Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 107
Chương sau
Tú giữ tư thế một lúc, thấy Phúc bước vài bước lại tiếp tục lộ liễu nhòm ngó. Trêu đùa đủ rồi, Phúc quay ngoắc lại làm Tú giật mình, vội vàng nằm lại tư thế lúc trước. Không may đập đầu vào thành ghế. Sofa có đệm thì cũng êm, nhưng vô tình đập như thế, thật là nghìn sao lắp lánh. Đến sọ cũng phải móp vào. Âm thanh phát ra cũng không nhỏ. Phúc vội chạy lại - Tú, làm sao vậy? Đau lắm, muốn hét lên vô cùng, nhưng cũng phải làm bộ làm tịch, Tú nằm đúng như tư thế vừa nãy, nằm im. Phúc thấy Tú không trả lời, chịu đựng một cách ngu ngốc, còn dám giả là không có gì thật chẳng nói nỗi. Vẫn cố đứng chờ một lúc. Đúng là cứng đầu. Phúc liền cả gan bế Tú lên. Tú mở mắt to nhìn Phúc. Vừa bế lên có hơi loạn choạng nhưng nhanh chóng giữ được thăng bằng. Phúc nhìn Tú, ánh mắt ân cần. - Có thể ngưng cứng đầu không? Vừa nãy đau lắm đúng chứ? Hai con mắt chớp vài cái, mặt ngại ngùng dần dần nóng đến ửng đỏ. Phúc không chờ Tú nói câu nào, bê Tú đi sang giường, hấc chăn sang một bên, đặt cô xuống nhẹ, đầu yên trên gối, đắp chăn lại cho cô. Một loại hành động của Phúc như vậy càng làm Tú không thể nói thêm được gì. Phúc đứng lại, nhìn Tú, cười nhẹ một cái. - Cậu có thể đừng trộm cái ngốc của người khác nữa được không? Để cho người ta ngốc với. Thay vào đó cắp cái chất xám đi. Ai lại cố chấp nằm ngủ trên ghế sofa khi trong phòng chỉ một nam một nữ? Cậu nghĩ tôi là người gì thế? Tú nằm bất động nghe Phúc nói một hơi, miệng lấp bấp được vài tiếng "Tôi....tôi....". Phúc bỗng cúi gần xuống, Tú hơi đề phòng, đưa đôi mắt ngây thơ chớp chớp vài cái - Giờ thì ngủ đi. Ngủ ngon! Phúc cười tươi, nháy mắt một cái rồi bỏ đi, Tú đơ ra. Đèn phòng chợt tắt, mí mắt giật nhẹ, Tú xoay người đi. Hắn ta ngoài thả thính ra thì còn làm được gì đàng hoàng hơn không? Có chút ghê tởm nhưng Tú lại mỉm cười nhẹ, kéo chăn lên cao một chút rồi nhắm mắt lại. Mỗi lần nhắm mắt là nụ hôn đó lại hiện lên. Cản trở nhẹ quá trình nhập mộng của Tú nhưng tâm trí Tú mạnh mẽ hơn. Cuối cùng không lâu sau cũng đã ngủ được. Cái lạnh vào lúc ba bốn giờ sáng đẩy giá trị của chăn tăng lên hết cỡ. Mặt trời dần nhô lên, ánh nắng tinh nghịch chạy nhảy trên khắp ngốch ngách, xuyên vào tỏa sáng căn phòng khách sạn. Cái gì vậy nhỉ? Cái gì đang bao lấy mình thế? Chăn sao? Không phải! Tựa như một khúc cây ấy. Cái gì nữa vậy? Gió sao? Kì lạ gió sao lại chỉ thổi vào đầu của mình? Còn cái gì nữa? Nó vừa tay, thon thon ấm ấm, mềm mềm lại cứng cứng. Nó..... Tú và Phúc đồng loạt tỉnh giấc. Á a a a a a a a a a Tú liền rút cái tay sờ bậy lại, cùng đó đạp vào bụng Phúc đẩy anh ra, thân mình cũng tự khắc ra xa không kém. Tú không dám tim vào điều mình vừa làm, Phúc không dám nghĩ là Tú vừa làm chuyện đó. Cả hai đều trố mắt nhìn nhau, sau tiếng la lay chuyển cả trời đất. Tú mất bình tỉnh, ngồi dậy, tay chà chà xuống nệm, cả người không ngừng bức rức không yên, mắt chớp liên tục vừa đảo lung tung. Mình vừa làm cái gì thế nhỉ? Tú nhìn sang Phúc, ngập ngừng nói. - Sao.....sao....sao cậu.....lại.....lại.....lại ở đây? Phúc cũng chẳng khác gì Tú, mọi thứ rối tung cả lên. Dẫu sao Phúc cũng là nam nhân, nếu thật sự vừa nãy Tú lỡ nắm chúng "cậu nhỏ" thì cũng không to tác gì. Phúc nhanh lấy lại bình tĩnh nói. - Cậu bình tĩnh. Chuyện vừa nãy cứ coi như không xãy ra chuyện gì hết! Không xãy ra chuyện gì? Cậu ta nói vậy tức là mình đã.... Trời ơi, con muốn chết ngay lúc này! END CHAP Góc trò truyện: Ayyo~~ Các vị đọc giả nghỉ tết thế nào? Kiin thì chán chết được -.- à Kiin đang nghĩ đến chuyện là sẽ chia Đừng Nghĩ Em Sẽ Thuộc Về Người Khác thành 2 phần, vì là Kiin đang còn một truyện là Bạn Gái 100 Ngày đang dở. Thời gian này lại chú tâm vào DNESTVNK hơn nên là chia làm 2 phần truyện này ra. Khi hoàn phần 1 Kiin sẽ viết Bạn Gái 100 Ngày. Mọi người thấy thế nào?
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 107
Chương sau