Tú giữ tư thế một lúc, thấy Phúc bước vài bước lại tiếp tục lộ liễu nhòm ngó. Trêu đùa đủ rồi, Phúc quay ngoắc lại làm Tú giật mình, vội vàng nằm lại tư thế lúc trước. Không may đập đầu vào thành ghế. Sofa có đệm thì cũng êm, nhưng vô tình đập như thế, thật là nghìn sao lắp lánh. Đến sọ cũng phải móp vào. Âm thanh phát ra cũng không nhỏ.
Phúc vội chạy lại
- Tú, làm sao vậy?
Đau lắm, muốn hét lên vô cùng, nhưng cũng phải làm bộ làm tịch, Tú nằm đúng như tư thế vừa nãy, nằm im. Phúc thấy Tú không trả lời, chịu đựng một cách ngu ngốc, còn dám giả là không có gì thật chẳng nói nỗi. Vẫn cố đứng chờ một lúc. Đúng là cứng đầu. Phúc liền cả gan bế Tú lên. Tú mở mắt to nhìn Phúc. Vừa bế lên có hơi loạn choạng nhưng nhanh chóng giữ được thăng bằng. Phúc nhìn Tú, ánh mắt ân cần.
- Có thể ngưng cứng đầu không? Vừa nãy đau lắm đúng chứ?
Hai con mắt chớp vài cái, mặt ngại ngùng dần dần nóng đến ửng đỏ. Phúc không chờ Tú nói câu nào, bê Tú đi sang giường, hấc chăn sang một bên, đặt cô xuống nhẹ, đầu yên trên gối, đắp chăn lại cho cô. Một loại hành động của Phúc như vậy càng làm Tú không thể nói thêm được gì. Phúc đứng lại, nhìn Tú, cười nhẹ một cái.
- Cậu có thể đừng trộm cái ngốc của người khác nữa được không? Để cho người ta ngốc với. Thay vào đó cắp cái chất xám đi. Ai lại cố chấp nằm ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nghi-em-se-thuoc-ve-nguoi-khac/2958240/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.