Tô Mạt nói:
- Con người tôi, gặp chuyện gì cũng do dự khôngquyết, nghĩ ngợi rất nhiều, vì bản thân, cũng vì người khác, rất khó hạquyết tâm. Cho nên đành phải nhân một phút bốc đồng, trong một thời gian ngắn thuận theo ý mình mà làm, những lời cần nói thì nói cho dứt điểm,chặn đứng đường lui, như vậy mới không thể quay đầu lại.
Lúc nói câu này, cô đang là quần áo, động tác thuần thục, tinh tế, giọng nói nhỏ nhẹ, dịu dàng.
Con bé con ăn một ít đồ ăn dặm rồi ngủ trưa trên chiếc cũi ở trong phòng.
Lôi Viễn ngồi trên sofa uống trà, anh ta mặc áo sơ mi của Đồng Thuỵ An, còn áo của anh ta cô đã mang đi gột nước, lấy máy sấy sấy khô, cuối cùngđem là bằng nhiệt độ thấp.
Lôi Viễn để ý thấy Tô mạt lấy một cáikhăn mặt sạch gấp làm mấy lần, đặt lên chiếc áo sơmi, mặt đính cúc áoquay xuống dưới, sau đó là từ mặt sau, một lúc sau, chiếc áo phẳng phiunhư mới, không nhìn ra một dấu tích gì. Anh ta cảm thấy cách này rấttốt, bụng bảo dạ về phải phổ biến với bà bu ở nhà, đừng suốt ngày là áoanh ta nhăn nhúm như cái giẻ.
Tô Mạt cầm áo lên giũ nhẹ một cái rồi đưa cho anh ta.
Lôi Viễn nhận lấy, vào nhà tắm thay chiếc áo đang mặc trên người, khi bước ra thấy cô đã là xong áo vest.
Tô Mạt tiện tay cầm áo vest lên giúp anh ta mặc vào, rồi lại nhìn sang sofa:
- Cà vạt đâu? Đừng quên nhé.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nhan-danh-tinh-yeu/2231944/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.