ… hoặc có thể nói làcăn bản không có cổ áo, hai dây áo treo trên bờ vai đầy đặn, lớp vảiphía dưới ôm sát người. Thấy anh đứng ở ngoài cửa nhìn mình, cô khẽ mỉmcười:
- Nghe thấy rồi, anh đi mau đi.
Anh bỗng cảm thấykhông cam tâm, chân không bước vào nhưng cũng không muốn bước ra. Đấutranh một lúc, anh đành bất đắc dĩ xoay người đi ra cửa, lại nghe thấycô hỏi:
- Bao giờ anh về?
Anh nghĩ một lúc:
- Chắc phải đến sáng mai.
Cô ừ một tiếng rồi nói nhỏ:
- Anh về sớm nhé.
Tim run lên, anh dặn cô:
- Em khóa cửa cho kỹ.
Tảng sáng anh ra khỏi phòng mổ, đợi bệnh nhân dần ổn định lại mới chuẩn bịhồi dinh. Đồng nghiệp trực ca sau rủ anh cùng đi ăn sáng, anh từ chốiluôn, không cần suy nghĩ.
Có đồng nghiệp cười nói:
- Người ta vừa về nước, vừa tân hôn lại vừa tiểu biệt, đương nhiên phải tranhthủ thời gian về ăn cơm vợ nấu, đâu có thể lông bông như cái lũ già đầubọn mình.
Mọi người cười ồ lên vui vẻ, bác sĩ chủ nhiệm cùng mổ vỗ vai anh nói:
- Khá lắm, tay không cứng tí nào, ca mổ rất thành công. Một thời gian nữa lên phó chủ nhiệm là có thể danh chính ngôn thuận cầm dao mổ chính.Chàng trai trẻ ơi, hồi trước khi tôi được lên phó chủ nhiệm cũng phảiqua 35 rồi đấy.
Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài, vị chủ nhiệm kia lại nói:
- Làm người nhà của mấy kẻ làm nghề này như chúng ta cũng chẳng dễ dànggì, dăm bữa nửa tháng không thấy mặt đâu là chuyện thường, người nhà cậu không có ý kiến gì đấy chứ?
Anh nói:
- Cũng ổn, cô ấy hoàn toàn có thể hiểu được.
Thậm chí hiểu tới mức chưa từng hỏi tới, chỉ trừ ngày hôm qua.
Nhưng dù anh có về nhà muộn đến mấy, trong bếp nhất định sẽ có cơm canh nónghồi tươi mới, hoặc là trước khi đi làm, cạnh tủ quần áo luôn treo một bộ đồ là lượt phẳng phiu, bất kể anh có ăn, có mặc không, cô cũng luônchuẩn bị.
Mới chỉ mấy ngày, thói quen của anh đã vô thức thayđổi, dần dần bắt đầu tự cho phép bản thân mình hưởng thụ cơm bưng nướcrót một cách ỷ lại và ì trệ.
Trên đường về, Lục Trình Vũ khôngnghĩ tới chuyện gì khác, bước chân thoăn thoắt, thậm chí hơi thở còn hơi gấp gáp. Anh nhìn đồng hồ, chưa tới bảy giờ, bình thường tám giờ ĐồNhiễm mới đi làm, vẫn còn kịp.
Trên đường phố, người qua kẻ lạivội vàng, tấp nập, nét mặt chăm chú, hoặc đứng đắn, ít ra là đứng đắnhơn nhiều so với suy nghĩ của anh lúc này…
Chẳng có ai đi trênđường lúc trời vừa hửng sáng mà trong lòng chỉ sục sôi một tâm niệm “hôm nay nhất định phải làm chuyện ấy” cả.
Người con gái tối qua, chỉ tùy tiện nói vài chữ, đã có thể biến anh thành một thằng trẻ ranh liều lĩnh.
Khi thằng trẻ ranh này đẩy cửa nhà mình ra, lại thấy…
Chẳng có gì hết, trên bàn không có đồ ăn sáng nóng hổi, trên giường không cócô vợ trẻ thơm tho, chỉ có một bộ váy ngủ vắt hờ hững ở đó, đập vào mắtnhư thể đang ngoác mồm cười nhạo.
Anh nghỉ một lúc, rút điện thoại ra, gửi tin: Đang ở đâu?
Một tiếng sau, Đồ Nhiễm trả lời: Vừa xuống máy bay, hôm qua quên không bảo anh, bay chuyến bảy giờ sáng, công tác, hai ngày.
²²
Sáng sớm Đồ Nhiễm tới sân bay, Cố Viễn Hàng dẫn theo thư ký và mấy đồngnghiệp khác đã đợi sẵn ở đó. So với dáng vẻ thảnh thơi của họ, đống hành lý của cô có vẻ trịnh trọng quá mức.
Đồ Nhiễm không tin tưởngđiều kiện vệ sinh của khách sạn, mỗi lần ra ngoài là phải vác theo mộtđống đồ, từ chăn ga gối đệm cho đến khăn tắm, nước khử độc, thậm chí làgiấy lót bồn cầu dùng một lần, đầy đủ, không thiếu thứ gì.
Cố Viễn Hàng nhìn chiếc va li cỡ trung trong tay cô, không khỏi mỉm cười.
Con người Cố Viễn Hàng, cho dù có hơi mệt mỏi, thì khi đứng giữa đám đông vẫn vô cùng rạng rỡ.
Một người đàn ông, không chỉ oai phong lẫm liệt đang độ tráng niên, màtrong cách ăn mặc, cử chỉ đều toát ra tác phong của người thành đạttrong xã hội, muốn người khác không chú ý cũng khó.
Nhưng nhiều năm trước, Cố Viễn Hàng không như bây giờ, tu luyện cũng cần có thời gian.
Khi Đồ Nhiễm mới vào nghề, Cố Viễn Hàng vẫn còn là thầy hướng dẫn, chuyênđào tạo người mới. Đồ Nhiễm vừa ra trường, ngu ngơ, khờ khạo, thấy CốViễn Hàng như vậy liền cung kính gọi “Thầy Cố”, vẫn còn nét ngây ngô của con mọt sách sống trong tháp ngà.
Mọt sách làm việc rất chămchỉ, vì mong mau nắm bắt được công việc nên dành nhiều thời gian họcthuộc hồ sơ tiêu thụ và tài liệu về các loại thuốc, thường là người ravề cuối cùng ở công ty.
Một buổi tối Cố Viễn Hàng làm thêm, thấy cô nàng mọt sách vẫn đang cắm cúi học hành, bèn gọi xuống lầu cùng ăn cơm.
Khi đó Đồ Nhiễm rất ít khi ăn ở ngoài, một là để tiết kiệm, hai là vì không có tiền, thấy Cố Viễn Hàng gọi đồ ăn không thèm nhìn giá cả thì vô cùng ngưỡng mộ.
Có chút hơi men, Cố Viễn Hàng bèn mở loa phóng thanh, nói từ chuyện nhân sự, chuyện kinh doanh ở công ty, đến những chuyệntrên trời dưới biển khác.
Giữa lúc ấy anh ta nhận được một cuộc điện thoại, thái độ phóng túng, ỡm ờ, ai ngờ sau khi đặt điện thoại xuống lại làu bàu:
- Mấy ả đàn bà đã kết hôn như lang như sói này…
Đồ Nhiễm sửng sốt.
Cố Viễn Hàng cười với cô, nụ cười phảng phất nét phóng đãng như Julien[4], anh ta ung dung lên tiếng:
[1] Chỉ Julien Sorrel, nhân vật chính trong tiểu thuyết Đỏ và Đen của nhàvăn Stendhal, Pháp. Julien là nhân vật thông minh, sắc sảo, đầy cá tínhvà nhiều tham vọng, luôn ấp ủ giấc mơ thành đạt và tự khẳng định bảnthân bằng danh vọng, vinh quang, bất kể giá nào.
- Đàn ông nếumuốn tìm phụ nữ, thì đây là loại an toàn nhất, có gia đình cả rồi, không sợ họ sẽ như thiêu thân lao đầu vào lửa, buông được bỏ được. Bên ngoàibây giờ sợ nhất là gì? Sợ nhất là gặp phải mấy cô thiếu nữ ngây thơ, vừa phải thỏa mãn ảo tượng tình yêu mỹ miều của nàng, lại vừa phải đề phòng sau này sẽ bị bám riết không rời, vừa mệt mỏi vừa rắc rối, nhỡ may xảyra chuyện gì cũng khó dàn xếp.
Đồ Nhiễm nhất thời không tư duy kịp, ngây ra nhìn anh ta chằm chằm.
Thấy cô như vậy, Cố Viễn Hàng khen:
- Em còn rất ngây thơ, như một tờ giấy trắng.
Đồ Nhiễm im lặng, cắm cúi ăn cơm, một lúc lâu sau mới ngẩng mặt lên khỏi đĩa thức ăn, cô nói:
- Thầy Cố, ý thầy muốn nói là em rất ngốc phải không?
Cố Viễn Hàng nhìn cô, không nhịn được bật cười ha hả.
Máy bay cất cánh yên ổn, Cố Viễn Hàng tháo dây an toàn, bật đèn gọi một ly cà phê.
Anh ta khẽ nghiêng đầu là có thể nhìn thấy Đồ Nhiễm. Cách một lối đi, côđang lật tập danh sách khách hàng trong tay, người con gái 26, 27 tuổiđang độ xuân thì phơi phới, dáng vẻ nghiêm túc trông thật dễ chịu.
Cô hơi nghiêng mặt, cúi đầu, môi khẽ mím lại, lúm đồng tiền lấp ló trên gò má, mái tóc dài đen nhánh búi hờ sau gáy, vài sợi tóc mai buông lơi,tôn lên chiếc cổ mảnh dẻ, mềm mại động lòng người.
Như cảm nhận được ánh mắt của anh ta, Đồ Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn sang phía bên này.
Cố Viễn Hàng nhìn ly cà phê trong tay cô, kiến nghị:
- Phụ nữ trẻ nên uống nhiều nước hoa quả, hoặc nước chanh mật ong là tốtnhất, tăng sức đề kháng, lại chống được bệnh tăng hồng cầu vô căn[5],nhưng cũng phải điều độ, uống nhiều lại hại dạ dày.
[5] Một dạng ung thư máu.
Đồ Nhiễm mỉm cười đáp:
- Tổng Giám Đốc Cố rất rành về dưỡng sinh, nghe nói phu nhân của ngài làbà chủ của một thẩm mỹ viện quy mô lớn, không biết ngài có bái Cố phunhân làm thầy không?
Cố Viễn Hàng cũng cười, gật đầu đáp:
- Quả thật, học được nhiều từ cô ấy.
Hai người tán gẫu vài câu, chủ đề vô tình hữu ý xoay quanh gia đình của CốViễn Hàng, nói về sự nghiệp của vợ anh ta, về dưỡng sinh, thẩm mỹ, vềcác hạng mục hiện nay và kế hoạch của công ty, chỉ không nói về thứ anhta có hứng thú nhất.
Thâm tâm Cố Viễn Hàng thừa hiểu điều đó, bất giác cảm khái thời gian như nước chảy, cô bé này đâu còn là tờ giấytrắng như trước kia, cũng không biết bị người đàn ông như thế nào viếtlên vài mét, khiến giờ đây mọi ám chỉ hay bày tỏ công khai của anh tadần dần vô hiệu.
Hôm Đồ Nhiễm đi, Lục Trình Vũ hiếm hoi có đượcmột ngày nghỉ, sau đó lại làm việc liên tục 36 tiếng đồng hồ, tới tậnchiều tối ngày thứ ba. Về nhà nhìn, bếp núc vẫn vắng tanh, lạnh lẽo. Tắm xong, anh kiểm tra màn hình điện thoại bàn trong nhà, không có cuộc gọi đến. Một lúc sau, di động nhận được một tin nhắn.
Đồ Nhiễm nói: khoảng chín giờ tối về đến nhà.
Lục Trình Vũ vốn tưởng về nhà sẽ có cái ăn, ai dè vị này còn về muộn hơn cả anh. Anh đành nhấc điện thoại gọi đồ ăn bên ngoài, nhiều dầu mỡ, mặnchát, lại lắm tinh bột, ăn qua quýt vài miếng cho no bụng, đi loanhquanh trong nhà một vòng, nhìn chỗ nào cũng cảm thấy ngứa mắt.
Căn phòng bé bằng bàn tay, lại sạch sẽ, ngăn nắp quá mức, không chút tự do, thoáng đãng.
Anh liếc nhìn đồng hồ, thấy đã sắp chín giờ, bèn vào nhà tắm, lôi quần áobẩn chất đống suốt mấy ngày liền ra giăng lung tung, rồi lại đem mấy đôi giày trong tủ giày ra vứt ở lối vào, bát đũa đã dùng bây giờ tuyệt đốikhông rửa nữa, đặt mấy cái trong bếp, mấy cái trên bàn nước, lại ôm mấyquyển sách trong phòng làm việc ra vứt trong phòng khách, cuối cùng kéocho sofa xộc xệch, thảm cũng cuộn một bên lại.
Xong xuôi, tâm tình anh bỗng thoải mái hẳn.
Lúc Đồ Nhiễm bước vào nhà, đầu óc hơi váng vất.
Cô nén giận không lên tiếng, trong nhà bừa bãi lộn xộn lại chẳng thấy bóng người đâu. Cô liếc về phía phòng ngủ, ngọn đèn bàn sau bức bình phongđã được bật lên, Lục Trình Vũ đã thay chiếc áo phông ngắn tay và chiếcquần dài mặc ở nhà, đứng trước bàn đọc sách.
Hai chân anh hơigiạng ra, một tay thỉnh thoảng lật sách, tay kia cầm chiếc tạ tay, cánhtay co duỗi, nâng lên đặt xuống theo cái tạ, gân xanh trên cánh tay nổigồ, bắp thịt hơi nhô lên.
Đồ Nhiễm biết anh có thói quen này,bình thường chẳng mấy khi rảnh rỗi, việc đứng mổ lại tiêu hao thể lực,vì thế anh luôn tận dụng thời gian để luyện tập.
Nhưng sao bâygiờ cô cứ thấy trong dáng vẻ thảnh thơi kia có cái gì đó như đắc ý, cốtình gây sự với cô. Trong lòng khó chịu, cô đi thẳng tới, nói:
- Dọn dẹp nhà cửa xong rồi hãy đọc sách.
Anh không thèm ngẩng đầu lên:
- Dọn cái gì, vẫn ổn cả còn gì?
Thấy anh cứ lù lù ra đấy không chịu nhúc nhích, Đồ Nhiễm biết người nàythuộc diện mềm nắn rắn buông, bèn đưa tay kéo vạt áo anh, tỏ vẻ nài nỉ:
- Em cũng mệt lắm rồi, hay là mình cùng dọn, không dọn dẹp sạch sẽ thì em không ngủ được đâu.
Lục Trình Vũ lại nói:
- Lúc mất ngủ thì tiện thể làm việc nhà. – Anh đặt cái tạ xuống, thoải mái ngả người trên ghế.
Ngọn lửa nhỏ trong lòng Đồ Nhiễm vụt bùng lên, quyết túm chặt lấy anh không tha:
- Không được, tối nay nhất định phải bắt anh dọn xong mới ngủ, nếu không em không cam tâm.
Thuận theo thế của cô, anh khẽ kéo một cái, chân cô đứng không vững, ngã nhào vào lòng anh, lại nghe thấy anh cười nhạo:
- Chẳng có phong độ gì cả, có một tí sức thế này thì em còn muốn làm gì.
Cô giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng eo bị người ta ôm chặt, chỉ có thể gụcmặt trên vai anh, há mồm cắn một cái qua lớp áo. Anh bị đau, đứng dậyquẳng cô lên giường.
Cô nhất thời không đề phòng, thoáng chút hoảng hốt, tức ê cả răng, co chân lại đạp anh.
Anh đưa một tay ngăn động tác của cô, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt khinh khỉnh, sau đó cả người anh từ từ đè xuống thì thầm với cô:
- Mới có một tí thế mà đã thở hồng hộc rồi, rõ ràng là thiếu tập luyện.
Người đàn ông này từ trước tới nay vui buồn khó đoán, nhưng lúc này nhìn kỹ,lông mày anh giãn ra, ánh mắt dịu dàng, gương mặt phảng phất dục vọng.Mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô, không hề che giấu.
Cô quay mặt đi, hổn hển:
- Không cần anh lo, tránh ra.
Anh lại nói:
- Lại còn già mồm, bây giờ anh sẽ dọn dẹp em, để em khỏi phải không cam tâm. – Nói đoạn bèn thò tay vào trong váy cô.
Hôm nay Đồ Nhiễm mặc áo sơ mi và váy ngắn công sở, váy bó khó cởi, anh loay hoay mãi không tìm được khóa kéo, bèn dứt khoát tốc ngược lên phíatrên.
Cô hơi căng thẳng, hạ giọng nói:
- Nhăn bây giờ, váy này đắt lắm đấy.
Phản kháng vô hiệu, cô bị đè đến nỗi không thở nổi, đành lúng búng:
- Em muốn đi tắm, cho em đi tắm đã.
Anh ngước lên nhìn cô, tia mắt đã vằn đỏ:
- Đợi em tắm xong thì anh ngủ mất rồi.
Lại vần vò một hồi, quần áo cả hai đều xốc xệch. Chính trong lúc đầu óc côđang mơ hồ, anh bỗng dừng lại, nhỏm dậy kéo ngăn kéo của chiếc tủ thấpđầu giường, thò tay lục lọi. Cô hơi ngỡ ngàng, chẳng bao lâu sau, côthấy anh rút từ bên trong ra một dụng cụ kế hoạch hóa gia đình chưa xévỏ.
Cô định thần lại, lòng dâng lên một nỗi chán chường, ngao ngán, trong lúc kích động, bất giác hỏi khẽ một câu:
- Còn không biết là có thể có được không mà?
Rõ ràng anh chẳng để câu này lọt tai, vừa đeo bao vào cho mình vừa tùy tiện hôn cô, nói gọn lỏn.
- Được chứ!
Nói xong bèn tiến thẳng vào trong. Xuyên qua tấm bình phong chạm trổ, ánhđèn màu vàng cam hắt lên gương mặt lúc gần lúc xa, khi mờ khi tỏ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]