Một lần hai lần, Doãn Ước đã thành quen.
Cô và Kỷ Tùy Châu đương nhiên tách nhau ra, nhìn hai dì giúp việc đi vào. Trên tay dì Mã quấn băng gạc, còn trong tay dì Trương xách bịch thuốc. Hai người chỉ lo nhìn vào tay quấn băng, hoàn toàn không thấy cô và anh trong phòng khách.
Vẫn là Kỷ Tùy Châu lên tiếng trước, hỏi vết thương của dì Mã thế nào. Dì Mã vô cùng cảm động, lúc nói chuyện lộ ra mấy phần hào sảng:
– Không sao đâu, bác sĩ nói, bôi thuốc và uống thuốc hai ngày là khỏi.
– Có để lại sẹo không?- Doãn Ước thân là phụ nữ càng quan tâm chuyện này hơn.
– Không có, chỉ là vết thương nhỏ- Dì Trương bên cạnh tiếp lời- Bà ấy còn rất chịu chi tiền, nói bác sĩ cho loại thuốc bôi tốt nhất, nghe nói hiệu quả rất tốt.
Nhưng Kỷ Tùy Châu sao có thể để dì Mã bỏ tiền, cái này tính là tai nạn lao động, tất cả chi phí thuốc men đều do anh chi trả, trợ cấp cho người bị thương, nghe đến dì Trương có chút ao ước.
Dì Mã lại không chú ý nghe anh nói, dì vừa vào bếp thấy dưới sàn bừa bãi đã kêu lên, dì Trương cũng chạy vào nhìn, lúc trở ra lại nhìn thấy đống đồ ăn trên bàn, nhất thời lộ ra vẻ mặt “hai người này quả nhiên không sống nổi”.
Nhất là thịt bò đắt đỏ bị cắt nhỏ như vậy, dì Mã đau lòng đến độ đêm ngủ không yên.
Hôm sau hai dì mới biết được mắt của Kỷ Tùy Châu đã hồi phục. Kỷ Tùy Châu cũng thừa cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nen-gap-lai/1275604/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.