Phúc bóc hai ổ liền, Giang Thanh cũng không buồn ngạc nhiên, cứ chìm đắm trong không gian màu hồng của hạnh phúc khi Phúc cười với mình. Còn Phúc thì đang đắn đo Tú thích bánh mì gì? Bơ? Thịt? Hay xúc xích? Hay cứ đem cho cho cô ấy đại đi. Phúc cầm trên tay hai ổ bánh mì, nói.
- Tôi ăn hai cái này. Cậu trả tiền giúp tôi nhá! Cảm ơn.
Rồi Phúc vội vàng chạy đi. Thế giới màu hồng chợt vụt tắt khi người ấy cầm hai ổ bánh mì chạy đi thật hồn nhiên. Để lại đây một tâm hồn treo ngược cành cây. Gì vậy? Cậu ấy đi đâu vậy? Giang Thanh hơi cau mày, đã bảo là trả tiền giúp thì đành phải trả thôi.
Tú ra sân sau, nơi gồm cây, ghế đá, nắng và gió hoà quyện vào nhau tạo ra một khung cảnh nhẹ nhàng, yên tĩnh. Tú ngồi dưới gốc cây, nhìn các gốc cây còn lại. Sân này thường hay vắng vẻ, không ai lui tới vì sự yên tĩnh đến nhàm chán của nó. Xã hội bây giờ chỉ thích những nơi ồn ào, nhộn nhịp.
Tú ngồi ủ rủ. Phúc ấy, cậu ta là gì chứ? Là gì với Giang Thanh? Có lẽ Thanh thích Phúc nhỉ? Còn mình, mình là sao chứ? Sao lại cảm thấy khó chịu? Sao lại cảm thấy không vui khi thấy Phúc bên Thanh. Họ cùng khoác tay đi. Trông họ cũng thật xứng đôi. Rất hợp! Thanh cũng là bạn tốt của mình, lẽ ra mình nên........ Thật vô lí!
Chạy về phòng học không thấy Tú đâu cả. Chạy ra sân trước, không có, sân thể dục cũng không. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nghi-em-se-thuoc-ve-nguoi-khac/2958226/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.