Xe chạy về hướng bắc theo đường ven biển, thời tiết nóng dần lên. Ánh nắng hắt vào trong xe, chiếu đến cảm xúc con người càng thêm nôn nóng. 
Doãn Ước hỏi anh nước uống, Trịnh Đạc lục lọi trong xe một hồi không có. Anh đi rất vội vàng, chỉ lo lấy súng. Anh không thể tin tưởng Ngải Băng, một người ngay cả em gái ruột cũng bán đứng, nếu không có súng chỉa vào đầu cô ta, cô ta sẽ phản bội anh bất cứ lúc nào. 
Căn cứ tạm thời kia đã bị lộ, cũng may anh ở nơi này không hoàn toàn trắng tay, tạm thời còn có nơi trú ngụ được. Anh an ủi Doãn Ước: 
– Đợi lát nữa thôi, đến nơi rồi anh tìm nước uống cho em. 
– Đằng trước có trạm xăng, đi mua một chai đi. 
– Không được, ai trong chúng ta cũng không được đi. 
Hai cô gái này, ai xuống xe đều có khả năng chạy trốn và báo cảnh sát. Anh lại không thể rời khỏi xe, anh nhìn vẻ mặt tiều tụy của Doãn Ước, giận cá chém thớt Ngải Băng: 
– Ngay cả nước cũng không để vài chai vào xe, cô đúng là không có đầu óc. 
Ngải Băng đè nén cơn giận hồi lâu đã nổi nóng: 
– Trịnh Đạc, anh dám ăn nói như vậy với tôi à! 
– Ngay cả mạng của cô tôi còn dám lấy, cô nói xem tôi có dám không! 
– Đủ rồi, hai người đừng cãi nhau nữa- Doãn Ước có hơi đau đầu. Cô lo lắng vuốt bụng, may mà chỉ là đau đầu, những chỗ khác đều ổn. 
– Quá khứ của hai người tôi đã nghe xong rồi, cũng không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nen-gap-lai/1275652/chuong-97-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.