Doãn Ước xem đồng hồ, đã là hai giờ chiều.
– Nó ra ngoài lúc nào vậy dì, bao lâu rồi?
Dì quay đầu xem đồng hồ treo trên tường:
– Sáng sớm đã đi, cũng được mấy tiềng đồng hồ rồi.
– Sao dì lại để nó ra ngoài một mình?
– Thì chủ tịch Kỷ từng nói mà, để cậu ấy rèn luyện, đừng xem cậu ấy như con nít- Dì nói rất hợp lý hợp tình- Dì nghĩ cũng đúng. Tiểu Hàm hai mươi mấy tuổi đầu rồi, có lẽ sẽ tự chăm sóc được mình. Cậu ấy có tiền, ông nội đã cho khá nhiều. Cậu ấy cũng biết gọi xe. Con đừng lo, năng lực tự gánh vác cuộc sống của cậu ấy không chừng còn mạnh hơn chúng ta ấy chứ.
Dì nói đoạn liền có hơi xấu hổ, vả vào miệng rồi đi vào phòng giặt lấy quần áo đã giặt xong ra.
Doãn Ước đứng im lặng ở đó một lát, ngẫm lại thấy lời nói của dì cũng có lý. Em trai cô trốn đông trốn tay nhiều năm, năng lực không chừng còn hơn cả cô. Khi xuất viện bác sĩ cũng kiến nghị rằng mỗi ngày dưới tình huống luôn uống thuốc đúng giờ, nó có thể một mình ra ngoài, không cần người nhà đi cùng.
Đương nhiên, thời gian ra ngoài tốt nhất đừng quá dài, cứ từ từ, tuần tự sẽ ổn.
Lúc này đã hơn bốn giờ chiều, Doãn Ước cảm thấy không nên để anh ta ở ngoài chơi nữa, muốn gọi điện thoại kêu anh ta về. Mới vừa cầm lấy điện thoại, bỗng nghe tiếng mở cửa, quay đầu nhìn thấy Doãn Hàm đi vào, vẻ mặt bình tĩnh.
– Chị- Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nen-gap-lai/1275619/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.