Sự tuyệt tình này của Dương tôi cũng đã lường trước rồi, chỉ có điều bản thân không mạnh mẽ nổi nên vẫn để bị chúng ảnh hưởng đến, bất giác đôi tay cầm những tờ giấy trở nên run rẩy. Cũng may lúc này tôi đang đứng quay lưng với hai người bọn họ, thành ra cảm xúc của tôi chỉ có một mình tôi biết được, nên ít nhiều không có bị anh cười khinh bỉ giống như hồi nãy.
Về phần Dương, sau khi nói xong câu nói đấy cũng có điện thoại nên rời đi, dần dần khuất hẳn ở ngã rẽ. Giám đốc Loan bước lại về phía bên cạnh tôi, đôi mắt quan sát tôi một lúc rồi cũng cất giọng nói.
– Nếu tôi là cô, tôi nhất định sẽ tố cáo mọi chuyện, đòi lại công bằng cho mình. Dù sao đó cũng là Tổng giám đốc, nói 1 câu nhất định cậu ấy sẽ đòi lại công bằng cho nhân viên.
– Chị là cấp trên của tôi, tôi làm sai thì chị có quyền trách phạt, kêu oan để tự biến bản thân thành trò cười sao?
– Trước đó không phải cô rất bất mãn?
– Qủa thật là có một chút, nhưng suy cho cùng vẫn là lỗi ở tôi. Chị nói đúng, dù ở Nhật Thành hay ở bất kỳ nơi nào, thái độ đó của tôi đủ để bị sa thải rồi.
Những lời nói này tôi nói ra đều là thật lòng, không hề mang theo ý hờn dỗi hay vùng vằng gì cả. Thời buổi này sinh viên ra trương nhiều nhan nhản, những người giỏi và xuất sắc hơn tôi có rất nhiều, nhất là Nhật Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nen-gap-lai-2/2449738/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.