Cuối tuần, Đồ Nhiễm và Chu Tiểu Toàn cùng đi dạo phố. Đồ Nhiễm muốn mua mấy bộ quần áo bầu.
Đồ đắt thì không nỡ bỏ tiền, đồ rẻ thì không vừa mắt, đều không vừa ý.Quay đi quay lại, không kìm chế được lại muốn đi xem đồ em bé. Qua khuđồ nam ở tầng bốn, cô lại theo thói quen đưa mắt liếc qua quầy sơ mi, cà vạt, bỗng thấy một bộ mùa đông nhãn hiệu châu Âu đang giảm giá. Côkhông thèm suy nghĩ, kéo luôn Chu Tiểu Toàn chen vào đám đông.
Một chiếc áo khoác lông vũ cổ đứng màu ghi sẫm trông rất vừa mắt, bên cạnhcũng có người muốn mua, Đồ Nhiễm vội túm chặt không buông, nhìn giátiền: 2.999 đồng.
Đồ Nhiễm hỏi Chu Tiểu Toàn:
- Ba nghìn tệ giảm 35% thì là bao nhiêu? Mua ba trăm tặng tám mươi… Mình còn cóthể dùng chỗ tiền đó mua mấy bộ quần áo được không?
Cô gái bán hàng liếc cô:
- Đây là giá sau khi đã giảm. Nhãn hàng này của bọn em khi khuyến mãi không được tham dự các chương trình khác.
Đồ Nhiễm hoảng hồn, nhìn kỹ lại nhãn hiệu, quả nhiên ở một góc khuất nẻocủa cái mác giấy có một dòng chữ nhỏ xíu in một con số bốn đơn vị khác.
Cô bán hàng hỏi:
- Người cao bao nhiêu? Béo hay gầy ạ?
Đồ Nhiễm nói:
- Cao 1m83, nặng 78 cân, – Cô lại nghĩ, dạo này anh bị ốm, có lẽ sẽ gầy đi một ít.
Chu Tiểu Toàn cười:
- Nhớ kỹ thế.
Cô bán hàng nói:
- Mặc cỡ này vừa đẹp, to hơn tí nữa cũng lấy cỡ này thôi, chị có mua không? Nếu mua thì để em gói lại.
Nhìn giá tiền mà lòng Đồ Nhiễm đau như cắt, do dự chưa quyết, đáng ghét cái bà cô Chu Tiểu Toàn kia cứ đứng bên cạnh giục giã:
- Mua đi, mua đi, ông xã nhà cậu mặc vào chắc chắn là đẹp lắm.
Cô bán hàng cũng nói:
- Đúng thế, đúng thế.
Đồ Nhiễm liếc cô ta:
Cô gái trẻ cười:
- Nghe số đo đã biết thân hình tiêu chuẩn rồi, người đẹp mặc vào càng thêm đẹp.
Bất luận là kiểu dáng, chất lượng hay chất liệu của chiếc áo này đều thuộcloại thượng hạng, Đồ Nhiễm cầm trên tay không nỡ bỏ xuống, hơn nữa quầnáo mùa đông của Lục Trình Vũ không nhiều, mấy bộ tốt một chút đều muatrước khi ra nước ngoài. Bình thường anh vốn dĩ không chú ý đến mấychuyện này, về cơ bản đều là cô đưa gì thì anh mặc nấy, toàn bộ đều domột tay cô sắp xếp.
Cô nghĩ một lát, cắn răng nói:
- Phiền cô gói lại giùm, quẹt thẻ.
Chu Tiểu Toàn nói:
- Người kết hôn rồi đúng là có khác, lúc nào cũng nghĩ cho người khác trước rồi mới đến mình.
Đồ Nhiễm cũng cảm thấy ấm ức:
- Nhất thời kích động, đi tong nửa tháng lương.
Cô xách túi đồ, không còn tâm trạng đi dạo tiếp, đắn đo mãi không biết có cần về căn nhà nhỏ xem tình hình thế nào không.
Mấy hôm nay thỉnh thoàng anh sẽ gọi điện cho cô, cả hai chưa từng gặp nhau, cũng không biết bây giờ anh thế nào.
Đồ Nhiễm chào Chu Tiểu Toàn, sau đó chậm rãi đi về phía nhà mình, đi quasiêu thị ở góc đường, cô lại vào mua đồ ăn. Vào tiểu khu, cô ngẩng đầulên nhìn cánh cửa sổ khép chặt, rèm cửa cũng hạ xuống, nhất định làkhông có ai ở nhà. Lòng cô thoáng nhẹ nhõm, nhưng lại có phần hụt hẫng.
Vừa bước vào nhà, cô lập tức muốn tăng xông vì bãi chiến trường ngổn ngangtrước mắt, nhất thời phiền muộn. Trong nhà khác xa hoàn toàn so với lúccô đi, người kia không biết đã bao lâu rồi không dọn dẹp nhà cửa nữa.
Cô đặt đồ trong tay xuống, treo bộ đồ mới mua vào trong tủ quần áo, rồibắt đầu tất bật: giặt quần áo, hút bụi, thay ga gối, cắt tỉa cây cối,thay nước cho bể cá. Chú cá kia vẫn còn sống, đúng là kỳ tích. Trong bếp thì khá hơn một chút, không có dầu mỡ, lúc cô đi thế nào giờ vẫn thế,ngoài một đống bát đĩa và ly thuỷ tinh chất đống trong bồn rửa, và mộtđống mì ăn liền, bánh mì chất trên bàn bếp.
Xong xuôi mọi việc, căn nhà như mang một bộ mặt khác, nhưng người lại vô cùng mệt mỏi.
Hiện giờ cô đã mang thai được gần mười hai tuần, người càng ngày càng dễ mệt mỏi hơn, hơi vận động một chút là thấy tim đập chân run. May mà lần này đi khám thai được gặp một bác sĩ tốt, vừa kiên nhẫn lại vừa có đạo đứcnghề nghiệp, mấy lần kiểm tra tình hình đều ổn, khiến cô yên tâm đượcphần nào.
Thấy đã quá trưa, cô muốn đi làm món gì ăn, vừa xoayngười lại thấy eo mỏi nhừ, bụng dưới hình như hơi trướng. Cô lại hơicăng thẳng, vội ngồi lên sofa nghỉ ngơi. Một lúc sau thấy đỡ hơn, côchầm chậm đứng dậy đi rửa tay, vào bếp vứt hết mì ăn liền vào thùng rác, bắt đầu nhào bột, băm nhân, gói sủi cảo.
Cô cố gắng gói nhiềumột chút, dành phần cho bữa trưa và bữa tối, phần còn lại cô đóng góivào mấy cái túi nhựa đựng thực phẩm rồi đặt vào ngăn đá tủ lạnh, tất bật đến tận hại, ba giờ chiều mới vội vàng hấp tạm mấy cái sủi cảo để ăn.Cuối cùng, người ngựa tả tơi, nằm vật trên sofa, thầm nghĩ dù sao vẫncòn sớm, sáu giờ anh mới tan làm, hay là mình ngủ một lát, đến khoảngnăm giờ về cũng chưa muộn.
Sau đó cô lại miên man nghĩ về nàngtiên ốc, chỉ là một cô gái ngốc nghếch giúp chàng trai nghèo làm việcnhà, làm xong còn không muốn ai biết, cuối cùng bị người ta tìm cáchvạch trần, chàng chai mừng rỡ như điên, cô gái thẹn thùng bối rối, người có tình rồi cũng thành thân thuộc, mọi người đều vui. Câu chuyện bắtnguồn từ Sưu thần hậu ký[1], kết cục nguyên bản vốn không có đoạn namhoan nữ ái, mà là câu chuyện trong sáng về lòng chăm chỉ và chí tiếnthủ, chỉ tiếc đã bị hậu nhân biến tấu cho đạm mùi tình ái.
[1]Phần tiếp theo của Sưu thần ký, đây là tác phẩm tiêu biểu của thể loạitiểu thuyết chí quái cổ đại, chiếm vị trí trọng yếu trong lịch sử vănhọc Trung Quốc.
Đồ Nhiễm vừa ngủ gật vừa nghĩ: Lần này nếu sinh con gái, nhất định không cho nó tiếp xúc với mấy loại văn hoá đồi truỵ này.
Bởi vì một là, đàn ông tuyệt đối không thể chiều chuộng, hai là, tình yêucũng không phải cứ hy sinh bản thân là sẽ được báo đáp. Nếu anh ta không yêu bạn, cho dù có bị bạn làm cho cảm động cả ngàn vạn lần cũng sẽkhông yêu; nếu anh ta vừa không yêu bạn lại vừa muốn dùng hôn nhân đểbáo đáp, vậy thì hoặc là do anh ta nhất thời đa cảm, hoặc là điều kiệncủa anh ta quá tệ, ngoài bạn ra không còn sự lựa chọn nào khác.
Ba là, tình yêu và hôn nhân rõ ràng là hai chuyện khác nhau.
Không biết là qua bao lâu, cô váng vất tỉnh dậy, như ngủ mà cũng như không,nghe thấy có người đi vào nhà, tiếng chìa khoá đặt lạch cạch lên bàn,tiếng bước chân vòng qua vòng lại, như thật lại như mơ. Một lát sau,người cô được phủ một chiếc chăn mỏng, cô vô thức đưa tay ra sờ, quảnhiên túm được một góc chăn, bèn giật mình tỉnh giấc.
Ngoài cửa sổ, ráng chiều rực rỡ.
Lục Trình Vũ đang đứng trước sofa cúi đầu nhìn cô, sau lưng anh là nhữngtia nắng chiều sót lại vẫn còn nguyên vẻ huy hoàng, anh đứng trong ánhsáng nên cô không nhìn rõ được vẻ mặt anh. Tay anh cầm một cái túi giấymàu da bò to bằng quyển sách, căng phồng, không biết bên trong đựng gì.
Họ gần như đồng thanh lên tiếng, Lục Trình Vũ nói:
- Tỉnh rồi a? Ngủ mà chẳng chịu đắp chăn gì cả, cẩn thận kẻo nhiễm lạnh.
Cô hỏi:
- Sao về sớm thế?
Anh nói:
- Không sớm, gần sáu giờ rồi.
Cô ngập ngừng một lát rồi hỏi anh:
- Bệnh cảm đỡ hơn chưa?
- Ừ, nằm nhà mấy hôm, hôm nay mới đi làm. – Anh nghĩ một lát. – Vẫn còn hơi ho, đang định ngày mai tới thăm em.
Đồ Nhiễm ờ một tiếng, nhìn đồng hồ treo tường, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, nhìn bể cá bằng sứ Thanh Hoa trên bàn, cuối cùng nhìn thấy chiếctúi giấy da bò trên tay anh. Chiếc túi không cài nắp, món đồ bên tronghơi nhô lên một góc, hình như là sổ sách, bìa cứng gì đó, ở mép thấpthoáng hoa văn cầu kỳ, trang nhã. Cô liếc một cái rồi nói tiếp.
- Công việc bận quá thì không cần phải chạy đi chạy lại, mệt mỏi tích lại dễ ốm lắm.
- Không phải, bị lây ở bệnh viện. Hay là em dọn về đây? Nhưng ở đây xachỗ làm của em quá, lái xe đi anh lại không yên tâm, cho nên cứ để anhchạy đi chạy lại, cũng chỉ hơn nửa năm thôi. – Anh nhấc nhấc cái túitrong tay, vừa nói vừa đi vào phòng ngủ, đặt chiếc túi lên tầng trêncùng của giá sách.
Cô đứng dậy, lê dép vào phòng vệ sinh sửa sang lại đầu tóc:
- Gọi điện là được rồi, không cần phải chạy cả hai bên đâu. Anh sang đó, em lại phải nấu thêm một phần cơm.
Lục Trình Vũ cầm mấy bộ quần áo thay ra bước tới, ngó vào nhìn thấy sủi cảo đã nấu xong xuôi đặt trên bàn bếp thì không đặt quần áo xuống nữa màbước tới, cầm đũa ăn mấy cái rồi hỏi cô:
- Em làm đấy à?
Cô nói:
- Còn một ít nữa trong ngăn đá tủ lạnh, sau này đi làm về anh đun lên mà ăn, đừng ăn mì ăn liền mãi.
Lục Trình Vũ gật đầu, nhận xét:
- Nhân hơi nhạt, ít thịt nhiều rau, bánh sủi cảo cũng bé hơn, nấu hơi kỹ…
Cô ngoảnh đầu nhìn anh:
- Anh ăn mấy cái rồi, em hạ độc trong ấy đấy, anh mà cằn nhằn thêm một chữ nữa là chết tươi đấy.
Anh cười cười, vẫn ăn từng miếng to, không nói gì nữa.
Đồ Nhiễm cầm túi ra mở cửa, thấy người ở phía sau bước tới giữ tay cô lại:
- Đi đâu thế? Nói mấy câu mà đã giận rồi.
Cô nói:
- Em về nhà.
Anh cầm tay cô khẽ chạm bụng cô:
- Em hại anh nói nhiều chữ như thế, không sợ con phải mồ côi từ trong bụng mẹ sao?
Đồ Nhiễm muốn đá anh một cái mà không được, lại nghe thấy anh nói:
- Đừng đi mà!
Ba từ này khiến tim cô run rẩy từng hồi, cô ngước mắt nhìn anh, nhưng muốn né tránh ánh mắt anh, cuối cùng đành nhìn vào sống mũi.
Anh nói:
- Bố bảo tối nay chúng ta nhất định phải tới ăn cơm, em đến đúng lúc lắm, nếu không anh lại phải qua đón em.
- Ờ. – Cô khẽ đẩy tay anh ra. – Anh còn phải đi tắm mà? Vậy thì mau lên, em không muốn về muộn quá.
Ông Lục đặt một phòng VIP ở Lục Hợp Yến, hẹn sáu rưỡi chiều.
Lục Trình Vũ rất thong dong, tắm rửa, cạo râu, thay quần áo, trước lúc đicòn ăn thêm mấy cái sủi cảo, hai người rề rà đến gần bảy giờ tối mới tới nơi. Lúc tới, chỉ có ông Lục, Tôn Huệ Quốc và Lục Trình Trình ngồitrong căn phòng rộng rãi.
Ông già cười với Lục Trình Vũ:
- Cao giá quá nhỉ, bố đây muốn gọi con ra ăn cơm còn phải đợi đói meo cả bụng.
Anh đáp:
- Đói thì ăn trước, đợi làm gì.
Bà Tôn Huệ Quốc cười híp mắt nhìn cậu cả nhà họ Lục:
- Phải đợi chứ, phải đợi chứ, mọi người biết con bận, cũng hiếm khi có cơ hội ngồi với nhau.
Bình thường, nếu Đồ Nhiễm đến nhà họ Lục một mình, bà ta đâu có tử tế nhưvậy, mấy chuyện như ăn cơm hay tiếp đãi bà ta chưa bao giờ thèm để ý,cùng lắm là gật đầu chào cô con dâu trên danh nghĩa một câu rồi bỏ đi,nếu rảnh rỗi thì xỉa xói cô mấy câu. Đồ Nhiễm hoặc chán chả buồn để ý,hoặc độp lại ngay, khiến bà ta tức tối nhảy dựng lên.
Bây giờ, bà ta lại tỏ ra khác hẳn lúc thường, nhìn họ bằng vẻ mặt hiền hoà, nhã nhặn.
Thấy hai bên đều nể mặt nhau, hoà bình, tử tế, ông Lục thầm vui trong lòng:
- Lát nữa Hiểu Bạch dẫn bạn nó đến, mọi người làm quen một chút. Nghe nói anh chàng đó cũng khá lắm, làm IT, giờ lại đang học tiến sĩ. Mấy đứathanh niên bọn con chắc sẽ có nhiều chuyện để nói.
Lục Trình Trình và Đồ Nhiễm đưa mắt nhìn nhau, nghe thấy ông Lục hỏi bà Tôn Huệ Quốc:
- Sao con bé vẫn chưa tới?
Bà ta vội nói:
- Bọn nó đi từ trường Hoa Công[2] tới, chắc chắn phải muộn một chút.
[2] Tên gọi tắt của Trường Đại học Kỹ thuật Nam Hoa, Quảng Châu, Trung Quốc.
Đang nói thì thấy nhân viên phục vụ đẩy cửa dẫn hai người bước vào, người đi đầu đương nhiên là Tôn Hiểu Bạch, vẫn vẻ trải chuốt của người có tiền,trang điểm cẩn thận, hiện đại. Nhìn con gái mà bà Tôn Huệ Quốc cườikhông khép miệng lại được, càng ngắm càng yêu, vội kéo chiếc ghế bêncạnh gọi cô ta tới ngồi.
Theo sau Tôn Hiểu Bạch là một người đàn ông trẻ, cao gầy, trắng trẻo, cử chỉ nho nhã, hai người họ đứng cạnhnhau trông rất đẹp đôi.
Nhìn thấy người đàn ông đó, Đồ Nhiễm lại bàng hoàng, sửng sốt.
Tôn Hiểu Bạch kéo người đàn ông đó ra giới thiệu.
- Mẹ, chú Lục, đây là người con đã kể, Đồng Thuỵ An.
Đồng Thuỵ An ra dáng nhân tài, trông thật thà, đáng tin cậy, riêng vẻ ngoàirất hợp ý các bậc phụ huynh, bà Tôn Huệ Quốc vừa nhìn đã thấy vui tronglòng. Bà ta ngoảnh sang nhìn Lục Trình Vũ, có ý so sánh hai người vớinhau, thấy cả hai cùng ngang ngửa, nhất thời mặt mày rạng rỡ.
Đồng Thuỵ An ngồi xuống cạnh Tôn Hiểu Bạch, bên trái là Lục Trình Vũ, đangngẩng đầu định trò chuyện vài câu thì thấy ngay Đồ Nhiễm ngồi cạnh.
Anh ta lập tức mím chặt môi, không nói lời nào.
Thất mặt anh ta không đổi sắc, Đồ Nhiễm thầm nhủ không ngờ gã này cũng điềmtĩnh ra trò, người lòng dạ thâm sâu như vậy, thảo nào Tô Mạt không nắmbắt được? Nhớ lại chuyện của Tô Mạt, cô thấy bực bội, liền nhìn ĐồngThuỵ An cười.
Nụ cười này, khiến bà Tôn Huệ Quốc và Tôn Hiểu Bạch lập tức cảm thấy có thâm ý khác.
Tôn Hiểu Bạch nhìn sang bạn trai, Đồng Thuỵ An lại lảng tránh ánh mắt cô ta.
Ông Lục bảo Trình Trình rót rượu cho mấy người trẻ tuổi, Tôn Huệ Quốc nhâncơ hội này chỉ vào Lục Trình Vũ, nói với Đồng Thuỵ An.
- Đây là cậu cả nhà chúng tôi, tuổi của hai cậu cũng xấp xỉ nhau.
Đồng Thuỵ An vội khẽ chạm ly với Lục Trình Vũ, cả hai gật đầu chào hỏi. Bà Tôn Huệ Quốc lại chỉ vào Đồ Nhiễm:
- Đây là vợ cậu ấy.
Lần này Đồng Thuỵ An không trốn tránh được nữa, đành phải gật đầu cười với Đồ Nhiễm.
Bà Tôn Huệ Quốc cũng cười:
- Cô trông hai đứa như quen nhau rồi, hồi xưa đã từng gặp rồi hả?
Đồng Thuỵ An đành đáp:
- Vâng, cháu và Đồ Nhiễm hồi trước học cùng trường đại học.
Anh ta vừa dứt lời, mặt Tôn Hiểu Bạch thoáng biến sắc, Lục Trình Trình quay sang nhìn Đồ Nhiễm, ông Lục lại cười nói:
- Trùng hợp thật, hoá ra là người quen, vậy thì càng dễ nói chuyện rồi.
Đỗ Nhiễm cũng cười:
- Vâng ạ, Đồng sự huynh trước đây học rất giỏi, năm nào cũng được họcbổng loại một của khoa, tốt nghiệp xong là ở lại trường học nghiên cứusinh luôn…
Nghe vậy bà Tôn Huệ Quốc thấy thật hả lòng hả dạ, nhất thời quên mất sự chán ghét giữa đôi bên, chỉ mải tít mắt cười nhìn cô.
Đồ Nhiễm liếc nhìn hai mẹ con nhà họ, nói tiếp:
- Học nghiên cứu sinh xong chẳng bao lâu thì kết hôn, kết hôn xong là cócon liền, là nhân vật truyền kỳ có hiệu suất làm việc cao nhất trongkhoa của bọn con đấy ạ.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không khí như ngưng lại.
Bà Tôn Huệ Quốc nhìn Đồ Nhiễm bằng vẻ mặt kỳ quái, rất lâu không nói tiếng nào. Không biết ai bỗng lấy chiếc đũa bạc gõ “keng” một tiếng lanh lảnh vào bát, như một chiếc kim thanh mảnh chọc thủng một quả bóng đangkhông ngừng phình lên.
- Nói như thế nghĩa là sao? Bà ta quay sang nhìn con gái. – Nói cho rõ ràng ra xem nào!
Tôn Hiểu Bạch mím môi, mặt sa sầm, nửa thân người như giấu trong bóng bà Tôn Huệ Quốc.
Bà Tôn Huệ Quốc nhìn cô ta bằng ánh mắt trống rỗng, cố nén giận:
- Con tìm người như thế nào chẳng được, sao lại tìm cái loại rổ rá cạplại lằng nhằng con cái thế này? – Giọng bà ta vút lên. – Với điều kiệncủa con, tìm người thế nào mà chẳng được?
Nhân viên phục vụ khẽ đẩy cửa để đưa thức ăn vào; thấy ồn ào liền ngừng hai giây rồi vội vã khép cửa lại.
Không ai lên tiếng.
Bà Tôn Huệ Quốc vứt toẹt cái đũa trong tay lên bàn, ôm vai dựa vào lưng ghế:
- Mấy người hôm nay nói rõ ràng cho tôi…
Tôn Hiểu Bạch bỗng bật cười.
Tôn Huệ Quốc quay sang nhìn cô ta.
Cô ta lại cười, nói rành mạch từng chữ:
- Đồng Thuỵ An không phải là rổ rá cạp lại, đợi anh ấy ly hôn xong rồi đăng ký kết hôn lần nữa thì mới tính là tái hôn.
Bà Tôn Huệ Quốc ngổi thẳng dậy nhìn cô ta.
Tôn Hiểu Bạch thong thả:
- Sửng sốt mà làm gì, mẹ và chú chẳng phải lúc đầu cũng như vậy sao, cũng con anh con tôi, bản thân mình cũng rổ rá cạp lại còn chê người khác.
Ông Lục khẽ húng hắng ho, bực bội trong lòng muốn nói gì đó, nhưng lạikhông tiện can dự nhiều. Đối phương là con riêng của vợ, lại sống cùngsau khi đã trưởng thành, đã hiểu chuyện, giữa ông và con bé ấy vô cùngxa lạ. Mấy chuyện lằng nhằng của đám con anh con tôi của các đôi vợchồng chắp vá giữa chừng cũng giống như cọ sát chính trị giữa các nướcláng giềng, vừa mập mờ vừa nhạy cảm, nói nhỏ thì nhỏ, nói lớn thì lớn,bảo nặng thì nặng, bảo nhẹ thì nhẹ, xử lý không tốt lại thành ra ôm rơmrặm bụng.
- Con đừng nói lung tung, đây hoàn toàn là hai chuyệnkhác nhau. – Bà Tôn Huệ Quốc khó khăn lắm mới tiêu hoá được chuyện này. – Tôn Hiểu Bạch, mẹ nói cho con biết, chuyện này không thể làm càn đượcđâu. – Bà ta lườm Đồng Thuỵ An một cái sắc lẹm. – Con nói thật cho mẹnghe, có phải con bị người ta lừa không…
Tôn Hiểu Bạch ngắt lời bà ta:
- Lừa cái gì mà lừa, con nói cho mẹ hay. – Cô ta chỉ tay về phía ĐồNhiễm. – Tôi nói cho mấy người hay, đừng mong nhân dịp này mà cười nhạotôi, tôi và người đàn ông này, Đồng Thuỵ An, chúng tôi yêu thương lẫnnhau, muốn ở bên nhau đấy thì đã sao, mắc gì đến các người, định vùi dập tôi bằng chuyện này á, không có cửa đâu. Tôi không trộm cướp, chẳng qua là có người đàn ông thích tôi, chẳng may anh ấy từng kết hôn, chẳng may anh ấy không yêu vợ, cho nên anh ấy muốn ly hôn, chuyện này thì có khác gì ly hôn vì không hợp nhau? Bao nhiêu người ly hôn đấy, có thấy mấyngười đi dằn vặt họ đâu, sao lại cứ nhằm vào tôi. Pháp luật quy địnhkhông cho phép ly hôn à? Pháp luật quy định không cho phép đàn ông yêungười khác lại từ đầu à, nếu đúng pháp luật quy định như thế thật, thìchẳng còn chút nhân tính nào!
Lời lẽ mềm mại, khí thế bừng bừng, từng câu từng chữ rành rọt như thể dưới gầm trời này không còn ai nhanh nhẹn, tài giỏi bằng ta.
Lục Trình Trình bỗng lí nhí xen vào một câu:
- Nhưng… người ta có con rồi… cô làm thế là hơi thiếu đạo đức.
Tôn Hiểu Bạch cười xì:
- Hôn nhân không tình yêu mới là cuộc hôn nhân không có đạo đức! Tôi vàĐồng Thuỵ An có nền tảng tình cảm, chúng tôi đều chung thuỷ với tình cảm của chính mình, tình cảm mới là nền tảng của tình người, như thế cũngsai à? – Cô ta liếc nhanh sang phía Đồ Nhiễm. – Chẳng lẽ tôi phải sốngnhư một số người, thấy nhà người ta có tiền có của, bèn trăm phương ngàn kế làm cho bụng mình to ra, chưa cưới đã chửa, trước khi cưới thì chưatừng gặp mặt, cứ thế vác bụng đến, chỉ nhăm nhe dùng hôn nhân để đổi lấy lợi ích kinh tế, thế mới là đạo đức chắc?
Lục Trình Trình nhất thời nghẹn họng, chỉ biết đưa mắt nhìn bà chị dâu ngồi bên cạnh mình.
Đồ Nhiễm nói với cô bé:
- Ăn đi, ăn đi, nguội hết rồi.
Lúc trước cô chỉ nói vài câu mà đã dấy lên một cuộc chiến, cũng thấy phầnnào hả dạ, dù sao mục đích đã đạt được, người khác muốn nói gì cũng mặc. Nhưng vừa ngước mắt lên, đã thấy ông Lục đăm chiêu quan sát mình.
Đang lúc suy nghĩ, lại thấy có người lên tiếng.
Lục Trình Vũ có lẽ thấy nhàm chán, không biết đã châm thuốc từ lúc nào. Lúc nói, anh uể oải ngả người trên lưng ghế, gảy tàn thuốc vào cái gạt tànbằng pha lê, động tác thờ ơ, hờ hững.
Anh nhìn Tôn Hiểu Bạch:
- Không thể nói như thế được. Khi phụ nữ cân nhắc việc kết hôn, chuyệntình cảm là quan trọng, hoàn cảnh gia đình đối phương cũng quan trọng,không thể không nắm rõ cái gì, đến đối phương là người thế nào cũngkhông biết, nóng đầu lên là bổ nhào vào, quá ư võ đoán. Thời gian dài sẽ biết ngay, tình cảm mãnh liệt và hôn nhân là hai chuyện khác nhau. Nhưchuyện của tôi và Đồ Nhiễm. – Anh khẽ hắng giọng. – Bọn tôi quen nhaugần mười năm, thấu hiểu lẫn nhau, có, ừ, nền tảng tình cảm vững chắc.Trước khi hết hôn, ngoài yếu tố tình cảm, chúng tôi cũng đã cân nhắc tới mọi phương diện của đối phương, bao gồm điều kiện gia đình và phẩmchất, cũng như thói quen cá nhân, và cả tính cách hai bên có phù hợpkhông, vân vân, chúng tôi đều cảm thấy đối phương là người phù hợp vớimình, nên mới quyết định chung sống. Chuyện cả đời người, vẫn nên suyxét cho rõ ràng, không thể vội vã được.
Bà Tôn Huệ Quốc vội tiếp lời:
- Nghe xem, anh trai cũng nói vậy…
Tôn Hiểu Bạch cười lạnh:
- Ra vẻ đạo mạo, ngoài mặt nói thì nghe hay lắm, bên trong lại ngấm ngầmdây dưa với bạn gái cũ? – Cô ta đưa mắt sang phía Đồ Nhiễm. – Ê, đâykhông phải là chúng tôi nói đâu nhé, lúc bọn họ ở bên nhau bị chú Lụcbắt gặp, chú Lục về kể cho mẹ tôi nghe. Con còn chưa ra đời mà anh tachẳng chơi bời bên ngoài đấy thôi…
Ông Lục vội chậc lưới mấy cái:
- Con cái trong nhà cả, nói lung tung gì thế, đã bảo là hiểu lầm, hiểulầm thôi. Không so anh trai con với người khác được, nhân phẩm nó rấtđàng hoàng.
Đồ Nhiễm cười cười, sau đó lại nói rất nghiêm túc:
- Đồ ăn thì ăn linh tinh được, chứ nói năng đừng có hàm hồ, người trongnhà có thể không tính toán, nhưng ra ngoài nói thế thì người ta khôngnhịn cho đâu. Chồng chị tính tình thế nào, chị không dám nói có thể hiểu được bằng bố, nhưng chắc chắn rõ hơn em, nếu không phải là chấm nhânphẩm của anh ấy, thì hồi trước chị lấy anh ấy làm gì? Về mặt này, chịtuyệt đối tin tưởng anh ấy. Đừng tưởng mình gặp được người đàn ôngthượng hạng rồi thì cho rằng trên thế gian này đàn ông đều như vậy, nhưthế là vơ đũa cả nắm có biết không hả? Tính tình trẻ con, đừng để bịngười ta lừa mà vẫn còn giúp họ đếm tiền.
Tôn Hiểu Bạch hừ một tiếng:
- Đạo đức giả. – Cô ta quẳng chiếc khăn ăn xuống, đứng dậy nói với ĐồngThuỵ An. – Mấy cái người gì thế này, ăn bữa cơm cũng không yên, chúng ta đi.
Đồng Thuỵ An vẫn luôn cúi gằm đầu ngồi yên nơi đó, nghe vậy liếc liếc nhìn bà Tôn Huệ Quốc, thấy mặt bà ta nặng trình trịch, lúcnày anh ta mới lề mề đứng lên, vẻ mặt không còn thân thiết như trước nữa mà lạnh tanh như băng, chỉ phảng phất thêm nét đúng mực, cũng khôngnhìn ra ý tứ gì khác.
Bà Tôn Huệ Quốc cuống lên, đâu dễ dàng bỏqua như thế, bèn kéo tay con gái lại không cho đi, nhất quyết phải giảquyết xong chuyện này mới yên lòng. Hai mẹ con cứ giằng co, lời quatiếng lại, ông Lục đứng sau lưng vợ vừa can vừa khuyên giải Tôn HiểuBạch, Đồng Thuỵ An thì đứng bên cạnh bạn gái, thân mình còn chưa lo nổi, chỉ lí nhí biện minh vài câu.
Xem trò vui được mấy phút, thấy mất hứng, Lục Trình Vũ bèn nói với Đồ Nhiễm:
- Lộn xà lộn xộn, mình về trước đi.
Đồ Nhiễm vậy Lục Trình Trình:
- Đi thôi, đi thôi!
Cả ba ra khỏi phòng, xuống dưới sảnh, Trình Trình trề môi:
- Chưa ăn được gì cả, em vẫn đói.
Đồ Nhiễm liếc Lục Trình Vũ:
- Bảo anh em mời.
Cô bé vỗ tay:
- Hay quá!
Lúc nhìn sang anh trai, cô bé lại ngập ngừng không nói. Cô bé không giỏithân mật với người khác, huống hồ trong mắt cô bé, những lúc Lục TrìnhVũ nghiêm nghị rất nhiều, còn những lúc cùng nhau cười đùa lại cực ít,tuy trong lòng mừng rỡ, nhưng nhất thời cũng không biết phải nói gì.
Đồ Nhiễm lườm Lục Trình Vũ:
- Trước mặt em gái ruột mà mặt mũi cũng sầm sì, ra vẻ ta đây, vui lắmsao? – Sau đó lại cười nói với cô em chồng. – Em cứ níu tay anh ấy màlàm nũng, chắc chắn anh ấy sẽ đồng ý, anh trai em thích nhất trò này của đám con gái đấy.
Lục Trình Trình le lưỡi, từ từ bước tới, cô bé quả nhiên khoác tay Lục Trình Vũ, dè dặt nói:
- Anh, mời bọn em đi ăn nhé.
Anh trai cô cuối cùng không nhịn được nữa, bật cười:
- Được thôi, mọi người muốn đi đâu?
Đồ Nhiễm nói trước:
- Cạnh đây có hàng cá om dưa chua ngon lắm. Chúng ta tới đó ăn đi, bà bầu không được để bụng đói đâu.
Họ vui vẻ ăn xong bữa tối, lái xe đưa Trình Trình về nhà trước, sau đó Đồ Nhiễm nói:
- Bác tài, phiền bác cho tôi qua sông.
Lục Trình Vũ đáp:
- Muộn quá rồi, không chở khách qua sông nữa.
Cô lặp lại:
- Tôi muốn qua sông.
Phía trước có một ngã rẽ, anh khẽ bẻ vô lăng về phía nhà họ, dọc đường anh không nói gì, khi xe gần tới nhà mới lên tiếng:
- Đã muộn thế này rồi mà còn muốn bóc lột người ta, ngày mai anh phải đilàm, còn em thì lại đang nghỉ, ngày mai tự bắt xe về, muốn về lúc nàothì về, đừng bắt anh phải đưa về là được.
Cô phản đối:
- Em nói em muốn qua sông!
Xe dừng lại cô cũng không xuống, ngồi yên tại chỗ, anh chợt cúi xuống ghé sát cổ cô:
- Toàn mùi ớt với mùi dưa.
Chóp mũi anh sượt nhẹ qua thuỳ tai cô như có như không, mấy sợi tóc trướctrán lướt nhanh qua gò má cô, cô bất giác rúc sang một bên, khi nhìnlại, đã thấy vẻ mặt anh trở lại như bình thường. Ánh đèn sáng trưngtrong xe rọi lên mặt họ, mỗi một biểu cảm dù nhỏ bé của nhau đều rõ mồnmột, anh hơi nhướn mày nhìn cô vẻ khiêu khích, như đang đợi cô mở lời.
Cô trầm mặc giây lát rồi mới nói:
- Đừng giả vờ nữa, anh biết em định nói gì.
- Làm khó cho em quá, nhịn bao nhiêu lâu rồi mà mới nghĩ ra. – Anh lạixoay người qua, lần này không chạm vào cô mà chỉ đưa tay tháo dây antoàn cho cô. – Lên nhà trước đã, có chuyện gì vào nhà rồi tính.
Đồ Nhiễm đi sau lưng anh, miệng liến thoắng:
- Thái độ anh như thế nghĩa là gì? Anh cắm sừng cho em còn đối xử với emnhư thế? Người khác đều biết tỏng, chỉ có mỗi em là ù ù cạc cạc, thậtnực cười. Đã nói sinh con xong sẽ bàn bạc chuyện sau này, có mấy thángthôi mà anh cũng không đợi nổi? Phụ nữ bị cắm sừng cũng rất mất thểdiện, lại còn bị chê cười trước bao nhiêu người như vậy, anh bắt nạtngười ta quá đáng.
Lục Trình Vũ quả nhiên không nói lời nào, tận đến khi vào nhà đóng cửa lại anh mới quay người nhìn cô:
- Vừa rồi có người nói tuyệt đối tin tưởng, nói thì hay lắm mà không làmđược. Anh có bao giờ tra hỏi em những chuyện cỏn con, vặt vãnh nàykhông?
Cô hừ một tiếng:
- Đừng đánh trống lảng, em lòngngay dạ thẳng, chẳng có gì hổ thẹn để người ta bắt thóp. Anh không hỏiđược gì nên mới nói như thế.
Anh cười cười:
- Được, anh hỏi em, người đàn ông lần trước là ai?
Cô ngẩn ra:
- Người đàn ông nào?
- Chơi vầy cát với em dưới nhà mẹ em ấy?
-… Đồng nghiệp.
Anh lại cười:
- Em nhiều đồng nghiệp thật đấy.
Cô vươn thẳng cổ lên:
- Mấy đồng nghiệp của em có tốt đến đâu, cũng không bằng mối tình đầu của anh được. Hành vi của anh không đàng hoàng đứng đắn, lại đổ cho emkhông tin tưởng anh. Suốt ngày đi cạnh sông làm gì có ai không ướt chân, bị người ta bắt quả tang còn không dám thừa nhận, anh có còn là đàn ông không?
Lục Trình Vũ thu lại nụ cười, chỉ vào cô:
- Anhnói cho em biết, Đồ Nhiễm, nếu anh muốn cắm sừng em, thì không biết trên đầu em đã có bao nhiêu cái sừng rồi. Anh ghét nhất là bị vu khống, anhlàm anh sẽ tự nhận.
Đồ Nhiễm tức tối:
- Em cũng nói choanh biết, em nhòm ngó của cải nhà anh đấy, không biết em đã cắm baonhiêu cái sừng sau lưng anh đâu, anh… đứa con trong bụng em cũng khôngphải là của anh.
Ngực Lục Trình Vũ phập phồng, anh khẽ gật đầu:
- Được, anh tin em, ngày mai đi làm luôn.
Đồ Nhiễm tức điên lên, tiến lên một bước hỏi anh:
- Dựa vào cái gì, em vẫn cứ muốn sinh nó ra đấy.
- Đây là em đang dùng đứa bé để uy hiếp anh phải không?
- Anh… – Cô chỉ tay vào mặt anh, không thốt ra lời.
Anh cười:
- Anh làm sao?
- Anh… – Cô gào lên. – Anh đang dùng bản thân anh để uy hiếp em.
Cả hai đều ngừng lại mấy giây.
Sàn nhà bỗng vang lên tiếng “cộc, cộc”, hình như tấng dưới có người cầm gậy chọc vào trần nhà họ, nhà cũ tường mỏng, không cách âm, chủ nhà tầngdưới lại gào lên:
- Khuya khoắt thế này còn cãi vã gì, có để cho người ta ngủ không hả?
Nói xong, vẫn ra sức chọc.
Lục Trình Vũ túm lấy cái ghế bên cạnh, dộng mạnh một cái xuống sàn, lập tức tiếng gõ ngưng bặt, tất cả lại chìm vào im lặng.
Đồ Nhiễm hít sâu một hơi, không nói gì, không biết phải nói gì. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn sàn nhà, hình như cô phát hiện ra điều gìđó, bèn ngồi thụp xuống sờ sàn nhà:
- Sàn nhà bị lõm cả rồi, sao anh lại ngốc như vậy chứ?
Lục Trình Vũ dịch chiếc ghế sang một bên, khom lưng nhìn, quả nhiên nhìnthấy một vết hõm nhỏ, lớp sơn phủ xung quanh rạn thành một vòng tròn,bào gỗ vểnh lên, mạt gỗ bay lả tả. Anh đưa tay sờ:
- Tồi thật, mới thế đã vỡ rồi.
Vốn dĩ Đồ Nhiễm muốn tiếp tục đay nghiến anh, nhưng lại không nhịn được bật cười, chậm rãi nói:
- Tối nay đúng là không thái bình, ăn một bữa cơm thì cả hai chúng ta đều bị người ta miêu tả như kẻ lưu manh đại xấu xa tội ác tày trời. Thôithì chúng ta cũng đừng ra ngoài hại người nữa, chi bằng nhường nhịn lẫnnhau, anh cũng đừng lằng nhằng với con nhà người ta nữa, chúng ta lưumanh ở với lưu manh đi, anh thấy thế nào?
Lục Trình Vũ vẫn đang quỳ ở đó nghiêng nghiêng ngó ngó xem làm cách nào sửa lại sàn nhà, khi cô nói xong, anh không tỏ vẻ gì.
Đồ Nhiễm cảm thấy chán chường sầu muộn, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ thản nhiên, đứng từ trên cao nhìn anh:
- Hỏi anh đấy, phản ứng một cái xem nào.
Anh phủi vụn gỗ trên tay, đứng thẳng dậy, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên mặt cô:
- Em vừa nói gì? Anh không để ý.
Cô nhìn anh thật lâu:
- Thôi, cũng chẳng có gì.
Cô vào trong thay đồ ngủ, không buồn bật đèn lên, lục lọi mãi mà không tìm thấy đâu, không hiểu có phải đã mang hết về nhà mẹ rồi hay không. Không nén được bực bội, cô bèn rút đại một cái quần thể thao dài và một cáiáo phông ra, rồi đóng sập ngăn kéo lại. Cô ngẩng đầu lên, Lục Trình Vũđang đứng ngoài cửa nhìn cô.
Mặt anh rất nghiêm chỉnh:
- Nếu đã là lưu manh, thì dù thế nào cũng phải lằng nhằng với con gái nhà người ta, không thể có mỗi cái danh hão được.
Lúc đi ra ngoài, cô lấy khuỷu tay huých anh một cái:
- Mặc xác anh.
Anh lại cười:
- Một câu không hợp là phải trả miếng ngay, đúng là không dễ chọc. – Nói đoạn đưa tay kéo cô vào lòng.
Cô giãy ra theo phản xạ, nhưng thấy anh đưa ngón trỏ lên môi khẽ suỵt mộttiếng, bèn không giãy giụa nữa, giương mắt nhìn anh, cho tới khi hơi thở nóng rừng rực ập đến, môi hai người khẽ chạm vào nhau thăm dò, bất giác càng hôn càng sâu.
Tay cô vẫn cầm bộ quần áo vừa mới lấy ra, hôn được một lúc, cô đánh rơi nó xuống chân anh.
Anh mở mắt ra, ghé sát tai cô thì thầm:
- Lát nữa tắm nhanh lên, đừng ở trong đó hơn nửa tiếng đồng hồ, nhé?
Đồ Nhiễm nuốt một ngụm nước bọt, bất giác ngơ ngẩn gật đầu.
Anh vẫn ôm cô, cởi từng chiếc cúc áo của cô từ trên xuống dưới, chẳng baolâu sau, tà áo sơ mi đã bung ra, cô đành đưa tay che lại. Anh lại suỵtmột tiếng, trong lúc cô đang ngẩn ngơ, anh cúi đầu hôn lên mặt, lên taivà cổ cô, tay anh lần theo lưng cô luồn vào trong áo, đầu ngón tay khẽgảy một cái, cởi bỏ sự ràng buộc cho cô.
Cô hừ khẽ:
- Điêu luyện thật.
Anh đáp:
- Sợ em không đợi được… – Vùi đầu vào ngực cô, trắng trợn xoa bóp, vần vò một hồi, anh nghiêng đầu sang thở hắt ra một hơi nặng nề. – Ghê thật! – Anh nói. – Hồi trước bị em kìm nén lâu như thế, bây giờ lại phải nhịnhơn nửa năm trời…
Cô đang ngả đầu trên vai anh thở dốc, nghe anh nói vậy bèn đưa tay ra trêu:
- Hay là cầu xin em giúp em?
Anh rất không đồng ý, bèn tăng thêm sức ở tay, nhất thời không đề phòng, cô kêu lên khe khẽ, lúc này anh mới xiết lấy người cô hỏi:
- Hay là cầu xin anh cho em giúp?
- Phải là cầu xin em xin anh cho em giúp chứ.
Anh lại xiết mạnh thêm, cô kêu la oai oái:
- Anh lúc nào cũng thế…
Anh hơi dừng tay lại, cúi đầu nhằm thẳng vào môi cô mà cắn nhẹ một cái,không nhiều lời bế bổng cô đến giường, kéo tay cô xuống phía dưới anh:
- Giúp anh!
Tay cô nhẹ nhàng cử động, anh chỉ lẳng lặng thở dốc. Tính nghịch ngợm nổilên, đầu tiên cô tăng tốc, rồi bỗng buông tay, sau đó nhảy phóc sang một bên trốn vào phòng khách nhặt quần áo:
- Em mệt rồi, anh tự chơi đi.
Vừa nói vừa sợ bị người ta tóm gọn, cô cuống cuồng chui vào phòng tắm.
Khi cô vừa tắm xong bước ra, anh vẫn đang ngồi theo đúng tư thế trước đó,nhưng quần áo đã sửa sang lại, điệu bộ gọn gàng, ánh mắt u ám.
Cô cười ha ha, nằm dài trên sofa một cách thoả mãn, tiện tay với điềukhiển bật ti vi. Đài truyền hình có chương trình phát sóng hâm nóng cácbộ phim kinh điển, giờ đang chiếu một bộ phim cũ. Cô xem một lúc, khôngcảm thấy quá thu hút, cũng không thấy quá nhạt nhẽo, miễn cưỡng có thểxem tạm, đợi tóc khô rồi đi ngủ.
Một lúc sau, Lục Trình Vũ bước tới ngồi cạnh cô, liếc lên màn hình:
- Pretty woman?[3]
[3] Pretty woman (Người đàn bà đẹp) là bộ phim Hollywood nổi tiếng với hai diễn viên chính là Julia Robert và Richard Gere.
Đồ Nhiễm hơi ngạc nhiên:
- Anh xem rồi à? Không ngờ anh thích thể loại sướt mướt này.
Vừa nói xong cô liền ngừng lại, bất chợt nghĩ ra, cho dù anh không thíchxem, thì con gái nhà người ta chắc chắn là thích xem. Yêu đương thời đại học, thường thường hay điểm tô cuộc sống bằng những thú vui nhỏ nhỏnày, không có gì là lạ.
Anh lại nói:
- Xem hồi lên cấp hai, vì mấy cảnh nóng trong đó mà chịu đựng suốt hai tiếng liền.
Đồ Nhiễm ngồi dậy ngả đầu lên vai anh:
- Lúc đó xem mấy thứ này có phải anh thấy rất kích động hay không? Lạikhông có chỗ nào để giải quyết, cuối cùng làm thế nào vậy?
Anh đưa tay nhéo mặt cô:
- Còn dám trêu anh?
Cô cười hì hì, thuận thế ngả đầu lên đùi anh, đưa tay mân mê cằm anh:
- Bạn nhỏ đáng thương. – Cô nghĩ một lúc rồi lại nói. – Hồi trước em xemphim kiểu này, bố em cũng không cho xem, bố bảo con gái xem rồi sẽ bịhao mòn ý chí chiến đấu.
Anh gạt mái tóc ẩm của cô sang một bên, nhận xét:
- Ông cụ rất nghiêm túc.
Cô gật đầu:
- May mà tính em nóng nảy, không thích xem phim kiểu này. Đại khái em làngười không có sự theo đuổi gì với tình yêu, xem phim chính là mong muốn được kích thích. Em thích phim Vùng đất quỷ dữ[4], tốt nhất là kiểuphim toàn thế giới là thây ma bắt ai cắn ai, hoặc là phim thảm hoạ, nhân loại diệt vong, trên Trái Đất chỉ còn sót lại một người duy nhất, khiếp sợ vô vọng, sau đó quá ức chế mà tự sát.
[4] Tức phim ResidentEvil, là một bộ phim khoa học viễn tưởng – hành động – kinh dị dựa trênmột trò chơi điện tử của hãng Capcom, Nhật Bản.
Anh vò đầu cô:
- Có lẽ em cảm thấy mệt mỏi hoặc có áp lực cần được giải phóng.
Cô ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy cũng đúng, lại cười:
- Hồi đó bố em còn nhận xét bộ phim này, bố bảo phụ nữ nếu không đủ đẹp,đàn ông nếu không đủ giàu thì chắc chắn không thể thành đôi, còn bảo phụ nữ mà không đẹp thì sẽ mất đi rất nhiều cơ hội, cho nên phụ nữ bìnhthường bắt buộc phải nỗ lực rất nhiều để nâng cao bản thân.
- Em chịu rất nhiều ảnh hưởng từ bố. – Lục Trình Vũ nhìn lên ti vi. – Cũngkhông hẳn chỉ có vẻ đẹp, ví dụ như cá tính thẳng thắn, phóng khoáng, độc lập cũng đều là những đặc điểm rất có sức thu hút.
Nói rồi anhcúi xuống nhìn, nhưng đối phương rõ ràng là không nghiêm túc lắng nghe,chỉ mải nghiêng đầu xem ti vi, xem đến đoạn hay ho cũng bật cười khanhkhách theo, nét mặt sinh động, môi hồng căng mọng.
Anh nói khẽ:
- Pretty Woman.
Lúc này cô mới ngước mắt nhìn anh:
- Anh nói thế, hoặc là nhạo em nghèo giống cô ấy, hoặc là có chuyện cần nhờ vả em.
Anh hỏi:
- Tại sao?
- Nếu có người bỗng dưng nói những lời ngon ngọt với bạn, hoặc đối xử với bạn tốt hơn trước thì nhất định phải đề phòng, bởi vì trên đời nàykhông có sự trả giá và thiện ý nào là vô duyên vô cớ. – Cô ngừng lại một lúc, – Haizz, đây cũng là những gì hồi trước bố em hay càm ràm, em phát hiện ra bố hơi có xu hướng bi quan chủ nghĩa, hoặc thích chuẩn bị chokết quả xấu nhất.
Lục Trình Vũ vòng tay ra sau lưng ghế:
- Cho nên tính đề phòng của em hơi bị cao.
Cô đưa tay ôm cổ anh:
- Anh nói đúng lắm, có lẽ bởi vì anh với em cũng tương tự nhau.
- Không phải. – Anh chối luôn không cần suy nghĩ. – Anh rất bình thường.
Cô trừng mắt nhìn anh:
- Có lẽ anh thân thiện với một số người còn đề phòng với một số người khác?
Anh hỏi ngược lại:
- Em muốn nói gì?
Cô trầm ngâm mấy giây rồi nói lảng đi:
- Tôn Hiểu Bạch nói anh rất đạo đức giả. – Cô giả giọng anh. – Tôi và ĐồNhiễm có nền tảng tình cảm vững chắc… nền tảng vững chắc ở đâu ra thế?
Anh nói:
- Đấy chẳng phải là vì thanh danh của em hay sao? Người của anh, chỉ mình anh mới có quyền phê bình, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ chứ.
Cô cấu tay anh:
- Nói rõ ra, ai là chó hả, chửi xéo người ta hả.
Anh túm lấy tay cô, cười:
- Em chẳng phải tuổi chó còn gì?
Đồ Nhiễm không chịu, rút tay về rồi lại gõ lên đầu anh, cả hai nô đùa ầm ĩ một lúc, Lục Trình Vũ đẩy cô ra:
- Đi ngủ đi, ngày mai anh phải đi làm, em cũng đừng thức khuya quá, em không ngủ thì nhóc con trong bụng cũng phải ngủ.
Cô hấm hứ:
- Anh còn nhớ em là bà bầu cơ đấy, lúc ăn cơm còn khiến em phải hút thuốc thụ động[5] nữa.
[5] Là hình thức hít khói thuốc không khí do những người hút thuốc phả ra, mà không trực tiếp hút thuốc lá.
Anh ngẫm nghĩ:
- Đúng là anh quên mất, thấy em và người ta tranh cãi với nhau oai phonglẫm liệt, chẳng giống bà bầu tí nào, hôm nay em lại kết thù với người ta rồi.
Cô nhoài ra nằm lên người anh:
- Sợ gì chứ, đằng nào anh cũng đâu có thích họ.
Anh đẩy cô ra:
- Em cũng biết liệu cơm gắp mắm đấy, nhưng mà, với đứa bé trong bụng emthì bọn họ cũng không dám nói gì em trước mặt ông già đâu.
Cô lại nhích sang ôm tay anh:
- Ý anh là nếu đứa bé không còn, thì sẽ giậu đổ bìm leo?
Anh rút tay lại, khẽ đẩy cô ra:
- Đừng nói lung tung.
Đồ Nhiễm gật đầu:
- Đúng thế mà, lần trước đứa bé không còn, anh còn hỏi em đang giở trò gì thế? Đến anh còn thế, huống hồ là bọn họ?
Anh hơi cau mày:
- Anh nói như thế bao giờ?
Thấy cô lại đang từ từ nhích sang, anh vội khuỳnh tay ra để cô cách xa mình một chút.
Cô hơi cáu:
- Làm gì mà anh cứ đẩy em ra mãi thế? Chính miệng anh nói mà cũng không nhớ à?
Lục Trình Vũ hờ hững nói:
- Lời anh đã nói sao lại không nhớ được, chắc chắn anh sẽ không nói những câu vô tâm, thiếu tính người như vậy. – Thấy cô vẫn tức tối trừng mắtnhìn mình, anh đành nói. – Đừng có dính vào người anh như thế, em cứ cọvào là anh không chịu nổi đâu, lại còn không chịu giải quyết vấn đề thực tế cho anh nữa.
Đồ Nhiễm cười rinh rích, vẫn nhích tới theo ý mình, vùi mặt vào cổ anh, mấy phút sau mới chậm rãi lên tiếng:
- Thực ra… em vẫn luôn lo lắng, nếu lại xảy ra chuyện gì, thì em phải làm sao? Tối nào cũng không được ngủ ngon…
Lục Trình Vũ đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô:
- Thả lỏng ra, đừng nghĩ ngợi nhiều, rất nhiều người có tiền sử xảy thaitự nhiên, sau đó vẫn sinh con bình thường. Anh linh cảm lần này chắcchắn sẽ bình yên vô sự.
Cô ngước mắt lên nhìn anh:
- Nhỡ may thì sao?
Anh lập tức nói:
- Không có nhỡ may.
Cô thở dài:
- Thôi được, để đề phòng nhỡ may, anh phải hứa với em mấy điều kiện, lậptức cai thuốc, học cách nấu cơm cho em ăn, sau này người em phì ra thìkhông được cười nhạo em, phải tự giặt giũ quần áo của mình, phải thườngxuyên dọp dẹp nhà cửa, bát đĩa ăn rồi không được chất đống không rửatrong bồn, phải nhớ cho cá ăn, thay nước, tưới hoa, không được ăn mì ănliền mãi, còn nữa… – Cô nói một cách nghiêm túc. – Tuyệt đối không đượclàm những việc khiến em không vui, cho dù là hiểu lầm, cũng không đượctiếp diễn.
Anh nhìn cô:
- Được!
Đồ Nhiễm lại nói:
- Anh phải nhớ kỹ đấy, những lời này thông thường em chỉ nói một lần thôi.
Anh im lặng trong giây lát, vẻ mặt trông cực kỳ nghiêm túc, đưa tay vén những sợi tóc xoà trên má cô ra sau tai:
- Anh nhớ ra một chuyện, chuyện này cũng rất quan trọng, phải nói cho embiết… Thực ra qua một thời gian nữa, chúng ta có thể thử làm xem, chỉ có điều phải chú ý tới tư thế, không dùng lực mạnh.
Cô ngẩn người, ra sức đẩy anh ra:
- Đáng ghét chết đi được.
Lục Trình Vũ bật cười, đưa tay khoác vai cô, cả hai dựa trên sofa tiếp tụcxem phim. Khi bộ phim sắp kết thúc, Đồ Nhiễm bỗng nói:
- Em lạinhớ ra một chuyện, chuyện của Đồng Thuỵ An bây giờ em nên nói như thếnào vơi Tô Mạt đây, rốt cuộc là nói hay không nói, nói rồi sợ cậu ấykhông chịu nổi, không nói, lại không can tâm để cậu ấy bị người ta bịtmắt như vậy? Cả hai đều khó, em đúng là thích lo hão.
Nói xong cô đợi một lúc, không ai trả lời.
Cô ngoảnh sang nhìn, thấy anh ngoẹo đầu trên lưng ghế, mắt nhắm, hơi thở đều đều, đã ngủ tự bao giờ.
Cô dựa vào khuỷu tay ấm áp của anh, ngắm nghía gương mặt nghiêng nghiêngcủa anh, càng ngắm càng không muốn dời mắt, nhất thời cảm xúc dạt dào,cô bèn nhỏm lên hôn nhẹ vào môi anh.
Tình cảnh này tựa như chỉxuất hiện trong những cơn mộng mơ thầm kín của tuổi mười bảy, khi tưởngtượng xong, tỉnh mộng rồi, ảo não rồi, thực tế mà cô phải đối diện, vẫnlà ánh mắt lạnh lùng, xa cách của anh.
Hôm sau là Chủ nhật, ĐồNhiễm ngủ tới tận lúc mặt trời đứng bóng mới dậy, mua thêm một ít rau củ quả nhét vào tủ lạnh rồi mới tự về nhà mẹ.
Lục Trình Vũ trực ca tối, quả nhiên giữ đúng lời không đưa cô về. Về việc người đàn ông nàycó phải mang trong mình tác phong đại hiệp nhất ngôn cửu đỉnh[6] haykhông, cô không nắm chắc, nhưng chí ít cũng có thể khẳng định, anh chắcchắn tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc “không làm được thì sẽ không hứa.”
[6] Một lời nói nặng bằng chín cái đỉnh đồng, ý nói lời nói nặng ngàn cân, đã nói lời là phải giữ lời.
Buổi tối, Đồ Nhiễm cùng Lý Đồ tới gặp một khách hàng nữ, chốt được phi vụ đầu tiên của công ty nhỏ.
Đơn hàng không lớn, lại gặp một ít trục trặc, không hẳn là một khởi đầuthuận lợi, may mà Lý Đồ không phải là dạng nói hay làm dở, mơ mộng viểnvông, câu nói cửa miệng của cậu ta chính là “Tiền nhiều tiền ít đều làtiền cả, vừa mới khai trương, vụ nào không ra tiền tôi cũng cứ nhận,tích luỹ kinh nghiệm, tích luỹ quan hệ, tích tiểu thành đại.”
Vì Đồ Nhiễm không uống được rượu nên Lý Đồ đỡ rượu giúp cô không ít, cứuống nhiều là cậu ta lại hơi lải nhải, khen cô chuẩn bị công việc chuđáo, giỏi lấy lòng khách hàng, lại nói nếu gặp phải khách hàng nam uốnggiỏi, thì cậu ta đã dẫn người khác theo rồi.
Lý Đồ nhìn cô bằng đôi mắt chếch choáng mơ màng:
- Xinh đẹp, dẫn đi dễ làm việc, những cũng lại phiền phức. – Nói xongthấy cô không có phản ứng gì, cậu ta không nhịn được oán thán. – Cứ rangoài là nhìn điện thoại, trong điện thoại có gì mà hút hồn chị thế?
Mặt Đồ Nhiễm nóng bừng, nhét điện thoại vào túi áo.
Lý Đồ lại cười:
- Đang chơi trò nhắn tin với ông xã hả?
Thực ra chẳng có cái tin nhắn nào của người kia, nhưng cô vẫn ừ một tiếng,Lý Đồ nhìn cô không nói gì, tiễn cô tới tận cổng tiểu khu, hai ngườichào nhau ra về.
Vừa vào đến nhà, Đồ Nhiễm đã chạy lại nhìn màn hình hiển thị của điện thoại bàn, ấn đủ một vòng, không có gì hết.
Cô bần thần ngồi trước điện thoại một lúc, nghĩ lại thấy cũng chẳng có gì, hồi trước bao nhiêu ngày cũng vẫn sống như vậy, đã sớm quen rồi, buổisáng mới chia tay, đâu có nhanh như thế?
Đợi một mạch tới tậnthứ Tư, cô không nhịn được bèn gửi tin nhắn đi, rất lâu không có hồi âm, chiều tối, Lục Trình Vũ gọi điện cho cô, anh bảo sẽ tới cùng ăn cơm.
Cô khấp khởi trong lòng, lập tức phóng ra chợ mua đồ ăn, chọn toàn nhữngmón anh thích ăn, nhưng còn chưa về tới nhà đã lại nhận được một cuộcđiện thoại, anh nói bệnh viện có việc, anh không tới được.
Tâm trạng của cô lập tức xuống dốc không phanh.
Đồ Nhiễm có phần chán ghét tâm trạng cứ sụt trồi như tàu lượn cao tốc gầnđây của mình, cô cảm thấy nên di dời sự một chút sự chú ý, vì thế bènbắt taxi, xách túi đồ ăn tới tìm Chu Tiểu Toàn.
Đến nhà Chu Tiểu Toàn, cả hai nấu cơm tối xong xuôi, bèn sang nhà đối diện rủ Tô Mạt cùng ăn.
Trông Tô Mạt vẫn ổn, khá hơn trước một chút, một mình chăm con, nấu cơm, khi đi làm thì vẫn để con bé bên nhà bà nội.
Đồ Nhiễm lưỡng lự mãi, đành nuốt chuyện cuối tuần tình cờ gặp Đồng Thuỵ An vào trong bụng, nhưng lại không nhịn được kể hết với Chu Tiểu Toàn.
Chu Tiểu Toàn khá ngạc nhiên, hỏi thẳng:
- Mình còn tưởng Đồng Thuỵ An hồi tâm chuyển ý rồi, hai tuần nay ngày nào hắn ta cũng về, mặc dù hơi muộn nhưng ngày nào cũng về. Một mặt thì vỗvề bên này, một mặt lại đi gặp bố mẹ nhân tình, hắn định giở trò gì đây?
- Chừa lại đường lui? – Đồ Nhiễm ngẫm nghĩ. – Nếu là vậy, càng nên cho Tô Mạt biết, để mình suy nghĩ đã… Chuyện này thật không dễ xen vào, nếuchẳng may sau này hai bọn họ hoà giải, mình nói ra để làm gì?
Suy đi tính lại, cô bèn gọi điện cho Lôi Viễn, thầm nhủ nếu Tô Mạt thật sựcó ý muốn ly hôn, có lẽ sẽ không cắt liên lạc với anh chàng luật sư này. Lôi Viễn lại nói: “Lần cuối cô bạn cô tới gặp tôi là hơn mười ngàytrước.”
Lôi Viễn không nói nhiều, anh ta cảm thấy người phụ nữđó đến tám, chín mươi phần trăm là đã thoả hiệp, trông cô ta giống tuýpngười dễ bị dao động.
Lần trước gặp nhau, chỉ một lời nói củaanh ta đã có thể khơi lên ý chí chiến đấu của cô ta, vậy thì, lời nói và hành động của người khác cũng có thể dễ dàng khiến cô ta thay đổi quyết định trước đó.
Họ vốn đã hẹn thứ Sáu sẽ nói chuyện thêm, kếtquả cô ta thất hẹn, thậm chí còn không gọi điện thông báo. Anh ta đươngnhiên sẽ không gọi tới để hỏi thăm, chẳng rỗi hơi đến thế. Hôm đó anh ta được về sớm, nhưng tận sâu trong đáy lòng thoáng gợn một nỗi mất mát mơ hồ. Tâm trạng này rất không rõ ràng, chỉ hơi gợn lên một chút, giốngnhư những game nuôi dưỡng trước đây đã từng chơi, khi nhân vật trong máy tính bỗng đi lệch khỏi quỹ đạo đã định, kết cục của cô ta, không phảilà điều anh đã tững nghĩ tới.
Lôi Viễn cảm thấy, có những ngườiphụ nữ giống như vắt mì, bạn rót cho cô ta một chút nước thì cô ta sẽtrở thành bùn nhão, nhưng nếu phơi khô vắt mì ấy dưới ánh nắng, cô talại có thể trở nên cứng cỏi như gạch đá.
Có những lúc, anh thậtsự hi vọng Tô Mạt có thể biến thành một viên gạch, viên gạch tuy tầmthường, nhưng ít nhất có thể đập vào đầu người khác.
Nhưng bùn nhão chính là bùn nhão, vĩnh viễn không thể trở thành gạch đá.
Một buổi chiều của ngày thứ Sáu, rất hiếm khi, Lôi Viễn một lần nữa không có chuyện gì làm, tan làm sớm.
Một không đi xem mắt, hai không có chỗ ăn, ba không có hoạt động giao lưunào với đồng nghiệp, anh ta thấy hơi nhàm chán, bèn gọi điện cho mấy tay bạn thân định rủ đi uống rượu, ai ngờ lũ bạn hoặc phải trực ban hoặctạm thời đi công tác, hết thảy đều thẳng thừng từ chối anh ta.
Lôi Viễn vừa rủa xả cái điện thoại lại vừa cảm tạ ông Trời đã dung túng, cô đơn khó nhịn, đúng dịp đi tán gái, vì thế anh ta bèn xuất phát. Thoạttiên tìm một chỗ ngon lành để giải quyết bữa tối, rồi tìm một chỗ vớ vẩn nào đó để đi dạo, đêm xuống mới tới quán bar.
Trời nhập nhoạng tối, mưa rả rích.
Anh ta quẹo xe vào con đường lớn ven sông, nơi đó đường rộng, vắng vẻ, nhiều nhà hàng.
Vẫn còn sớm, anh ta lái xe chầm chậm, trên vỉa hè bên tay trái xuất hiệnhai mỹ nữ, ngực nở eo thon chân lại dài, trang điểm tinh tế, ngay cảchiếc ô nhỏ xíu trong suốt cầm trên tay cũng tinh xảo, chỉ tiếc làn dakhông đủ trắng sáng.
Anh ta thò đầu ra tiếp tục lái xe về phía trước, đèn đỏ, dừng lại.
Chiếc đồng hồ lớn ở cửa ô ngân vang vài tiếng, anh ta ngẩng đầu nhìn dãy ditích Tô giới, hình như cứ lâu lâu lại có người sơn trát lại một lượt cho mới, dù sao trông chúng luôn rất có tinh thần, rất phấn chấn.
Bên dưới toà nhà có một bến xe buýt, xe buýt dừng lại theo thứ tự, có người lên xe có người không lên xe, xe đi rồi lại tới, có người lên xe cóngười vẫn không lên…
Trong khoảnh khắc đèn đường vừa bật sáng,xe dừng lại dưới mái hiên, vào giây phút chiếc xe vừa lăn bánh, mộtkhuôn mặt sáng trắng bỗng vụt lướt qua mắt anh, người đó ngũ quan[7] rất nhạt nhoà, áo ngắn tay, váy dài, nước da trắng bệch như ma.
[7] Chỉ năm khí quan, gồm tai, mắt, mũi, mồm và thân mình, thường dùng để chỉ gương mặt.
Một hồn ma mong manh hốt hoảng.
Anh ta vẫn nhìn rõ dung mạo của cô ta, Tô Mạt.
Lôi Viễn gần như đã đi đến cuối con đường này, càng đi về phía trước đườngcàng rộng, nhưng không có quán ăn nào hợp ý anh ta, có lẽ còn chưa tớigiờ ăn nên không đói. Nghĩ một lúc, anh ta bẻ ngoặt vô lăng, cho xe vòng lại. Anh ta đi còn chậm hơn vừa nãy, tới bến xe buýt, anh ta vẫn nhìnthấy Tô Mạt. Lòng đầy hiếu kỳ, anh ta vòng xe đỗ bên đường, cách một con đường, anh ta muốn xem xem con “ma nữ” kia rốt cuộc muốn làm gì.
Tô Mạt đứng đó, không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào khoảnh đất cách mìnhkhoảng hai thước[8]. Nơi đó ngoài nước mưa, nước mưa rơi xuống và nướcmưa bắn toé lên, không còn gì khác.
[8] Đơn vị đo chiều dài của Trung Quốc, một thước bằng 1/3 mét.
Những chiếc xe vẫn lướt qua, mưa càng lúc càng to, mái hiên nhà chờ chật hẹpcuối cùng cũng khó mà che được gió mưa, nhưng hết thảy đều không liênquan đến cô.
Không kìm được nữa, Lôi Viễn bấm còi, không ai thèm quan tâm, anh ta hạ kính xe xuống hét lên với cô:
- Mưa to thế này, cô đứng đấy làm gì? – Mưa át đi sự cố gắng của anh ta.Anh ta lắc đầu, cho xe từ từ quay sang, đỗ sát vào bến xe buýt. Qua ôcửa kính đã hạ xuống, anh ta nhìn cô. Này, gọi cô đấy, không nghe thấyà?
Giọng nói mạnh mẽ lôi tuột cô trở lại với thế giới hiện thực.
Tô Mạt cúi xuống, lấy tay che mắt để chắn mưa, lúc này cô mới nhìn thấyngười đàn ông trong xe, trên gương mặt mê man vẫn còn thoáng nét bànghoàng chưa kịp tan biến.
Chiếc xe buýt phía sau trờ tới, chuẩn bị dừng lại, Lôi Viễn vội vẫy tay với cô:
- Lên xe! Lên xe!
Tô Mạt thoáng do dự, rồi mở cửa ngồi vào trong xe.
Khi xe đã chạy trên đường, Lôi Viễn mới hỏi:
- Đi đâu thế, để tôi đưa cô đi?
Tô Mạt lắc đầu, người cô ướt sũng, tuy nhếch nhác nhưng khá hơn nhiều sovới mấy lần gặp trước, tóc xoã ngang vai, trang điểm nhẹ, quần áo hơilỗi mốt, nhưng trông vẫn rất thanh tú.
Đó là nét thanh tú củahàng lông mày hơi chau, là sự thanh tú của bờ vai mong manh, gầy guộc,là vẻ thanh tú trong điệu bộ lóng ngóng không biết phải làm gì, là sựthanh tú của dáng người mảnh mai lay động, tựu chung lại, rất có phongcách.
Thấy cô từ chối, Lôi Viễn bèn nói:
- Mau nói gì đi, tối nay tôi còn có chương trình, đừng nghĩ tới nghĩ lui làm lỡ việc của tôi.
Tô Mạt cúi đầu ngẫm nghĩ, chậm rãi nói:
- Tôi định tới nhà mẹ chồng đón con, nhưng lại muốn vứt nó ở đó, khôngquan tâm nữa. – Cô nói, hai bàn tay xoắn vào nhau, thoáng run rẩy.
- Lạnh à? – Lôi Viễn với tay lấy chiếc vest vắt trên lưng ghế quăng lênngười cô. – Lạnh thì mặc vào đi… Chuyện của vợ chồng cô vẫn chưa làm rõà? Chuyện to tát gì đâu chứ? Lâu như thế người ta có thể cưới thêm mộtlần nữa rồi đấy.
Thấy nét mặt anh ta toát lên vẻ giễu cợt, Tô Mạt mím môi, chẳng nói chẳng rằng.
Lôi Viễn lại bật cười sảng khoái:
- Tôi ăn ngay nói thẳng, cô đừng để ý, có những chuyện thật sự cô phảinhìn cho rõ một chút, là hợp hay là tan cô đều phải nhìn cho rõ, dù thếnào vẫn cứ phải sống tiếp, hao công tốn sức tự dằn vặt thì không thoảđáng chút nào.
Tô Mạt gật đầu:
- Những gì mọi người nóitôi đều hiểu, nhưng mỗi lần thực hiện… tôi… mỗi lần tôi muốn từ bỏ, anhta lại khiến tôi cảm thấy có hy vọng, mỗi lần có một chút hy vọng, lạibị anh ta đả kích sâu sắc. Mấy hôm nay anh ta luôn về nhà, nhưng về đếnnhà lại không thèm đếm xỉa đến tôi, như thể tôi là một bức tường đứngchắn trước mặt anh ta, anh ta đang nghĩ cách làm thế nào để thoát khỏitôi.
Đợi cô kể lể xong, Lôi Viễn ngẫm nghĩ:
- Con người này, chẳng lẽ sợ cô nắm được thóp của anh ta?
Tô Mạt sững người.
Lôi Viễn nói:
- Không loại trừ khả năng anh ta sống chung với người khác ở bên ngoài,để che đậy sự thật, nên bây giờ ngày nào anh ta cũng về nhà. Theo điều46 Luật Hôn nhân, bên không làm sai có quyền đòi bồi thường tổn thấttrong hôn nhân, một trong những điều kiện cần là có chồng hoặc vợ sốngchung với người khác. Chồng cô thường không về nhà đã bao lâu rồi?
Khi nghe xong những lời này, lòng Tô Mạt trở nên lạnh giá, tay chân tê dại. Trước đây chỉ nghĩ rằng Đồng Thuỵ An vẫn còn chút lưu luyến với cái nhà này, vẫn còn muốn níu kéo cuộc hôn nhân này, cô chưa từng nghĩ anh tađang giở trò để bịt mắt cô.
Trong khoảnh khắc ấy, dường như tâm can cô đã bị người ta móc ra, chỉ để lại một khoảng trống rỗng đớn đau khó lòng chịu nổi.
Cô cố gắng hít thở, thử nhớ lại tình hình trước đây, nhưng đầu óc hỗnloạn. Cô miễn cưỡng ghép lại những mảnh ký ức rời rạc, nhưng bức tranhcuối cùng càng khiến người ta đau khổ.
- Tôi cũng không biết làbao lâu nữa, trước khi tôi phát hiện ra chuyện của bọn họ, cứ dăm ba hôm anh ta lại nói phải chạy dự án làm ca đêm, mỗi tháng lại ra ngoài côngtác mấy ngày, tôi không biết, có lẽ khi đó đã bắt đầu rồi… Anh ta vàngười đàn bà kia đi làm ở khu Công viên Khoa học và Kỹ thuật, hơn nữatrường đại học mà anh ta đang học tiến sĩ lại là nơi người đàn bà đó làm việc, tôi thật ngu ngốc… bị anh ta che mắt lâu như vậy…
Cô ra sức níu chặt quần áo trên người, rất lâu sau mới cố kìm nước mắt, tỏ vẻ bình tĩnh hỏi:
- Nếu tôi kiện anh ta, có thể đòi bồi thường bao nhiêu?
- Thông thường con số khống chế là khoảng năm vạn tệ, còn đa phần làkhoảng một vạn tệ. Tôi biết có một vụ bồi thường hơn mười vạn, là vì nhà họ có đường dây, cho cơ quan công an nhập cuộc điều tra thu thập chứngcứ, cho tới giờ tôi cũng mới chỉ nghe qua có một vụ đòi được nhiều tiềnbồi thường như thế. – Lôi Viễn thở dài. – Tôi nói thật với cô, như tìnhhình của cô, đừng nói là được bồi thường, cho dù có chứng cứ đi chăngnữa, cũng phải đề phòng đối phương phản đòn, kiện cô tội xâm phạm quyềnriêng tư, chuyện này không phải là chưa từng xảy ra. Trước đây tôi đãnhắc nhở cô rồi, bình thường nên để ý thu thập những chứng cứ về tài sản chung, hoặc ra tay từ phía bố mẹ anh ta, viện cớ đứa con để yêu cầu anh ta nhiều hơn, nếu hai bên thoả hiệp được thì tốt, đỡ tốn công sức.
Tô Mạt cúi đầu, nước mắt lã chã:
- Trong tay anh ta chẳng có bao nhiêu tiền, cái này thì tôi biết. Thứ duy nhất đáng giá chính là căn hộ hiện đang ở, trước khi cưới nhà anh tatrả hai mươi vạn tệ tiền cọc, anh ta bảo tôi, bố mẹ anh ta tiết kiệm cảđời, dành dụm được chút tiền chẳng dễ dàng gì, chỉ có thể cho bằng đó.Anh ta đề phòng tôi, có lẽ cũng sợ tôi đòi chia căn nhà với anh ta.
Lôi Viễn vừa lái xe vừa lắc đầu cảm khái:
- Về mặt này chồng cô hiểu rõ hơn cô, làm việc cũng cẩn trọng, lẽ ra cô nên cẩn thận từ sớm. Hai người quen nhau như thế nào?
- Quen hồi đại học.
Khi đó cô mười tám, anh hai mươi, lứa tuổi thanh xuân tràn trề, đem cơ thểvà trái tim đơn thuần của hai người nung chảy trong lò lửa tình yêu,không hề chùn bước.
Tô Mạt lấy khăn giấy lau nước mắt, lặng lẽnhìn ra ngoài cửa sổ. Trong xe đang bật một bài hát cũ, giọng ca nam nữnồng nàn tha thiết: Đừng hoài nghi sự kiên quyết ban đầu và tất cả những gì đã bỏ ra thật lòng khi ấy, có ai nguyện đánh mất trái tim đến mứcdòng máu gần như lạnh giá, có lẽ anh ấy thật sự đã không còn cảm giác…Thực ra mỗi một tình yêu đều nguy hiểm, mỗi lần bắt đầu đều đau khổtriền miên, cũng có thể bình yên vô sự mấy mùa xuân, nhưng chỉ là mộtchút, lại thay đổi từng ngày…
Lôi Viễn cười cười, tổng kết:
- Tình yêu, mẹ kiếp, đúng là một cục gỉ mắt, mỗi lần tỉnh giấc, cứ khăn mặt nhúng nước nóng, lau một hồi là xong.
Bên này Đồ Nhiễm còn đang lưỡng lự, bên kia Chu Tiểu Toàn đã đem chuyệnĐồng Thuỵ An tới gặp gia đình cô bồ nhí kể cho Tô Mạt nghe:
Chu Tiểu Toàn nói:
- Mình thật sự không thể nhịn nổi, quan trọng là gã đàn ông kia quá kinhtởm, mình muốn lột trần bộ mặt đạo đức giả của hắn ta ra trước mặt TôMạt.
Nghe vậy, Đồ Nhiễm vừa tức vừa buồn cười, mồm thì chê trách sự liều lĩnh của cô bạn, nhưng lại lo Tô Mạt xảy ra chuyện, đành phảidặn dò Chu Tiểu Toàn thường xuyên qua nhà cô ấy thăm dò, trò chuyện đểtránh cô ấy lại nghĩ quẩn, đâm đầu vào ngõ cụt.
Mấy ngày này ĐồNhiễm cực kỳ bận rộn, việc ở công ty dồn hết lên đầu, bên Lý Đồ lạithiếu người, cô không khỏi phải chạy ngược chạy xuôi.
Sau đó cô ra ngoài đi xe buýt, tài xế bỗng phanh gấp, một đứa bé bên cạnh đứng không vững, húc thẳng vào bụng cô.
Tuy không thấy đau lắm, nhưng lòng cô lại nơm nớp không yên. Đứa bé đó mớitám, chín tuổi, vẻ mặt vô tội, cô cũng không tiện nói nhiều, đành phảiđợi xuống xe rồi tới Trung tâm y tế Bà mẹ và Trẻ em tỉnh xin khám gấp.Ai dè tối hôm đó người đến khám rất đông, thông thường xung quanh một bà bầu, lại có thêm hai, ba người hỗ trợ, chỉ riêng cô là một thân mộtmình.
Đồ Nhiễm ngồi xếp hàng trên ghế, đưa tay xoa bụng, cơn đau nhẹ lúc trước gần như đã hết, khiến cô yên tâm phần nào. Vừa rồi căngthẳng quá, cô đã gọi điện cho Lục Trình Vũ, anh nói vừa mới tan làm, sẽtới ngay, bảo cô đợi nguyên tại chỗ.
Đợi chán đợi chê, đến tậntám, chín giờ, cô khám xong, bác sĩ nói không sao mà anh vẫn chưa xuấthiện. Cô lại gọi điện cho anh, bảo đứa bé không sao, anh không cần tớinữa. Còn chưa nói xong tín hiệu đã bị ngắt, sau đó có người cầm điệnthoại gõ nhẹ vào đầu cô, cô ngoái ra nhìn, thấy anh đang đứng đằng sau.
- Bị tắc đường trên cầu. – Anh nói, giọng hơi hổn hển, xem ra anh vừa vội chạy lên trên lầu. – Không sao chứ? Còn đau không?
Đồ Nhiễm khấp khởi trong lòng:
- Bụng thì không sao, nhưng sắp chết đói rồi, em còn chưa ăn gì nữa.
Anh hơi nhíu mày:
- Đã muộn thế này rồi, giờ em vẫn ăn uống bữa đực bữa cái như hồi trước thế sao?
Cô nói:
- Thì phải đợi kiểm tra còn gì?
Anh lại nói:
- Bảy giờ em gọi điện cho anh, trước khi đến bệnh viên em đi đâu? Năm giờ em tan làm, đi bộ về nhà mất mười phút, có gần hai tiếng đủ thời giancho em nấu cơm, ăn cơm, hai tiếng ấy em đi đâu?
Cô đáp:
- Tăng ca.
Anh lại hỏi:
- Tăng ca thì phải ở trong công ty chứ, sao em lại đi xe để bị người ta đụng phải?
Trước đó Đồ Nhiễm tới thăm một vị khách ở trường đại học gần đó giúp Lý Đồ,giờ không muốn nói cho Lục Trình Vũ nghe, thấy anh hỏi vậy cũng khônglên tiếng. Thấy cô đứng sát về phía mình, Lục Trình Vũ cúi đầu ngửi:
- Người toàn mùi thuốc, đi xã giao à?
Cô không nói gì, coi như ngầm thừa nhận. Vị khách đó quả thật là một cáiống khói, lại nói nhiều, điếu thuốc không rời tay, hai người nói chuyệnnửa tiếng mà cô suýt bị hun chết, chỉ thấy trước mắt mờ mịt khói. Cô đặt quà xuống nhẫn nại chờ đợi, khó khăn lắm mới tìm được cớ để thoát thân.
Thấy cô không nói gì, Lục Trình Vũ cầm điện thoại trỏ vào cô:
- Lại lừa gạt, ăn cơm trước đã, rồi tra hỏi em sau.
Nhắc tới ăn cơm, Lục Trình Vũ kiêng kị nhiều, quyết không cho cô vào quán mà kéo thẳng cô tới siêu thị mua đồ ăn.
Đồ Nhiễm thầm nghĩ giờ này mua thức ăn về nấu thì chẳng phải tới tận nửa đêm rồi sao, bèn nói:
- Nói rõ trước, em không nấu cơm, sắp chết đói đến nơi rồi, không có sức nấu cơm đâu.
Anh mặc kệ, mua một túi dứa nhét thẳng vào tay cô, bảo cô đợi bên ngoài.
Cô vừa gặm bánh mì vừa nghiêng ngó xung quanh, vừa mới cầm một túi khoaitây lát lên thì đã nghe thấy anh quay về lối đi ới cô một tiếng, lắc đầu ra hiệu cho cô đừng mua.
Cô mặc kệ, lập tức nhặt hai túi.
Anh mím môi nhìn cô, rồi giơ ngón trỏ lên chỉ về phía cô, tỏ ý cảnh cáo thấy rõ.
Cô lập tức cười toe, thầm nghĩ sao cái động tác nhỏ của anh chàng này lại đẹp đến vậy.
Hiệu suất làm việc của Lục Trình Vũ cao, chẳng bao lâu sau xe hàng đã đầy ắp, trả tiền đóng túi xong, họ cùng hồi dinh.
Lúc xuống xe, thấy mỗi tay anh xách một túi đồ, phăm phăm đi về phía trước, lòng Đồ Nhiễm bất giác xao xuyến. Cô vội vàng chạy theo, ghé sát vàobên anh nói:
- Ê, túi có nặng lắm đâu, anh không xách nổi một tay à? Anh thử dùng một tay xách hết xem nào?
Anh nhìn cô, không nghĩ ngợi nhiều bèn đưa túi đồ ở một tay sang tay bên kia, sau đó, cánh tay thừa ra bỗng có thêm một thứ.
Đồ Nhiễm chẳng nói chẳng rằng, nắm tay anh bước về phía trước, đi được mấy bước lại đổi tư thế tay, nhất định ngón tay phải đan vào tay anh.
Cô cảm thấy cách này khó gỡ ra nhất. Cô đã quan sát một lúc, tầm này trong tiểu khu vẫn còn nhiều người đang đi dạo bên ngoài, nếu người đàn ôngnày một lần nữa phát huy sở trường thiếu ga lăng của mình, hất tay cô ra trước mặt những người này, thì đúng là chuyện vô cùng mất mặt.
Một lát sau, anh lại nói:
- Túi nặng quá, một tay anh xách không nổi.
Cô mặc kệ anh, anh lại nói lại một lần nữa, cô đành đưa tay ra, tỏ ý mình có thể xách giúp anh.
Anh lắc đầu, tim cô trĩu xuống, lập tức buông tay ra.
Nhưng ngay giây tiếp theo, tay cô đã bị nắm lấy, nắm thật chặt.
Anh nói:
- Sắp có con đến nơi rồi mà vẫn cứ như trẻ con.
Về đến nhà, Lục Trình Vũ xách đồ ăn đi thẳng vào bếp, nấu cơm rửa rau, căn bản không cần trợ giúp. Tay chân anh nhanh nhẹn, hơn nửa tiếng đã xongxuôi hai đĩa thức ăn, một bát canh đặt trên bàn.
Đồ ăn một mặn một chay, cá xào thịt thái chỉ và ngồng cải nấu nấm Khẩu Bắc[9], canh rong biển trứng gà nấu tép khô.
[9)] Một loại nấm nổi tiếng trồng ở Mông Cổ, được phân phối qua vùng TrươngGia Khẩu, Hà Bắc, Trung Quốc nên được gọi là nấm Khẩu Bắc.
ĐồNhiễm nhìn bàn ăn, bụng bảo dạ người này bình thường không trổ tài, rõràng là muốn kiếm cớ lười biếng, khổ cái thân mình hồi trước làm trâungựa cho anh ta, lại bị anh ta cho vào tròng rồi.
Cô vừa ăn vừa tán tụng một cách không kiêng nể:
- Chồng em đúng là lợi hại, em nấu ăn còn kém hơn anh nhiều, trình độ emđúng là múa rìu qua mắt thợ, hay là sau này ai biết nhiều làm nhiều,chúng ta không cần phải ra ngoài ăn nữa.
Lục Trình Vũ không để yên cho cô:
- Bình thường em ở nhà nhiều, em không nấu thì ai nấu? Đợi hôm nào anh nghỉ, nếu tâm trạng tốt thì anh có thể trổ tài.
Cô hỏi:
- Nếu sau này em còn bận hơn anh thì sao, ăn cơm thì ra ngoài giải quyết hết à?
Anh xới cơm cho cô:
- Anh cũng muốn bàn với em chuyện này, chúng ta cứ mỗi người một nơi thếnày cũng không phải là cách, sinh con xong lại càng nhiều việc, vừa phải trông con vừa phải đi làm em có gánh nổi không?
Cô nói:
- Con đâu phải của một mình em, chẳng lẽ anh không quan tâm đến? Nếu quảthực quá bận thì vẫn còn mẹ em, hồi trước mẹ đã nói sẽ giúp chúng tatrông con. Tới lúc ấy chúng ta lại chạy một lúc hai nơi.
Anh nói:
- Mẹ cũng đã có tuổi rồi, một mình trông trẻ không nổi đâu, trẻ con càngbé trông càng mệt. Hơn nữa, con ở với bố mẹ thì tốt hơn, người già mềmlòng khó tránh được nuông chiều, anh nghĩ… – Anh ngừng lại một lúc. –Hay là đàn ông đối ngoại, phụ nữ đối nội, anh chịu trách nhiệm kiếm tiền nuôi gia đình, em phụ trách chăm con, phân công rõ ràng chúng ta cũngthoải mái hơn. Em nghỉ công việc hiện nay đi, như thế mình có thể muamột căn hộ to hơn gần bệnh viện, không phải lo nghĩ tới vấn đề địa điểmnữa, cũng bớt đi một rắc rối.
Đồ Nhiễm đặt đũa xuống nhìn anh:
- Em thì nghĩ, chúng ta có thể tạm thời không mua nhà, cứ ở cùng với mẹem, dù gì Đồ Loan cũng không ở nhà, phòng bà ngoại cũng đang để trống,vừa tiết kiệm lại bớt việc, tại sao cứ nhất định là em phải nghỉ việc?Em không muốn cả ngày ru rú ở nhà quanh quẩn với bếp núc, con cái, chánchết đi được.
Lục Trình Vũ nói:
- Cũng đâu có bảo emphải cả ngày ru rú ở nhà, khi nào con lớn hơn một chút thì em có thể tìm công việc nào đó giờ giấc ổn định hơn, nhân viên văn phòng gì đó, hoặcanh sẽ nhờ người quen giúp để xin cho em về trường làm giáo viên. Hồitrước em học Máy tính, giáo viên môn phụ không bận lắm, nếu không thì ởnhà chơi cổ phiếu, như thế thời gian cũng nhiều.
Cô lắc đầu:
- Giáo viên môn phụ và nhân viên văn phòng ở thành phố này, lương caongất trời cũng chỉ đến hai ngàn tệ, ít hơn số em kiếm bây giờ, còn chơicổ phiếu thì bây giờ em cũng đang chơi, không cần phải nghỉ việc. – Cônghĩ một lát. – Không đúng, Lục Trình Vũ, sao em cứ cảm thấy anh đang dụ dỗ em thế nhỉ, muốn em thành bệ đỡ, hy sinh thời gian, công sức của emđể đảm bảo hậu phương vững chắc cho anh, như thế anh có thể một lòng một dạ theo đuổi sự nghiệp có đúng không? Thế còn công việc của em? Emkhông nói là phải hơn hẳn mọi người, nhưng ít nhất cũng phải có nơi đểgửi gắm tinh thần chứ.
Lục Trình Vũ hỏi cô:
- Gia đình và con cái không thể trở thành nơi gửi gắm cho em sao?
Cô hỏi ngược lại:
- Gia đình và con cái có thể trở thành nơi gửi gắm tinh thần cho anhkhông? Hay là anh nghỉ việc đi, em nuôi gia đình, anh cho em thời gian,chưa chắc em đã kiếm ít hơn anh đâu.
Anh lập tức nói:
-Không giống nhau, anh là đàn ông.
Cô cười:
- Lòi đuôi cáo rồi nhé, nói đi nói lại cũng chính là chủ nghĩa đàn ông. – Cô nghĩ lại, buột miệng nói. – Chúng ta giả thiết nhé, nếu người anhcưới không phải là em, mà là Lý Sơ Hạ, anh cũng để cô ấy ở nhà trông con cho anh à? Người ta cũng giống anh, học mất bao nhiêu năm đèn sách đấy.
Lục Trình Vũ đang gắp một miếng thức ăn, nghe cô hỏi như vậy, bất giác hơi sững người, dừng tay lại:
- Lại suy diễn rồi, bây giờ chúng ta đang nói về chuyện của em, không liên quan gì đến người khác hết.
Đồ Nhiễm cười tít mắt nhìn anh:
- Vừa rồi rõ ràng là anh sững người ra, chứng tỏ anh đã từng nghĩ tới.
Anh hỏi:
- Anh sững-người-ra bao giờ?
- Thế này này. – Cô bắt chước dáng vẻ lúc nãy của anh.
Anh bật cười:
- Đừng trợn tròn mắt lên như thế, mắt anh không to bằng mắt em đâu.
Cô nói:
- Nói như vậy, anh thừa nhận vừa rồi rõ ràng anh có sững người ra.
Anh đặt đũa xuống:
- Anh thừa nhận lúc nào cơ?
Cô cũng đặt đũa xuống:
- Hay là để em trả lời hộ anh, nếu anh lấy cô ấy, đương nhiên anh sẽkhông nỡ để cô ấy ở nhà chăm con. Nhưng em thì khác, anh vẫn luôn khôngthích công việc của em, anh coi thường nó, coi thường điều kiện cá nhâncủa em, anh coi thường em.
Lục Trình Vũ nhìn cô:
- Em suy diễn.
Vẻ mặt cô nghiêm túc:
- Anh chỉ cần trả lời đúng hay không.
Lục Trình Vũ làm điệu bộ đầu hàng:
- Vấn đề này không thể trả lời một cách đơn giản được. Thật tình là anhkhông thích công việc của em hiện giờ, anh cũng đã từng nói với em rồi,phụ nữ làm nghề này rất vất vả mà hay phải chịu thiệt thòi, nhưng, anhtuyệt đối không có ý coi thường em.
Những từ cuối cùng, anh nói rất chậm, rành mạch, rõ ràng, chữ nào ra chữ đấy.
Đồ Nhiễm nhìn anh một lúc:
- Cảm ơn anh, nhưng công việc của em em hiểu rất rõ, em cũng không thích người khác sắp xếp cuộc sống tương lai cho mình
Lục Trình Vũ đành bất lực:
- Anh đang bàn bạc với em, chứ không phải đang sắp xếp thay cho em.
Đồ Nhiễm không kìm chế được nhíu mày:
- Em bỗng cảm thấy con người anh có ham muốn khống chế rất mạnh, quáithật, sao hồi trước em lại không phát hiện ra? Em không thích cảm giácnày lắm, cho nên bây giờ em có thể nói cho anh biết, em sẽ không nghỉviệc, ít nhất thì trước mắt sẽ không. Nếu em không đi làm mà rảnh rỗi,hoặc là kiếm được ít tiền đi, em sẽ cảm thấy rất không an toàn. Khôngbiết anh có hiểu được cảm giác này không, tóm lại, em hy vọng anh có thể hiểu được cảm nhận của em.
Lục Trình Vũ thoáng ngập ngừng rồi lên tiếng:
- Ý em là, không thể có được cảm giác an toàn từ anh?
Cô hơi ngẩn ra, sau đó lắc đầu:
- Đó không phải là thứ người khác có thể đem lại được, nếu lúc nào nócũng có thể bị tước mất, thì sao còn gọi là cảm giác an toàn.
Nghe cô nói xong, Lục Trình Vũ bất giác bật cười, không nói gì thêm.
Thấy anh lặng im không nói, Đồ Nhiễm buông một câu đầy cảm khái:
- Thực ra lấy một người như em, quả thật quá thiệt thòi cho anh rồi, công việc vốn đã bận, lại còn ép anh chăm lo cho gia đình. Ban đầu lẽ ra nên tìm một cô vợ là giáo viên hoặc nhân viên công sở sáng chín giờ làm,chiều năm giờ tan, được nghỉ đông, nghỉ hè, thì anh sẽ đỡ vất vả hơnnhiều.
Lục Trình Vũ thầm nghĩ, chẳng phải do cái tin nhắn kia gây hoạ hay sao.
Cô lại nói:
- Thực ra cách suy nghĩ này của anh cũng rất bình thường, nhưng theo kinh nghiệm của em, trong những người em đã gặp khi chạy nghiệp vụ thì tốtxấu là 50/50, không thể vì vài người không tốt mà phủ định sạch trơncông việc này. Hơn nữa trên đời này, ngoài đàn ông thì là đàn bà, bêncạnh mỗi người đều có người khác giới, đâu đâu chả có cám dỗ, chẳng lẽkhông cho người ta ra khỏi nhà hay sao? Ví dụ như bệnh viện, bác sĩ và y tá cùng trực đêm rồi dính lấy nhau cũng không phải là không có, emkhông thể vì chuyện này mà bảo anh bỏ nghề đúng không. Còn cả phía trênkhoa anh nữa, những mấy tầng phòng bệnh dành cho cán bộ cao cấp, mấy cô y tá cô nào cô nấy xinh như mộng, đàn ông bọn anh có phải vừa nhìn là đãmuốn bổ nhào vào không? Chắc chắn là không đâu nhỉ, đa phần chỉ là nghĩthầm trong lòng mà thôi.
Lục Trình Vũ gật đầu:
- Phải.
Đồ Nhiễm thở dài:
- Phải cái gì? Anh bổ nhào vào người ta à? Hay là cả ngày ấp ủ trong tim?
Mặt anh hết sức nghiêm túc:
- Ý anh là, mấy cô y tá ở tầng trên đúng là rất xinh đẹp.
Cô nhìn anh:
- Lục Trình Vũ, bây giờ em không đùa với anh, em đang nói chuyện nghiêmtúc, chẳng phải anh nói giữa hai chúng ta thiếu sự tin tưởng sao? Emđang nghiêm túc bày tỏ lòng tin đối với anh, em cũng hy vọng anh có thểtin tưởng em, hiểu được thái độ của em đối với công việc, mong anh hợptác có được không?
Lục Trình Vũ nhìn cô, rút một chiếc khăn giấy ra lau miệng:
- Đừng giận nữa, trên đời này phụ nữ xinh đẹp hơn em đâu có nhiều đến mức vô vàn?
Đồ Nhiễm vờ tức tối trừng mắt nhìn anh.
Anh đứng dậy, cho bát đũa vào chậu rửa rồi bước tới vỗ nhẹ lên đầu cô:
- Được rồi, anh biết rồi, cái đầu này của em suốt ngày băn khoăn, day dứt cái gì ở trong đó vậy? Nghĩ ngợi nhiều quá đi mất.
Cô hỏi:
- Anh đồng ý rồi?
Anh hỏi ngược lại cô:
- Anh đồng ý cái gì? Vẫn là câu nói đó, bây giờ không được đi nghiệp vụ,không được đi xã giao, nhất là mấy tháng này, nhất định không được dínhđến rượu bia, thuốc lá, hút thuốc thụ động cũng không được.
Đồ Nhiễm thu dọn bát đũa:
- Biết rồi, ai khi không chạy đi xã giao làm gì, mệt chết đi được, nếu có thể tìm được công việc tốt hơn, em cũng chẳng làm nghề này.
Lục Trình Vũ đưa tay nhìn đồng hồ, ăn một bữa cơm hết hơn một tiếng đồnghồ, cả hai cứ nói qua nói lại cũng gần tới mười một giờ, anh giúp thudọn bàn ăn rồi ra về.
Đồ Nhiễm tiễn anh ra cửa;
- Đã muộn thế này rồi, ngày mai đi thẳng tới chỗ làm không được sao?
Anh vừa thay giày vừa trả lời dứt khoát:
- Không được, ở đây chẳng làm được cái gì, lại còn bị em dày vò.
Nói đoạn đang định bước ra khỏi cửa, vạt áo bỗng bị kéo lại, anh xoay người nhìn cô, có phần đắc ý:
- Không nỡ xa anh à?
Cô buông tay, lùi về sau một bước.
Anh quay lại, tiện tay đóng cửa, cúi đầu giải thích:
- Anh định như thế này, năm sau anh thử thi phó chủ nhiệm xem thế nào,đến lúc đó tiền lương thu nhập gì đó có thể tăng lên, nếu tình hình tốt, chưa biết chừng có thể được bệnh viên tuyến dưới mời đi mổ thêm mấy ca, cũng kiếm thêm được chút tiền. Nuôi con thì chắc chắn chi phí sẽ tăng.Gần đây anh làm luận văn và biên soạn sách, đến lúc con ra đời, sợ làkhông có nhiều thời gian, chỉ có thể tranh thủ lúc này thôi.
Đồ Nhiễm nói nhỏ:
- Chả ai không nỡ xa anh cả, đi mau đi, đi kiếm tiền về đây cho em.
Anh cười cười, đưa tay lên vuốt má cô:
- Nếu anh ở đây lâu thêm một chút, buổi tối lại phải cho vào, ngày nàocũng có kế hoạch, nhiệm vụ định ra ngày hôm nay còn chưa hoàn thành.
Đồ Nhiễm đẩy anh ra khỏi cửa:
- Đi thôi, đi thôi, em phải đi nghỉ đây.
Anh đứng ở cửa, bỗng nắm tay cô xiết một lúc rồi buông ra:
- Nhớ khoá cửa cho chắc, cẩn thận một chút, có chuyện gì thì gọi điện cho anh.
Cô ừ:
- Anh cũng đừng thức khuya quá, không tốt cho sức khoẻ.
Anh nói:
- Anh đâu có ngủ giỏi như em, một đêm ngủ được năm, sáu tiếng là đủ rồi,sáng dậy còn có thể chạy thể dục. – Đi được mấy bước, thấy cô vẫn đứng ở cửa nhìn theo mình, anh lại xua tay với cô. – Vào nhà đi!
Hànhlang cực kì yên tĩnh, trong ánh đèn phản chiếu, bầu trời ngoài cửa sổtrở nên xanh thẫm, một màu xanh sâu thẳm và xa xăm. Lục Trình Vũ bướctới, đứng cạnh cửa thang máy một lúc, cho tới khi nghe thấy tiếng côkhoá cửa trong nhà, anh mới đưa tay lên ấn nút xuống lầu.
Cửa thang máy lập tức mở ra, anh bước vào trong, một mình đứng trong không gian vắng lặng, lập tức cảm thấy toàn thân rã rời.
Xe chạy gần tới cầu dẫn sang đường chính, đêm khuya mà đường sá vẫn chưathông, những dòng xe ngược xuôi co cụm thành hai luồng, vị trí trống lànơi đang thi công đường ngầm chạy qua sông Trường Giang. Ánh sáng dọcđường bố trí rất tốt, nhưng lại có người quen dùng đèn pha, chậm rãi từxa chạy tới, khi hai xe đối đầu nhau, cực kỳ chói mắt.
Xe cộ không ngừng nổ máy, lại dần dần chạy đi.
Chiếc CD trong xe anh đã nghe đến thuộc lòng, chẳng chút hứng thú. Anh bậtđài dò kênh buổi đêm, nhất thời đủ loại cảm xúc ập đến, quảng cáo chữavô sinh hay quảng cáo nạo phá thai lũ lượt tuôn trào. Dò một vòng, cuốicùng dừng lại ở kênh âm nhạc, đang phát một bài hát anh thấy rất quen.Ca khúc được một giọng nữ mềm mại cất lên mượt mà, uyển chuyển, du dương vô ngần.
Bài hát được phát một nửa, mấy vị khách mời có máu văn chương và người dẫn chương trình bèn bắt đầu đĩnh đạc nói những lời tâm sự tự đáy lòng. Đêm khuya tĩnh mịch khiến khoảng cách giữa người vớingười rút ngắn tới mức bối rối, lời nói vừa cảm tính vừa không chútkiêng nể gì.
Cô gái khách mời hơn hai mươi tuổi úp mở kể lạichặng đường tình cảm của mình, cuối cùng đưa ra kết luận: “Đàn ông chững chạc, dễ dàng xem nhẹ tình yêu hơn phụ nữ bằng tuổi. Chàng trai mườitám một ngày gọi điện cho người yêu ba lần, người đàn ông hai tám bangày mới gọi điện một lần, cho nên “tình yêu chân chính” chỉ có khi còntrẻ.”
Khách mời nam đứng tuổi cười: “Trên đời này làm gì có“tình yêu chân chính”, tình yêu chỉ là cảm giác trong khoảnh khắc, khithời gian bào mòn, tâm hồn trầm lắng, những nỗi đau và niềm vui trướcđây sẽ dần phai nhạt. Đừng quá khát khao vẻ đẹp của tình yêu, cũng đừngquá phóng đại nỗi đau thất tình.”
DJ[10] hỏi người nam trầm tĩnh: “Trong một mối tình đã qua, điều gì khiến anh có ấn tượng sâu sắc nhất?”
[10] Viết tắt của từ Disc Jockey, chỉ người chọn và chơi các đĩa nhạc chokhán thính giả. Ở đây nói tới rado DJ, tức là các DJ làm việc trong đàiphát thanh, có nhiệm vụ chọn nhạc để phát kèm theo những lời giới thiệuhoặc bình luận.
Người khách mời trầm ngâm, cuối cùng buông mộtcâu: “Áo quý do mới, người quý do cũ[11]“. Buồn nỗi cố nhân mặc áo mới,theo chồng bỏ cuộc chơi.”
[11] Câu thơ trong bài Cổ diễm ca (tác giả: Khuyết danh) – bản dịch của Điệp Luyến Hoa, nói về nỗi lòng củamột người vợ bị bỏ rơi.
Khách mời nữ bổ sung: “Chính vì thế, tình yêu chỉ xảy ra khi tuổi còn trẻ.”
Tiếng nói ngừng lại, âm nhạc vang lên, Lục Trình Vũ không nghe hết bài hát này, anh tắt radio đi.
Khi xe chạy tới dưới lầu, anh nhận được hai tin nhắn liên tiếp.
Một là của Đồ Nhiễm gửi tới: Về đến nhà chưa?
Một tin khác, rất dài, năm chữ cái xen lẫn trong vô số những dấu chấm lửng: Em sắp kết hôn rồi…
Hôn lễ của Lý Sơ Hạ chuẩn bị suốt hai tháng.
Về quá trình trắc trở nhiều tháng trước cô đã từ hôn, sau đó lại chọn được người hiền để đi tới hôn nhân, trong bệnh viên lưu truyền mấy phiênbản, nhưng hết thảy đều không có được lời giải thích hợp lý nhất. Phíađương sự luôn im hơi lặng tiếng, khiến cho những người nhiều chuyện càng cảm thấy ngứa ngáy, nhưng mọi người đều thống nhất rằng: Không phảingười phụ nữ nào bước vào tuổi ba mươi cũng có điều kiện để bướng bỉnh,cũng không phải người phụ nữ nào cũng có vốn liếng như Lý Sơ Hạ.
Đồ Nhiễm biết được chuyện này là nhân dịp cô tới bệnh viên gặp khách hàng, cô khá thân với một chị bác sĩ khoa Chỉnh hình, đã chơi mấy ván mạtchược, ăn mấy bữa cơm với nhau, sau khi hiểu nhau thì chơi thân như bạnbè.
Chị bác sĩ đó đang đi thăm bệnh, thấy cô tới bèn cùng cô vào văn phòng nói chuyện.
Chị bác sĩ uống trà rồi nhổ bã trà vào thùng rác ở góc tường, luôn mồm ca thán với cô:
- Mệt chết đi được, không trực thì cũng phải đi kiểm tra phòng bệnh, nóilà nghỉ ngơi làm việc theo giờ hành chính, nhưng ngày nào cũng phải chạy tới bệnh viên, tuần nào cũng làm đủ 50 tiếng không nghỉ, không có cuốituần, không có ngày nghỉ, ngày lễ, lương thì không tăng, Luật Lao độngđối với bọn chị là vô hiệu, còn không bằng công nhân nông thôn, họ cònđược về quê ăn Tết…
- Vừa rồi gặp một ca ầm ĩ trong bệnh viện,dùng dằng ở đó nửa ngày trời, mình có lý cũng chẳng thể nào nói lại họ,kéo phóng viên báo đài đến thì lại hỏng chuyện, bây giờ quan hệ bác sĩbệnh nhân là thế, chẳng có chuyện gì cũng có thể bới bèo ra bọ. Lầntrước còn có người nhà bệnh nhân cầm máy ảnh chụp bọn chị, định là lúcnào tính sổ với bọn chị thì lôi ra dùng. Thói đời, loại người nào cũngcó… Kiếp trước làm lắm chuyện xấu xa nên kiếp này mới phải làm cái nghềnày, chị nhổ vào.
Đồ Nhiễm ngồi trước bàn của chị ấy cười, lật giở lịch trực ban trước mặt:
- Thiên thần áo trắng mà, phải có tinh thần hy sinh chứ.
Chị bác sĩ hỏi cô:
- Em xem hộ chị thứ Bảy này có xếp ca trực không?
Cô nhìn qua:
- Không ạ, làm giờ hành chính.
Chị bác sĩ lại kêu ca:
- Thứ Bảy có tiệc cưới, phải đi tiếp khách cho người ta, năm nay năm Heo vàng, thanh niên trẻ vội kết hôn cũng nhiều ra phết.
Đồ Nhiễm hỏi:
- Khoa chị ai kết hôn thế ạ, Tiểu Lưu à?
Chị bác sĩ lắc đầu:
- Khoa Nhi, con gái viện trưởng Lý.
Cô sững người:
- Lý Sơ Hạ? Chẳng phải cô ấy đã lấy chồng lâu rồi sao?
Chị bác sĩ cười:
- Em cũng biết chuyện này à? – Chị ấy hạ giọng. – Đại tiểu thư nghĩ mìnhđiều kiện tốt, tiêu chuẩn cao, lần trước tìm được một nhân viên công vụ, cấp phó thành phố cơ đấy, tiếc là gần cưới lại huỷ, bây giờ chọn đôngchọn tây được một anh chàng bên khoa Ngoại Tim mạch. Em nói xem cô ấymuốn tìm thì cũng nên tìm người khoa Chỉnh hình bọn chị chứ, đều vất vảnhư nhau, ít ra còn nhiều tiền hơn. Mấy chàng độc thân trong bệnh việnbọn chị đều mặc cho cô ta lựa chọn, dựa vào ông bố vợ tương lai như thế, ai mà không đồng ý? Chọn người khoa Ngoại tim mạch làm gì, vừa vất vảvừa bận rộn, ít hoa hồng, nhiều rủi ro… Theo chị, tốt nhất đừng có tìmbác sĩ, chẳng hiểu nghĩ thế nào nữa.
Chuyện chẳng liên quan đếnmình, nhưng Đồ Nhiễm nghe mà tim đạp thình thịch, có phần không nắm được tình hình. Hồi trước cô còn tưởng Lý Sơ Hạ đã kết hôn từ dạo đó rồi,còn việc đưa thiếp mời tới dự hôn lễ, Lục Trình Vũ vẫn luôn không đề cập tới, cô cũng không hỏi, muốn hỏi cũng không biết bắt đầu như thế nào,nên cứ gác lại đó. Sau này cô có chút manh động, nhân lúc anh không đểý, bèn đem thiếp cưới của Lý Sơ Hạ nhét vào giữa một quyển sách y chuyên ngành dày cộp, bởi vì trên tấm thiếp đó có ảnh cưới của Lý Sơ Hạ. Nếuđã có ảnh cưới của người ta thì cũng không tiện vứt vào thùng rác cùngvới đống báo cũ, nếu có người muốn thầm ngắm ảnh nhớ người, chắc chắn sẽ lật tung khắp nơi, nếu không tìm thấy, chưa biết chừng còn tới hỏi cô.
Nhưng bao nhiêu tháng nay, theo cô quan sát, cuốn sách đó dường như chưa từng có dấu vết bị giở ra. Vì thế cô cứ đoán mãi, tiệc cưới của mối tìnhđầu, rốt cuộc Lục Trình Vũ có tham dự không.
Chưa từng nghĩ tới, hôm nay lại có được câu trả lời ngoài dự kiến.
Đồ Nhiễm đứng dậy cáo từ, chị bác sĩ nhìn chằm chằm vào bụng cô:
- Lần sau tìm bọn chị hẹn ở ngoài cũng được. Có bầu rồi, không có việc gì thì đừng tới bệnh viện, nhiều bệnh truyền nhiễm.
Nói ra cũng thật trùng hợp, câu này hôm nay cũng có một người khác nói với cô.
Trước khi tới bệnh viện Đồ Nhiễm tới siêu thị mua một ít đồ, lúc ra ngoài, trời đổ mưa.
Trời cuối thu, mưa rả rích mấy ngày liền, may mà cô có mang theo ô. Siêu thị cách bệnh viện khoảng hai mươi phút đi bộ, nếu đi xuyên qua con ngõ bên cạnh thì gần hơn một chút. Mới đi ra sau phố, một chiếc xe lướt vèo qua bên cạnh, làm bùn đất bên đường bắn tung toé lên ống quần cô. Cô cúixuống phủi ống quần, gió to thổi lật tung chiếc ô trong tay khiến cô bịướt. Cô đưa tay sửa lại ô.
Một chiếc Toyota từ phía sau trờ tới, từ từ dừng lại.
Thoạt đầu cô không để ý, chủ nhân chiếc xe đó khẽ bấm còi. Cô nhìn vào trong, Lý Sơ Hạ hạ kính xe xuống.
- Tôi thấy ai giống chị mà. – Cô ấy nói. – Mưa hơi to, nếu chị tới bệnh viện, tôi có thể chở chị đi.
Đồ Nhiễm không nghĩ ngợi nhiều, nói cảm ơn rồi mở cửa xe ngồi vào trong, mang theo hơi ẩm từ bên ngoài.
Bầu không khí bối rối và gượng gạo lại ùa đến, Lý Sơ Hạ rõ ràng là khôngthoải mái lắm, còn Đồ Nhiễm lại dựa trên lưng ghế như không có chuyện gì xảy ra, ít nhất trông cô cũng như không có chuyện gì.
Trong xevang lên một ca khúc du dương, khúc nhạc dạo với tiếng sóng biển vỗ vềbờ cát và tiếng mưa gió lao xao ngoài cửa sổ thật hợp tình hợp cảnh. ĐồNhiễm cười cười:
- Bài hát này hay quá.
Lý Hạ Sơ cười rất nhẹ:
- Vậy sao? – Cô ta liếc nhìn cái bụng hơi nhô lên của Đồ Nhiễm, cuối cùng cũng nói. – Chúc mừng chị, được năm tháng rồi nhỉ?
- Ừ, sắp sáu tháng rồi.
Lý Hạ Sơ im lặng một lúc rồi mới nói:
- Chị đi khám thai à?
Cô trả lời qua loa:
- Không, đi làm chút việc, tiện thể đến xem Lục Trình Vũ đang bận gì.
Lý Sơ Hạ ừ một tiếng như có như không.
Thấy cô ta không nói gì, Đồ Nhiễm lại lặng lẽ nghe nhạc, bài hát này hình như bật đi bật lại rất nhiều lần, cô cảm thấy kỳ lạ:
- Hình như cả đĩa này chỉ có một bài này thôi.
Lý Sơ Hạ lại ừ một tiếng, sau đó mới nói:
- Bây giờ đang mùa cúm, chị ít tới những chỗ như bệnh viện thôi.
Đồ Nhiễm cười cười, nói một cách nghiêm túc:
- Cảm ơn cô. Nhưng chuyện công việc, có lúc thật sự không thể theo ý mình.
Lý Sơ Hạ không nói gì, Đồ Nhiễm lại tiếp tục nghe nhạc, nghe đi nghe lại thật sự chỉ có mỗi bài hát này.
Có lẽ chuyện tình cảm, cũng có lúc thật sự không thể theo lòng mình.
Đồ Nhiễm tới tìm Lục Trình Vũ, đúng lúc anh có ca mổ, bận tới nỗi chẳngnói được mấy câu, cô quay về, anh lại hỏi cô đi đâu, cô chỉ nói tới chỗChu Tiểu Toàn chơi. Anh cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ bảo cô về sớm,bây giờ trời tối sớm, đi đường phải chú ý an toàn.
Đồ Nhiễmmiệng thì đồng ý, nhưng lại về căn nhà nhỏ trước để dọn dẹp một hồi,trong nhà trông khá hơn một chút. Thời gian này, nhân lúc vẫn có thểdùng chút sức tàn chạy loanh quanh, cô cố gắng tới thường xuyên hơn,giúp anh nấu nướng, quét dọn, hoặc thỉnh thoảng ngủ lại.
Hễ thấy cô dọn dẹp là anh lại cau mày.
- Em quét đến thế nào thì cũng không đạt tiêu chuẩn của anh đâu, anh muốn không phải là vệ sinh, mà là vô trùng.
Cô nói anh bị bệnh sạch sẽ đến mức biến thái.
Anh không đồng tình:
- Em không thấy một vị bác sĩ trong khoa anh à, mở cửa không dùng tay chỉ dùng chân, mà còn chỉ chạm bằng gót giày thôi đấy.
Nhưng với đãi ngộ không cần phải đi qua sông mà vẫn có cơm ăn này, anh lạihưởng thụ rất sung sướng, cũng không cảm thấy cô phải vất vả đến mức nào hoặc mấy món ăn đó đều tồn vong vùng vi khuẩn.
Tất bật làm mộtnúi việc xong, Đồ Nhiễm dán một tờ giấy trên tủ lạnh, viết trong tủ lạnh có những món gì, nhắc nhở anh ăn cho nhanh đừng để quá hạn. Viết tớiviết lui, mảnh giấy chi chít chữ, lại lo anh đọc lướt nên cô đành phảiviết riêng ra, đánh số trên mỗi trang giấy, ở phía cuối lại viết thêmcâu chuyển ý, ví dụ như xem tờ giấy số 2, 3, 4 v.v… để biết thêm chitiết. Cô biết anh nhất định sẽ mở tủ lạnh, bởi vì trong đó có bia vànước khoáng lạnh, anh thích uống những thứ lạnh toát.
Cô không phát hiện ra dấu vết của đầu lọc thuốc hay tàn thuốc trong nhà, đây là chuyện tốt.
Trước khi về, Đồ Nhiễm liếc nhìn tầng cao nhất của giá sách, chỉ là cầm lòngkhông đặng mà liếc một cái, thấp thoáng nhìn thấy chiếc phong bì màu dabò lúc trước vẫn còn nguyên chỗ cũ. Hình như quyển sổ bìa cứng bên trong vẫn ở đó, chiếc phong bì không dày thêm cũng chẳng mỏng đi bao nhiêu,không dịch sang trái cũng chẳng nghiêng sang phải, hoàn toàn nằm chết dí một xó, quả thật là rất cao, anh kiễng chân lên thì có thể đặt được,nhưng cô lại phải bắc ghế mới với tới được. Cô bỗng cảm thấy anh cố ýlàm như vậy.
Cô lại nhòm lên trên một cái rồi bước ra ngoài, khoá cửa lại.
Tới chỗ Chu Tiểu Toàn, Đồ Nhiễm mới biết Tô Mạt và mẹ chồng cũng đã trở mặt với nhau, bây giờ ban ngày Tô Mạt đi làm, con bé con mới hơn một tuổiđầu thì gửi ở nhà trẻ tư thục gần tiểu khu. Con bé lại bị ốm, ho khùkhụ, bị lây ở nhà trẻ, nhưng Tô Mạt không hoảng hốt như dạo trước, màcoi như là chuyện bình thường.
Ông bà Đồng thoạt đầu không coichuyện vợ chồng con trai là chuyện gì to tát lắm, bởi vì tính cách cảhai vợ chồng đều ôn hoà, không gây ầm ĩ lớn. Cho dù sau này Tô Mạt nóivới họ là Đồng Thuỵ An có nhân tình bên ngoài, hai ông bà vẫn bán tínbán nghi, một mặt nghi ngờ Tô Mạt hiểu lầm, mặt khác lại đoán chắc thằng hai nhà mình chỉ chơi đùa thân mật với người ta chút xíu, tuyệt đốikhông làm chuyện bại hoại.
Hai ông bà bàn bạc chuyện này, âmthầm hỏi cậu con trai, cậu con một mực phủ định. Ông Đồng bèn thở dài,ông nói nếu con dâu thứ không quá cần mẫn mà thoáng tính hơn một chútthì tốt biết mấy. Ông cụ cả đời thật thà, chỉ nói mình thế nào thì contrai cũng thế ấy, tuyệt đối không làm gì xằng bậy, vượt ra ngoài khuônkhổ.
Bà Đồng lại nghĩ khác, trước đây bà đã cảm thấy thằng úthơi thái quá, khăng khăng cố chấp với cô con dâu này, nên bà lo con dâubên ngoài thì như thế nhưng về nhà lại cầm trịch, đã không đỡ đần gì cho chồng lại còn biến nó thành thằng râu quặp. Giờ thấy vậy, bà lại nghĩcon dâu cũng yêu quý con mình hơn một chút, con trai mình cũng khôngphải loại đàn ông bị vợ dắt mũi, nghĩ đi nghĩ lại, bà lại thấy vui trong lòng.
Cho đến một ngày, thằng út bảo đưa bạn về ăn cơm, thằngút từ trước tới giờ không nhiều bạn bè, nó nói vậy, bà đương nhiên dồnhết công sức để lo liệu, bà còn nghĩ Tô Mạt cũng sẽ tới, tiện thể khuyên bảo hai đứa đôi câu cũng tốt.
Ai ngờ con dâu chính thức không tới, con trai lại dẫn về một cô gái trẻ.
Hôm đó bà Đồng vừa đi chợ về, chưa kịp bước đến dưới lầu đã bị vợ mấy ônggiáo sư túm lại hỏi bạn thằng hai nhà bà lai lịch thế nào, đi cái xe xaxỉ thế kia, ăn nói thật khiến người ta vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ. Thoạtđầu bà Đồng cứ ù ù cạc cạc, chỉ có điều gì gì bà cũng sống giữa đámngười tài này gần nửa đời người rồi, bình thường không có nhiều cơ hộingẩng đầu, bây giờ có thời cơ như vậy, chưa biết sự thể thế nào, trướctiên cứ lẳng lặng mà cười đã, như trút được cơn giận.
Cơn giậnnày bắt nguồn từ việc lúc trước thằng cả nhà bà mua xe, chiếc xe thằngcả mua hơn chục vạn tệ, cũng đỗ dưới lầu, cũng khiến mấy bà già bìnhluận. Họ nói cái xe này nhỏ, nhà năm người ngồi chật chội, lại nói nhãnhiệu này không tốt, sao lại mua cái xe này. Lúc ấy bà chỉ muối mặt mà ậm ờ cho qua chuyện: Thanh niên mà, bọn nó thích kiểu này thì mặc kệ nóđi.
Giờ đây, bà mang theo một cảm xúc khó tả bước lên lầu giữanhững tiếng xì xào to nhỏ, vừa đẩy cửa bước vào liền ngây người ra, lậptức hiểu tám, chín phần.
Ông Đồng ở lì trong phòng nói khôngđược khoẻ, không chịu ra ngoài, cũng không nói gì, từ trước tới giờ ôngấy không giỏi giao tiếp.
Chồng không nói năng gì, bà Đồng cũnghiểu ý của ông, hai cha con đang căng thẳng. Bà lại là người cởi mở, con đã bảo là bạn, thì bà sẽ coi như bạn bè bình thường của con, không cógì khác. Vừa ăn cơm vừa trò chuyện, cô “bạn bình thường” Tôn Hiểu Bạchbèn điềm nhiên khoe gia sản lấy lòng bà như không, bà thầm thở dài: Cùng độ tuổi như nhau, mà sao khác nhiều đến vậy, cô bé này có phong tháihoạt bát và sự nhạy bén của tuổi trẻ, đáng tiếc đáng tiếc. Rồi bà lạinghĩ: Đứa con dâu ngu xuẩn, cục cằn, thô lỗ kia sao có thể là đối thủcủa cô bé này được.
Bà Đồng rất giỏi hoà giải, tình huống khó xử tới đâu, chỉ cần có mặt bà là có thể biến can qua thành tơ lụa[12], trừ khi bà không muốn hao tâm tổn trí cho họ.
[12] Ý dùng biện pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp. Can qua là từ cổ chỉ chiến tranh,còn tơ lụa là thứ quý mà hai nước thường dùng để tặng nhau.
Lần đầu gặp mặt tưởng chừng nguy hiểm mà lại suôn sẻ, đợi khách ra về, bà Đồng hỏi con trai:
- Con có nghĩ tới con gái con không?
Đồng Thuỵ An còn chưa kịp mở miệng, ông Đồng đã ở trong phòng gầm lên:
- Thằng chó này mà dám ly hôn thì tao sẽ coi như không có đứa con như mày.
“Thằng chó” là từ nói bậy duy nhất mà ông Đồng có thể nói ra trong cả cuộc đời mình.
Bà Đồng thầm cười lạnh:
- Ông tưởng thế là doạ được nó chắc, thằng út nhà ta không ngờ lại làngười lòng dạ quyết đoán, đúng là không giống ông chút nào, tôi là mẹ nó mà cũng nhìn nhầm.
Đồng Thuỵ An nói thẳng:
- Duyên phận giữa con và Tô Mạt đã dứt, con muốn giữ con bé, nhưng chỉ sợ Hiểu Bạchphải thiệt thòi, cô ấy cũng đồng ý cho con nuôi con bé, chỉ có điều phía Tô Mạt lại không chịu.
Những lời này của anh ta vừa bình tĩnh,lạnh lùng, vừa hợp logic, nhưng lại khiến cả gia đình như một nồi nướcđang sôi sùng sục.
Tất cả những điều này, đương nhiên Tô Mạtkhông thể nào biết được. Cô vẫn đưa đón con về nhà bà nội, chỉ đôi khicảm thấy ánh mắt xóm giềng trở nên soi mói và lảng tránh. Lòng cô đangnặng trĩu, sự nhạy bén và tinh tế thường ngày giờ trở nên qua loa, đạikhái, nên không nghĩ ngợi nhiều.
Cho tới một hôm, cô con dâu mới nhà hàng xóm trạc tuổi cô lẳng lặng kéo cô lại, nói khéo mấy câu, lúcấy cô mới tỉnh ngộ. Tô Mạt chẳng nói chẳng rằng, bế thẳng con ra khỏinhà bà nội, bố chồng chạy theo gọi cô, mẹ chồng níu lấy cô trong nướcmắt:
- Tô Mạt, Tô Mạt, là bố mẹ có lỗi với con, bố mẹ không dạydỗ con cái tử tế, thằng út giờ thành ra như thế, bố mẹ không quản đượcnó nữa rồi…
Trước cú sốc nặng nề, Tô Mạt lại vô cùng tỉnh táo, cô bỗng bật cười:
- Xét đến cùng anh ấy vẫn là con của bố mẹ, dù có sai đến không thể nàotưởng tượng được đi chăng nữa cũng vẫn là con của bố mẹ, bố mẹ có thểlàm gì anh ấy?
Nói đoạn, cô bế con bỏ đi như bay, tận đến khiphía sau không ai đuổi kịp, bọn họ đều là những người có mặt mũi, đươngnhiên chẳng dại gì mà gây ầm ĩ trong khu tập thể trường học. Tô Mạt bếcon gái đi tới sân vận động của trường, trong đêm cuối thu lạnh lẽo côquạnh, nơi đó không một bóng người, cô từ từ ngồi xuống khán đài ximăng, lặng lẽ khóc.
Lâu lắm rồi cô không tới nơi này, sân vậnđộng của trường đại học luôn là nơi người ta nảy sinh ảo tưởng. Nhiềunăm trước cô từng học thể dục hoặc yêu đương ở đây, tuổi xuân phơi phới, hy vọng vô hạn. Khi đó cô còn là một cô bé ngây ngô, giờ đã có đứa concủa riêng mình, thậm chí, còn phải gánh vác tương lai của nó một mình.
Ngay cả tương lai của bản thân, cô còn không tìm được.
Đứa bé trong lòng cô không hề ầm ĩ, chỉ ngước mắt lên nhìn mẹ, đôi mắt trong veo thuần khiết, như ánh sao trên trời.
Nghe chuyện của Tô Mạt, Đồ Nhiễm thổn thức hồi lâu. Bây giờ đôi lúc cô trởnên đa sầu đa cảm, hay nghĩ ngợi vẩn vơ, không biết là do nội tiết hayhormon khi mang thai nữa.
Có những lúc cô nhìn gì cũng thấykhông thuận mắt, có những lúc tâm trạng lại phơi phới reo vui, biến đổinhanh như chớp, ngăn không được, tránh không xong. Ví như hiện giờ, tâmtrạng bi quan, rã rời, lạ lùng bỗng trào dâng, chỉ cảm thấy trên đời này không ai đáng tin, không thể tin ai, ai ai cũng có thể đánh bại bảnthân mình, còn mình thì chỉ có thể thúc thủ đứng yên tại chỗ.
Đứa bé trong bụng lại khuỳnh tay đạp chân, cuối cùng cô cũng trải qua giaiđoạn yếu đuối dài dằng dặc đầy sợ hãi, lúc này nghĩ tới con gái Tô Mạt,cô lại tràn đầy hoài nghi: Tại sao mình phải sinh con? Mình không có tưtưởng sinh con để nối dõi tông đường, tại sao phải chịu đau đớn, tại sao phải trơ mắt nhìn nó chịu đựng mọi đau khổ? Lẽ nào sinh nó ra chỉ đểbịt mồm người xung quanh, chứng tỏ tôi có khả năng sinh đẻ bình thường,chứng tỏ vào độ tuổi kết hôn thích hợp tôi cũng có thể kết hợp với mộtngười đàn ông khá khẩm, tình cảm sắt son, cuối cùng có được một kết tinh tình yêu? Chứng tỏ tôi là một người phụ nữ bình thường, không rũ bỏđược những quy tắc xã hội, cũng sẽ không bị xã hội rũ bỏ?
Có lẽ, hạnh phúc chỉ là hạnh phúc trong mắt người khác, còn bất hạnh lại chỉ có mình mình thấu hiểu.
Tối hôm đó cô về nhà, không về nhà mẹ.
Ánh mắt cô lúc đi thoáng chút ưu thương kỳ lạ, Chu Tiểu Toàn nói:
- Cậu chìm đắm quá sâu, Tô Mạt là Tô Mạt, đó là cuộc sống của cậu ấy trải nghiệm của cậu ấy, không ai trong chúng ta có thể thay đổi hay thay thế cậu ấy, chỉ có thể làm một người quan sát tốt bụng. Mình không hiểu tại sao cậu lại âu sầu đến vậy, đừng nghĩ vẩn vơ nữa, bây giờ việc cậu cầnlàm là dưỡng thai cho tốt.
Đồ Nhiễm biết cô ấy nói đúng. Cô cũng cảm thấy mình buồn cười, nhưng lại không thể khống chế những suy nghĩtrong đầu, cô cho rằng mình nhất định phải quay về một chuyến, cho dùkhông gặp anh, mà chỉ vào phòng anh, được nhìn thấy những thứ anh đãdùng, những đồ anh đã mặc, chiếc giường anh đã nằm, cô cũng sẽ cảm thấykhá hơn. Cô bỗng nhớ nhung mãnh liệt một người, ý nghĩ này cuồn cuộntuôn trào, khiến người ta bối rối.
Đứng trước cửa nhà, cô rútchìa khoá ra mở cửa, những âm thanh lạch cạch vang lên không nhỏ, nhưngbên trong lại không có động tĩnh gì, anh không ở nhà.
Ngày hôm nay của cô trôi qua trong mơ hồ, quên không hỏi lịch trực của anh.
Cô nghĩ một lúc rồi đẩy cửa, tai nghe thấy tiếng nhạc rất nhỏ đang vang lên.
Cô lần theo tiếng nhạc, màn hình máy tính trên bàn làm việc phát ra ánhsáng xanh dịu, đang phát bài hát, dịu nhẹ, miên man không dứt.
Lục Trình Vũ đang dựa trên ghế, lặng lẽ nhắm mắt, một tay đặt trên bàn,lòng bàn tay đè lên một cuốn sổ bìa cứng, tay còn lại buông thõng tựnhiên, kẹp một điếu thuốc lá, khói thuốc bảng lảng, tàn thuốc phía trước đã bạc trắng. Cuốn sổ đó đang để mở, riềm sổ có hoa văn cầu kỳ tinhxảo, toát ra vẻ trầm uất nhẹ nhàng.
Cô nhìn bóng dáng nghiêng nghiêng của anh, tựa hồ như anh đang ngủ.
Sau đó bàn tay cầm thuốc của anh khẽ nhúc nhích, đầu ngón tay tuỳ ý gảyđiếu thuốc một cách thành thục, tàn thuốc lả tả rơi, gió lùa qua khecửa, ánh lửa loé lên rồi dần lịm đi.
Qua bức bình phong chạm trổ hoa văn, ánh đèn hắt bóng hình anh lên bức tường nhuốm màu hoàng hôn,như phủ lên đó một sắc thái nhàn nhạt, tiêu điều, loang lổ.
ĐồNhiễm nhớ bài hát đó, sáng nay cô đã nghe rất nhiều lần, âm thanh vangvọng, lời ca hát: Vẫn là bờ cát trong ký ức! Căn phòng xanh và mặt biểnxanh! Anh và em lặng lẽ đối diện nhau! Em nhìn thấy gương mặt mình trong đôi mắt anh! Trong gió lộng ra cùng cất giọng hét! Tên của anh, tìnhyêu của em…
Đồ Nhiễm khẽ khàng tựa vào cửa, nhìn người đàn ôngtrong phòng, cho tới khi đứa bé trong bụng khẽ cựa quậy, cô mới địnhthần lại.
Còn nhớ mười mấy ngày trước đó, lần đầu tiên cô cảmnhận được cái thai cử động, cử động rất nhẹ, như một con cá nhả bọttrong nước. Khi đó cô đang chuẩn bị giáo án trong văn phòng, cảm giácđặc thù lướt qua trong nháy mắt, cô lập tức sững người lại, một lát saunhớ ra, cô liền gọi điện ngay cho Lục Trình Vũ.
Ở đầu dây bên kia anh cười:
- Đâu có sớm vậy? Chắc là dạ dày co bóp thôi.
- Không phải, là con đang máy, em biết mà. – Cô nói ngay không chút nghingờ, lòng thoáng chút ấm ức, một cảm giác ấm ức vì không được thấu hiểu. Cho tới mấy ngày sau, tần suất thai máy càng lúc càng nhiều, cuối cùngtrực giác của người làm mẹ đã tạo dựng được uy tín.
Cho dù bình thường, trực giác của cô luôn rất nhạy bén.
Cô xoay người đi, bước về phía sofa trong phòng khách, cô muốn nghỉ một lúc.
Có người gõ bàn phím, tiếng ca ngưng bặt.
Cô ngoảnh đầu lại trong ánh sáng tù mù, thấy Lục Trình Vũ đang ngồi ở đầukia nhìn mình. Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn bàn lờ mờ, cô không nhìn rõ mặt anh, mặt anh là những đường nét mơ hồ mà gãy gọn. Cô thầm đoánnét mặt của anh, có lẽ là nửa phần thanh thản nửa phần mất mát, như vửatỉnh giấc khỏi cơn mơ.
Cô cười với anh:
- Anh ngủ à? Em làm anh tỉnh giấc à?
- Không. – Anh đáp. – Không sao hết.
Cô ngừng lại vài giây rồi hỏi:
- Hôm nay phẫu thuật vẫn thuận lợi chứ? Mệt không?
- Cũng ổn. – Anh đứng dậy, tiện tay gập quyển sổ lại, đẩy cánh cửa sổ trước mặt, anh dụi điếu thuốc xuống bệ cửa sổ.
Cô chần chừ vài giây, cuối cùng vẫn tiến lên phía trước:
- Tâm trạng anh không tốt.
Vốn dĩ muốn đặt câu hỏi, ai ngờ lời ra khỏi miệng lại biến thành câu trần thuật.
Anh nghiêng đầu nhìn cô:
- Không phải, anh hơi mệt. – Anh liếc nhìn đồng hồ trên máy tính. – Ngàymai anh trực đêm, hay là hôm nay nghỉ sớm đi, sáng mai anh lái xe đưa em về?
Cô ừ.
Cả hai lần lượt đi đánh răng, rửa mặt, lêngiường đi ngủ, mỗi người đắp một chăn, chiếc giường rộng một mét tám,vừa vặn, không thấy chật hẹp.
Cô nằm nghiêng, quay lưng về phíaanh. Thời gian mang thai càng dài, cô càng quen ngủ nghiêng. Cô đưa tayxoa bụng, cứ tới đêm khuya yên tĩnh là đứa bé lại trở nên hoạt bát khiến cô không ngủ được, cho dù nhóc con không ngọ nguậy nữa, cô cũng khôngngủ được. Cô không muốn nhúc nhích, nhưng bả vai bên dưới bỗng trở nêntê dại.
Lục Trình Vũ bỗng lên tiếng:
- Em vẫn ổn chứ?
Cô giật mình:
- Vẫn ổn. Anh chưa ngủ à?
- Sắp rồi. – Anh nói, sau đó quả nhiên không lên tiếng nữa.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, cô bắt đầu nằm mơ, cô thấy mình cầm mấy quả bóng baytung tăng dạo chơi trên phố, không cẩn thận để quả bóng tuột khỏi taybay lên. Bên cạnh cô có một người, một người đàn ông trẻ, áo sơmi trắng, quần bò, người đó khẽ nhảy một cái, túm được hai quả bóng bay nhét lạivào tay cô. Anh đứng dưới trời xanh mây trắng, cúi đầu mỉm cười với cô,để lộ hàm răng trắng loá, vẻ mặt dịu dàng, tha thiết. Cô nhận ra anh làai, vội tự nhủ đây là giả thôi, đây là giả thôi. Cô biết đây là mơ, bởivì tất cả những gì quá hoàn mỹ đều là hư ảo, cô cố gắng để mình tỉnhlại.
Sau đó, cô tới một nhà hàng, gọi rất nhiều đồ ăn, cô ăn rất nhiều, rất nhanh, ăn uống no nê xong bước ra ngoài lại bị người ta giữlại ở cửa, bắt cô trả tiền. Cô vội lục túi áo, trong đó không có một xulẻ nào, người qua đường đều xúm lại hóng hớt, ánh mắt khinh thường vàchế nhạo. Người giữ cô lại nói, cô không có tiền để trả thì đưa đứa concho tôi. Cô hoảng hốt lấy tay che bụng, lại thấy bụng mình xẹp dần đi,sau đó một cơn đau nhói ập đến, con cô đã mất thật rồi.
Đồ Nhiễm bỗng sực tỉnh, toàn thân toát mồ hôi lạnh, cô nhìn trừng trừng lên trần nhà đen kịt, thở hổn hển.
Hoảng hồn hồi lâu, cô đưa tay sờ lên bụng, khi thấy phần bụng vẫn hơi nhôlên, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Liền sau đó, cơn đau nhói trở nên còn rõrệt hơn cả trong giấc mộng, đau thấu xương thấu tuỷ.
Cô khôngngủ thêm được nữa, tim vẫn đập dồn dập, cho tới khi nghe thấy hơi thởđều đều của người bên cạnh, cô mới thấy dễ chịu hơn một chút. Cô đưa tay bật chiếc đèn đầu giường, anh đã ngủ say, lông mày hơi nhíu lại, môikhẽ mím, những đường nét trên gương mặt thân thiết và dịu dàng hơn bìnhthường, vẻ mặt thoáng chút ưu tư.
Cô chầm chậm ngồi dậy, dựa vào đầu giường, lắng nghe từng cử động thai, cũng không biết là qua baolâu, cho tới khi ánh mắt lướt qua tấm bình phong, trái tim đang dần bình tĩnh lại bắt đầu nảy lên thấp thỏm.
Do dự rất lâu.
Cô hít một hơi, xuống giường, đi chân trần, khẽ khàng bật chiếc đèn bàn lên.
Bên cạnh màn hình máy vi tính, ngoài một chồng sách chuyên ngành, tài liệu và mấy cây bút thì không còn thứ gì khác.
Cô không có thời gian nghĩ ngợi nhiều, những thứ bên trong chiếc phong bì đã hoàn toàn chiếm lĩnh tâm tư cô.
Cô cẩn thận đẩy chiếc ghế xoay sang, sau đó đứng lên ghế với lấy hai cáiphong bì, mở ra nhìn, quả nhiên là quyển sổ mà Lục Trình Vũ đọc trướckhi ngủ.
Trong mỗi chiếc phong bì là hai quyển sổ, có cũ có mới, màu sắc và hoa văn trên bìa khác nhau, nhưng phong cách lại hệt nhưnhau. Người sở hữu chúng nhất định là một phụ nữ, một người phụ nữ trẻrất tinh tế, tỉ mỉ.
Ngón tay Đồ Nhiễm lướt qua phần bìa dày vớinhững hoa văn tinh tế, cô vẫn do dự, như thể chỉ cần mở ra, mọi cảnh vật trước mắt sẽ hoàn toàn sụp đổ, kết quả cuối cùng, hoặc nhẫn nhịn hoặctan tành.
Cô cầm quyển sổ ở trên cùng lên, mở ra thật nhanh.
Trang bìa bên trong kẹp một tấm ảnh, bầu trời thăm thẳm mặt biển mênh mông,ống kính dừng lại ở bóng dáng thẳng tắp của một người đàn ông trẻ, tà áo bay bay trong gió. Anh đứng quay mặt về phía biển, đưa mắt nhìn ra xa,tư thế thảnh thơi nhưng lại toát ra vẻ ngạo nghễ, hiên ngang, như thểtrên thế giới này chỉ có một mình, xung quanh hoàn toàn trống trải.
Đồ Nhiễm nhìn chăm chăm bóng dáng người đó, tâm hồn bỗng dậy sóng, rốtcuộc là một người như thế nào, mang theo một tâm trạng như thế nào đãchộp được giây khắc này.
Lật lại, phía sau bức ảnh có một hàngchữ thanh tú: Ngày nào đó tháng nào đó năm nào đó, chụp tại BoltenhagenOstee (Biển đông nước Đức).
Cô đặt tấm ảnh xuống, mở trang đầucủa cuốn nhật ký, sau đó là trang thứ hai, trang thứ ba, từ khi quen tới khi yêu, từ khi chia tay tới khi trùng phùng, ghi dấu ấn từng kỷ niệm,những hàng chữ đầy cảm tính, tự nhiên, bộc lộ chân tình. Tự lúc nàokhông rõ, cô từ người quan sát đã biến thành vai chính, âm thầm chìmđắm, không tài nào thoát ra được, cứ đọc liên tiếp, nước mắt giàn giụa.
Lục Trình Vũ mơ màng nhìn thấy ánh đèn, trở mình đưa tay sờ, bên cạnh trống không. Anh từ từ tỉnh dậy, nhoài người ra, nhìn bóng người sau tấm bình phong:
- Đồ Nhiễm!
Anh gọi tên cô một cách thăm dò, giọng nói trầm thoáng phân vân.
Cô không đáp.
Anh ngồi dậy, đợi bên giường một lát, nhưng vô hiệu. Anh chống hai tay đứng dậy, bước tới cúi đầu nhìn cô, và quyển nhật ký bên dưới tay cô.
Cô nằm rạp trên bàn, không nhúc nhích.
Anh lại cất giọng trầm trầm:
- Đồ Nhiễm.
Vẫn không ai đáp, anh kéo chiếc chăn mỏng sang đắp lên vai cô:
- Ngồi thế này dễ bị cảm lắm.
Cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên, nhưng lại đẩy nhẹ chiếc chăn trên người ra, sau đó lấy mu bàn tay quyệt mấy cái trên mặt.
Cả hai đều im lặng.
Cô đứng dậy, bước qua người anh đi lấy quần áo, đứng xoay lưng lại phíaanh để thay, khi định bước ra ngoài thì bị anh túm tay lại. Anh néngiọng:
- Nửa đêm nửa hôm rồi, có chuyện gì mai nói.
Cô ngoảnh lại nhìn anh:
- Chẳng có gì để nói cả, em cũng không biết phải nói gì.
Chưa nói xong nước mắt đã ngân ngấn, cô đành dùng mu bàn tay lau đi. Ngực cô phập phồng, cô đứng lại một lúc rồi gạt tay anh ra, tiếp tục bước rangoài, đi thẳng ra cửa chính.
Anh hỏi cô:
- Em định thế nào?
Cô hỏi ngược lại:
- Anh thì định thế nào?
Không đợi anh trả lời, có lẽ căn bản cũng không có câu trả lời, cô đẩy cửa chính bước ra ngoài.
Lục Trình Vũ vội vơ lấy quần áo tròng vào người, đuổi theo mấy bước rồi lại lộn lại lấy ví tiền và chìa khoá xe, xuống lầu đã thấy cô đang đi nhưchạy, chẳng bao lâu đã tới cửa tiểu khu. Anh chạy đi lái xe, lúc vòngqua bồn hoa thì bị tắt máy, phải đề hai lần mới nổ, tới khi anh lái xera, cô đã ngồi vào trong taxi.
Đồ Nhiễm lặng lẽ ngồi trong taxi, báo địa chỉ, cô không nói gì, bác tài cũng không lên tiếng. Cho tới gần đến lúc xuống xe, bác tài mới nói:
- Này, cái xe đằng sau lạ thật đấy, đi theo chúng ta suốt cả đoạn đường.
Cô trả tiền, vội vã xuống xe, chạy tới nhà Chu Tiểu Toàn gõ cửa cộc cộc,rất lâu không ai ra mở cửa, cô lại gõ tiếp. Chu Tiểu Toàn ở bên trongrống lên:
- Ai thế, bị điên à, nửa đêm nửa hôm, trong nhà không có ai sất, có thì cũng là người chết thôi.
Đồ Nhiễm nói nhỏ:
- Mở cửa mau, mình đây.
Cô nghe thấy tiếng bước chân người đó đi theo lên lầu.
Chu Tiểu Toàn kéo xạch cửa ra, trừng mắt nhìn cô:
- Chị hai à, giờ mới bốn giờ sáng thôi, cậu chạy tới đây làm gì? Ma đuổi đằng sau à?
Cô nhào vào trong, đưa tay sập cửa lại, một lúc sau lại nghe thấy có người gõ cửa, người đó cũng không đợi mà nói luôn:
- Anh, Lục Trình Vũ, mở cửa!
Đồ Nhiễm nói qua cánh cửa:
- Anh vào thì em đi.
Bên ngoài quả nhiên không lên tiếng nữa.
Chu Tiểu Toàn nói:
- Cãi nhau à? Hai cậu cãi thì cãi, chạy đến chỗ mình làm gì, ngày mai mình có một núi việc, mình còn phải đi ngủ nữa.
Đồ Nhiễm ngồi trên sofa chẳng nói chẳng rằng, một lúc sau cô ôm mặt khóctấm tức. Chu Tiểu Toàn giật mình, sắp xếp lại từ ngữ cả nửa ngày trờirồi mới lên tiếng:
- Xem ra có vẻ nghiêm trọng quá nhỉ, chuyện gì thế?
Khóc một hồi, Đồ Nhiễm chậm rãi nói, như thể đang nói với chính mình:
- Là vấn đề của mình, không trách anh ấy được.
Chu Tiểu Toàn ngơ ngác:
- Cái gì là cái gì?
Đồ Nhiễm ngẩng đầu lên trừng trừng nhìn cô:
- Đều tại cậu hết, vô duyên. Đang yên đang lành mai với mối cái gì? Nếucậu không nhiều chuyện thì giờ mình cũng chẳng gặp những chuyện này.
Chu Tiểu Toàn đâu dám đôi co với cô, vội nói:
- Ừ, tại mình, tại mình, chuyện đến nước này cũng chẳng biết làm thế nào, cưới đã cưới rồi, con cũng sắp sinh rồi, có chuyện gì thì từ từ nói, để anh ấy vào, hai người nói chuyện nhé.
Đồ Nhiễm ôm đầu:
- Không được, chuyện này không nói rõ được, bây giờ mình không muốn gặp anh ấy.
Chu Tiểu Toàn không biết làm thế nào, lẳng lặng hé cửa ra một chút, thấyLục Trình Vũ chỉ mặc quần dài áo mỏng ngồi trên bậc thềm ở cửa thì nóinhỏ:
- Ê, vợ anh đang khóc trong này, hay là anh về trước đi, em khuyên nó hộ anh.
Đồ Nhiễm nói chen vào:
- Ai khóc? Cậu đừng nói linh tinh.
Chu Tiểu Toàn vội nói:
- Ờ, nó bảo nó không khóc. – Cô ngoái lại nói với Đồ Nhiễm. – Trời lạnhlắm, anh ấy chỉ mặc một cái áo mỏng, mình bảo anh ấy về anh ấy cũngkhông về…
Đồ Nhiễm ngồi đó không nói năng gì, tâm sự chất chồng, Chu Tiểu Toàn không hỏi ra nguyên cớ, đành ngồi xuống cạnh cô, ngápngắn ngáp dài, một lúc sau không chịu nổi nữa, bèn nói:
- Hai người cứ từ từ cãi nhau đi nhé, mình ngủ thêm một chút, lát nữa còn phải đi làm.
Đồ Nhiễm ngồi thẫn thờ một mình, đầu óc rối bời, cảm thấy mình đúng là đồthần kinh, lẽ ra không nên chạy đến quấy rối Chu Tiểu Toàn giữa đêm, lại nghĩ ngày mai mình cũng phải đi làm chi bằng về nhà mẹ trước cho xong.Thấy phía chân trời dần hửng sáng, cô bèn đứng dậy bước ra khỏi cửa.
Cửa mở ra, cô thấy người kia vẫn đang đợi ở ngoài, điều này ngoài dự tínhcủa cô, đầu óc lại trở nên mông lung, cô từ từ bước tới. Lần này LụcTrình Vũ không giữ cô lại nữa, cô đi đâu anh đi đó, cô lên taxi, anh bèn lái xe theo sát, không gần không xa. Về đến nhà mẹ, cô vừa bước vào làkhoá trái hai vòng. Sau đó cô nghe thấy bên ngoài có tiếng người đang mở khoá, Lục Trình Vũ đẩy cửa bước vào, khẽ đung đưa chìa khoá trong tay:
- Trước khi đi Bắc Kinh mẹ đưa chùm chìa khoá này cho anh. – Anh nói. –Dằn vặt cả đêm rồi, em đi ngủ trước đi, nếu không cơ thể sẽ không chịunổi.
Cô nói:
- Anh mới là dằn vặt,
Anh ngẫm nghĩ:
- Lúc nào chúng ta nói chuyện tử tế sau, nhưng bây giờ em cần nghỉ ngơi.
Cô không nói gì, rất lâu sau mới ngẩng đầu lên nhìn anh, nói một cách bình tĩnh:
- Rất xin lỗi vì đã đọc nhật ký của hai người, cũng may chưa đọc hết, sau này cũng sẽ không đọc nữa. Em mặc kệ thời gian hai người cùng đi du học đã xảy ra những chuyện gì, cũng mặc kệ những chuyện này anh xử lý cóvấn đề gì không, em chỉ suy xét mọi việc đang xảy ra từ góc độ của bảnthân mình mà thôi. – Cô ngừng lại, hít sâu một hơi. – Trước đây em cảmthấy mình chưa có cơ hội, nhưng hiện giờ, cho dù anh có cho em thời gian mười năm, hai mươi năm, em cũng không thể nào đối với anh giống như côấy, cả đời này, vĩnh viễn em không thể nào làm được. – Cô không kìmđược, nghẹn ngào. – Em vĩnh viễn không thể một lòng một dạ nhớ thươngmột người giống như cô ấy, em đã qua độ tuổi si tình rồi, những chuyệntrước đây đã gặp phải khiến em luôn cảm thấy có những chuyện còn quantrọng hơn cần làm, không thể nào coi chuyện tình cảm này là toàn bộ cuộc sống của mình. – Cô cố nén nước mắt, gắng hết sức để nói thật bìnhtĩnh. – Chỉ riêng điều này thôi, sao anh có thể cam lòng ở bên em chứ,sao anh có thể hoàn toàn buông cô ấy được? Nếu em gặp một người như vậy, em cũng không buông được…
Cô đưa tay bịt mắt, nhưng nước mắt cứ trào ra qua những kẽ ngón tay.
Lục Trình Vũ đăm chiêu nhìn cô, bất chợt thở dài một hơi nặng nề.
Nghe tiếng thở dài này, Đồ Nhiễm như cảm thấy toàn thân tê dại, đau khổ hoặc vui mừng, hết thảy mọi cảm xúc đều biến mất không dấu vết, tựa hồ nhưngăn cách giữa họ không chỉ là một người, mà là trăm sông ngàn núi.
Cô ngừng khóc:
- Nếu anh có dự định khác, em sẽ không cản anh, cản cũng chẳng có nghĩa lý gì, đúng không?
Cô lau mặt, bước vào phòng mình, tìm kiếm thứ gì đó trong ngăn kéo. Mộtlúc sau cô lấy ra chiếc phong bì mỏng, sau đó từ từ xé tan cả bì thư,cuối cùng vứt vào cái sọt đựng giấy vụn dưới gầm bàn.
Lục Trình Vũ đứng ở cửa phòng nhìn cô.
Cô nói:
- Anh đi đi, em muốn ngủ một lúc rồi mới đi làm.
Cô đưa tay khép cửa phòng, nhưng bị người đứng ngoài nhẹ nhàng chặn lại.
Anh chống tay vào khung cửa:
- Hôm nay em đừng đi làm, ở nhà nghỉ đi. – Anh ngừng lại một lúc. – Anh chỉ nói hai câu, nói xong em hãy ngủ.
Đồ Nhiễm tự biết sức mình không đủ, bèn để mặc anh. Ầm ĩ hơn nửa đêm, ngủkhông đủ, tinh thần căng thẳng, người cô đã rã rời. Cô xoay người lạichậm chạp cởi áo khoác, xốc lại chăn đệm, chui vào trong, ngồi dựa vàođầu giường, cúi đầu nhìn bóng anh trên khung cửa.
Rèm cửa sổtrong phòng kép chặt, ánh sáng tù mù, còn trong phòng khách lại sángtrưng. Lục Trình Vũ vẫn đứng ở cửa phòng, không bước vào thêm một bước,giọng anh bình tĩnh và nhẹ nhàng:
- Năm ngoái ra nước ngoài,giữa anh và cô ấy không xảy ra chuyện gì hết. Sau đó viết xong luận văn, mấy người bạn học cùng đi nghỉ hè ở biển, vốn là hai tuần, nhưng anhchỉ ở hai ngày rồi về trước. Đó là điều đầu tiên muốn nói, về bức ảnhkia, anh cũng không biết cô ấy chụp lúc nào.
Đồ Nhiễm lặng lẽ ngồi một lúc, nói nhỏ:
- Cô ấy là ai? Ngay cả cái tên đó anh cũng không nỡ lòng gọi ra à?
Nghe vậy Lục Trình Vũ không khỏi lắc đầu, nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ thở hắt một hơi rồi quay lại nhìn cô nói tiếp:
- Điều thứ hai anh muốn nói, anh và Lý Sơ Hạ, ở bên nhau bốn năm, chiatay ba năm. Khi đó còn đang đi học, nói một câu khó nghe, thì trừ danhphận, cũng không khác gì sống chung…
Cô ngắt lời anh:
- Rốt cuộc anh định nói gì?
Anh khẽ húng hắng, một lúc sau mới nói:
- Tối qua anh nhận được nhật ký của cô ấy, đã xem, đều viết những chuyệntrước đây. Xem xong những thứ đó, cũng giống như em nói, anh không thểkhông nghĩ ngợi gì, về việc này anh không muốn gạt em.
Cô ừ một tiếng:
- Em biết, anh đâu phải là gỗ đá, sao có thể không tâm trạng, không nghĩngợi, huống hồ tình cảm của hai người trước đây tốt đẹp như vậy, có nghĩ ngợi cũng là chuyện thường tình. Còn về chuyện giữa chúng ta, là em đãcố gượng ép…
Lục Trình Vũ tiến lên một bước, đang định nói gì đó thì điện thoại trong túi quần bỗng rung lên rì rì.
Anh lấy ra xem, rồi nghe máy, đó là một cậu sinh viên anh hướng dẫn. Cậubác sĩ thực tập đưa ra một lô một lốc câu hỏi, anh nhẫn nại trả lời, cậu ta còn ấp úng định hỏi thêm, anh nói:
- Tôi trực ca tối, tới lúc đó rồi nói. Không quá gấp thì đừng gọi điện nữa.
Vừa cúp máy, điện thoại còn chưa kịp nhét vào túi quần đã lại rung lên bần bật, anh lại nghe, vừa mở miệng đã quát:
- Mẹ kiếp, mới sáng ngày ra cậu gọi cái gì mà gọi, sau này không có chuyện gì thì đừng gọi điện cho tôi.
Ở đầu dây bên kia, Lôi Viễn sững sờ:
- Thằng ranh này thích ăn đạn hả, lâu lắm rồi tôi không quấy rầy cậu,định mượn xe cậu thôi, sao vừa mở miệng đã chửi um lên thế?
Lục Trình Vũ lạnh lùng:
- Thế nhé, cúp máy đây.
Lôi Viễn còn đang kêu ê ê, Lục Trình Vũ đã cúp điện thoại. Anh quay ngườilại nhìn, Đồ Nhiễm đang nằm trên giường, cả người rúc trong chăn, chỉ để một cánh tay ra ngoài. Anh bước tới, khom người xoa đầu cô, sau đó đặttay phủ lên mu bàn tay cô. Cô rụt tay lại, uể oải nói:
- Chuyện của hai người em có thể hiểu được, thật đấy. – Anh đi đi. – Cô ngừng mấy giây rồi lại nói. – Thứ Bảy này cô ấy cưới.
Anh hạ giọng nói khẽ:
- Đừng nghĩ mọi chuyện nghiêm trọng như thế được không? Bây giờ tâm trạng em hơi kích động, cứ thế này mãi không tốt cho con, anh xin lỗi cònkhông được sao?
Cô nói:
- Sao anh lại xin lỗi? Em cũng không biết anh sai điều gì?
Anh nói:
- Mặc kệ tại sao, em giận tức là phải có lý do.
Cô nói:
- Bây giờ em đang giận chính mình, không liên quan đến người khác. Banđầu, ngay bước đầu tiên đã sai rồi, sau đó càng lúc càng sai, người mắcsai lầm luôn phải gánh chịu hậu quả, rất bình thường. Mình em thì khôngsao, chỉ cảm thấy tội cho đứa bé, sau này em sẽ đối xử với nó tốt hơngấp bội, cũng sẽ không ngăn cản anh tới thăm nó, anh muốn tới lúc nàocũng được, có thời gian thì đưa nó đi chơi. Trẻ con thì phải tiếp xúcnhiều với bố đẻ mới tốt.
Lục Trình Vũ ngồi xuống bên giường, khẽ kéo chăn ra một chút, để lộ gương mặt cô. Anh nói:
- Em nghĩ đi đâu vậy, chuyện của anh và cô ấy đã kết thúc rồi.
Cô lắc đầu:
- Em đang nói thật lòng.
Anh nhìn cô:
- Bây giờ em không bình tĩnh, anh không nói chuyện này với em.
- Bây giờ em rất bình tĩnh, có rất nhiều chuyện em cũng đã nghĩ thông suốt rồi.
Cô nhắm mắt lại, tay níu chặt chiếc chăn, cả hai đều không lên tiếng. Một lúc sau thấy điện thoại reo, cô nói:
- Của em, ở trong túi xách, phiền anh lấy hộ em.
Lục Trình Vũ đứng dậy đi lấy điện thoại, nhìn màn hình rồi nghe luôn hộ cô.
Ở đầu dây bên kia, bà Vương Vĩ Lệ hét lên:
- Tiểu Lục? Sao điện thoại của Nhiễm Nhiễm lại ở chỗ con? Nó không đi làm à? Nó… hai đứa giờ vẫn ổn chứ?
Lục Trình Vũ trả lời tuần tự, chỉ nói Đồ Nhiễm thấy hơi mệt nên muốn nghỉ ở nhà một ngày. Hai người nói vài câu, bà Vương Vĩ Lệ lại nói trưa naychuyến bay của bà hạ cánh, mang theo không ít đồ, bảo bọn họ cho ngườira đón.
Qua điện thoại, Đồ Nhiễm cũng có thể nghe thấy tiếng bà Vương Vĩ Lệ, lúc này cô bèn ờ một tiếng, định ngồi dậy:
- Suýt nữa em quên mất, em đi đón mẹ được rồi, anh về ngủ đi, chẳng phải còn phải trực ca đêm nữa sao.
Anh ấn vai cô xuống:
- Anh lái xe đi, lát nữa là tới, xong rồi mới đi làm.
Nói rồi anh đứng dậy ra ngoài, tiện tay khép cửa lại.
Đồ Nhiễm quả thật đã rất mệt, nằm lơ mơ trên giường, loáng thoáng nghethấy anh vào nhà tắm rửa, hình như còn gọi điện đến công ty xin phép cho cô, cuối cùng là tiếng khoá cửa. Cô nghĩ vẩn vơ một hồi, tâm tình khinóng khi lạnh, càng nghĩ tim đập càng nhanh, cuối cùng mệt rũ người,không gượng nổi, dần dần thiếp đi.
Lần này cô không mộng mị gì,hoặc giả mơ thấy gì cũng đều quên sạch, ngủ một mạch đến trưa, khi tỉnhdậy, ánh nắng hiếm hoi cuối thu rực đỏ ô cửa phía tây. Cô từ từ mở mắtra, ngẩn ngơ hồi lâu, không rõ bây giờ là sáng hay tối, chỉ nghe thấybên ngoài có tiếng động, động tác của người trong phòng khách khônggiống động tác của anh, vặt vãnh và lề mề, thình lình một tràng âm thanh bất ngờ vang lên. Cô thử gọi:
- Mẹ…
Bà Vương Vĩ Lệ nhặt mấy đồng tiền xu vừa rồi không cẩn thận làm rơi lên rồi vội đẩy cửa bước vào:
- Dậy rồi à, mẹ làm con tỉnh giấc rồi. – Bà kéo rèm cửa ra, tỉ mỉ ngắmcon gái. – Sao con lại gầy thế này, hàng ngày ở nhà ăn gì? Mẹ ở đó cứ lo lắng cho con, chỉ sợ… – Bà lảng sang chuyện khác. – Hai chị em conchẳng đứa nào khiến mẹ yên tâm cả, người ta có con trai, con gái khi già được hưởng phúc, còn số mẹ thì phải lao tâm lao lực.
Đồ Nhiễm hỏi mẹ:
- Em con ở đấy đã yên ổn chưa ạ? Bây giờ nó thế nào rồi?
Bà Vương Vĩ Lệ lắc đầu:
- Nó toàn tự làm khổ mình thôi, ra ngoài học hành bao nhiêu năm như thế,ngay cả một tấm văn bằng chuyên ngành cũng không cầm về được, làm sao dễ tìm việc đây? Nó bây giờ đang giúp cho công ty thương mại của đứa bạnnào ấy, một tí tiếng Anh cũng có thể gạt được người ta. Bây giờ thuê một căn phòng đơn cạnh công ty, một tháng hơn bốn nghìn tệ, nói là làm tốtthì được trích phần trăm. Ai mà biết được, lớn đầu rồi, mẹ không quảnđược nó nữa, chỉ mong nó đừng chơi bời lêu lổng, gây hoạ là phúc lắmrồi.
Đồ Nhiễm nói:
- Như thế cũng tốt, dù sao nó cũngkhông phải là tuýp người học hành, mới 22 tuổi, tranh thủ còn trẻ nênxác định phương hướng cho chuẩn, còn hơn là khi có tuổi rồi đi đườngvòng muốn quay đầu lại. Người như nó thích hợp ra ngoài va chạm, khôngchịu vất cả một chút thì không lớn nổi.
Bà Vương Vĩ Lệ lại thở vắn than dài, một lúc sau lại cười nói:
- Tiểu Lục giờ vẫn tốt với con chứ?
Cô khẽ vâng, gật đầu.
Bà chỉ ra ngoài phòng khách:
- Mẹ vừa về đã thấy một bàn đầy thức ăn dùng đĩa úp lên, mẹ thấy nó chu đáo hơn trước nhiều, còn biết nấu cơm nữa.
- Đưa mẹ về là nó đi làm luôn. – Bà nhìn con gái nói tiếp. – Phụ nữ chúng ta thật ra yêu cầu cũng không cao, tìm một người điều kiện kha khá,biết nóng biết lạnh là được. Cũng như bố con đó, tuy mất sớm, nhưng ôngấy đối với mẹ rất tốt, cả đời này chưa bao giờ có ý ngoại tình, chỉriêng điểm này thôi, mẹ cũng đã thấy đủ lắm rồi.
Đồ Nhiễm khoác áo, bước xuống giường:
- Đi ăn thôi, ngủ nguyên một ngày con đói lắm rồi.
Lúc bước qua bàn học, cô bất giác cúi nhìn, thấy túi rác trong sọt đựng giấy vụn đã được thay mới, cô không kìm được bèn hỏi:
- Mẹ, giấy lúc trước đâu?
Bà Vương Vĩ Lệ bước vào nhìn:
- Giấy gì cơ?
Cô chỉ tay xuống dưới gầm bàn.
Bà nói:
- Không biết, mẹ thấy thùng rác trong nhà đều sạch cả, chắc Tiểu Lục đổ đi rồi.
Cô không nói gì, bước vào bếp nhìn, quả nhiên thấy trên bàn bày mấy mónăn, trên bàn bếp còn có sữa tươi, trứng gà và một ít hoa quả, chắc buổisáng sau khi cô ngủ, anh ra ngoài mua về. Cô xới cho mình và mẹ một ítcơm, hai người ăn qua loa một chút.
Buổi tối, Lục Trình Vũ gọiđiện tới, đúng lúc Đồ Nhiễm đang nấu cháo điện thoại với Chu Tiểu Toànnên cô không nghe, sau đó cũng không gọi lại.
Chu Tiểu Toàn hỏi cô tối qua có chuyện gì.
Cô không nói nhiều, chỉ nói giữa hai người có một chút vấn đề, có thể sẽly hôn. Chu Tiểu Toàn lại hỏi nguyên do, cô cũng chỉ nói:
- Conngười Lục Trình Vũ không có vấn đề, anh ấy là người tốt, chỉ có điều hai đứa mình ở bên nhau quá mệt mỏi, tính cách không hợp, ở với nhau rấtmệt mỏi, có lẽ là không có duyên phận.
Rõ ràng Chu Tiểu Toàn không tin:
- Lý do kiểu này quá ư là công thức, quá ư là nai tơ, cậu tưởng cậu làngôi sao điện ảnh nên sợ người ta bới móc chuyện riêng tư đấy chắc? Lyhôn lại còn dùng cái kiểu nói ngắc ngứ này đối phó với giới truyềnthông? – Cô nàng làu bàu trong điện thoại. – Hai ngày nay sao thế nhỉ,chả có chuyện gì yên ổn, người nào người nấy đều chạy tới chỗ mình khóclóc, đàn ông tốt chết sạch rồi sao?Năm nay có phải năm quả phụ đâu?
Đồ Nhiễm hỏi:
- Còn đứa nào chạy tới chỗ cậu khóc lóc nữa thế?
Chu Tiểu Toàn nói:
- Ngoài cậu với Tô Mạt ra thì còn ai vào đây? Con bé nhà Tô Mạt bị ngã ở nhà trẻ…
Hai ngày nay quả thực cuộc sống của Tô Mạt không yên ổn, đầu tiên là nhàtrường tổ chức xét chọn cán bộ, trong mấy giáo viên vào trường cùng lúcchỉ rớt lại một mình cô, tiếp đó là hôm nay họp, lãnh đạo trường vừacông bố kết quả bình chọn thì điện thoại trong túi cô bỗng reo lên omtỏi.
Hiện giờ, bất kể là lên lớp hay dự họp, Tô Mạt đều khôngdám tắt máy, con gái mới đi học không được bao lâu, vẫn đang ở tronggiai đoạn làm quen, cô sợ có chuyện gì mấy cô trông trẻ lại không liênlạc được.
Tô Mạt lom khom chui vào góc phòng họp nghe máy, cònchưa đợi bên kia nói hết, đầu cô đã ong lên, ba chân bốn cẳng chạy thẳng ra ngoài. Lúc tới nơi, một cô trông trẻ bảo, con gái cô đã được hiệutrưởng bế tới bệnh viện Nhi rồi.
Cô quay người chạy ra ngoài gọi taxi, bước chân chông chênh. Tới bệnh viện, vừa nhìn đã thấy đứa congái hơn một tuổi của mình đang nằm trong phòng cấp cứu khóc váng trời,miệng không ngừng gọi mẹ, góc trán ướt đẫm một vệt máu, máu còn chảythéo mái tóc ướt sũng xuống dưới má, dưới cằm, nhỏ tong tong trên chiếcáo bông in hoa nhỏ.
Con bé tính tình quyết liệt, khua chân múatay giãy giụa, hai ba người lớn mới giữ chặt được nó. Tô Mạt nhìn màkhông khóc nổi, chân nhũn ra suýt nữa ngã phịch xuống đất. Cuối cùng,người cô run rẩy, cô xốc lại tinh thần, vịn vào thành giường đứng dậy.
Bác sĩ phòng cấp cứu vừa xem xét vết thương vừa nói:
- Ít nhất phải khâu hai mũi, tới khoa Ngoại trước, lát nữa phải tiêmphòng uốn ván, sau đó đi chụp não xem có bị chấn động không. Người lớncác vị cũng thật là, đứa trẻ bé như vậy mà sao không trông cẩn thận, khổ thân…
Nghe vậy, Tô Mạt không biết lấy được sức mạnh từ đâu ra, nhảy chồm lên túm áo bà hiệu trưởng:
- Tôi giao con tôi cho các người, các người trông kiểu gì vậy hả, bâu giờ ra nông nỗi này, tôi sẽ kiện.
Bà hiệu trưởng vội trốn sang một bên, chỉ vào một cô giáo trẻ bên cạnh nói:
- Có gì từ từ nói, có gì từ từ nói, cô trông trẻ này của chúng tôi làngười mới, quả thực không có kinh nghiệm, tôi thay mặt cô ấy xin lỗichị, chuyện thế này ở vườn trẻ của chúng tôi cũng là lần đầu.
Cô giáo trẻ cúi đầu ấp úng:
- Con chị nghịch quá, những đứa trẻ khác đều ngủ nhưng cháu thì không, cứ khăng khăng đòi bò ra khỏi giường, tôi vừa xoay người đi thì cháu ngãluôn…
Tô Mạt túm lấy cô giáo kia, đang định tát cho một cái thì bà hiệu trưởng vội ngăn cô lại:
- Chị đừng đánh, chúng tôi đi nộp tiền viện phí trước, lo cho cháu bé trước đã.
Vừa nói bà ta vừa đẩy cô giáo trẻ kia, hai người cùng đi mất.
Tô Mạt ở lại đợi mãi mà không thấy họ quay về, vị bác sĩ bên cạnh băng bó sơ qua cho con bé xong bèn nói:
- Đừng đợi nữa, mau tới khoa Ngoại thôi, hai người kia e là chuồn mất rồi.
Lúc này Tô Mạt mới nghĩ ra, vừa đau lòng vừa tức tối, vội đi nộp tiền. Xếphàng dài đến ô cửa sổ, người bên trong nói giá tiền, cô lật tung ví lên, bên trong chỉ còn vài đồng, thẻ ngân hàng lại không mang theo. Cô đờngười ra, đành đi sang bên cạnh gọi điện. Phía Chu Tiểu Toàn không ainghe máy, cô lại gọi cho Đồ Nhiễm, nhưng nghĩ người ta bụng mang dạ chửa cũng bất tiện, suy đi tính lại chỉ còn cách gọi điện cho bố mẹ chồng và Đồng Thuỵ An.
Lòng cô nóng như lửa đốt, tay không kìm chế đượcrun lên, nhất thời hoảng loạn cứ thế ấn máy, vừa thấy màn hình hiện lêncái tên có phần xa lạ, cô lập tức ngắt máy, bèn gọi tiếp cho Đồng ThuỵAn. Gọi liên tiếp mấy lần, Đồng Thuỵ An cuối cùng cũng nghe máy, mởmiệng ra là nói:
- Có chuyện gì không? Có chuyện gì tối nói, giờ đang đi làm.
Giọng cô run rẩy:
- Con gái bị ngã ở nhà trẻ, bây giờ phải khâu, tôi không mang đủ tiền, anh mau mang tiền tới đây.
Đồng Thuỵ An cũng cuống quýt hét toáng lên:
- Ai bảo cô đưa nó đến nhà trẻ, hồi trước mẹ tôi trông nó vẫn yên ổn, con người cô thật là khó chịu, con ở với cô sớm muộn gì cũng mất mạng thôi…
Tô Mạt cố nén nước mắt, lập tức ngắt máy.
Cô không gọi điện nữa, điện thoại tự reo, ở đầu bên kia Lôi Viễn hỏi:
- Vừa rồi cô gọi tôi à? Có chuyện gì không?
Không kìm chế nổi, cô nấc lên nghẹn ngào.
Lôi Viễn vội nói:
- Đừng lo lắng, cô cứ từ từ nói…
Tô Mạt bế con đến khoa Ngoại đợi, nói nịnh bác sĩ vài câu để được khâutrước. Khi vẫn đang xếp hàng, Lôi Viễn đã tới, tay xách túi hồ sơ, có lẽ đang đi trên đường vội tới đây.
Anh ta chạy xuống nộp viện phítrước, chẳng bao lâu sau đã chạy lên, thấy mấy bác sĩ, y tá đang giữ đứa bé nhỏ xíu trên giường để khâu, con bé khóc đứt gan đứt ruột, Tô Mạtđứng ở cửa nhìn bức tường, nước mắt đầm đìa.
Lôi Viên bước tới nhìn đứa bé, bác sĩ nói với anh ta:
- Bố bé đừng qua đây, nhìn thấy lại xót xa, tốt nhất anh cứ đứng ra kia với vợ anh đi.
Lôi Viễn ngẩn người:
- Tôi không phải bố con bé. Để tôi bế nó cho mọi người khâu, đừng để nó khóc nữa, mẹ nó nghe được càng thêm đau lòng.
Anh ta ngồi lên giường, giữ chặt con bé trong lòng. Nói ra kể cũng lạ, conbé dần nín khóc, mắt tròn xoe, ngơ ngác nhìn anh ta. Lôi Viễn cũng không dám nhìn động tác tay của bác sĩ, bèn đưa mắt nhìn Tô Mạt đang đứng ởgóc tường, anh ta cảm thấy từ mặt đến cổ cô đều trắng bệch, đôi vai gầyguộc, tấm lưng trông cực kỳ yếu ớt.
Chẳng bao lâu sau, nghe thấy bác sĩ nói:
- Xong rồi, đã khâu ba mũi.
Lôi Viễn nói:
- Con gái, đừng để lại sẹo nhé.
Bác sĩ bôi thuốc, đội mũ trùm đầu y tế cho đứa bé rồi đáp:
- Chắc chắn sẽ có một ít sẹo, lớn lên lấy tóc che đi là ổn thôi.
Lôi Viễn bế đứa bé đứng dậy, Tô Mạt định đón lấy con, lại thấy anh đưa tập hồ sơ cho mình:
- Cô cầm hộ tôi, để tôi bế cháu.
Tô Mạt cầm tay con nói vài câu, thấy trên ngực áo sơ mi và áo vest của anh ta có hai vết máu, vội nói:
- Ngại quá, lát nữa anh qua nhà tôi, tôi gột giúp anh.
Lôi Viễn vội nói:
- Không có gì, chuyện nhỏ.
Hai người bế đứa bé đi tiêm phòng uốn ván, không biết con bé mệt quá haysao mà không khóc nữa, tay cầm cái bánh quy Lôi Viễn mua cho cắn mấycái, chỉ vào anh ta bi bô gọi “bố”.
- Bé gái nhầm rồi, tôi với bố nó giống nhau lắm à?
Tô Mạt hơi ngượng ngùng;
- Không, có lẽ vì chiều cao tương đương nhau, lại đều đeo kính.
Khi họ bước ra khỏi bệnh viện đã là buổi chiều, Tô Mạt đứng ở cổng cảm ơnLôi Viễn. Bên cạnh có người sập xe kêu “rầm” một tiếng, cô nhìn sang,thấy người đó, lòng bình tĩnh kỳ lạ.
Hôm nay là một ngày nắng đẹp, trời xanh thăm thẳm, không một gợn mây.
Thấy Đồng Thuỵ An tới gần, Tô Mạt lên tiếng giới thiệu:
- Đây là chồng cũ kể từ ngày hôm nay của tôi, Đồng Thuỵ An. – Cô chỉ vàoLôi Viễn, nói với Đồng Thuỵ An. – Đây là luật sư của tôi, chuyện thụ lýcác vụ án ly hôn, kinh nghiệm dày dạn.
Cuối cùng, cô nghiêm mặt nói với Đồng Thuỵ An:
- Anh muốn ly hôn cũng được, nhưng tôi có điều kiện, đầu tiên con là củatôi, ngoài ra, căn hộ của chúng ta tính theo giá thị trường, tôi đưa anh hai mươi vạn, còn lại bốn mươi vạn thuộc về tôi. Hơn nữa, tiền nuôi con đến năm 18 tuổi, đề nghị anh đưa hết một lần. Nếu anh không làm được,tôi sẽ tới dằn vặt bố mẹ anh, tôi sẽ làm ầm lên cho cả trường biết, tôinói được làm được, anh không cần mặt mũi nhưng bố mẹ anh vẫn còn lo chothể diện của họ. Hoặc là, chúng ta gặp nhau trước. – Nội tâm cô khôngngừng run rẩy, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ bình tĩnh. – Nếu anh còn có vấnđề gì khác, có thể trực tiếp tới tìm luật sự của tôi, tôi không có thờigian tiếp anh.
Lôi Viễn một tay bế đứa bé, tay còn lại đưa danh thiếp ra, phối hợp rất nhịp nhàng.
Đồng Thuỵ An liếc nhìn tấm danh thiếp trên tay rồi lại đưa mắt nhìn mặt vợ.
Tô Mạt không nhìn anh ta, ngẩng cao đầu đi một mạch. Sau đó, Lôi Viễn khoái chí nói:
- Chị hai à, chị xem phim Hồng Kông nhiều quá rồi, bắt chước điệu bộ cótiền ra dáng lắm, được, sau này em xin cắp tráp theo hầu, làm chân saivặt cho chị.
Tô Mạt chẳng nói chẳng rằng, cho đến khi đi tới một dải công viên trung tâm, phía sau một gốc cây to, cô khẽ níu cành cây,oà khóc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]