Trịnh Đạc ra mở, thấy một hộ lý đứng trước cửa.
Anh quay đầu nhìn Kỷ Tùy Châu, hàm ý trong mắt rất rõ ràng. Rõ ràng đã chuyển tất cả mọi người đi, hộ lý này ở đâu ra?
Lập tức anh ta nghĩ ra gì đó, trong ý cười thản nhiên của Kỷ Tùy Châu thu hồi tầm mắt lại.
Hộ lý đến dùng tiếng Anh trao đổi với Kỷ Tùy Châu, nói muốn đẩy anh đi làm kiểm tra. Kỷ Tùy Châu chỉ Trịnh Đạc bên cạnh:
– Có thể đưa anh ta đi cùng không?
Hộ lý đưa mắt nhìn Trịnh Đạc, gật đầu, mở cửa phòng ra, đẩy giường bệnh khỏi phòng. Trịnh Đạc đi theo sau, thấy hộ lý sắp đẩy giường bệnh vào thang máy, anh ta đột nhiên bước đến ngăn cản.
– Để tôi.
Anh ta chủ động tiếp nhận công việc của đối phương, đẩy cả Kỷ Tùy Châu và giường bệnh vào trong thang máy. Hộ lý đang định vào cùng, thì bị Trịnh Đạc trở tay đẩy ra, hộ lý ngã ra ngoài.
Trịnh Đạc nhấn nút đóng cửa thang máy, chồm đến nhỏ giọng nói với Kỷ Tùy Châu:
– Đến đây.
Vừa dứt lời, một bàn chân chen vào giữa hai cánh cửa thang máy đang chậm rãi khép lại, một bóng người chui vào, không hề do dự đã trực tiếp túm lấy cổ áo của Trịnh Đạc.
Trịnh Đạc phản ứng cực nhanh, xoay người né tránh, lúc xoay người đã móc súng ra, chỉa ngay đầu của người nọ.
Một ngày không gặp, Diệp Hải Thần thoạt nhiên có hơi tiều tụy.
– Còn tưởng tối qua anh sẽ đến chứ.
– Trời tối không lo ngủ, chạy lung tung làm gì? Ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nen-gap-lai/1275651/chuong-97-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.