Từ bệnh viện đi ra, Doãn Ước chạy đến công ty trước.
Ra khỏi thang máy đi vào khu vực làm việc, ngoại trừ Diệp Hải Thần ra, những người còn lại thấy cô đến thì có hơi ngạc nhiên. Doãn Ước bị loại ánh mắt ấy nhìn chăm chú, cũng thấy được mình quái gở, hối hận bản thân đã nhất thời xúc động chạy tới đây.
Cô xoay người định đi về, Diệp Hải Thần gọi cô lại:
– Vào đi, chủ tịch đang đợi cô đó.
Doãn Ước rất có thiện cảm với người này, trong ấn tượng anh luôn là bộ dạng thong dong bình đạm thế này. Chắc do Kỷ Tùy Châu dạy, biểu cảm trên mặt không chút biến hóa nào.
Người này tuyệt đối không đơn giản.
Doãn Ước cám ơn anh, đi đến gõ cửa văn phòng chủ tịch. Bên trong Kỷ Tùy Châu lên tiếng, cô liền đẩy cửa đi vào.
Lâu rồi không đến đây, cũng rất lâu không thấy bộ dạng nghiêm túc của anh khi ngồi ở bàn làm việc. Khoảng thời gian trước hai người suốt ngày ở nhà dính lấy nhau, đột nhiên bây giờ anh quay lại làm việc, Doãn Ước có chút không quen.
Kỷ Tùy Châu đứng lên đi về hướng cô, kéo cô đến sô pha ngồi xuống, lại kêu người mang cà phê vào.
Sắc mặt Doãn Ước bất ổn, hệt như tâm trạng hiện giờ của cô.
Em trai có cơ hội xuất viện, cô đương nhiên vui rồi, nhưng nghĩ đến đây là kiệt tác của người nào đó, cô lại cảm thấy khó chịu. Hiện tại cô không rõ giữa mình với Kỷ Tùy Châu là thái độ gì nữa, để anh ra mặt dàn xếp đến việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nen-gap-lai/1275605/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.