Nỗi bất an trong lòng Doãn Ước càng lúc càng lớn.
Cô chủ động bước đến cầm lấy tay của Kỷ Tùy Châu, nhẹ nhàng nói:
– Có phải bác sĩ đã nói gì với anh không?
Kỷ Tùy Châu im lặng, chỉ ôm lấy cô vào lòng. Doãn Ước hơi thẹn nhưng không giãy dụa, để anh ôm mình thật lâu. Ngay lúc cô muốn nói gì đó, Kỷ Tùy Châu đột nhiên lên tiếng, trong giọng nói mang theo ý cười.
– Không có, bác sĩ không nói gì cả.
– Nếu thật sự không được, còn có thể phẫu thuật cấy ghép giác mạc mà. Không phải em cũng hồi phục như vậy sao?
– Không phải tình huống nào cũng áp dụng được phương pháp này.
Tim Doãn Ước như bị cào cấu.
Kỷ Tùy Châu hình như cảm nhận được sự bất an của cô, đổi giọng thoải mái:
– Căng thẳng gì chứ, anh chỉ đang nghĩ lỡ như vậy thì sao, sau này nên sống thế nào thôi.
– Đừng lo, em sẽ dạy anh.
– Em mong vậy lắm à?
Doãn Ước huých anh:
– Ai có ý này chứ, em chỉ ước anh mau khỏe lại, em mới có thể nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này.
Kỷ Tùy Châu không cho cô đi, lại kéo ôm về:
– Được được, anh sẽ nhanh khỏi, để em mau chóng thoát khỏi bể khổ.
Hàm ý của câu nói vừa rồi đã rõ, Doãn Ước bị anh dỗ đánh lừa bảy tám phần rồi, nên tạm thời đồng ý với cô. Quả nhiên trị phụ nữ phải do phụ nữ ra tay mới được, có thời gian rãnh rỗi chắc anh sẽ tìm dì Mai tâm sự nhiều hơn.
Hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nen-gap-lai/1275593/chuong-55-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.