Phúc nhìn sang bên cạnh, nơi có người vừa phát ra tiếng nói. Phúc ngước lên nhìn, Giang Thanh đang nở nụ cười tươi. Phúc chớp mắt một cái rồi quay đi.
- Tôi nghĩ cậu phải ăn chung với hai người bọn họ chứ? Không phải các người vẫn dính với nhau như sam đó sao.
Giang Thanh vẫn giữ nụ cười, mặc dù trong lòng cũng có hơi cảm thấy không đúng, cảm thấy có lỗi. Nhưng nếu nói với chúng nó là mình đang theo đuổi tình yêu thì chắc chúng sẽ chẳng nói gì thêm đâu nhỉ?! Giang Thanh liền đáp.
- Không sao đâu. Tớ vẫn thích ăn với cậu hơn. Được chứ? Đi nhé.
Phúc không nói gì nữa, không thể để Giang Thanh cứ đứng năn nỉ thế này, trông mình lại thật nhỏ mọn. Cũng chỉ là ăn cơm chung thôi mà. Giang Thanh vẫn đang ngóng, Phúc liền đứng dậy. Giang Thanh mừng rỡ. Chờ Phúc rời ra khỏi chỗ ngồi, Thanh liền nhanh chóng khoác tay tươi cười bước đi. Xuống dưới căntin....
Mặc dù có cảm thấy hành động này của Thanh thật chẳng thoải mái gì, nhưng cứ im lặng mà tháo tay cô ấy ra thì trông cũng tệ quá. Vừa bước xuống đây đập ngay vào mắt Thanh là Tú và Uyển đang ngồi ăn cùng nhau. Nhìn xung quanh, thấy một số người đang cảm thấy ganh tỵ với mình, đang bàn tán về mình, lòng lại không thầm hạnh phúc. Vì mình đang đi gần một nam thần trường cơ mà. Thanh lại càng tỏ ra thân thiết hơn, hơn nghiêng đầu, cười tươi hỏi Phúc.
- Cậu muốn ăn gì? Tớ lấy cho nhé.
Đúng lúc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nghi-em-se-thuoc-ve-nguoi-khac/2958225/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.