Cố gắng lắm nhưng vẫn chưa có thể ngủ được, Tú nằm bất động, nhắm mắt lại. Chợt nghe tiếng cửa phòng tắm mở ra có chút giật mình, bộ não nhanh chóng tưởng tượng đến một loạt hành động có thể diễn ra tiếp theo. Phúc sẽ đến và bế Tú sang giường, đắm chăn cẩn thận. Hay đến đứng nhìn một lúc rồi bỏ đi. Hoặc nằm vào chung khoảng trống chật hẹp này.
Phúc đứng trước cửa phòng tắm nhìn thân thể nhỏ nhỏ nằm trên ghế sofa phía xa kia. Không biết là cô ấy làm gì lại nằm đó, là đang chờ đợi điều gì hay là ngủ? Nếu ngủ thì chiếc giường rộng lớn kia không nằm lại sang đây thu người vào chiếc ghế đó? Phúc chầm chậm bước đến...
Thời gian khi nhắm mắt lại mà vẫn không ngủ được tưởng chừng trôi thật nhanh nhưng nó lại nặng trịt trôi đi chậm chạp. Tú vẫn chưa ngủ được và vẫn chưa ý thức được hành động tiếp theo của người kia là gì! Hồi hộp! Sao lại hồi hộp thế này chứ? Tú khẽ thay đổi tư thế.
Phúc tiến lại rất gần, khẽ nhìn Tú. Trông thì vẫn chưa ngủ, nhưng lại muốn ngủ. Rốt cuộc tại sao lại muốn ngủ ở ghế sofa chứ? Hay ngại? Vì nụ hôn đó? Không phải lần đầu chứ? Phúc khẽ bật cười. Anh từ từ cúi xuống, Tú vẫn chưa cảm nhận được gì. Có lẽ người ta nói: "Giác quan thứ sáu của con gái rất nhạy cảm" ngoại lệ với Lưu Diễm Tú.
Mí mắt dài dài cong cong run khẽ, hơi thở chưa đều, cơ thể vẫn hay cử động nhẹ, chắc chắn vẫn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nghi-em-se-thuoc-ve-nguoi-khac/2958239/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.