Bầu không khí giữa hai người có hơi kỳ lạ.
Kỷ Tùy Châu hồi lâu không nói chuyện, đột nhiên đặt đũa xuống đứng lên bỏ đi. Doãn Ước nhìn khay thức ăn anh vẫn chưa động vào, nghi ngờ. Xoay người lại vừa thấy anh đi đến cửa gọi thức ăn, hỏi bên trong món gì đó.
Toàn bộ người trong nhà ăn giây phút đó vô thức nhìn về hướng anh, bác gái ở nhà ăn kích động đến run rẩy, lúc lấy tiền do bối rối nên tính nhầm, thối thiếu hai tệ.
Kỷ Tùy Châu cũng không đòi bác gái, cầm thức ăn rời khỏi đó.
Chợt nghe ông chủ nhà ăn ở đằng sau la bác:
– Bà tính toán kiểu gì vậy hả?
Bác gái tủi thân:
– Lâu rồi không tính tiền mà, người khác đều cà thẻ, còn chủ tịch trả bằng tiền mặt.
Thẻ cơm của chủ tịch hội đồng quản trị ở đâu ra.
Ông chủ gần như bị thuyết phục, nhớ ra liền mắng:
– Ai cho bà lấy tiền, chủ tịch đến ăn cơm mà còn phải trả tiền à?
Kỷ Tùy Châu đi đến bàn Doãn Ước lần nữa ngồi xuống, đưa thứa ăn cho cô. Đó là một tô mì, có thịt gà cà rốt và các loại nấm, là hương vị Doãn Ước yêu thích.
– Làm gì?
– Ăn nó đi- Kỷ Tùy Châu đảo mắt liếc khay thức ăn chỗ Doãn Ước, có chút ghét bỏ- Ăn ít như vậy, lấy sức đâu chạy bộ.
Doãn Ước nhủ thầm, cho dù ăn thành một người mập mạp, cô cũng không chạy nổi.
Nhưng tô mùi này rất hợp khẩu vị của cô, cô nghĩ nghĩ vẫn nhấc đũa lên nếm thử, cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nen-gap-lai/1275552/chuong-36-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.