Hớ.... Tú rên khẽ. Ai vậy trời? Mình xấu số vậy sao? Tú khự lại, khẽ thở dài, nhắm nghiềng mắt lại. Mình nên làm thế nào đây? Tú cắn môi đắn đo, thầm ước mình có thể độn thổ, hoặc tàn hình ngay lúc này. Một lúc như thế vẫn không có động tĩnh gì, Tú mới từ từ nâng gót chân lên định bỏ trốn. Tú rón rén, rón rén. Bỗng có người vỗ vai, Tú giật mình hét lên. Á~
Phúc đứng im như vậy là xem thái độ của Tú, nhưng có vẻ là xấu hổ quá nên lại định bỏ trốn. Phúc đành nhẹ nhàng như làn gió tiến lại Tú, vỗ vai lên một cái. Cô ấy bỗng hét lên, khiến bản thân cũng giật mình, hơi lùi lại.
Tú hít thở một hơi sâu. Đúng thật là có người đằng sau, xúi quẩy lại ngay lúc này chứ. Mình có nên quay lại không? Hay mình lại tiếp tục bỏ chạy đây? Tú liên tục hít thở sâu, nhắm mắt rồi mở mắt, cắn môi.
Cô ấy lại không quay lại này? Đúng là thú vị. Chắc hẳn là xấu hổ lắm. Phúc khẽ mỉm cười.
- Bỏ cả bửa để chạy ra đây, giờ lại còn muốn đi đâu?
Nghe giọng quen thuộc, Tú bình tĩnh lại. Là Tạ Gia Phúc?! Bất giác lại xấu hổ gấp bội. Là cậu ta kìa! Trời ơi, sao lại là cậu ta chứ? Đúng là oan gia. Vừa nãy Tú vừa la hét chửi rủa người đó, giờ lại chính người đó bắt tại trận. Có phải là duyên số hơi trêu ngươi con người không?
Tú vẫn không quay lại, điều này thật sự khiến Phúc buồn cười.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nghi-em-se-thuoc-ve-nguoi-khac/2958227/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.